Chương 12: Gian thần trứ danh - Một đóa kỳ hoa

Hứa Kính Tông là người của Lý Trị hắn là kẻ biết nhìn sắc mặt của chủ để làm việc hầu như mọi chuyện giao cho hắn hắn đều xử lí ổn thỏa vì vậy cũng được thăng quan tiến chức - được coi là con chó trung thành của Đông Cung. Hắn ta có tài văn chương năm xưa được tiên đế quý mến. Cuộc đời người này cũng đã trải qua khá nhiều chuyện có chút thú vị, ở triều đại nhà Tùy trước đây khi gặp phải Vũ Văn Hóa Cập phản loạn hắn khóc lóc cầu xin mãi mới giữ lại được cái mạng này.

Sau đó hắn ta đến Ngõa Cương trại nhưng kết quả lại bị đuổi ra đường và cuối cùng quy phục Đại Đường. Có lẽ là bởi vì hắn từng trải qua chuyện sinh tử cho nên hắn mới như vậy... Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm...

Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm ai cũng sẽ cho rằng không thể nào xuất hiện trên người của một người có quan chức cao nhưng sai rồi! Hãy cùng xem việc năm xưa hắn ta từng làm…

Khi đó Âu Dương Tuân một người nam nhân xấu xí nổi tiếng thời Đường đã đến dự tang lễ của Hoàng hậu Trưởng Tôn, mọi người đều cho rằng hắn ta thực sự quá xấu xí nên không tránh khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu hắn. Điều này cho thấy các quần thần không buồn trước cái chết của Hoàng hậu Trưởng Tôn, nhưng ở trong tang lễ của hoàng tộc bọn họ cũng biết giữ ý tứ vậy mà Hứa Kính Tông lại dám chỉ thẳng vào Âu Dương Tuân cười nói lớn tiếng.

Thật quá đáng! Hoàng hậu thê tử kết tóc của Hoàng đế mất thân là thần tử không có chút buồn lòng nào thì thôi đi vậy mà lại còn cười lớn!

Lão Lý nổi giận!

Hứa Kính Tông ngay sau đó bị đuổi khỏi kinh thành nhưng cũng chỉ vài năm sau hắn ta đã được triệu trở về và sau đó chiếm được trọng dụng trở thành cánh tay phải của thái tử Lý Trị.

Theo lý thuyết trải qua một lần giáo huấn con chó trung thành của Đông cung này phải rút ra được bài học và trở nên ngoan ngoãn biết nghe lời. Nhưng….

Không thể nào, hắn ta ngay tại tang lễ của tiên đế lại làm ra một động tác lỗ mãng, có thể gọi là một một đóa kỳ hoa trong chính trị Đường triều.

Sau đó Hứa Kính Tông này vẫn còn làm ra rất nhiều chuyện không bình thường khiến người khác cười nhạo hoặc khinh thường. Người này tuy rằng tính cách quái dị nhưng lại không ngăn nổi bậc đế vương rung động trước tài hoa của hắn.

Hắn cũng là một kẻ trung thành, chủ nói gì thì hắn làm đấy, chủ nói đông hắn tuyệt đối sẽ không đi sang tây, chủ nói đuổi chó hắn chắc chắn sẽ không đi bắt gà. Tuy là một đóa kỳ hoa nhưng tốt xấu lòng trung thành của hắn là tuyệt đối là trợ thủ đắc lực số một... cộng với khả năng xử lý mọi việc ổn thỏa.

Lý Trị hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của vị cữu cữu đang nhìn vào mình sau đó xấu hổ nói: "Hứa Kính Tông tuy ở nhiều phương diện không được bằng người khác nhưng hắn lại là một người thẳng thắn, không nịnh nọt giả tạo... Hiền nhi cho rằng...."

Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài một tiếng ánh mắt vẫn ôn thuận như lúc đầu: "Trĩ nhi, tâm của con quá mềm yếu như vậy không tốt đâu."

Hắn đứng chắp tay sau lưng bình tĩnh nói: "Tiên đế mới băng hà, nếu con mềm lòng chỉ e quần thần sẽ coi con như một người không tồn tại."

Lý Trị do dự một lúc, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Những kẻ hầu hạ trong nội điện toàn thân run rẩy ai cũng sợ bị sẽ bị lôi ra làm bia đỡ đạn.

Nếu giữa thái tử sắp đăng cơ và Quốc cữu khiêm Tể tướng đương triều xảy ra xung đột triều đình chắc chắn sẽ bị lung lay.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đưa mắt nhìn Lý Trị với ánh mắt dịu dàng "Nhưng dù sao thì Hứa Kính Tông cũng là người của con... ta mới nhận được một tin tức, ở Hoa Châu có một nông phu được sinh ra vào đúng lúc cao tổ hoàng đế băng hà kéo theo sau đó luôn gặp chuyện xui xẻo."

Lý Trị cau mày, "Đây hẳn là trùng hợp."

"Đúng vậy! Ta cũng cho rằng là trùng hợp."

Bầu không khí lập tức trở nên hài hòa trở lại không còn sự căng thẳng, một người hầu vừa muốn dâng trà hầu Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt tối sầm dọa hắn sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài.

"Nhưng vào thời điểm tiên đế băng hà người nông phu đó cũng vừa vặn ngã bệnh."

Lý Trị ngẩng đầu lên ánh mắt thoáng qua vài nét tàn khốc "Đó là sao chổi!"

Vào thời khắc một ngôi sao chổi kéo theo cái đuôi dài của nó và bay ngang qua bầu trời xa xôi kia tạo thành một vệt ảnh như một chiếc chổi mọi người trong nhân gian nhìn thấy sẽ hoảng sợ và dự đoán được rằng ai đó sắp gặp xui xẻo.

“Phải.” Trưởng Tôn Vô Kỵ ánh mắt càng thêm nghiêm nghị “Lão thần hận không thể đem hắn chém thành trăm mảnh, nhưng hắn vừa lâm bệnh đã khắc chết bệ hạ vậy nếu như gϊếŧ chết hắn thì sẽ thế nào?”

Ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Lý Trị có thêm vài phần ân cần, Lý Trị không nhịn được cảm thấy toàn thân bỗng lạnh toát.

“Lão thần lo lắng nếu sơ suất động tay với hắn điện hạ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên mới kiềm chế lại.”

Lý Trị cũng nghĩ tới điểm này mà áp chế sát khí, nhàn nhạt nói: "Như vậy là muốn ném chuột mà sợ vỡ bình."

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu cũng cảm thấy rất phiền muộn.

Một người là bậc đế vương chuẩn bị đăng cơ, một người là Quốc cữu khiêm là người được tiên đế chỉ định làm Tể tướng đương triều vậy mà bất lực trước một nông phu ở Hoa Châu, thật là khốn nạn!

Nhưng họ thực sự không dám động thủ.

Một khi Giả Bình An xảy ra chuyện gì bất trắc có thể sẽ có nhiều người gặp xui xẻo theo. Về phần ai sẽ xui xẻo chuyện đó không một ai biết nhưng xét theo cái chết của cao tổ hoàng đế và tiên đế sợ rằng người có địa vị càng cao sẽ càng có nguy cơ gặp xui xẻo ví dụ như Lý Trị hay Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: "Thứ sử Hoa Châu vừa lâm bệnh nặng, lão thần cho rằng Hứa Kính Tông sẽ là người kế nhiệm vô cùng phù hợp."

Hắn chắp tay cáo lui đám người hầu mặt lộ vẻ bối rối.

Có một ngôi sao chổi ở Hoa Châu rồi lại điều Hứa Kính Tông đến Hoa Châu nhậm chức đây không phải là muốn đẩy lão Hứa hắn đi đến vùng đất chết hay sao?

Lý Trị trầm mặc một lúc rồi nét mặt thẹn thùng, bối rối của hắn biến mất vào không trung không còn chút dấu vết. Hắn nhàn nhạt nói: "Truyền Hứa Kính Tông tới."

Hắn vẫn cứ đứng ở đó lông mày dần dần nhíu lại.

Tiếng bước chân từ xa đến gần một quan viên nước da trắng nõn đi tới.

Người này là Hứa Kính Tông.

Hứa Kính Tông sắc mặt cung kính đi vào vừa đúng lúc Lý Trị vừa quay người lại trong chớp mắt hắn nghiêm túc nói: "Điện hạ càng nhìn càng uy nghiêm, thần không khỏi kinh hãi."

Theo dự tính Lý Trị sẽ lên ngôi vào tháng tới. Thân là con chó trung thành của Đông cung Hứa Kính Tông cảm thấy rằng bản thân mình có lẽ cũng sắp được thăng quan tiến chức theo nói không chừng qua vài năm nữa hắn còn có thể trở thành một tể tướng, đến lúc đó đứng trên cao nhìn xuống đám quần thần quả thật là một niềm vui sảng khoái!

Nghĩ đến đây, Hứa Kính Tông không khỏi đắc ý cười to.

Những người khác sẽ chịu đựng, trấn át cảm xúc của họ nhưng đóa kỳ hoa này lại mỉm cười không không một chút kiêng dè. Nghĩ đến việc hắn dám cười nhạo trong đám tang của Hoàng hậu Trường Tôn có thể dễ dàng biết biết được người này thuộc loại tiểu tính gì.

Tùy tâm sơ dục! (Nghe theo lòng mình)!

Ai!

Lý Trị đau đầu nếu không phải lão Hứa có lòng trung thành và khả năng xử lý công việc hắn ta bằng mọi cách nhất định sẽ đuổi người này ra khỏi kinh thành càng xa càng tốt.

"Ngự sử buộc tội ngươi vô lễ."

"Đây là vu khống!” Hứa Kính Tông cả kinh quỳ xuống nói: “Điện hạ, thần trung thành, thần thề sống chết đều sẽ trung thành với điện hạ!

Lý Trị thở dài: "Đi đi, đi Hoa Châu."

"Điện hạ!"

Hứa Kính Tông hét lên một tiếng sau đó òa khóc, vừa khóc vừa nói: "Thần trung thành với điện hạ, cả đời muốn hầu hạ điện hạ, thần không đi Hoa Châu, thần..."

Hắn ta thực sự quỳ xuống lết tiến lên bằng hai đầu gối ôm lấy chân của Lý Trị. Ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nói: "Điện hạ, thần đối với điện hạ tuyệt đối không phải hai lòng! Điện hạ nói thế nào thì chính là như thế, điện hạ bảo thần tự sát, thần..... "

Hắn ta đảo mắt ngó nghiêng sau đó đứng dậy và lao về phía cây cột gỗ giữa điện.

Đây là muốn đâm đầu vào cột tự sát?

Lý Trị vừa muốn ngăn hắn lại nhưng lại nhìn thấy Hứa Kính Tông càng chạy càng chậm đến khi tới gần cột gỗ thì không khác gì đi bộ, với tốc độ như vậy đâm trúng cây cột đã khó chứ đừng nói là bỏ mạng.

Đây đúng là một đóa kỳ hoa! Thật khiến người khác bất lực!

Lý Trị đưa tay lên ôm trán nói: "Đi đi, qua một thời gian ta sẽ triệu khanh trở lại kinh thành."

...

Tên gian thần họ Hứa tỏ bộ mặt ngây thơ vô tội ngước nhìn trời xanh: "Lão phu bị oan a! Là ai đã vu khống ta? Ta thực sự bị oan…

…..