Chương 14: “Tư thế đẩy thùng rác của anh không tồi.”

Lục Duyên đã hy sinh tốc độ chạy nước rút 100 mét của mình.

Từ tổng thể các pha hành động đều như mây trôi nước chảy, nhưng hắn không nghĩ tới tư thế mạnh mẽ, bóng dáng tiêu sái của mình đã in sâu vào mắt đồng đội bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn, cũng đã gây ra 10.000 nhát dao chí mạng cho đồng đội họ Tiêu kia.

“Fuck,” Tiêu Hành chửi lại, “Anh mẹ nó chạy cái gì?”

Lục Duyên thật sự cảm thấy có điều gì đó không ổn khi chạy được nửa đường, tuy chạy rất êm nhưng xung quanh hình như thiếu thiếu gì đó.

Hắn không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy.

Chờ hắn trước mắt mọi người vọt đến cửa ga-ra, mới phát hiện đồng bọn vừa rồi cùng hắn đạt thành nhất trí “Tôi đếm ba tiếng, chúng ta cùng nhau chạy” không theo hắn một chút nào.

Lục Duyên dừng lại bước chân, ở cửa ga-ra cùng Tiêu Hành xa xa nhìn nhau, giữa hai người dường như có một khoảng cách rộng như dải Ngân hà.



Lục Duyên cũng mắng: “… Tôi đệt! Anh xông lên làm gì? Không phải nói cùng nhau chạy sao!”

Có nói.

Có nói sao?

Tiêu Hành nhớ lại ánh mắt Lục Duyên lúc nãy, Lục Duyên gật đầu với anh sau khi đưa ra gợi ý trong mắt, nói rõ ràng: Tôi đếm ba tiếng, chúng ta đi lên ‘ làm ‘ bọn họ.

Nói cùng chạy khi nào.

Đường gân trên trán Tiêu Hành giật mạnh, phát hiện mạch não của hai người hoàn toàn không nằm trên cùng một tần sóng. Tuy rằng trong hoàn cảnh này đối thoại thì thực sự ngu ngốc, nhưng anh không thể không nói: “Không phải cùng nhau ‘ làm ‘ sao!”

Khoảng cách giữa hai người quá xa, chỉ có thể gân cổ hét lên mới truyền đến.

Lục Duyên: ” ‘ Làm ‘ cái gì mà ‘ làm ‘! Ai nói muốn cùng anh ‘ làm ‘?!!!”

Tiêu Hành: “Anh là chó sao?”

“Anh mắng ai đó?!”

“Anh.”

“…”

Lục Duyên muốn quay đầu rời đi.

Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm.

Có thể cùng nhân tâm hiểm ác ở Hạ Thành giao tranh một mảnh thiên địa, trước nay đều không dùng nắm đấm.

Hắn không phải kẻ ngốc.

“Năm người bọn họ, hai người chúng ta,” Lục Duyên chỉ vào năm vị đại hán trước mặt Tiêu Hành nói, “anh không cảm thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn sao?”

Tiêu Hành: “…”

Năm gã đại hán đều sững sờ nhìn hai người đứng đó, chuyện này xảy ra quá đột ngột, kẻ đang đếm tiền cũng quên mất trong tay có bao nhiêu tiền, nhìn người ngoài ga-ra, rồi lại nhìn người trước mặt, thật lâu sau mới hỏi: “Hai đứa mày là ai? Muốn làm gì?”

Tiêu Hành không trả lời.

Lục Duyên nhìn anh thong thả ung dung cởi cúc áo chỉnh tề trên người, cởϊ áσ khoác ném lên ghế xe máy.

“Làm gì.”

Sau khi cởϊ áσ khoác, Tiêu Hành đưa tay nới lỏng cà vạt đang đeo, cụp mắt nói nửa câu đầu. Sau đó, ngước mắt lên nhìn người trước mặt, nói: ” ‘Làm’ mày.”

Bking là đây. (Ý là làm màu đấy)

Lục Duyên bị sốc trước khí thế kiêu ngạo như một vị vua của Tiêu Hành.

Vốn dĩ chiếc áo khoác mà Tiêu Hành mặc quá trang trọng, trang trọng đến mức không hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhìn chỉ cảm thấy anh hẳn nên lái một chiếc xe thể thao hạng sang trên đường rong ruổi phong vân thay vì phải đối mặt với năm đại hán ở đây.

Hiện tại cởi hết ra, đúng là rất có khí thế.

“Thằng nhóc, mày đừng có điên quá!” Mặc dù người đàn ông lấy tiền bây giờ không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhiệt huyết nhân sĩ xã hội vẫn như cũ hừng hực thiêu đốt, nhét tiền vào túi quần rồi nhổ nước bọt xuống đất, gào lên “Hoá ra mày chọn cái chết phải không? Đừng tưởng anh đây dễ chọc, còn không hỏi thăm, biết lai lịch của tao gì không!”

Người đàn ông chưa nói xong đã bị đấm vào mặt —— Tiêu Hành lần này trực tiếp đánh thẳng vào sống mũi.

Người đàn ông chưa kịp phản ứng lại thì hai dòng máu đã từ từ chảy xuống.

“Mày biết tao là ai không?” Tiêu Hành đột ngột tung thêm một cú đấm, sau đó nắm lấy cổ tay người đàn ông kéo gã về phía mình, gằn từng chữ một, “Tao, là, ba, mày. “

Tiêu Hành có lẽ cảm thấy ngay cả khi chiếc cà vạt trên ngực được kéo lỏng ra, nó vẫn ảnh hưởng đến phong độ của anh, sau khi ‘ làm ‘ xong người đầu tiên, dứt khoát kéo chiếc cà vạt khỏi cổ mình.

Lục Duyên nhìn Tiêu Hành, cảm thấy bộ dáng anh giống như dòng máu đã ngừng chảy trong cơ thể đang hồi sức lại.

Người đàn ông bị kéo xuống, nằm cuộn tròn trên mặt đất. Đau đến mức vừa mắng vừa thống khổ: “Tụi bây đứng thất thần đấy làm gì!”

Lúc này bốn người còn lại đứng một bên mới có phản ứng, phất tay áo lao tới.

Khung cảnh rất hỗn loạn.

Tiêu Hành tuy có thể đánh, nhưng một đánh năm thì không dễ dàng chút nào, hơn nữa nhóm người này chuyên cho vay nặng lãi, hiệu quả chiến đấu không thể coi thường.

Lục Duyên đứng ở cửa ga-ra, nội tâm cũng đang đấu tranh.

Giúp hay không?



Đánh cái gì, có cái gì không thể chạy trước rồi nói sau sao?

Lục Duyên suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài, định kéo một gã tiện tay đi vào giúp đỡ.

Nhưng không thấy người phù hợp xung quanh.

Lục Duyên nhìn quanh cửa ga-ra, cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở trên thùng rác bên bên cạnh vành đai xanh, chiếc thùng lớn màu xanh lục có in dòng chữ: Thùng rác di động 120 lít.

Tiêu Hành chưa bao giờ đánh một trận thú vị như vậy trong đời.

Sự phấn khích không nằm ở địa điểm đánh nhau là ga-ra dưới “Phượng Hoàng Đài”, cũng không nằm ở năm người đàn ông cường tráng ở phía đối diện, mà là anh đánh một nửa, tránh những nắm đấm đánh tới, nghiêng nửa cái đầu, dư quang nhìn thấy nửa người cùng với thùng rác xanh lục nhanh chóng đến chỗ bọn họ từ cửa ga-ra.

Lục Duyên đã đẩy thùng rác vào vòng quyết chiến. Quá trình này ngắn gọn, nhanh chóng, tàn nhẫn lại rất chuẩn. Kết thúc một cuộc chiến trong vòng chưa đầy ba giây —— Hắn trực tiếp ấn người gần nhất vào thùng rác.

Tiêu Hành: “…”

Năm tráng hán: “…”

Mười phút sau.

Khói thuốc súng tàn.

Ngồi trên xe máy, Lục Duyên lấy trong người ra một bao thuốc lá, dùng miệng cắn một điếu.

Bài hát chào mừng được đặt ở lối vào “Phượng Hoàng Đài” truyền đến ga-ra.

“Hoa tươi rượu ngon hoan nghênh nhớ thương ghé lại đây



Tới tới tới tới tới tới tới tới

Bằng hữu, bằng hữu hãy cùng chung tay ~~ “

Khi âm thanh ồn ào bên ngoài vang lên “Hãy cùng chung tay”, Lục Duyên rút điếu thuốc ra, hỏi Tiêu Hành, “Hút không?”

Tiêu Hành “Ừm” một tiếng.

Lục Duyên lười biếng lại lấy ra hộp thuốc lá, trực tiếp đưa điếu thuốc cho anh.

“Thân thủ không tồi,” Lục Duyên thu tay lại đặt ở trên đầu xe máy, “Luyện qua rồi?”

“Từng chơi quyền anh.”

Tiêu Hành không nói nhiều, cúi đầu châm điếu thuốc, khóe miệng rách da, khóe mắt cũng có một mảnh, khi cúi đầu hút thuốc, toàn bộ tài năng lại nguội lạnh trở lại như trước khi đánh nhau.

Sau đó vài giây, Lục Duyên lại nghe thấy Tiêu Hành trả lời: “Tư thế đẩy thùng rác của anh không tồi.”

Lục Duyên: “…”

Tiêu Hành nghiêng đầu, bổ sung: “Kinh thiên động địa.”

“Đệt,” Lục Duyên đưa tay, “Đừng hút nữa, trả cho tôi.”

“Không.” Tiêu Hành nói.

Trước mặt họ, năm người đàn ông vạm vỡ đang nằm trên mặt đất.

Trong hầm để xe âm u, năm người nằm co quắp trên mặt đất, sau khi chiến đấu thất bại, sắc mặt của mấy người đó không được tốt lắm, chưa kể quần áo xộc xệch, trên tóc còn có một ít lá cải.

Người dính lá cải không nhịn được nữa, cầm lấy cái lá bốc mùi nồng nặc trên đầu, giọng nát bét hỏi: “Đại ca, hai người đừng nói nữa…… Các người muốn làm gì!”

“Người phụ nữ vừa rồi.”

Tiêu Hành lúc này mới nhìn họ: “Cô ấy nợ các người bao nhiêu?”

Mấy người bị đánh choáng váng, phải mất một lúc lâu mới nhận ra “Người phụ nữ” đó là ai: “Vốn dĩ cô ấy vay từ 6 đến 60 vạn. Mấy năm nay, số tiền cô ấy trả lại vẫn thiếu một chút, 120 vạn. “

“…”

“Mấy người cho vay nặng lãi đều học toán rất giỏi nha”, Lục Duyên líu lưỡi nói, “120 vạn cũng có thể nói được khỏi miệng sao?”

Không phải Lục Duyên không biết cho vay nặng lãi là gì.

Hắn cũng gặp qua có người bởi vì thiếu nợ cho vay nặng lãi bị buộc bất đắc dĩ lên lầu mười sáu, từ trên lầu làm trò trước mặt cảnh sát nhảy xuống.

Nhưng chuyện của Khang Như vẫn không tránh khỏi bị sốc, sau mấy năm trả lại 60 vạn, còn lại 120 vạn. 120 vạn này tiếp tục lăn xuống không biết đã thành bao nhiêu… giờ bọn họ ở ga-ra cách Phượng Hoàng Đài không quá hai trăm mét, nơi “công tác” của Khang Như.

Hắn và Tiêu Hành trong đầu đều có cùng một ý nghĩ: Khang Như thực sự không động đến số tiền mà Tiêu Khải Sơn đưa cho cô.

Cô đã ném đứa nhỏ cho gia đình họ Tiêu, có thể cô thực sự muốn đứa trẻ có một môi trường sống tương đối bình thường, dù là con ngoài giá thú cũng tốt hơn là một đứa con bị nợ nần quấn thân.

Lục Duyên nhìn Tiêu Hành hút hết nửa điếu thuốc, mới từ áo khoác tây trang lấy ra một cái ví.

Lục Duyên: “Anh định trả thay cô ấy sao?”

Tiêu Hành cắn điếu thuốc không nói được.

“Anh có đủ tiền không?” Lục Duyên không hiểu nổi thế giới nhà giàu, mang theo nhiều tiền như vậy vượt quá nhận thức của hắn, sờ sờ túi, “Nếu không đủ, tôi có thể góp…”

Trong túi hắn có hai tờ tiền giấy.

Một là năm mươi tệ và một là năm tệ.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tiêu Hành cố ý hỏi: “Anh có thể góp được bao nhiêu?”

Góp cái quỷ gì.

Lục Duyên lấy tay từ trong túi ra, nhìn anh nói: “Tôi góp một phần tâm ý.”