Tô Mộc cho rằng cậu đang tú ân ái, hâm mộ nói: "Đúng đúng đúng, bạn trai ông thực sự rất tốt, còn rất có tiền."
"Tô Mộc!"
Tô Mộc nghiêm túc thuyết phục cậu: "Yêu đương là chuyện tốt, Úc Tinh, đừng nhút nhát."
Lâm Úc Tinh vì câu nói của Tô Mộc mà đỏ mặt, bất lực trước sự hiểu lầm này: "Tui thực sự chỉ là nhận chạy vặt, nếu ông không tin, tui có thể đến chỗ người bán hoa để làm chứng rằng bó hoa đó không phải do tui đặt."
Chỉ là, trên mạng cư nhiên đồn rằng cậu và Cố Chung Dật đã thành đôi?
Quả thật là không hợp lí.
Không nói cái khác, cậu và Cố Chung Dật tám gậy tre đều đánh không được tới một cái quan hệ.
**
Tám gậy tre đều đánh không được tới một cái quan hệ: Hai người không có điểm chung để có thể gặp nhau, quăng tám sào cũng không trúng, kiểu như mình là "đại bác bắn 7 ngày không tới" ấy.
Trong trường đại học này, ai cũng có thể có duyên phận với Cố Chung Dật, chỉ có Lâm Úc Tinh cậu là không có, cũng không dám có.
Một người là sinh viên nghèo chật vật mưu sinh, người còn lại là con trai độc nhất của cổ đông một tập đoàn lớn có tiếng ở nước C. Ngay cả từ "Môn đăng hộ đối" thả vào giữa hai người bọn họ, đều trở nên dư thừa, còn rất nhiều lí do không xứng đôi khác mà không cần nhắc đến.
Lâm Úc Tinh thất vọng thở dài.
Cậu có thể tưởng tượng đến Cố Chung Dật khi nhìn thấy topic này, có lẽ sẽ không nói nên lời.
"Cố Chung... Nếu như đàn anh biết được, nhất định sẽ không vui." Lâm Úc Tinh không muốn gây phiền phức cho người khác, còn đang suy nghĩ làm sao gửi tin nhắn cho người kia để giải thích mọi chuyện rõ ràng.
Tô Mộc không cho là như vậy, cậu ta chỉ chỉ trong màn hình điện thoại khuôn mặt tươi cười của Cố Chung Dật: "Nếu anh ta không vui, sao có thể cười thành như vậy?"
"Ai nhận được hoa sẽ không vui chứ?" Lâm Úc Tinh hỏi ngược lại.
Tô Mộc ôm vai Lâm Úc Tinh, một bộ dạng cái gì cũng đều hiểu, nở nụ cười xảo trá: "Ông biết quá ít về những chuyện bát quái trong trường rồi."
Cố Chung Dật là ai chứ, hắn ta chính là băng sơn giáo thảo nổi tiếng của C đại đó.
Ngoại hình đẹp trai đến vô lí cũng không sao, gia đình có tiền có thế. Trong trường học này, đừng nói là muốn cùng hắn ta nói chuyện yêu đương, liền ngay cả muốn theo sau làm người hầu cũng nhiều đếm không hết.
Bất đắc dĩ chính là, Cố Chung Dật trời sinh tính tình lạnh nhạt. Trong ngày thường, ngoại trừ cùng bạn thân Dương Thanh đi chơi bóng rổ, thì ít khi tham gia bất kì hoạt động xã giao nào của trường.
Một người như vậy, ngay cả khi nhận được một món quà từ người thầm mến, hắn ta cũng sẽ không mỉm cười.
Tô Mộc cũng nghe người khác nói rằng Cố Chung Dật không nhận quà của người khác, dù cho đó chỉ là một bó hoa.
- --
Sau khi nghe câu nói của Tô Mộc, Lâm Úc Tinh cảm thầy đầu mình càng lớn hơn.
Thì ra vấn đề là ở nụ cười của Cố Chung Dật.
Cậu tưởng rằng, Cố Chung Dật chỉ là thể hiện một chút khách khí tượng trưng đối với món quà này, nhưng lại bị người khác hiểu lầm vô cớ, đăng lên mạng thảo luận sôi nổi. Việc này bất kể rơi xuống người ai, đều sẽ tức giận đi?
Lâm Úc Tinh nhìn các bình luận trên điện thoại, càng xem càng bối rối. Cậu cầm điện thoại lên, dưới sự hướng dẫn của Tô Mộc, nhanh chóng đăng ký ID rồi nhắn tin riêng cho người mở topic.
Cậu giải thích chi tiết toàn bộ quá trình, hy vọng đối phương mau chóng gỡ bài đăng.
Nửa giờ trôi qua, không có người đáp lại.
Lâm Úc Tinh lau mặt một cái, cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cậu không làm gì cả, chỉ trực tiếp trả lời trong bài đăng, kể lại những gì đã xảy ra, cũng biểu thị chính mình thật sự là bản thân.
Kết quả là, khu bình luận ầm ĩ, không ai tin tưởng cậu.
Còn có người không chê chuyện lớn mà trào phúng: [Ăn dưa không hết toàn bộ mà dám đến giả mạo à? Cố Chung Dật vui vẻ mà nhận lời tỏ tinh, vừa nhìn liền biết cậu không ở hiện trường.]
Lâm Úc Tinh: "..."
Cậu nhìn kĩ bức ảnh lần nữa, sau khi bỏ qua bóng lưng của chính mình, điều duy nhất đập vào mắt cậu là nụ cười đầy sủng nịch của Cố Chung Dật.
Lâm Úc Tinh không khỏi ai oán nói: "Tại sao lại cười như vậy để người khác hiểu lầm chứ."
Mà nguyên nhân của sự việc này, toàn bộ xảy ra vào chiều hôm nay—
- --
Lâm Úc Tinh nhớ rõ, buổi trưa nắng chói chang, nhiệt độ vừa phải.
Tại sân bóng rổ lớn trong nhà của C đại.
Hai đội đang thi đấu một trận kịch liệt, theo một tiếng bóng rổ rơi vào khung thành, trận đấu kết thúc.
"Cố Chung Dật, đường bóng hay!"
Ngay sau đó, lại một tiếng hô to khác, mấy người đồng đội hoan hô lên, ngay cả những học sinh đang xem bên cạnh cũng dồn dập vỗ tay.
Cũng chính là trong âm thanh như sóng này, Lâm Úc Tinh vóc người hơi gầy đang nâng một bó hoa hồng, giống như một người ngoài cuộc xuất hiện ở cửa lớn sân bóng.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời, lúng túng nhìn quanh bốn phía, lần đầu tiên bước vào sân bóng rổ của trường. Cậu đứng ngoài đám đông một lúc, không ai chú ý tới.
Cậu yên lặng nhìn về phía Cố Chung Dật ở cách đó không xa, nhưng vẫn có tình cao giọng hô: "Đàn anh Cố Chung Dật có ở đây không?"
Tiếng ồn ào xung quanh dần yếu đi, mọi người đều hướng ánh mắt về phía cậu, nhìn về bông hồng trên tay cậu.
Mọi người ăn ý nhường ra một con đường.
Ánh sáng hắt xuống từ ô cửa kính, chiếu vào hoa hồng. Mà bó hoa hồng kia được Lâm Úc Tinh ôm trong lòng, vô cùng kiều diễm, đỏ rực như một quả cầu lửa nóng bỏng, khiến cho bàn tay đầy vết thương và vết chai của cậu trông hoàn toàn không hợp.
Trong sân bóng rổ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng yên tĩnh lại.
Lâm Úc Tinh tiến lên phía trước vài bước, dừng chân: "Ai là đàn anh Cố Chung Dật? Có hoa của anh."
Có người bắt đầu xì xào bàn tán, có người len lén cầm điện thoại di động lên chụp ảnh. Thật giống tất cả mọi người đang chờ xem một hồi trò hay, xem Cố Chung Dật làm sao từ chối bó hoa của Lâm Úc Tinh.
"Cậu ta không biết Cố Chung Dật không nhận những thứ này sao?" Không biết là ai nói một câu, một trận cười to truyền ra trong không gian trống trải, khiến cho Lâm Úc Tinh đang ôm bó hoa không biết phải làm sao.
Đột nhiên, một giọng nói trầm ổn xuyên qua đám đông ồn ào vững vàng rơi vào tai Lâm úc Tinh.
"Tôi đây."
Lâm Úc Tinh nhìn xung quanh, cách cậu vài bước, Cố Chung Dật, Alpha được mệnh danh là giáo thảo của C đại, đang ngửa đầu uống nước, mồ hôi lấm tấm trên trán lướt xuống, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không có bất kì biểu tình dư thừa nào.
Hắn cầm khăn mặt lau mồ hôi, cùng với Lâm Úc Tinh bốn mắt nhìn nhau. Biểu tình không tính là lạnh lùng, cũng không hẳn là ôn hòa, phảng phất như trời sinh liền trần ngập một luồng khí khó tiếp cận.
Mà Cố Chung Dật bộ dạng rất đẹp trai, đẹp đến mức Lâm Úc Tinh phải ngẩn ngơ khi nhìn thấy.
Cố Chung Dật còn chưa kịp nói gì, đội trưởng đội bóng rổ Dương Thanh đã huýt sáo một cái, cố ý chua xót chạm vào khuỷu tay Cố Chung Dật: "Người hâm mộ nhỏ của ông cũng nhiều quá rồi đi?"
Toàn trường chỉ có hắn ta mới dám nói chuyện như vậy với Cố Chung Dật, dù sao hắn ta cùng Cố Chung Dật cũng là bạn thân.
Lâm Úc Tinh vừa nghe đến "người hâm mộ nhỏ", khuôn mặt lập tức đỏ bừng, biết tại sao mọi người lại có thái độ như vậy khi nhìn thấy mình.
"Thật xin lỗi, tôi là chạy việc vặt, giúp người khác đến tặng hoa." Sợ người khác không tin, Lâm Úc Tinh nhắc tới tên cửa hàng hoa trước trường học, "Tôi và ông chủ có hợp tác, đơn đặt hàng trong trường gần như là tôi giao."
Cũng may Dương Thanh chỉ là đùa một chút, bọn họ không tiếp tục chủ đề này nữa.
Dương Thanh nhìn Lâm Úc Tinh vài lần, dường như có chút ấn tượng với cậu, vỗ tay một cái, nói: "Tôi nhớ ra rồi, cậu có phải là sinh viên năm nhất chạy việc vặt không?"
"Đúng thế." Lâm Úc Tinh nghi hoặc, "Đàn anh biết sao?"
Lâm Úc Tinh không nhớ mình có đơn hàng nào bên năm hai.
Dương Thanh tự nhận là người quen: "Hai tháng trước tôi mới thêm wechat của cậu, nhờ cậu mỗi ngày mang điểm tâm cho bạn gái cũ của tôi. Bạn gái cũ tôi là sinh viên năm nhất, ở khoa kế bên các cậu!"
Lâm Úc Tinh chợt tỉnh ngộ, nhớ lại. Cậu nhớ rằng cậu mới đưa được một tháng, bọ họ liền chia tay. Bởi vì là trả tiền theo tháng, nên Lâm Úc Tinh có chút tiếc nuối.
"Thì ra là đàn anh, em còn tưởng rằng anh cũng là sinh viên năm nhất." Lâm Úc Tinh ngượng ngùng nói.
Dương Thanh cũng không quan tâm đến chuyện này, không khách khí mà nói: "Tôi nhớ cậu tên Lâm Úc Tinh đúng không? Không tệ, cộng việc kinh doanh mở rộng khá tốt, để tôi giúp cậu tuyên truyền."
"Vậy cảm ơn đàn anh!"
Có sự giúp đỡ của Dương Thanh, Lâm Úc Tinh có lẽ sẽ có thể nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn trong tương lai.
Lúc này, Cố Chung Dật người bị phớt lờ ở một bên ho nhẹ một tiếng.
Lâm Úc Tinh lập tức dừng cuộc trò chuyện khách sáo cùng Dương Thanh lại, cậu biết Cố Chung Dật là mộ tảng băng, tính tình có thể không được coi là dịu dàng. Cậu nói xin lỗi hai lần, thuần thục lấy ra giấy và bút: "Đàn anh, phiền anh ký tên vào đây, em phải báo kết quả cho cửa hàng hoa."
"Ừm."
Cố Chung Dật không nhiều lời, hơi cúi đầu, ngùi bút trên giấy tạo ra những đường sắc bén, kèm theo giọng điệu trầm thấp của Cố Chung Dật, anh ngước mắt nhìn Omega trước mặt, hỏi: "Tôi có thể biết là ai tặng không?"
Lâm Úc Tinh còn chưa mở miệng, Dương Thanh đã nói trước: "Ông hỏi cái này làm gì, ông cũng có nhận đâu."
Cố Chung Dật nhàn nhạt liếc Dương Thanh một cái.
Dương Thanh gãi gãi đầu, vô tội nói: "Tui đây không phải là nói sự thật..."
Lâm Úc Tinh có chút khẩn trường cầm hoa. Nếu như Cố Chung Dật không nhận, cậu không biết nên xử lí bó hoa này như thế nào, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống giao hàng bị từ chối.
Cố Chung Dật phớt lờ Dương Thanh, anh đem tờ giấy cùng bút trả lại cho Lâm Úc Tinh, thái độ rất tốt, như thể muốn giải vây cho Lâm Úc Tinh: "Cảm phiền đưa hoa cho tôi."
Nhiệt độ dần tăng lên vào buổi chiều, căn phòng vào mùa đông trở nên ngột ngạt khó hiểu.
Lâm Úc Tinh nhận lấy giấy bút, đầu ngón tay không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay Cố Chung Dật, trái tim như bị đốt cháy bởi một ngọn lửa nào đó, vội vàng đốt cháy cậu.
Hóa ra Cố Chung Dật không lạnh lùng như cậu tưởng tượng.
Lâm Úc Tinh cảm thấy anh ấy rất lịch sự, giọng nói cũng rất ôn nhu.
Người như vậy, nếu như tiếp xúc nhiều mấy lần, rất khó không bị hấp dẫn đi? Nhưng nếu như bị người như vậy hấp dẫn, sau khi hãm sau vào cũng rất khó có thể thoát ra đúng không? Trong đầu cậu suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực tế chỉ trôi qua vài giây.
Cậu vui mừng một cách ngu ngốc, may mắn bọn họ chỉ tiếp xúc một lần này.
Lâm Úc Tinh biết điều mà tránh ánh mắt của đối phương: "Xin lỗi, em cũng không rõ là ai tặng, em chỉ phụ trách giao hàng." Cậu đem bó hoa đưa tới, cẩn thận không chạm vào tay Cố Chung Dật, nhắc nhở, "Em có nhìn thấy một tấm thiệp được gấp lại đặt trong bó hoa, nói không chừng có viết ở phía trong."
Cố Chung Dật vươn tay nhận lấy, như thể đang nhận một lời tỏ tình rực lửa: "Cảm ơn."
"Không có gì." Lâm Úc Tinh không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Chung Dật.
Cậu phát hiện Cố Chung Dật cũng đang nhìn mình.
Mơ hồ, Lâm Úc Tinh ngửi thấy mùi cam đắng thoang thoảng. Đó là pheromone của Cố Chung Dật, có mùi thơm đến kinh ngạc, như thể một vị ngọt quyến rũ trong nhụy hoa đang lan tỏa bừa bãi.
Lâm Úc Tinh không biết mình bị làm sao, tai không tự chủ được mà đỏ lên.
Tất cả những thứ này, toàn bộ đều rơi vào mắt Cố Chung Dật.
Đôi mắt Cố Chung Dật sâu thẳm, không thể nhìn ra là đang nghĩ gì. Hắn nhếch khóe miệng, nói lần nữa: "Cảm ơn."
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cố Chung Dật đã cười rất nhiều lần. Nếu như không biết, e là sẽ cho rằng Cố Chung Dật là một người rất dễ tiếp cận.
Một lát sau, Lâm Úc Tinh gần như là chạy trối chết ra ngoài.
Trái tim đập loạn xạ như một chú nai con, cuộc sống nhắm chán bỗng trở nên muôn màu. Có lẽ là bởi vì nụ cười hiếm hoi của Cố Chung Dật, cũng có lẽ là do mùi pheromone dễ chịu của Cố Chung Dật.
Mọi thứ về Cố Chung Dật khiến Lâm Úc Tinh cảm thấy cực kỳ dễ chịu cùng vui vẻ.
Nhưng những suy nghĩ này không thể tiết lộ. Lâm Úc Tinh biết rất rõ rằng mình và Cố Chung Dật ở hai thế giới khác nhau, cậu chưa bao giờ vọng tưởng mình có liên quan gì đến Cố Chung Dật.
Cậu không dám, cũng không muốn.
Mà vào giờ phút này, bước đi của cậu rất thoải mái, bước lên chiếc xe đạp cũ, lái ngược chiều gió, cậu cảm thấy mình có thể nhận thêm một trăm đơn hàng nữa.
Tuy nhiên, không như mong muốn của cậu.
Lâm Úc Tinh không biết là sau khi cậu đi, trong sân bóng rổ, Cố Chung Dật, người được cho là vốn nên đem hoa ném đi, lại thực sự mở tấm thiệp gấp.
"Lâm Úc Tinh."
Ba chữ này phát ra từ miệng Cố Chung Dật không nhẹ không nặng.
Dương Thanh không nghe rõ, quen cửa quen nẻo nói: "Đưa hoa cho tui, tui giúp ông xử lí. Mẹ tui thích hoa lắm, tui mượn bó này để đưa..." Nói được một nửa, Dương Thanh nhìn thấy chữ ký trên tấm thiệp được gấp lại – Lâm Úc Tinh.
Ba chữ này thực sự khiến cho Dương Thanh trợn mắt há mồm.
Lấy lại tinh thần, nhìn kỹ hơn thì thấy tấm thiệp có nội dung:
[Cố Chung Dật, nếu anh nhận bó hoa này, thì có nghĩa là chấp nhận lời tỏ tình của em?
Lâm Úc Tinh]
Dương Thanh nhanh chóng đưa tay ra đón lấy bó hoa hồng, muốn giúp Cố Chung Dật giải quyết cái phiền toái này.
Hắn ta thở dài nói: "Bây giờ đàn em cũng không đơn giản nhỉ, cậu ta có phải là biết ông sẽ không nhận, cho nên giả làm chạy vặt không?"
Không ngờ, Cố Chung Dật lại chặn tay hắn, bình tĩnh nói: "Tôi lấy."
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Chung Dật khẽ mỉm cười ôm bó hoa hồng sải bước đi ra ngoài.
Dương Thanh kinh sợ đến cằm cũng sắp rơi xuống đất, sau khi phản ứng lại, lập tức đi theo, cơ hồ là hét lên: "Mẹ kiếp?! Ông đây là nhận lời tỏ tình rồi sao? Không phải chứ? Cố Chung Dật ông hôm nay uống lộn thuốc sao? Cố Chung Dật--- Cố Chung Dật chờ tôi với!"
Vì vậy, bài đăng khiến Lâm Úc Tinh bối rối mới có thể đúng hẹn mà xuất hiện trên diễn đàn trường.