- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em
- Chương 5: "Chúng ta đều giống nhau."
Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em
Chương 5: "Chúng ta đều giống nhau."
Kỳ thi giữa kỳ đến đã là lúc vào thu.
Học sinh liên tiếp làm mấy đề thi, sau khi kết thúc thì thi nhau phàn nàn, nói đề thi khó quá mức, so với mấy kiến thức đơn giản ở cấp hai, thì lần nhập học đầu tiên của cấp ba này lại khó khiến người ta trở tay không kịp.
Thứ hai phải lên lớp, thành tích của các khoa lần lượt được công bố, nhìn điểm số đỏ rực ở trên bàn, tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nhìn thấy tờ xếp hạng trong tay thầy chủ nhiệm, tâm tình Ôn Bảo Tứ vẫn rơi vào đáy vực.
Xếp thứ mười từ dưới lên.
Cả lớp có bốn mươi người, mười người cuối chỉ có mỗi cô là con gái.
Còn lại là mấy bạn nam thường không học hành nghiêm túc gì, chỉ nghịch ngợm ngang bướng, mà cô lại là người duy nhất trong đó mỗi giờ học đều nghiêm túc nghe giảng, nộp bài tập đúng hạn nhưng điểm thi vẫn như cũ được thứ mười từ dưới lên.
Ngay sau khi công bố xếp hạng, trong bóng tối ầm ĩ nghị luận, ánh mắt từ khắp ngõ ngách của phòng học phảng phất như đều tập trung hết trên người cô, Ôn Bảo Tứ có chút xấu hổ gục đầu xuống, hốc mắt có chút nóng.
Giờ tan học đúng lúc đến phiên tổ các cô quét dọn vệ sinh, sau giờ học các học sinh khác đều đeo cặp sách về hết, còn lại vài người trong phòng học.
Ôn Bảo Tứ cầm nước tới lau cửa sổ, mấy bạn nữ còn lại thì quét rác, ba nam sinh ở bên giúp nâng bàn, cửa mở một nửa, Ôn Bảo Tứ đang muốn bước vào trong liền nháy mắt có tiếng trò chuyện vang lên.
"Ôi trời ơi, không nghĩ tới thành tích của Ôn Bảo Tứ lại chênh lệch như vậy!" Một nữ sinh bên trong khoa trương nói, nhìn qua thấy những người khác mở to hai mắt nhìn, trên mặt cũng ra vẻ khó có thể tin.
"Đúng vậy, bình thường thấy cậu ta học tập cũng rất chăm chú, không nghĩ tới lại là cái dạng đếm ngược từ dưới lên thế này." Một người khác phụ họa, mấy nam sinh bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt tràn đầy tiếc hận.
"Ngược lại dáng dấp thật xinh đẹp nha, chỉ tiếc đầu óc có chút không tốt lắm."
Cậu ta vừa nói xong, mấy người còn lại cười đến càng lớn, nữ sinh khơi mào kia dùng ánh mắt khinh bỉ nói: "Cũng chỉ là bình hoa, bề ngoài xinh đẹp, bên trong lại rỗng tuếch —— "
Giọng nói cậu ta kéo theo câu cuối thật dài, mang theo vẻ cười nhạo, Ôn Bảo Tứ cứng ngắc đứng ở nơi đó, hô hấp trong nháy mắt chậm lại.
Con mắt có chút chua xót, nỗi khổ sở trong lòng chậm rãi tràn ra, trong mắt dâng lên chút ánh nước.
Cô không hề muốn khóc đâu, cô vẫn luôn kiên cường, cho dù chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy tháng mà cuộc sống đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, Ôn Bảo Tứ cô cũng chưa có khổ sở như giờ phút này.
Trải qua thời gian dài bị bài xích, bị cô lập, buộc mình phải thích nghi được hoàn cảnh lạ lẫm, những dồn nén trong cơ thể như muốn trào ra.
Ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, cô nhịn không được nhấp nháy mắt, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Gương mặt nhanh chóng ướt đẫm.
Đầu óc rối bời, có cảm giác không biết mình đang ở đâu, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, khoảnh khắc đứng chôn chân tại đấy, bỗng truyền đến bên tai một tiếng vang thật lớn.
Cửa phòng học bị người khác đá văng, giọng chàng trai trong trẻo xen lẫn tức giận bùng nổ.
"Con mẹ mày thì tính là cái gì hả!"
"Em ấy mà là bình hoa, thì cũng là bình gốm quý giá, bọn tao còn phải cẩn thận che chở, mày thì có tư cách gì mà khoa tay múa chân?!!!"
Đường Nghiêu chẳng biết xuất hiện từ đâu, đối diện với mấy kẻ kia, Ôn Bảo Tứ kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị người khác nhẹ nhàng ôm lấy, cả người liền rơi vào một cái ôm lạ lẫm lại quen thuộc.
Hai tay ấm áp có lực ghì chặt đầu của cô, lớp áo khô ráo mềm mại thấm hết nước mắt đã rơi, bả vai có vẻ hơi gầy gò, lại mang lại cảm giác an toàn vô cùng.
Trong thoáng chốc, một lần nữa lại ngửi thấy hương vị của nắng.
Đường Nghiêu tức đến muốn nổ tung rồi.
Anh chỉ vào một nữ sinh trong đó rồi rống to, vẻ mặt kích động, sắc đỏ lan từ cổ đến mặt.
Mấy người khác trong phòng đều bị hù dọa, co rúm lại nhìn anh không dám nói lời nào, Kỳ Nguyên trực tiếp đi qua đem nam sinh ngồi trước bàn kia quật ngã, oành tiếng động rơi xuống đất vang lên, sách vở rơi lả tả xuống đất.
Anh xoay người, rũ con ngươi xuống nhìn chằm chằm nam sinh kia, những ôn hòa tuấn tú ngày xưa giờ không còn sót lại chút gì, chỉ còn sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo.
"Đầu óc thông minh linh hoạt như vậy, Trường Nhất Nhã có phải là cũng không chứa nổi tên tôn Phật này rồi nhỉ?"
Nữ sinh nhát gan bị dọa khóc lên, Trường Nhất Nhã là trường học tư nhân, Kỳ gia lại còn là một trong những cổ đông, anh muốn một người rời đi, bất quá chỉ là dễ như trở bàn tay.
Trong lúc nhất thời có chút hối hận cùng sợ hãi, chỉ có thể khúm núm không ngừng xin lỗi, đối diện với sắc mặt hung hăng của hai người trước mặt gật đầu lặp lại.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, bọn tôi không phải cố ý."
"Người bọn mày nên xin lỗi không phải cậu ấy."
Thiệu Ngọc nắm tay cô đến trước bọn họ, nghiêng đầu nhìn sang, giọng nói không có chút nhiệt độ nào.
Một bên góc nghiêng tinh xảo của chàng trai thấp thoáng trước cái dư âm của ánh nắng xế chiều, bên còn lại thì biến mất trong bóng tối, góc mặt hoàn hảo, chẳng khác nào được điêu khắc ra.
Trong ngực anh nhẹ ôm một cô gái, giờ phút này đã thoát ra, đôi mắt đỏ hồng, đứng ở một bên lẳng lặng mà nhìn bọn họ.
Mấy người đó lập tức xông đến trước mặt cô khom lưng xin lỗi.
"Là tôi có lỗi với Ôn Bảo Tứ, bọn tôi không phải là cố ý."
"Thật xin lỗi thật xin lỗi!"
Ôn Bảo Tứ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bóng dáng hoàng hôn trải dài trong lớp học trống trải, nhìn vẻ mặt xin lỗi cùng sợ hãi của mấy nữ sinh, đứng ở một bên là khuôn mặt giận dữ của Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên, trong mắt không hẹn đều xuất hiện một tia áy náy.
Còn có Thiệu Ngọc đang im lặng an ủi cô.
"Không sao."
Giây lát, cô nhẹ nhàng mở miệng.
Đều không liên quan.
Ôn Bảo Tứ ở trong lòng nói một lần lại một lần, ánh mắt xẹt qua trên thân hình ba người, thản nhiên trong mắt đã biến mất.
Thế gian vật đổi sao dời, ở cái tuổi nhỏ vô ý mắc sai lầm, cùng lắm chỉ là thân bất do kỷ.
Coi như đang chuộc tội thì thế nào.
Quan tâm là thật sự.
Trên đường trở về, bầu không khí hết sức trầm mặc, Ôn Bảo Tứ ngồi ở phía sau xe của Thiệu Ngọc, cúi thấp đầu, bả vai cụp xuống, im ắng, khuôn mặt trắng nõn, chóp mũi và mắt đều vẫn còn ửng hồng.
Nhìn đáng thương không chịu được, khiến cho người ta vừa tức vừa đau lòng.
Đường Nghiêu liên tục thở dài.
"Tứ Tứ! Tại sao em không nói mình ở trong lớp bị khi dễ! Có bọn anh ở đây, ai dám động đến em sao?"
"Đúng đấy, ngày hôm nay nếu không phải bọn anh đến lớp học tìm em, chẳng biết sẽ bị bọn nó khi dễ đến thế nào nữa!" Kỳ Nguyên cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn vào cô mà thở dài.
Ôn Bảo Tứ mất tự nhiên giật giật chân, mũi chân trên không trung vung vậy một cái.
"Cũng không phải là khi dễ em, ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên em nghe thấy bọn họ nói xấu sau lưng mà." Chẳng qua là không có bạn, tất cả mọi người cũng không quá muốn cùng chơi với cô.
Giọng thiếu nữ nhỏ dần, còn mang theo chút giọng mũi, nghe non nớt, khiến cho người ta không tự chủ được nghĩ đến giọt mưa đọng trên cánh hoa đinh hương, trong trẻo, nhỏ nhắn, yếu ớt lại quật cường.
Đường Nghiêu cùng Kỳ Nguyên liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng than trong lòng.
Việc liên quan đến thành tích của Ôn Bảo Tứ, trên dưới nhà họ Ôn không có phản ứng gì quá lớn, trái lại cùng nhau an ủi cô, không nên quá buồn rầu.
Nhất là Bà Nội, cầm tay cô rồi còn tận tình an ủi cùng khuyên bảo.
"Bảo Tứ à, thành tích không tốt cũng không sao, về sau đợi con trưởng thành, mấy cửa hàng cùng đất đai của bà đều cho con, chúng ta một đời không phải lo ăn lo mặc gì đâu."
Mọi người trong phòng đều cười, Ôn Anh ở một bên tỏ vẻ tức giận nũng nịu: " Bà Nội, bà sao mà bất công như vậy nha, chỉ cần cháu gái nhỏ không muốn cháu gái lớn đúng không!"
"Muốn, đều muốn!" Bà cụ đẩy đẩy kính lão trên mặt, vẻ mặt tươi cười đem Ôn Bảo Tứ ôm nhẹ vào trong ngực, giọng điệu có hơi chút cảm khái.
"Chỉ là Tứ Tứ nhà ta chục năm trước đều khổ, hiện tại phải cho con bé hưởng phúc đi —— "
"Bà Nội, con không có trải qua nhiều khổ ạ." Nụ cười của Ôn Bảo Tứ có chút chua chát, trong lòng lại tràn đầy cảm động.
Có lẽ đối bọn họ mà nói, sinh hoạt không có nhiều tiền tài là chịu khổ, nhưng dù cho gia cảnh có hơi nghèo nhưng cha mẹ nuôi cũng chưa từng bạc đãi cô nửa phần.
Hôm sau đến lớp, ngoại trừ nhận được mấy ánh mắt khác thường, hết thảy đều giống như ngày thường.
Cho đến khi nghỉ giữa giờ, chủ nhiệm lớp đột nhiên tuyên bố đổi vị trí.
Bởi vì lần này thành tích thi giữa kỳ công bố ra, điểm số trong lớp chênh lệch quá lớn, bởi vậy quyết định hai hai phối hợp, người có thành tích tốt sẽ kèm theo học sinh kém, cố gắng cân bằng thành tích.
Bạn ngồi cùng bàn của Ôn Bảo Tứ đổi thành uỷ viên học tập Triệu.
Là một người cùng cô hoàn toàn khác biệt, tính tình sáng sủa hoạt bát lại hào phóng, thành tích ưu tú, phẩm chất tu dưỡng đều vô cùng tốt.
Trong lớp không ai không thích cậu ấy, từ giáo viên, các bạn cùng lớp kể các khác lớp, nhắc đến bạn Triệu đều là quen biết cùng tán dương.
Ôn Bảo Tứ nhớ tới, ấn tượng đầu tiên về cậu ta chính là từ trong đám người, cặp mắt cong cong hình vành trăng tủm tỉm cười nói:
"Chào cậu!" Nữ sinh tóc ngang vai ôm theo chồng sách nhét vào ngăn bàn, quay đầu chào hỏi nhiệt tình với cô, Ôn Bảo Tứ lập tức có chút được sủng mà lo.
"Chào cậu." Cô gật gật đầu, lộ ra một cái nụ cười hiền hòa.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt thiếu nữ phảng phất sáng lên, ánh mắt dừng lại trên mặt cô quan sát tỉ mỉ, Ôn Bảo Tứ nhìn cô dò xét, thấp thỏm không thôi, nhịn không được lặng lẽ nín thở.
Giây lát, nữ sinh hưng phấn hô một tiếng, giọng điệu tràn đầy mừng rỡ.
"Khuôn mặt cậu thật đẹp nha!"
"Hả.." Ôn Bảo Tứ sửng sốt, có chút ngượng ngùng mà nháy nháy mắt.
"Tôi trước kia cũng chưa nhìn thấy cậu ở khoảng cách gần như vậy, không nghĩ tới càng nhìn kỹ càng đẹp." Ý cười của bạn học Triệu tươi sáng, lộ ra vẻ mặt rực rỡ xán lạn như ánh mặt trời.
Rõ ràng chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao, mũi Ôn Bảo Tứ lại có cảm giác chua xót.
Có thể là, đã thật lâu, thật lâu, cô không có trải qua sự nhiệt tình hoà hảo ở trong lớp như thế này.
Ôn Bảo Tứ có người bạn đầu tiên.
Bạn học Triệu là nữ sinh rực rỡ sáng sủa quá thể, cậu ta mang theo Ôn Bảo Tứ đi khắp góc sân trường, cuối cùng chỉ vì cho mấy con mèo hoang nhỏ ăn.
Cậu ấy cũng không thể gặp mỗi mình cô được, thế là mang theo Ôn Bảo Tứ cùng các bạn tốt của mình đi ăn cơm chơi đùa cùng nhau.
Ban đầu Ôn Bảo Tứ còn luôn luôn an tĩnh ngồi ở một bên, càng về sau, mọi người cũng chầm chậm quen thuộc.
Những nam sinh nữ sinh cùng trang lứa, dù cho có mới quen biết, chủ đề thể trò chuyện cũng không ít.
Chỉ cần loại bỏ thành kiến cùng ngăn cách.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong liền về phòng học, một đám người vây lại một chỗ ngồi nói chuyện phiếm, không biết làm sao, nói đến chuyện kỳ lại của mình khi còn bé, Ôn Bảo Tứ nhịn không được chia sẻ cho bọn họ về trấn nhỏ Lưu Ly xinh đẹp.
Mọi người nghe đến say sưa, trong lời nói biết được cô khi còn bé bị lừa bán cho tới bây giờ chân chính trở lại nhà, cũng rõ ràng quan hệ với mấy nam sinh lớp mười hai vì sao lại thân thiết như vậy.
Ôn Bảo Tứ cũng không có giấu diếm, cũng không phải chuyện không thể lộ ra ngoài, giờ phút này từ trong miệng nói ra, cũng bình thản mà kể giống như những chuyện ly kì hồi nhỏ.
"Nghe nói tôi khi còn bé chính là bị bọn họ mang ra ngoài mà lạc mất, cho nên bây giờ đối tốt với tôi vô cùng, chắc là muốn chuộc tội đi nhỉ ha ha."
Lời nói vừa ra, một nữ sinh trong đó đột nhiên kinh ngạc nhìn cô, hơi kinh ngạc nói:
"Ôn Bảo Tứ, cậu cùng tưởng tượng của tôi có hơi không giống nhau lắm"
"Đúng đúng đúng, cậu không biết thời điểm vừa mới khai giảng, cậu bị một đám nam sinh đưa vào cửa, giống như một tiểu công chúa nũng nịu vậy, làm bọn tôi cũng không dám đến bắt chuyện cùng cậu."
"Đúng đó đúng đó, không nghĩ tới cậu cũng giống bọn tôi, đều là người bình thường, không có gì đặc biệt."
"Ừm!" Ôn Bảo Tứ dốc sức gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, lóe ra ánh sáng.
"Chúng ta đều giống nhau."
——
nus: mọi người có hiểu hành động của Bảo Tứ không?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em
- Chương 5: "Chúng ta đều giống nhau."