Sáng hôm sau cô phải tới đoàn phim.
Lúc Ôn Bảo Tứ tỉnh lại đầu vẫn còn hơi choáng váng, cô dùng sức nhắm mắt lại, qua vài phút, cô mới quăng cái tay đang quàng trên người mình ra, bước xuống giường.
Lúc đang đánh răng trước gương thì người đàn ông xuất hiện từ phía sau ôm lấy cô.
Thiệu Ngọc nhắm mắt, lại gần cần cổ phía sau cô, khẽ hôn lên đó.
Ôn Bảo Tứ xoay người, nhanh chóng đánh răng xong.
"Đừng làm phiền em."
"Chút nữa phải đến đoàn sao?" Thiệu Ngọc động tác không đổi, nhắm mắt lại, khuôn mặt mềm mại ôn hòa hỏi, Ôn Bảo Tứ ừ một tiếng, cứ thế mang theo cái tư thế này mà rửa mặt.
Lấy chiếc khăn khô trên kệ lau đi nước, Ôn Bảo Tứ quay người, vừa vặn rơi vào l*иg ngực ấy, Thiệu Ngọc lại không có chút ý định nhượng bộ nào, hai trán đối diện nhau, hôn lên môi của cô.
"Để anh đưa em đi."
Một đường lái xe, hai người đều không nói lời nào, rõ ràng tối hôm qua còn trải qua sự tình thân mật như vậy.
Ôn Bảo Tứ gác tay lên cửa xe, hơi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, Thiệu Ngọc thì đang nghiêm túc nhìn đám xe cộ trước mặt, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng rơi ở trên người cô.
"Gần đây em quay phim có mệt lắm không?" Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, Thiệu Ngọc chần chờ hỏi, ánh mắt nhìn cô một lát, lại nhanh chóng thu hồi.
"Vẫn ổn lắm." Ôn Bảo Tứ trả lời.
"Ừm." Anh nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ôn Bảo Tứ liếc nhìn anh, thuận miệng hỏi: "Anh đây là..."
"Là anh không tốt." Người nào đó lập tức cướp lời.
Đối diện với ánh mắt của Ôn Bảo Tứ, vẻ mặt anh lộ ra mấy phần ủy khuất, giọng nói hơi thấp xuống.
"Mỗi ngày anh đều rất khó chịu."
Ôn Bảo Tứ rũ mắt, không nói gì.
Xe dừng lại bên ngoài đoàn làm phim, sắc trời còn sớm nên vẫn se lạnh, bên ngoài cũng chỉ có vài ba nhân viên công tác, cô tháo dây an toàn rồi xuống xe.
"Em vào đây, anh về cẩn thận."
"Ừ." Thiệu Ngọc đáp, nhìn theo bóng dáng cô đóng cửa xuống xe.
Chóp mũi còn lưu lại nhàn nhạt chút mùi hương quen thuộc, trái tim bỗng sinh ra một loại cảm giác bất lực, Thiệu Ngọc gục đầu trên tay cầm lái, thật lâu cũng không động.
Cảnh quay ở trong nước thể nào cũng có vô số quần chúng vây quanh bên ngoài.
Có cả fan hâm mộ lẫn cả người qua đường tò mò xem náo nhiệt.
Vu Mạt không chỉ nổi tiếng không đâu mà quốc dân độ cũng cao, cho dù không phải fan hâm mộ của anh ta đi nữa nhưng phần lớn mọi người đều biết tới, nếu bắt gặp thể nào cũng dừng lại cầm điện thoại chụp hình.
Ôn Bảo Tứ phớt lờ tiếng hò hét bên tai, tập chung vào sấp kịch bản trước mặt.
Việc hai người lần nữa hợp tác đã gây nên sự chú ý cho rất nhiều người, hóng hớt là bản tính của nhân loại, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ càng làm cho tình tiết thêm sôi trào, do đó từ giây phút bộ phim này được khai máy đã thu hút được đông đảo sự quan tâm.
Từ khi về nước đến nay, một loạt ảnh chụp đã bị tuồn ra ngoài, mặc dù chất lượng không rõ ràng, nhưng cũng đủ để thấy rõ mặt của hai nhân vật chính, fan thấy thế kích động không thôi, « lần thứ bảy mơ thấy em » cũng vì thế mà liên tục leo hotsearch.
Bộ phim này hầu như không có nhiều cảnh thân mật, đại đa số đều là mỹ cảnh, còn tình cảm lại chỉ khắc chế, thế nhưng phần kết sẽ có một màn, nam nữ chính hôn nhau dưới ống kính.
Rồi toàn bộ bộ phim sẽ kết thúc ở cảnh đó.
Có một số người trong lòng đều rõ nguyên nhân, vậy nên tiến trình quay chụp trong nước được đẩy nhanh tiến độ, vốn là tiến độ một tháng nay chỉ còn nửa tháng.
Thời điểm về nước được một tuần, cảnh hôn không rõ ràng của bọn cô cũng bị tuồn trên mạng, đám người hâm mộ cũng vì thế mà nhao nhao tung ra một đống ảnh chụp.
Khoảng cách chụp rất xa, thoạt nhìn như được chụp lén từ trên xuống, hàng chục nhân viên đoàn phim đang vây xung quanh, hai con người ở giữa, một cúi đầu, một ngửa mặt, một bộ dáng đang hôn nhau.
Trên weibo nổi lên một trận nhiệt, các blog cũng tích cực đưa tin, bức ảnh cũng nhanh chóng lên đầu hotsearch ngày hôm đó, đến nỗi chỉ cần lên mạng là sẽ thấy bức ảnh của hai người.
Không ai nghĩ mọi việc sẽ đến mức này.
Đối với đoàn làm phim cũng như diễn viên thì đây lại là chuyện tốt, trong lúc tuyên truyền phim, việc này cơ bản góp phần kéo được nhiệt, thế nhưng đối với Ôn Bảo Tứ mà nói, chuyện này lại làm cho cô có chút ngột ngạt.
Từ vụ việc lần trước, thái độ của Thiệu Ngọc liền thay đổi, mỗi ngày đều sẽ đưa đón cô về tận nhà, cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện cùng cô, quan tâm cô, cẩn thận từng li từng tí, một bộ dạng muốn làm hòa rõ ràng.
Cơn giận của Ôn Bảo Tứ cũng dần một tiêu tán, không ai có thể vờ như không thấy dáng vẻ cúi đầu của người mình thích được, ngay tại lúc mối quan hệ hai người chậm rãi hòa hoãn thì đột nhiên tin tức này xuất hiện.
Ôn Bảo Tứ nhìn màn hình điện thoại, đau đầu nâng trán, trên đó đều là vô số ảnh chụp, bằng chứng như núi khó lòng chối cãi được.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Thiệu Ngọc vẫn như cũ tới đón cô, sau khi sửa soạn xong, chiếc xe quen thuộc đã đợi sẵn ở bên ngoài
Cô dừng lại một chút, sau đó mở cửa bước lên xe.
Thiệu Ngọc nhìn như không khác gì với thường ngày, vẫn như cũ hỏi cô hôm nay thế nào, có gì mệt mỏi hay không, nói xong chuyện, bầu không khí lại trầm mặc.
Sau một lúc, Ôn Bảo Tứ mở miệng hỏi: "Anh có thấy tin tức hôm nay không?"
"Ừm." Anh cực kỳ thản nhiên lên tiếng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc khác thường nào.
"Cảnh đó chỉ là mượn góc máy, không phải hôn thực sự." Ôn Bảo Tứ giải thích, vẻ mặt Thiệu Ngọc hơi dừng lại một chút, sau đó gật đầu.
"Ừm."
Ôn Bảo Tứ thấy thế cũng không tiếp tục mở miệng.
Trở về, hai người đều đã ăn tối, thời gian cũng không còn sớm, Ôn Bảo Tứ theo thường lệ tắm rửa trước, Thiệu Ngọc bên ngoài xử lý chút việc công ty, sau đó cũng tiến vào phòng tắm.
Mấy ngày nay bọn cô đều ở cùng một chỗ, mỗi ngày chung giường chung gối, nhưng lời nói so với trước kia lại ít đi rất nhiều, căn nguyên cũng do bức tường chưa thể hóa giải, cộng với việc ngày hôm nay, bầu không khí dường như càng thêm nặng nề.
Ôn Bảo Tứ đem mặt gối trên cánh tay, nhắm mắt lại, đầu óc một mảnh yên lặng.
Phòng tắm thỉnh thoảng vang lên tiếng nước, không biết qua bao lâu thì dừng lại, tiếng bước chân cũng truyền đến, sau đó bên giường cũng dần lún xuống, nhiệt độ và mùi hương của người đàn ông truyền đến.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng biến mất, trước mắt là một màu đen kịt.
Thiệu Ngọc đưa tay đem cô kéo vào trong ngực, bàn tay còn lại thản nhiên mò vào trong áo.
Mấy ngày nay hai người đều rất bình thản, Thiệu Ngọc cũng không tiếp tục chạm qua cô, có lẽ là lần trước lòng còn sợ hãi.
Trải qua hai lần, loại chuyện này đối với Ôn Bảo Tứ tập mãi cũng thành thói quen, cô không nói gì mặc kệ động tác của anh, thế nhưng đến bước cuối cùng, Thiệu Ngọc lại dừng lại.
"Ngủ đi." Anh gác cằm lên cái đầu nhỏ của cô, trầm giọng nói, trái tim đập liên hồi của Ôn Bảo Tứ cũng bình thường trở lại.
Tay cô khẽ siết chặt góc áo bên hông, khẽ thở một hơi, hỏi: "Anh đây là không muốn làm phải không?."
Thiệu Ngọc không trả lời, chỉ là cơ thể thành thật lại bán đứng anh.
Ôn Bảo Tứ chui vào trong chăn, xột xoạt vài tiếng vang lên, qua vài giây lần nữa chui ra, thân thể cô đã hoàn toàn trần trụi.
Cô dán lên thân thể của Thiệu Ngọc, hai tay ôm lấy cổ anh thật chặt, ngửa đầu, trong bóng đêm dùng sức hôn lấy cặp kia môi.
Tiếng thở dốc ngày một tăng dần, tiếng kêu rên xen lẫn than nhẹ cũng tràn ngập căn phòng.
Phá vỡ đi bầu không khí yên lặng.
Động tác của Thiệu Ngọc so với hai lần trước dùng sức càng nhiều, cứ thế không hề báo trước mà tiến vào, giống như là trừng phạt, phát tiết, chậm rãi lại nặng nề.
Ôn Bảo Tứ gắt gao cắn môi, lại bị làm cho nước mắt rơi liên tục, đôi môi nhỏ phát ra tiếng nghẹn ngào, lại nhanh chóng bị chặn lại.
Hai cơ thể cứ thế ngày một thân mật, nhưng không biết sao, tâm lại cảm giác càng ngày càng cách rời.
Ôn Bảo Tứ được anh ôm đi tắm rửa, thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, cuộn lại trong l*иg ngực ấm áp quen thuộc.
Nhịn không được, cô dí tai vào l*иg ngực anh lắng nghe.
Ôn Bảo Tứ nghiêm túc lắng nghe, bên trong đập thình thịch, từng tiếng đập trầm ổn cùng hữu lực, cũng giống như nhịp đập của cô lúc này, liên tiếp, không tự chủ khiến người khác cảm thấy an tâm.
"Em đang làm gì vậy?" Thiệu Ngọc ôm lấy tóc cô hỏi, thanh âm thấp dần, mang theo tia lười biếng mệt mỏi.
Ôn Bảo Tứ không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ nằm ở nơi đó, nhẹ nói: "Em đang nghe trái tim anh."
"Nghe được cái gì?" Thiệu Ngọc hỏi.
Ôn Bảo Tứ lắc đầu.
"Cái gì cũng nghe không được."
Anh cựa quậy, tay nắm chặt bên hông cô kéo tới, mặt đối mặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
"Em không nghe thấy nó nói anh yêu sao?"
Dù rất mệt mỏi, lại như cũ không biết mệt mỏi, bản năng cứ thế quán tính con người.
Ôn Bảo Tứ đột nhiên có chút hối hận, bật đèn lên.
Không biết phải làm sao, lại thấy trong mắt anh đầy sự nghiêm túc.
Vẻ mặt Thiệu Ngọc dưới anh đèn sáng nhìn không sót một thứ gì, cứ thế nhìn cô một cách nghiêm túc.
Cô mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác, thấp giọng nói.
"Giờ nghe thấy rồi."
Mấy tin tức liên quan đến cô và Vu Mạt trên mạng vốn rầm rộ, qua ngày thứ hai cứ thế biến mất toàn bộ, mấy fan đang muốn ngo ngoe định ship couple, cũng nhanh chóng bị dập cho nản chí.
Thiệu Ngọc sau đó cũng không hề đề cập với cô bất cứ câu nào, cứ như chuyện này chưa từng xảy ra.
Mang theo lo lắng quay phim nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc, ngày đóng máy, Ôn Bảo Tứ cũng mới thở hắt được một hơi.
Khoảng thời gian này mỗi ngày tiếp xúc cùng Vu Mạt lại khiến cô vô cùng dày vò, lại lúc ở nhà gặp Thiệu Ngọc, cô cũng cảm giác được lớp màn vô hình giữa hai người, khiến cho Ôn Bảo Tứ càng hít thở không thông.
Cô đã nghĩ, chỉ cần bộ phim này kết thúc, bọn cô sẽ tốt lên.
Cả đoàn quyết định liên hoan chúc mừng, dù sao trước đó cũng không hề dễ dàng, Trần Bạch bưng chén rượu, cảm khái rất nhiều, Ôn Bảo Tứ cũng uống mấy chén nhỏ.
Bữa tiệc kết thúc đã là mười một giờ đêm, xe dừng trước cổng chung cư, Ôn Bảo Tứ cùng Chu Vân chào tạm biệt.
Về đến nhà mở cửa, bên trong không có mở đèn, một mảnh đen kịt, vô cùng yên tĩnh,
cô nghi hoặc ấn vào công tắc đèn bên vách tường.
Ánh sáng nhanh chóng tràn vào, phòng khách sáng trưng, người ngồi trên ghế sofa từ đó được thấy rõ.
Thiệu Ngọc nửa nằm ở nơi đó, đầu hơi ngửa ra sau dựa vào thành, tay phải che đi mắt, bô dáng vô cùng mệt mỏi.
Giống như phát hiện, anh hạ tay xuống, vuốt vuốt thái dương.
"Em về rồi. . ."
"Ừm. Sao anh lại nằm ở đây?" Ôn Bảo Tứ đáp, cúi đầu đổi giày, hỏi anh, đợi nửa ngày không có câu trả lời.
Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn qua, lại thấy Thiệu Ngọc hai tay chống trên đầu gối, mặt cúi xuống chôn trong bóng tối, không rõ sắc mặt.
"Tại sao không nói chuyện?"
"Không có việc gì, anh hơi mệt."
Anh nói xong đứng dậy, lướt qua cô đi vào phòng ngủ, giọng nói nhàn nhạt truyền sang.
"Anh đi tắm chút."
Chút vui sướиɠ vì đóng máy ban nãy giờ không còn lại gì, những lời muốn nói cùng anh như bị nuốt xuống bụng, Ôn Bảo Tứ đứng thừ tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thiệu Ngọc, tự dưng cảm thấy lạc lõng.