Trên đường phố Hạ Thành, mây đen bao phủ không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời dù chỉ một tia nhỏ nhất, giọng nói của quản lý thành phố vang lên như sấm: “—— Ngồi xuống hết cho tôi!”
Hàng chục người ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu.
Lục Duyên nhìn thoáng qua, ngoài hắn và Tiêu Hành, những học sinh trung học yêu cầu sự an toàn lần trước cũng ở đây. Hầu hết những người này đều là thanh thiếu niên nghiện game được quét ra từ các quán net đen. Các quán net đen là mục tiêu trọng điểm.
Bầu không khí có chút khó xử.
Lục Duyên dùng cánh tay chạm vào Tiêu Hành bên cạnh: “Anh còn chưa có lấy chứng minh thư?”
Tiêu Hành tâm tình không tốt lắm: “Nếu không, tôi sao có thể cùng anh ngồi xổm ở chỗ này chứ?”
Lục Duyên cũng nói, “Quán các anh không thực hiện các biện pháp an ninh, trước đó sao không nghĩ đến việc đào đường hầm chứ? Có một quán net ở con phố bên cạnh đã đào ba đường hầm dưới lòng đất đó.”
Tiêu Hành lần này chỉ có một chữ: “Ngày.”
Lục Duyên: “…”
Ngày này có nhiều ý nghĩa.
Ví dụ như biểu đạt một người phá hoại tâm tình nào đó.
Một ví dụ khác là mặt trời.
Lục Duyên sờ sờ cái mũi, ngừng nói.
Quản lý thành phố tuần tra họ hai lần. Có quá nhiều người, không biết phải chọn ai trước. Cuối cùng, anh ta chỉ vào những thanh thiếu niên nghiện net hận sắt không thành thép nói: “Tất cả các cậu, không ở trường học hành chăm chỉ, không có thẻ chứng minh thư mà còn lên dám mạng.”
Cây dùi cui của quản lý thành phố chuyển thêm bốn mươi lăm độ nữa, giáng xuống đầu Tiêu Hành: “Còn anh, quản lý mạng, quản lý mạng mà lại không có chứng minh thư!”
Sau khi quản lý thành phố quở trách xong, trước hết xử lý những thanh thiếu niên nghiện net, gọi điện cho bố mẹ từng người một, nhờ họ tới lãnh người.
Tiêu Hành chống lại ý muốn hút thuốc, ngồi xổm trên mép bậc thang, chống tay xuống, cuối cùng không kìm được quay đầu nhìn người bên cạnh nói: “… Miệng anh là quạ đen biến thành hả?”
Tối hôm qua, sau khi anh và Lục Duyên khiêng anh Vĩ vào, quay lại sân thượng hút hai điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn hướng ngón tay Lục Duyên.
Uống quá nhiều, cộng với kí©h thí©ɧ của thuốc lá.
Anh lúc ấy ở trên sân thượng, cả người bị mắc kẹt trong một bầu không khí khó tả. Cho đến ngày hôm sau, anh mở mắt ra, trời đầy mây, sau đó rất nhiều quản lý thành phố đẩy cửa vào.
Lục Duyên không chấp nhân câu miệng quạ, nhưng sự thật tàn nhẫn nằm trước mắt hắn.
Lượng người tổng thể hơi lớn, trong vài phút nỗ lực, đã có phụ huynh sống gần đó mặc quần cộc, trên tay cầm sào phơi đồ chạy như điên tới đây, người ở phía trước múa may cây sào lên không trung hai vòng, miệng mắng: “Nhãi ranh, xem lão tử hôm nay có đánh cho mông mi nở hoa luôn hay không!”
Quản lý thành phố cũng sửng sốt một trận: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Phụ huynh: “Không có cách nào bình tĩnh được! Ta sẽ gϊếŧ nó!”
Gậy bay có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố, những thanh thiếu niên nghiện net nhốn nháo xung quanh, bị đánh đập đến la hét om sòm.
Một mảnh hỗn loạn.
Tiêu Hành lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Lúc này, Lục Duyên vỗ Tiêu Hành, ngón tay chỉ chỉ phố đối diện: “Nhìn thấy không?”
Tiêu Hành nhìn theo hướng ngón tay hắn, thấy ngoài một bức tường thấp bên kia đường, có một đống rác.
Tiêu Hành: “?”
Lục Duyên nói: “Cơ hội tốt.”
Tiêu Hành vẫn không phản ứng.
Lục Duyên ngồi xổm bên cạnh anh, giọng điệu hận sắt không thành thép, “Chạy!”
Sự khác biệt giai cấp đột nhiên hiện ra giữa hai người tại thời điểm này.
Lục Duyên đẩy một cái, đẩy anh ra ngoài: “Thiếu gia, anh không chạy chẳng lẽ chờ bị phạt sao hả?”
“Đó là hướng tôi vừa chỉ,” Lục Duyên lao đến sau khi đẩy anh ra, trong khi các quản lý thành phố không chú ý “Từ đó là một con phố khác, chạy ra ngoài rồi, có thể chạy bất cứ nơi nào.”
Mặc dù Lục Duyên có khả năng chiến đấu kém.
Nhưng về mặt ‘tinh ranh’, hắn luôn rất mạnh.
Lần trước ở ga-ra, Tiêu Hành đã nhìn thấy tốc độ của hắn, lần này để tránh bị phạt, tốc độ của Lục Duyên chỉ nhanh hơn chứ không chậm đi.
“Hai người kia! Đứng lại!” Khi quản lý thành phố thoát khỏi ‘cảnh bạo lực gia đình’ hỗn loạn, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng lưng đang di chuyển nhanh chóng.
Tiêu Hành nghe thấy giọng của quản lý thành phố, quay đầu nhìn lại, nốt nhạc quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
Trước khi Lục Duyên được gọi ra, hắn đã cởi bỏ quần yếm, trên người chỉ còn một chiếc áo thun có in vài dòng chữ lớn, đó là chiếc áo mà Tiêu Hành đã cho mượn vào đêm khi mới đến.
Vạt áo bị gió thổi bay bám vào người, làm nổi lên thân hình gầy gò của người đàn ông.
Có phải trước đây anh nói cái áo đó xấu không nhỉ?
Tiêu Hành nghĩ.
Tóc mái trên trán Lục Duyên cũng bị gió thổi ngược.
Ngay cả khi ngược gió, tốc độ chân của Lục Duyên cũng không hề bị ảnh hưởng, nhắc nhở anh tập trung chạy: “Một người đàn ông thực thụ không bao giờ ngoảnh lại!”
Tiêu Hành: “…”
Tiêu Hành quay lại, trong lòng mắng bệnh thần kinh à. Anh thấy kể từ khi chuyển đến tòa nhà đổ nát ở khu 7, những chuyện diễn ra hàng ngày đã không ngừng làm mới sự hiểu biết của anh về thế giới này.
Mấy vị quản lý thành phố đã theo sát nút.
Mãi cho đến khi Lục Duyên và Tiêu Hành chạy đến phụ cận khu 6, dưới sự bao bọc của những tòa nhà dân cư dày đặc, nhóm người mới bị cắt đuôi.
Khi họ vội vã vào khu 7, đẩy cửa ra vào tòa nhà số 6, Lục Duyên dừng lại ngồi thẳng trên hành lang: “Tôi đệt.”
Trong hành lang chỉ có hai người thở hổn hển.
Lục Duyên thở dốc nói: “Anh không phải không muốn chạy đó chớ?”
Tiêu Hành đứng trước mặt hắn, cúi xuống, đặt hai tay lên đầu gối ngước nhìn hắn.
Lục Duyên sau đó mới nhớ ra đây là một đại thiếu gia còn không biết bán bao nhiêu tiền một cân trước khi ra tay.
Mặc dù Tiêu Hành trong thời gian này miễn cưỡng sống sót ở khu 7, nhưng bản chất của anh vẫn khác với loại công dân nhỏ bé vật lộn dưới đáy như họ, Tiêu Hành lớn lên trong hoàn cảnh chưa từng giống thế này: Bị quản lý thành phố bắt, chạy.
Lục Duyên nói: “Kiểm tra thị trường trước kia, làm việc bất hợp pháp lần đầu, phạt hai ngàn.”
Hai ngàn tệ.
Tổng tất cả số tiền mà Tiêu Hành để trong người không đến hai ngàn.
“Công việc quản lý mạng của anh,” Lục Duyên lại nói, “còn có thể làm tiếp không?”
Tiêu Hành không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi hắn: “Anh còn có thể tiếp tục bán đồ ngọt không?”
Tất nhiên là không.
Nếu chuyện như thế này xảy ra, bà chủ hẳn phải tuyển một người học việc khác rồi.
“Bán tiếp cái rắm, không được.”
“Quán net của tôi cũng đóng băng rồi.”
“Vậy anh muốn làm gì tiếp theo?”
“Nói sau đi.”
“…”
Một cuộc trò chuyện ảm đạm.
Ngồi trên bậc thang, Lục Duyên thở dài nhận ra hôm nay không những mặt trời không mọc mà cả hắn và Tiêu Hành đều bị cho nghỉ việc.
Lục Duyên ngồi trên bậc thang, anh Vĩ tình cờ xuống lầu ném rác, thấy hắn và Tiêu Hành đang ngồi ở hành lang thì giật mình: “Hai đứa ngồi đây làm gì vậy?”
Tiêu Hành không biết nên nói cái gì, chỉ vào Lục Duyên: “Hỏi hắn.”
Lục Duyên cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể nói: “Đều do hôm nay thời tiết không tốt.”
Anh Vĩ không rõ nguyên do, đẩy cửa đi ra ngoài.
Theo lối ra vào, cửa chống trộm kêu cót két.
Lục Duyên chợt nảy ra một ý tưởng không rõ lý do: Thật ra ngành công nghiệp phi pháp này rất phát triển, muốn tìm việc thì tìm gì cũng được thôi, mặc dù đại thiếu gia nói: “Tôi sớm không chơi nữa”, tại sao nhiều việc như vậy lại chọn làm việc ở quán net? Tại sao lại đi làm quản lý mạng?
“Đi.” Tiêu Hành đứng thẳng người, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Lục Duyên đứng dậy, đi lên vài bước, liền nhớ tới một chuyện: “Tủ lạnh anh Vĩ mấy ngày trước bị hỏng, làm xong sủi cảo nhét vào tủ lạnh của tôi, đợi chút nữa trộm lấy ra, anh có muốn ăn không?”
Tiêu Hành nhìn thoáng qua ý đồ của hắn: “Sợ anh Vĩ đánh chết anh, anh chịu không được đâu.”
Lục Duyên: “… Fuck, vậy anh có ăn hay không?”
Tiêu Hành: “Ăn.”
Tiêu Hành lại nói: “Nấu xong gọi tôi.”
Sau khi lên lầu trở về phòng, Lục Duyên ngồi trên giường lật quần áo, chuẩn bị đi tắm, sau đó làm sủi cảo, điện thoại trong túi quần để trên giường chấn động liên tục.
– Ngày mai có ra ngoài ăn không? Mang cho tôi hai cái bánh kem nhỏ đi, lần trước cậu nói cái gì sản phẩm mới ấy.
Người gửi là Lý Chấn.
Vài ngày trước, Lục Duyên đã quấy rối tất cả những người mà hắn biết, những người chơi trong ban nhạc ngầm phải cống tiền cho thành quả bán bánh của hắn.
Lục Duyên nằm ở trên giường trả lời: Không có.
Lý Chấn: Bán chạy như vậy???
Lý Chấn: Không phải không bán được sao?!
Lục Duyên: Lão tử, tôi, bị sa thải.
Lý Chấn: …………
“Cậu làm được bao lâu rồi? Hai tuần đã nói bị cho nghỉ việc.” Cuộc gọi của Lý Chấn đến rất mau, anh ta vẫn đang trong lớp dạy đàn, xung quanh là các học sinh đang tập hợp âm.
Ước chừng, mới bắt đầu luyện tập bàn đạp đôi, tốc độ chỉ có bốn mươi nhịp, âm lượng của hai nhịp cũng cao thấp không đều.
Lục Duyên: “Không.”
Lý Chấn: “Vậy đã tìm được công việc tiếp theo chưa?”
Lục Duyên vò đầu bứt tóc nói: “Đợi tìm trên trang web bán thời gian rồi nói sau đi.”
“Học sinh này kỹ thuật không tốt lắm,” Lục Duyên nghe đánh trống hồi lâu, mới nói: “Cậu dạy có phải chưa tốt không?”
Lý Chấn bảo vệ học trò: “Cậu có phải yêu cầu quá cao không? Nhân tài học chưa tới mấy tháng đó! Cậu mới vào ban nhạc không phải cũng vậy sao hả!”
Nói về ‘ ban nhạc tuyển người mới ‘, Lục nhớ đến tay ghi-ta Lý Chấn đã đề cập lần trước.
Khi rảnh rỗi sẽ đến hầm trú ẩn tập kích hai vòng, nhưng chưa từng thấy qua, nghe người khác miêu tả, cùng Lý Chấn nói mười câu liền tâng bốc tám chín câu, dù sao cũng có thể tóm gọn trong hai chữ: tuyệt vời!
“Tóc vàng, vàng như rơm, cao cao gầy gầy, trông khá tuấn tú, tuổi hẳn là không lớn, tôi nghĩ cậu ta có thể trên dưới hai mươi tuổi. Lợi hại là thật lợi hại, nhất định trời sinh để chơi ghi-ta mà. “Đây là mô tả cho Lục Duyên từ một nhân chứng ở hầm trú ẩn.
Lục Duyên nghĩ tới đây, hỏi: “Lần trước nói tay ghi-ta kia, sau này có gặp lại không?”
Lý Chấn: “Cậu nói tiểu Hoàng Mao trâu bò đó hả, hôm trước tình cờ gặp cậu ta ở quán bar Thế Giới Ngầm.”
Quán bar Thế Giới Ngầm là nơi quy tụ nhiều ban nhạc ngầm nhất ngoài hầm trú ẩn, hàng tháng sẽ có các hoạt động mời các ban nhạc lớn đến biểu diễn.
Lý Chấn kể lại hôm đó anh ta đang uống một chút rượu ở quán bar, ban nhạc Hắc Đào đang biểu diễn trên sân khấu, nhìn thấy một mái tóc vàng chói đi vào từ cửa quán bar.
Sau khi hòa nhập với Lục Duyên một thời gian dài, mặt cũng bắt đầu dày lên.
Anh đi tới nói với Hoàng Mao: “Người anh em.”
Khuôn mặt của Hoàng Mao được ánh đèn nhiều màu chiếu sáng, nhìn quanh quán bar một lúc lâu, cẩn thận quét từng khuôn mặt, cuối cùng chuyển ánh mắt về phía Lý Chấn.
Lý Chấn càng chắc chắn người anh em này tới đây tìm người, vỗ vỗ ngực nói: “Cậu tìm ai? Người ở thế giới ngầm tôi đều biết!”
Hoàng Mao nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói ——
“Cậu ta nói đang tìm người đẹp trai nhất, chơi ghi-ta tốt nhất!” Lý Chấn bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy khó tin.
Đẹp trai nhất.
Chơi ghi-ta tốt nhất.
Lục Duyên cũng phát hiện tình trạng này rất mờ mịt: “Cậu ta thật sự nói như vậy?”
“Thật sao trời, chúng ta có người này sao?!” Lý Chấn thốt ra một câu từ tận đáy lòng trên điện thoại.
“Chơi ghi-ta tốt nhất.,” Lục Duyên nghĩ, “tay ghi-ta của ban nhạc Khối Rubik sao?”
Lý Chấn nói: “Nhưng mà người anh em đó nhìn có chút khổ sở! Trước kia có phải bị tai nạn xe cộ không ta?”
Lục Duyên: “… Không phải là không có khả năng, cứ hỏi đi?”
Lý Chấn: “…”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, cửa phòng bị gõ.
Sau đó là giọng Tiêu Hành, giống như giọng điệu đại gia: “Nấu chưa.”
Giọng nói lười biếng của nam nhân truyền đến Lý Chấn bên kia, Lý Chấn hỏi, “Tôi hình như nghe thấy giọng của một người đàn ông? Ai vậy?”
Lục Duyên nhớ tới mình muốn kêu đại thiếu gia cùng ăm trộm sủi cảo của anh Vĩ, từ trên giường ngồi dậy, nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Lý Chấn: “Cậu…”
Cuộc gọi bị gián đoạn.
Lý Chấn cầm di động, bày tỏ sự sốc trước cẩu nam nhân không biết từ đâu ra của ở nhà ca sĩ chính.
Anh ở hành lang bên ngoài phòng dạy trống, trước khi đẩy cửa đi vào, đột nhiên nhớ tới câu hỏi kia: Một người đẹp trai nhất.
Nhan sắc ca sĩ chính của nhóm V đánh bay hết toàn bộ thế giới ngầm chưa gặp đối thủ.
Lý Chấn nghĩ đến đây lại lắc đầu.
Vị này đẹp trai nhất, chơi ghi-ta lại rất nát.
Tác giả có điều muốn nói:[Tiểu Hoàng Mao này không phải là người Áo phông vàng ở trường lúc trước đâu! Một ghi-ta và một bass!]