Chương 25: “Anh còn nhớ cái thứ như shit anh đang dùng kia không?”

Tiêu Hành đặt điện thoại sang một bên sau khi trả lời.

Trước khi nhắm mắt, tin nhắn lại ập đến.

……

Đệt.

Anh đang định nói với người hàng xóm nào đó đang ồn ào tích cực bán hàng, nhưng khi cầm điện thoại lên thì phát hiện là Trạch Trang Chí.

Trạch Trang Chí gửi một tin nhắn thoại.

“Lão đại, anh có muốn ra ngoài ăn không? Em sẽ đến quán net tìm anh, họ nói hôm nay anh xin nghỉ phép. Không có ai khác, chỉ có Khâu Thiếu Phong với em thôi. Mấy ngày trước Thiếu Phong bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi, mẹ nó anh ta nói phần viết văn tiếng Anh là tự mình viết, đau lòng chết anh ta đi. “

“Anh tới đây hay em lái xe qua?”

“Thật không dám dấu diếm, em bây giờ đang dừng xe ở cổng tiếu khu của anh.”

“Cho em chút mặt mũi đi.”

Tiêu Hành nghe xong, tay che trán, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi đáp: OK.

Mười phút sau, Tiêu Hành xuất hiện ở cổng khu 7.

Có một chiếc xe mui trần màu đỏ đậu ở cổng khu 7. Màu sắc rất tệ, là chiếc xe mà Trạch Trang Chí mới mua.

Quả nhiên, cái đầu đỏ bừng của Trạch Trang Chí thò ra khỏi xe: “Ở đây!”

Tiêu Hành tiến lại gần.

Trạch Trang Chí đưa cho anh một điếu thuốc: “Lão đại.”

Tiêu Hành tiếp nhận.

Trạch Trang Chí: “Đi thôi, chúng ta…”

Tiêu Hành không vội châm thuốc, nói: “Xuống xe.”

“?”

“Xuống xe,” Tiêu Hành nói, “Tôi mời các cậu ăn cơm.”

Tiêu Hành đang đứng trước cái cổng nửa sụp.

Anh mặc một chiếc áo thun giảm giá 10 tệ mua ở một quầy hàng vỉa hè chợ đêm, không lựa màu. Từ đầu đến chân là một màu đen sắc bén. Vì làm việc cả ngày lẫn đêm, không có thời gian chăm sóc tóc nên trực tiếp đến tiệm cắt tóc để cắt ngắn, chỉ cắt một đoạn ngắn.

Người đàn ông thân hình cao ngất, với điếu thuốc giữa ngón tay, nheo mắt nhìn họ.

Anh đã thay đổi rất nhiều so với khi mới đến khu 7.

Không chỉ là ăn mặc, không chỉ là thay đổi kiểu tóc.

Trạch Trang Chí ngơ ngác nghĩ.

Tiêu Hành vẫn còn một ít tiền lương, đủ để ba người gọi vài món trong một quán ăn nhỏ gần đó.

“Lương tháng này không nhiều lắm,” Tiêu Hành dẫn họ băng qua hai con phố, dừng lại trước một cửa tiệm tên là “Tiệm cơm Hồng Phú”, tiện tay dập thuốc nói, “Tiệm này đi.”

Tiêu Hành lại nói: “Khó ăn cũng không còn cách nào khác.”

Họ từng ra vào nhà hàng năm sao cùng Tiêu Hành nhưng chưa từng ăn ở cửa tiệm ba sao ven đường.

Dù vậy bữa cơm này được anh em đãi bằng tháng lương đầu tiên của anh lại mang một ý nghĩa khác.

Trong vòng tròn của họ, đâu có ai tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền?

Trạch Trang Chí đã tiếp quản một chi nhánh nào đó của gia đình cách đây một thời gian, thực tập làm tổng tài, cũng có lương, nhưng công việc của cậu giống như đi chơi vậy, khi đang họp, cậu chỉ biết ngủ gà ngủ gật, gần như khắc chữ ‘bao cỏ’ trên mặt.

Trạch Trang Chí cùng Khâu Thiếu Phong trăm miệng một lời nói: “Không khó ăn không khó ăn, cái này vừa thấy biết ngay là mỹ vị nhân gian! Anh nhìn bảng hiệu này xem, âm điệu chẳng phải ẩn chứa vẻ đẹp sao!”

Khâu Thiếu Phong: “Em có thể ngửi thấy mùi thơm của cơm, rất mãnh liệt, anh có ngửi được không?”

Trạch Trang Chí: “Đừng nói nữa, đó là sự thật.”

Tiêu Hành bật cười: “Đệt.”

Cả ba đẩy cửa bước vào.

Tiêu Hành đi vào tìm một chỗ, đưa thực đơn cho họ, sau đó ngồi trên ghế nhựa, dựa vào tường nhìn họ gọi món.

Có một chiếc TV nhỏ treo trên bức tường đối diện, phát lại bản tin buổi sáng.

Trạch Trang Chí gọi đồ ăn xong, lại thêm mắm thêm muối cho trò gian lận của Khâu Thiếu Phong lần nữa. Cùng Khâu Thiếu Phong đấm đá tay chân, mới nhập chủ đề hỏi: “Lão đại, anh có… tính toán gì chưa?”

Có tính toán gì gì?

TV đang chiếu lại anh Vĩ, người hùng đường phố kể giấc mơ của mình.

Chiếc quạt trên cao lắc lư trái phải, mang đến một luồng gió khi quay sang bàn của họ.

Trạch Trang Chí đợi một lúc lâu, khi cậu nghĩ Tiêu Hành sẽ không trả lời câu hỏi của cậu, chờ đồ ăn được dọn ra từng món một, chỉ là một vài món ăn bình thường nấu ở nhà, nguyên liệu cũng không tươi lắm.

Vừa cầm đũa lên, liền nghe thấy Tiêu Hành nói: “Tiêu Khải Sơn nói tôi là phế vật.” Tiêu Hành lại châm một điếu thuốc, cúi đầu cười nói: “Ông ta nói đúng.”

—— Một người tự từ bỏ chính mình, không phải phế vật thì là gì.

“Ta đã sắp xếp mọi thứ cho anh rồi, Đại học C khoa Kinh tế, ngày mai anh đi theo ta đi ăn cơm cùng chủ nhiệm khoa.”

Thực sự rất dễ dàng để từ bỏ.

Nhắm mắt lại.

Bịt tai lại.

Bỏ qua âm thanh không ngừng kêu gào từ đâu đó ở cơ thể trong đêm khuya.



Bầu không khí hơi im lặng.

Tiêu Hành hút xong điếu thuốc cũng không nói nữa, cảm thấy không khí xung quanh vô cùng loãng, dí điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, đứng dậy nói: “Các cậu ăn trước đi.”

Anh đẩy cửa bước ra, đứng một lúc ở lối vào cửa tiệm.

Sau đó, nhìn thấy cửa tiệm đồ ngọt được trang trí màu hồng ở bên kia đường.

Tên rất thô tục: Mật ngọt ngào.

Trước cửa có treo bảng quảng cáo sản phẩm mới 19.9 hai cái, hoan nghênh quý khách đến mua.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tấm áp phích một lúc, tự hỏi đây mẹ nó là duyên phận quỷ gì vậy.

“Chào mừng ——”

Chuông gió ngoài cửa vang lên, Lục Duyên vẫn đang cúi đầu thanh toán, đợi hai giây sau khi thanh toán hoàn tất mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Hành, hắn ngẩn người: “Tôi đệt, sao lại là anh?”

Cửa hàng đồ ngọt không lớn, hàng mới không bán được đặt ở nơi dễ thấy nhất.

Lục Duyên mặc quần yếm, trông khá ổn.

Lục Duyên nhướng mày hỏi: “Sao hả, tới hỗ trợ sự nghiệp của tôi sao?”

Tiêu Hành dùng sự thật nói cho hắn biết hắn nghĩ nhiều rồi: “Ăn cơm ở đối diện.”

Lục Duyên liếc nhìn bên kia đường, thấy mái tóc đỏ ngồi bên cửa sổ.

Thật đúng là tới ăn cơm.

“Cửa tiệm nào nhìn từ bên ngoài cũng giống nhau”, Lục Duyên nói trong khi đóng gói đồ, “Nếu muốn ăn, lần sau có thể đến tiệm cơm Trần Kí bên cạnh, nhà bọn họ có vài món rất được.”

Toàn bộ cửa hàng ngập tràn vị ngọt của bơ.

Sự cáu kỉnh của Tiêu Hành dường như đã được xoa dịu, đầu ngón tay cũng không còn khô nóng nữa, cơn nghiện thuốc giảm xuống, một lúc lâu sau mới ‘ ừ ‘ một tiếng nói: “Đã biết.”

Nhưng người này nói chuyện thì nói chuyện đóng gói làm gì?

Trong cửa tiệm không có khách đóng gói làm gì chứ?

Câu hỏi của Tiêu Hành nhanh chóng được trả lời, bởi vì sau khi Lục Duyên đóng gói hai phần, hắn mân mê một lúc ở quầy thu ngân, nói thẳng với anh: “Tính cả phí đóng gói, tổng cộng là 40.”

Tiêu Hành bị người này mặt dày vô sỉ ép mua ép bán, lại có thêm nhận thức mới: “Tôi nói tôi muốn mua hồi nào?”

Bà chủ đang kiểm đếm hàng hóa trong quầy tạp hóa phía sau, nghe thấy tiếng nói, liền cao giọng hỏi: “Tiểu Lục, có khách đến à?”

Lục Duyên hét lên: “Vị này mua hai phần!”

Tiêu Hành: “…”

Bà chủ lau tay, bước ra khỏi quầy tạp hóa, nhiệt tình giới thiệu: “Sản phẩm mới của chúng tôi rất tốt. Hôm nay mua hai phần, có quà nho nhỏ. Tiểu Lục đưa quà cho người người ta đi.”

Bà chủ nói xong, lại đưa cái túi đã đóng gói cho Tiêu Hành: “Tiên sinh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?” Bà chủ thật sự nghĩ anh muốn mua, thành khẩn nói.

[Tiêu Hành]: Fuck.

[Tiêu Hành]: Lúc về tìm anh tính sổ.

Lục Duyên ngồi sau quầy thu ngân, khi nhận được hai tin nhắn này, Tiêu Hành đã thanh toán tiền rồi.

Bà chủ đứng bên cạnh hỏi: “Cậu cười cái gì vậy?”

“Không có gì,” Lục Duyên cất điện thoại, liếc mắt nhìn qua bên kia đường, lại nói, “Cháu đi đánh bơ, cô trông cửa hàng nhé.”

————————————

Buổi tối tám giờ, sân thượng.

Tổ chức hành động trước đó, anh Vĩ đã kéo theo một nhóm người, gọi là đội 63.

Trước khi tan làm, Lục Duyên nhận được một tin nhắn nhóm từ anh Vĩ, yêu cầu mọi người lên sân thượng tham gia tiệc ăn mừng.

Không nhận một xu nào, khoản tiền khổng lồ 10 vạn không cánh mà bay, hắn không hiểu lắm về công lao của màn ăn mừng này.

[Anh Vĩ]: Đây là niềm vinh dự chung của đội 63 chúng ta! Mọi người đều phải tham dự!

[Anh Vĩ]: Tôi làm chủ, mời một bữa thật ngon!

Nói là ăn ngon, nhưng khi Lục Duyên tắm xong, chỉ thấy trên bàn có nửa thùng bia và mấy món ăn vặt rất ảm đạm thê lương: “Sư huynh, anh có lệ quá đó.”

Anh Vĩ ngượng ngùng nói: “Mấy hôm trước anh bận bắt tội phạm. Nghỉ mấy ngày, lương bị trừ gần hết, lương tháng sau chưa trả, chờ đến tháng sau mới lĩnh lương … “

Lục Duyên khi nhìn thấy khuôn mặt anh Vĩ, lại nhớ đến 10 vạn đầy đau đớn, hắn cầm một lon bia nói: “Bây giờ anh có thể đứng đây với chân tay lành lặn đều là nhờ vào tình anh em bao năm nay của chúng ta đấy.”

Vị thiếu gia nói muốn tìm anh tính sổ đến sau cùng.

Lục Duyên chộp lấy lon bia đứng dậy, trốn sang chỗ anh Vĩ.

Anh Vĩ bị hai người này làm cho bối rối: “Sao vậy?”

Tiêu Hành rũ mắt xuống, nói với Lục Duyên, “Lại đây.”

Lục Duyên: “Tôi bị ngu sao, qua đó làm gì.”

“…”

“Lại đây.”

“Không.”

“…”

Lục Duyên nói: “Tôi chỉ bán cho anh hai cái bánh nhỏ thôi! Anh đến mức như vậy sao!”

Tiêu Hành tức đến bật cười: “Ép mua ép bán cũng coi là bán sao?”

Lục Duyên và Tiêu Hành cãi nhau vài hiệp với “Lại đây” và “Có gan thì lại đây”, cuối cùng Tiêu Hành không thèm nói lại nữa, chỉ ngồi xuống uống bia.

“Không, anh nói hai đứa,” Anh Vĩ nhìn bên này rồi lại bên kia, lắc đầu bất lực, “Hai đứa tách ra trông rất bình thường, làm sao ở cùng nhau lại …”

Vài người xếp thành một bàn.

Anh Vĩ thực sự rất cao hứng, không bao lâu đã uống say mèm, bắt đầu hét lên: “Duyên đệ, hát một bài đi! Đàn ghi-ta của cậu đâu rồi, mang đàn lên đây!”

Tiêu Hành: “…”

Trương Tiểu Huy trực tiếp nhảy dựng lên: “Sư huynh, tỉnh táo lại!”

Khi Lục Duyên mang đàn lên, hắn thấy anh Vĩ đang ngủ, trên tay ôm lon bia.

Trương Tiểu Huy sáng mai có một cảnh quay khác, cậu không thể uống quá nhiều nên về trước. Tốc độ nhanh đến mức chỉ sợ chậm hơn một chút sẽ bị túm trở về, bị buộc phải đánh giá cao kỹ năng chơi đàn cao siêu của Lục Duyên.

Bầu không khí im lặng.

Đặc biệt là sự yên tĩnh sau cuộc náo nhiệt.

Đèn nhỏ trên mái có phạm vi chiếu sáng hạn chế.

Qua màn đêm mờ mịt, Lục Duyên nhìn thấy Tiêu Hành đang dựa vào bức tường thấp hút thuốc.

Lục Duyên đi tới, dựa vào tường châm một điếu thuốc.

Gió rất lớn.

Tiếng gió bên tai đặc biệt rõ ràng.

“Này,” Lục Duyên hút được một nửa, tầm mắt rơi vào phương xa, dùng khuỷu tay chạm vào anh, “Anh tại sao lại rời khỏi nhà?”

Nếu là bình thường, Lục Duyên nhất định sẽ không hỏi những câu không cần thiết như vậy.

Có lẽ là do rượu bia.

Có lẽ là do quan hệ giữa hai người bây giờ có thể coi là “bạn bè thân quen”, dù ban ngày hắn vừa hố bạn mình hai phần đồ ngọt.

Tiêu Hành gẩy hẩy tàn thuốc, ngoài ý muốn cũng không trốn tránh: “Anh còn nhớ cái thứ như shit anh đang dùng kia không?”

Tác giả có lời muốn nói: không biết xấu hổ, hôm nay bận quá.