Chương 40: Anh Xin Lỗi

Tên khốn Thiệu Ngọc trong lời Đường Nghiêu đúng là thực sự sắp chết vì đau khổ.

Tối hôm đó bị Ôn Bảo Tứ làm cho tức giận đến mất trí, sau khi trở về Trung Quốc, Thiệu Ngọc bận rộn đến quay cuồng nhưng vẫn như cũ hỏi thăm tình hình của cô qua Chu Vân.

Rõ ràng trong lòng Thiệu Ngọc lo lắng muốn chết, nhưng lại không thể nuốt trôi cơn giận mà đi tìm cô làm hòa, thời điểm trái tim mềm lòng không khỏi nghĩ đến dáng vẻ cứng cỏi đó của cô, l*иg ngực anh lại đau nhói cùng lạnh lẽo.

Mọi thời điểm đều tự hỏi liệu cô có đang buồn, có tủi thân hay đang lén lút khóc một mình hay không.

Sáng sớm vừa mở mắt đã nghĩ, thời điểm làm việc cũng loạn tâm, đến cả trước khi đi ngủ cũng trằn trọc tự hỏi.

Thiệu Ngọc càng nghĩ càng khổ sở, bầu không khí trong công ty cũng bị ép xuống cực điểm, Trần Nhiên nhìn thấy anh là nơm nớp lo sợ.

Cái lúc mà Kỳ Nguyên gọi điện, là thời điểm mà tâm trạng Thiệu Ngọc tồi tệ nhất, vừa nghe thấy Ôn Bảo Tứ cũng sẽ đi, anh không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

Thế mà vừa cúp điện thoại, trong lòng liền hối hận.

Trong lòng trằn trọc đến tận tối, lại nhịn không được cầm điện thoại lên lướt liên tục, kết quả thấy Đường Nghiêu vừa cập nhật trạng thái trong vòng bạn bè, là ảnh chụp của anh ấy với Ôn Bảo Tứ.

Cô gái bị anh ấy quàng vai dựa vào trong ngực, nụ cười thanh tú đơn thuần, xinh đẹp đến hút hồn.

Cùng với dòng trạng thái: Công chúa nhỏ của tôi đã trở về Trung Quốc ~ vui quá đi!

Anh tức giận đến hộc máu, hận không thể bảo Đường Nghiêu xóa ngay thứ này, cái gì mà công chúa nhỏ của tôi, cô ấy là của anh, của ANH!

Thiệu Ngọc tắt điện thoại, ầm một tiếng ném lên bàn, vừa đúng lúc Trần Nhiên mở cửa đi vào, kinh hãi đến dừng lại.

"Thiệu... Thiệu tổng?"

"Có chuyện?" Thiệu Ngọc nâng mắt, con ngươi đầy phiền muôn âm trầm như băng.

"Có mấy hợp đồng cần anh ký tên..." Trần Nhiên run rẩy đem tập tài liệu trong tay đặt trước mặt, Thiệu Ngọc liếc mắt nhìn, giơ tay dùng sức xoa mi tâm.

"Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi."

--

Một mặt bên này, bầu không khí náo nhiệt khác biệt hoàn toàn.

Sau bữa tối, một đám người nhàn nhã trò chuyện, phần lớn chủ đề xoay quanh Ôn Bảo Tứ, cũng bởi thời còn đi học, bọn họ luôn đi theo Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên, đều thích trêu chọc cô, hiện tại cô đã trưởng thành còn trở thành nữ minh tinh, càng làm bọn họ muốn chọc ghẹo nhiều.

Chẳng hạn như chuyện riêng tư của người nổi tiếng nọ ra sao, quay phim như thế nào, gần đây có ai động đến cô hay không?...

Trong lời nói đều là sự quen thuộc thân cận cùng quan tâm rõ ràng.

Anh một câu tôi một câu, thời gian trôi qua nhanh chóng, bất giác đã tối muộn, Kỳ Nguyên cùng mọi người tạm biệt.

"Mạt Ly có thói quen ngủ sớm, bọn tôi về trước đây."

"Ui, nhân vật chính mà đi rồi, chúng ta còn ở đây làm gì—"

"Đi thôi, đi thôi, đi thôi."

Một đám người hùng hổ đi ra ngoài, sau đó chào nhau đi về.

Ôn Bảo Tứ từ chối để Đường Nghiêu đưa, tự mình lái xe trở về.

Thành phố về đêm yên tĩnh lạ thường, hai bên đường những tòa nhà ẩn hiện trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy vài đường nét qua ánh đèn đường.

Sau sự náo nhiệt, nỗi cô đơn càng trở nên rõ ràng, cảm giác mệt mỏi cứ thế dâng lên, Ôn Bảo Tứ hít một hơi thật sâu, lên tinh thần lái xe về nhà.

Đường Nghiêu thực sự nói được làm được, ngày thứ hai liền dẫn Ôn Bảo Tứ cùng đám cẩu bằng hữu lên núi xuống biển mỗi ngày, cũng kéo theo vòng bạn bè cập nhật liên tục.

Hôm nay không phải ra biển tắm nắng, thì cũng là đi biệt thự trên núi nghỉ dưỡng, còn có cả quán bar lúc rạng sáng, đám người hò hét vô cùng náo nhiệt.

Trong các tấm ảnh, có thể thấp thoáng thấy bóng dáng của Ôn Bảo Tứ.

Có khi là ảnh chụp nhóm, có khi lại bắt gặp cô ở một góc, tất cả đều chứng minh cô đã có mặt ở đó.

Thiệu Ngọc biết mấy ngày nay cô được nghỉ phép, còn tưởng rằng cô ở nhà một mình sẽ buồn, nhưng mọi thứ lại hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

So với sự ảm đạm và buồn bã của chính mình, cuộc sống của cô có thể nói là hết sức sống động.

Không biết lúc nào sự tức giận ban đầu dần biến mất, chỉ còn lại khoảng phiền muộn cùng nhớ nhung, ngón tay Thiệu Ngọc lần lượt lướt qua những tấm hình trong vòng bạn bè của Đường Nghiêu, ánh mắt cứ mãi rơi trên đó, quyến luyến cùng tham lam, thật lâu cũng không đặt xuống được.

Tình yêu thực sự có thể khiến con người ta thỏa hiệp vô điều kiện.

--

Lại sau một đêm trở về.

Ôn Bảo Tứ có chút say, chóp mũi đã nhàn nhạt mùi rượu, đầu nặng trĩu, bước chân cũng nhẹ bẫng.

Cô bấm thang máy đi lên, đầu rũ xuống, dáng vẻ có chút bơ phờ.

Bên ngoài có ánh đèn cảm ứng, dùng sức dậm chân một cái, bốn phía sẽ sáng lên, căn hộ này vốn là bố trí của một gia đình nhưng lại chỉ có một mình cô ở.

Khi ánh đèn trên cao bật sáng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa nhà.

Thiệu Ngọc đang đứng dựa vào tường, đôi chân dài ẩn dưới lớp quần thẳng tắp, lớp áo sơ mi xắn trên cổ tay, đút vào túi quần.

Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, lại tưởng như xa cách đã nhiều năm.

Ôn Bảo Tứ sững sờ nhìn anh, cả người giống như bị hút vào cặp mắt đen láy kia.

Đầu óc cô choáng váng.

"Anh tới đây làm gì?" Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng trước, trầm mặc hồi lâu, Ôn Bảo Tứ mới hỏi, giọng nói có chút ủy khuất.

"Anh không tới thì chỉ sợ em vĩnh viễn cũng không nhớ tới anh."

Khuôn mặt của Thiệu Ngọc ẩn trong bóng tối, biểu cảm không rõ, giọng điệu mang theo tự giễu cùng châm chọc, trái tim cô vốn đang hân hoan vì thấy anh trong nháy mắt lạnh xuống.

Ôn Bảo Tứ rũ mắt xuống, mím môi yên lặng đi tới cửa, ấn dấu vân tay.

Thiệu Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh quan sát động tác của cô, bầu không khí dường như trở nên cực kỳ chậm chạp, thời điểm cửa được mở, Ôn Bảo Tứ nhẹ nhàng hít một hơi, sải bước đi vào.

Cố nén những ngổn ngang, cô đưa tay đóng cửa lại một cách tự nhiên.

Ngay khoảnh khắc khe hở sắp khép lại bỗng bị ai đó đẩy ra, Thiệu Ngọc nắm lấy cổ tay cô, ầm một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại, Ôn Bảo Tứ bị anh ôm chặt, ấn vào trên cửa.

"Em thật sự muốn chọc anh tức chết phải không?"

Thiệu Ngọc nghiến răng ở bên tai cô chất vấn, hô hấp cứ thế dồn dập ập đến. Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu, dùng sức hít một hơi thật sâu.

"Nói chuyện."

Cô mím môi im lặng, Thiếu Ngọc bứt rứt mà khẽ hét lên, cô nhắm chặt hai mắt, thấp giọng nói: "Anh muốn em phải nói gì?"

Ôn Bảo Tứ hơi hé miệng, muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng trong đầu lại không tự chủ thoáng qua cảnh tượng mấy ngày nay, ủy khuất, tức giận cùng thương tâm cứ thế cuốn tới, hốc mắt cô bắt đầu ẩm ướt.

"Em với anh chả có chuyện gì để nói cả..."

Thiệu Ngọc không nhịn được nữa rồi.

Khoảng thời gian này bị cô chiến tranh lạnh cùng phớt lờ đã hành hạ anh đến gần như mất khống chế, vào giờ phút này chỉ hận không được muốn chặn lại những lời nói kia.

Cơn tức giận biến mất giữa những đôi môi, Ôn Bảo Tứ chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ không rõ ràng, Thiệu Ngọc nặng nề ngậm lấy môi cô, dùng sức gặm cắn.

Trên môi và đầu lưỡi phảng phất truyền đến đau đớn, Ôn Bảo Tứ chống cự đẩy vai anh ra, lại giống như đấm vào trong bông, căn bản không cách nào thoát ra được.

Làn môi nóng ấm lan từ cằm xuống cổ, hai tay Ôn Bảo Tứ chống trước người anh, lại thành dựa sát vào, đôi chân cũng mềm nhũn không còn sức chống đỡ.

Tửu lượng tựa hồ tăng lên, Ôn Bảo Tứ chậm rãi chớp chớp mắt, đầu óc một mảnh trống rỗng, không còn nhớ được gì.

Thiệu Ngọc gọi từng tiếng bên tai cô.

"Tứ Tứ, Tứ Tứ..."

Trong giọng nói đều là kìm nén không thể kiểm soát được, là cầu hòa, là lấy lòng ,cũng là lưu luyến thâm tình.

Phòng khách tối om chưa bật đèn, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông trở nên đặc biệt quyến rũ.

Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ vương vãi khắp nơi, chiếu sáng hơn nửa cảnh vật, Thiệu Ngọc liền men theo chúng mà ôm cô vào phòng.

Đi càng sâu, bóng tối càng dày đặc.

Những tấm rèm cửa dày và rộng, kín kẽ che phủ hết ánh sáng.

Bóng tối như thể giải phóng đi bản tính con người, những việc ban ngày khó mà đối mặt, giờ phút này lại như vứt bỏ lớp giáp cúi đầu chịu thua.

Chỉ còn lại những khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng.

Ngay thời khắc Thiệu Ngọc tiến vào, Ôn Bảo Tứ đã bật khóc, là vì sự yếu đuối của bản thân, là vì trong lòng không cam chịu ủy khuất, cũng là vì niềm vui nhỏ nhoi len lói trong lòng.

Một bên đón nhận những động tác của anh, một bên vừa khóc vừa co rúm, cô lấy hai tay che mặt, nước mắt cũng theo đó chảy xuống cằm.

"Tứ Tứ, anh sai rồi, anh sẽ không làm nữa, đừng khóc mà được không—— "

Thiệu Ngọc cắn răng chịu đựng, mồ hôi trên trán rơi xuống, tại thời khắc mấu chốt, anh ép bản thân mình phải dừng lại.

Cô khóc rất thương tâm, giống như đứa trẻ bị bắt nạt, lòng anh đau như cắt, anh ngẩng đầu hít sâu mấy lần, quyết định cắn răng rút lui.

"Huhu..." Cô gái càng khóc càng dữ dội, cả người áp sát vào người Thiệu Ngọc, ôm chặt lấy anh không buông.

Thiệu Ngọc quả thực phát điên.

Lý trí như hoàn toàn sụp đổ.

"Tứ Tứ, anh xin lỗi, làm xong, chờ làm xong em bắt anh quỳ xuống cũng được—— "

Anh khàn giọng, và khi lời nói tan biến, mọi động tác khắc chế trước đó như con thú lao ra khỏi xiềng xích.

Những tiếng ậm ừ đứt quãng cứ thế xuất hiện, nam nữ lẫn lộn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng thút thít, nghẹn ngào giống như động vật nhỏ.

Kiệt sức.

Thiệu Ngọc nằm ở nơi đó thở hổn hển, bộ ngực trần phập phồng lên xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

Ôn Bảo Tứ vùi mình trong lòng anh, nhỏ nhắn khó cưỡng, ôm sát vào anh, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Tứ Tứ, anh sai rồi, anh..."

Một lúc sau khi hoàn hồn lại, Thiệu Ngọc xoay người ôm Ôn Bảo Tứ vào trước ngực, liên tục hôn lên tai cô để xin lỗi.

Người trong ngực hồi lâu không nhúc nhích, ngay khi Thiệu Ngọc bắt đầu có chút hoảng loạn, giọng nói của cô rốt cuộc cũng vang lên.

Giọng nói mỏng manh, có chút khàn khàn sau khi khóc.

"Sai ở đâu?" Cô nhẹ giọng chất vấn, rõ ràng là một câu nói rất cứng rắn nhưng lại không làm anh phản cảm.

"Tất cả đều sai."

Thiệu Ngọc nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ cô cọ sát, thanh âm trầm thấp, giống như một đứa trẻ đã cực kỳ mệt mỏi, quyến luyến hơi ấm mà mình luôn khao khát.

Để mà khái quát mấy ngày này của anh, cùng lắm cũng chỉ là bi thương khổ sở, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Còn kiêu căng và tự cao vốn có sẽ chẳng là gì khi ở trước mặt cô.

Ôn Bảo Tứ nghe xong cũng không nói gì, nhưng lại yên lặng xoay người, đưa lưng về phía anh.

Thiệu Ngọc khựng lại một chút, rồi từ phía sau ôm chặt lấy cô, lần này Ôn Bảo Tứ không còn kháng cự.