Hô hấp giống như nghẹn lại trong l*иg ngực.
Ôn Bảo Tứ muốn trợn tròn mắt, nhưng cố kìm lại, cô cởi túi ra treo sau cửa, khom người thay giày rồi đi tới.
"Em không muốn ăn."
Ngồi trên ghế, cô đẩy bàn cơm trước mặt về phía trước, vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Tức đến no rồi."
Ý cười trên mặt Thiệu Ngọc dần dần biến mất, anh yên lặng đưa tay cởi tạp dề, giương mắt lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
"Vì ai?"
"Anh cảm thấy là vì ai?" Sắc mặt Ôn Bảo Tứ cũng lạnh xuống, không lộ ra chút yếu thế nào.
Thiệu Ngọc khựng lại.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bảo Tứ bày ra bộ dạng này trước mặt anh, vừa nghĩ tới cô thành ra như vậy là vì người đàn ông khác khiến Thiệu Ngọc càng thêm đố kỵ cùng dày vò.
"Là bởi vì Vu Mạt sao? Bởi vì anh muốn đạo diễn thay người?" Khi một người tức giận đến mức độ nhất định, sắc mặt sẽ dần trở nên bình tĩnh lại, Thiệu Ngọc ngồi ở chỗ đó nhẹ giọng hỏi.
"Chẳng lẽ em không nên tức giận sao?" Ôn Bảo Tứ không thể tin được nhìn bộ dáng thản nhiên của anh.
"Không có sự đồng ý của em mà đã can thiệp vào công việc của em, lại còn vì tình cảm cá nhân mà để toàn bộ đoàn làm phim phải gánh lấy."
"Anh có biết việc phải quay lại một lần nữa đối với chúng em sẽ như thế nào không?"
Ôn Bảo Tứ liên tục chất vấn, trong giọng nói tràn đầy bất mãn, từng câu từng chữ của cô như khiến anh đau đớn.
Thiệu Ngọc dần mất đi bình tĩnh.
"Công việc của em còn không phải do chính anh an bài sao?"
"Không lẽ bởi vì đối tượng bị đổi thành Vu Mạt nên không giống?"
"Hai chuyện này đâu có giống nhau!" Ôn Bảo Tứ suýt chút nữa bị anh làm cho tức chết.
"Ý em là anh không nên xen việc tư vào việc công như vậy."
Thiệu Ngọc nghe xong, tức giận đến bật cười, ngửa người ra sau ghế, ngữ khí lạnh lùng nhìn cô.
"Tứ Tứ, ngay từ lúc bắt đầu, anh đối với em chưa hề có phân biệt công tư đâu."
Ôn Bảo Tứ không nói nên lời.
Đúng vậy, từ cái khoảnh khắc anh mua lại truyền thông Tinh Thông, Ôn Bảo Tứ cô và anh đã không có công tư phân minh gì nữa.
Cô chính là được anh thiên vị.
"Cái này khác..." Một lúc sau, Ôn Bảo Tứ mới lắc đầu, nhìn anh nói:
"Anh không thể cứ thế can thiệp vào việc của em mặc cho em nghĩ gì như thế được, cũng không nên vì mong muốn của bản thân mà trực tiếp thay thế vai chính của đoàn phim. Một tác phẩm hay nên do người thích hợp nhất diễn chính."
"Đặc biệt là khi bộ phim đã được quay gần hết, sao anh lại có thể vì tình cảm cá nhân mà trực tiếp thay người cơ chứ."
"Anh không muốn nhìn thấy Vu Mạt lại ở cùng một chỗ với em." Thật lâu sau, Thiệu Ngọc mới nói.
"Vậy nếu như em nhất quyết muốn giữ nguyên bộ phim này thì sao?" Ôn Bảo Tứ ngồi ở đó bình tĩnh hỏi.
"Tứ Tứ..." Thiệu Ngọc nhìn cô một lúc lâu, sau đó cúi đầu vươn tay vuốt mi tâm.
"Em đừng làm loạn nữa."
"Em không hề làm loạn." Ôn Bảo Tứ bình tĩnh đáp.
Thức ăn trên bàn vẫn còn bốc khói, mùi thơm phảng phất khắp cả phòng nhưng lại không khơi dẩy nổi vị giác tí nào, hai người ngồi đó đối diện nhau, bầu không khí im ắng đến buồn bực.
"Anh không cho phép."
Giống như đã trôi qua rất lâu, Thiệu Ngọc rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói, trái tim của Ôn Bảo Tứ lập tức rơi xuống đáy vực.
Cô cụp mắt xuống, tự giễu cười nói:
"Vậy thì em sẽ tự mình quay."
Nói xong, cô lấy điện thoại ra gọi cho luật sư của mình, trước mặt Thiệu Ngọc yêu cầu anh ta chấm dứt hợp đồng của mình với Tinh Thành, cuộc gọi còn chưa kết thúc, Thiệu Ngọc đã nghiêng người giật lấy điện thoại.
"Tứ Tứ, em nhất định phải làm như vậy?" Anh nhíu mày, trong mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm cô, cúp điện thoại ném sang một bên.
Ôn Bảo Tứ bất động, mặc cho anh dò xét, vẻ mặt vẫn không thay đổi, giọng điệu vẫn khẳng định và kiên quyết.
"Đúng, em nhất định sẽ tiếp tục quay nó."
Sắc mặt Thiệu Ngọc đã tái nhợt đến cực điểm, anh chống tay lên bàn, cúi đầu nắm lấy mái tóc, cuối cùng nhìn cô bằng ánh mắt chán nản cùng bất lực.
"Tùy em."
Nói xong anh liền đứng dậy, vớ lấy chiếc áo khoác treo sau lưng ghế, thanh âm bình tĩnh xen lẫn thất vọng cùng tức giận.
"Hiện giờ chỉ sợ chúng ta không có cách nào bình tĩnh ăn được bữa cơm này, đợi quay xong phim rồi hãy nói."
Tiếng đóng cửa vang lên một cái, bóng dáng Thiệu Ngọc hoàn toàn biến mất, Ôn Bảo Tứ lẳng lặng ngồi ở đó, dưới ánh đèn, dáng người lộ rõ vẻ cô độc.
Cô chậm rãi cầm đũa, gắp một miếng cá kho trong đĩa cho vào miệng, đã nguội nhưng vẫn còn mùi vị quen thuộc.
Cứ thế ăn từng miếng, chậm rãi gắp thức ăn, nhưng nước mắt lại rơi liên tục.
Thiệu Ngọc nói được làm được, ngay đêm đó anh trở về Trung Quốc, ngày hôm sau Ôn Bảo Tứ đến trường quay, đạo diễn Trần vẻ mặt phức tạp nói với cô, cứ làm theo tiến trình quay ban đầu.
Ôn Bảo Tứ bình tĩnh gật đầu, nói đã biết.
Trải qua một ngày điều chỉnh, tình trạng của cô và Vu Mạt về cơ bản đã trở lại bình thường, cả quá trình quay phim đều diễn ra suôn sẻ.
Mọi người đều là diễn viên chuyên nghiệp, cũng giống như bạn có ở nhà cãi nhau nhiều như thế nào, thì ngay khi đi làm phải lập tức quay trở lại bộ dáng nghiêm túc ban đầu.
Đoàn làm phim vẫn như thường lệ, ngoại trừ Ôn Bảo Tứ và Vu Mạt không bao giờ nói chuyện riêng.
Nói cười vui vẻ trước ống kính, nhưng sau hậu trường ai nấy đều im lặng.
Ngày thứ ba sau khi Thiệu Ngọc trở về Trung Quốc, tất cả các cảnh quay nước ngoài đều đã kết thúc nên cả đoàn phim bắt đầu về nước.
Ôn Bảo Tứ trực tiếp bắt taxi trở về căn hộ của mình, đồ của Thiệu Ngọc vẫn còn ở bên trong, càng khiến cho người ta hao tổn tinh thần, cô ngã mình xuống giường, ngây người nhìn trần nhà.
Trái tim cứ như bị phá một lỗ hổng lớn.
Trống rỗng và đau đớn.
Mấy ngày trước đoàn phim đang gấp rút hoàn thành tiến độ, ai ai cũng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nên khi quay trở lại Trung Quốc, đạo diễn liền cho mọi người ba ngày nghỉ.
Trước đó còn dùng công việc bận rộn để phân tán lực chú ý, nhưng giờ đây bỗng dưng rảnh rỗi, Ôn Bảo Tứ lập tức cảm thấy vô cùng tịch mịch và trống rỗng.
Nỗi bi thương một mực kìm nén bấy lâu nay như trào ra, khiến người ta xót xa đến muốn khóc.
Trong không khí yên tĩnh, tiếng nhạc chuông chói tai bỗng vang lên, những suy nghĩ phức tạp trong đầu bị quét sạch, cô vươn tay giật lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh, trên màn hình hiện hai chữ Đường Nghiêu.
"Alo..." Ôn Bảo Tứ sụt sịt, thanh âm không tự chủ mang theo chút nũng nịu.
Khi con người ta bất lực cùng buồn bã, theo bản năng đều luôn muốn dựa dẫm vào những người mình quen thuộc, vì vậy khi nghe thấy giọng nói của Đường Nghiêu, cô liền cầm lòng không được.
"Tứ Tứ, hôm nay em trở về hả?"
"Ừm, em vừa mới về tới." Giọng nói của cô có chút nhẹ, mang theo tia nhu hòa, mấy ngày nay hiếm khi cô thả lỏng được như vậy.
"Hôm nay anh Kỳ Nguyên em cùng bạn gái tổ chức sinh nhật, bọn họ ở chỗ cũ, em có muốn tới không?"
Giọng nói Đường Nghiêu luôn lớn, ngữ khí từ đầu bên kia vô cùng vang dội, Ôn Bảo Tứ đang định hỏi sao Kỳ Nguyên không trực tiếp nói cho cô thì điện thoại đã bị người khác tiếp lấy.
"Tứ Tứ, em vừa mới xuống máy bay, nếu mệt quá thì có thể ở nhà nghỉ ngơi trước, anh vốn không định nói cho em biết, là tên Đường Nghiêu này cứng đầu nói lâu ngày chưa gặp em."
Kỳ Nguyên đầu bên kia cười, thanh âm vẫn ôn hòa, tâm tình Ôn Bảo Tứ lập tức phấn chấn lên.
"Em cũng nhớ mọi người, hôm nay em không mệt, hiện tại lập tức đến ngay."
Cô từ trên giường ngồi dậy, vội vàng thu dọn đồ đạc, chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi: "Đúng rồi, em chưa có chuẩn bị quà sinh nhật thì phải làm sao, lát nữa đi mua một cái?"
"Không sao đâu, em chỉ cần tới là được, đi đường cẩn thận, chú ý lái xe."
Kỹ năng lái xe của Ôn Bảo Tứ rất tệ, khi cô còn học đại học đã từng bị va chạm mấy lần, mỗi lần đều là Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên giúp cô thu dọn, vậy nên mỗi khi cô tự mình lái xe Kỳ Nguyên đều sẽ nói như vậy.
"Được rồi, được rồi, em không còn giống như ngày xưa nữa đâu." Cô tự tin nói, Kỳ Nguyên bất đắc dĩ cười cười.
Mặc dù Kỳ Nguyên nói rằng không cần mua quà, nhưng Ôn Bảo Tứ vẫn cảm thấy cần phải có phép lịch sự cần thiết, khi lái xe ngang qua, cô cố ý đi vòng qua một cửa hàng trang sức, chọn một đôi bông tai cho bạn gái của anh ấy.
Nhân viên bán hàng nói rằng đôi hoa tai này là mẫu mới nhất được nhà thiết kế chính của họ tung ra trong năm nay, tổng cộng chỉ có ba đôi, chúng cũng được bán với số lượng nhất định.
Thiết kế của chiếc khuyên tai tình cờ có hình hoa nhài, thanh lịch và tinh tế, ngay lập tức khiến Ôn Bảo Tứ yêu thích, cô nhanh chóng thanh toán nó.
Vẫn là căn phòng cũ, chật ních người, đồ ăn vẫn chưa dọn ra, mọi người đang tán gẫu trò chuyện, Ôn Bảo Tứ cầm lễ vật trong tay, nhìn cái dạng này, có lẽ Kỳ Nguyên thật sự nghiêm túc thật rồi.
Những người tới đây đều là bằng hữu quan hệ ngày thường vô cùng tốt, Ôn Bảo Tứ hầu như đều quen biết, có mấy người bạn cùng chơi trong khu, bạn thời đại học, bao gồm cả bạn trong vòng của Kỳ Nguyên luôn.
Có vẻ như hôm nay không chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, mà còn là một buổi giới thiệu chính thức.
Ngay khi Ôn Bảo Tứ bước vào, mọi người đã hò hét nhiệt tình.
"Ôi, ngôi sao lớn của chúng ta đến rồi, nào tới đây, quý cô—"
Ở giữa Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên có một ghế trống cho cô, Ôn Bảo Tứ bình tĩnh vẫy tay với mọi người, ngồi xuống ghế, vô cùng bình tĩnh.
"Đến đủ rồi ạ."
Nói xong, cô lấy trong túi xách ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ, đẩy đến trước mặt Tiêu Mạt Ly đang ngồi bên cạnh Kỳ Nguyên, cười chúc: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn." Cô ấy kinh ngạc nhận lấy, lễ phép hỏi: "Giờ tôi mở nó có được không?"
"Được chứ." Ôn Bảo Tứ cười gật đầu.
"Oa ——" Sau khi nhìn thấy chiếc khuyên tai, Tiêu Mạt Ly liền kinh ngạc hô một tiếng, nhìn cô cảm ơn lần nữa.
"Thật đẹp, tôi rất thích."
"Thích là tốt rồi." Ôn Bảo Tứ cười nói.
"Kỳ Nguyên, giúp em đeo lên." Không kịp chờ được lấy ra đôi hoa tai, cô ấy nói với Kỳ Nguyên, vẻ mặt như đứa trẻ nhảy cẫng lên sau khi nhận được món đồ hợp ý, làm cho người ta vô cùng yêu thích.
Bất kể là thật hay giả, Ôn Bảo Tứ cũng phải thừa nhận, lúc này cô đã bị 'mua chuộc' rồi.
Không phải tự dưng mà Kỳ Nguyên thích cô ấy như vậy.
Ôn Bảo Tứ nghĩ.
Kỳ Nguyên cưng chiều cười với cô ấy, sau đó cầm lấy chiếc hoa tai, cẩn thận giúp Tiêu Mạt Ly đeo vào, bầu không khí giữa hai người vô cùng tự nhiên và thân thiết, suốt buổi tối đó đám người đối mặt nhau vài lần, bên trong nụ cười đều ẩn chứa ẩn ý.
"Cô thấy đẹp không?" Sau khi đeo xong, Tiêu Mạt Ly liền nghiêng người hỏi Ôn Bảo Tứ, đôi khuyên tai hoa nhài trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô gái lại càng thêm chói mắt, Ôn Bảo Tứ nghiêm túc gật đầu nói.
"Đẹp lắm, rất hợp với cô."
"Ánh mắt cô thật tốt." Tiêu Mạt Ly nói xong, lại tràn đầy chờ mong nhìn về phía Kỳ Nguyên, trong mắt rõ ràng lộ ra một tia mong được khen ngợi, trên mặt Kỳ Nguyên lập tức lộ ra ý cười.
"Đẹp lắm, rất đẹp."
Anh ấy đưa tay sờ đầu Tiêu Mạt Ly, trong mắt tràn đầy ôn nhu, khiến cho người ta nhìn chịu không được.
"Mẹ kiếp..."
"Cậu gọi bọn tôi đến đây để xem ân ái hả?"
"Bữa ăn này không ăn được nữa, mọi người giải tán đi..."
"Khụ." Kỳ Nguyên ho nhẹ một tiếng, ngăn lại trò đùa của mọi người, nghiêm túc nói: "Để tôi giới thiệu với mọi người một lần nữa, đây là bạn gái của tôi, Tiêu Mạt Ly, cảm ơn mọi người dù lịch trình bận rộn vẫn đến bữa dự tiệc sinh nhật này."
"Xin chào, xin chào, rất vui được gặp." Một vài người khách khí đáp lại, lại bị mấy người khác cười đùa:
"Đều thân như vậy rồi, có cần giả tạo như vậy không."
"Đúng đấy, dọn đồ ăn lên thôi."
Coi như là đã làm quen xong, đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, mọi người đều cười nói vui vẻ, bắt đầu nâng ly, gắp đồ ăn cho nhau, bầu không khí coi như náo nhiệt.
Tiêu Mạt Ly là kiểu người biết tiến lùi, cô ấy không nói nhiều, nhưng thi thoảng cũng bắt nhịp theo mọi người, khi thấy những điều mình không biết, cô ấy chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Kỳ Nguyên hay bảo anh ấy uống ít rượu.
Thật sự là không thể tìm ra một lỗi nhỏ.
Ôn Bảo Tứ không khỏi thấy trước đây mình quá đề phòng nghĩ xấu cho người khác hay không.
Đúng như lời của Đường Siêu, đột nhiên 'thất sủng' có chút chưa kịp thích ứng lắm.
Cô không khỏi cảm thấy có chút áy náy, đối với Tiêu Mạt Ly cũng nhiệt tình và chân thành hơn lúc trước.
"Tứ Tứ, em cùng A Ngọc cãi nhau à?" Sau khi ăn gần xong, Kỳ Nguyên đột nhiên nghiêng người ghé vào tai cô thì thầm, Ôn Bảo Tứ sửng sốt, ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh ấy.
"Sao tự dưng lại hỏi thế?"
"Bởi vì hôm nay khi gọi điện thoại cho cậu ấy, anh cảm thấy giọng điệu có vẻ không đúng lắm, mà em đêm nay, tâm tình cũng không tốt."
Kỳ Nguyên vẫn luôn cẩn thận, Ôn Bảo Tứ và Thiệu Ngọc đều không phải là người sẽ chủ động tâm sự, huống hồ lần cãi nhau này cũng chả có thể diện gì, hai người đều giằng co chiến tranh lạnh, cũng không định nói chuyện này với bất cứ ai.
Trong chuyện của hai người, sợ nhất chính là kéo theo người thứ ba, không những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến mọi chuyện phức tạp hơn.
Vì vậy, ngay cả với Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên, Ôn Bảo Tứ cũng không nói gì.
Mọi người đều thân thiết với nhau, chỉ sợ cô vừa nói xong một giây liền gọi điện thoại cho Thiệu Ngọc.
Nhưng hiện tại bị Kỳ Nguyên hỏi, không biết vì sao, trong nháy mắt ủy khuất liền dâng trào, cô cũng muốn cùng anh ấy không chút do dự nói hết.
"Ừm." Cô cúi đầu, nhẹ hít mũi một cái, đáp.
Ngay khi Kỳ Nguyên hỏi câu đó, Đường Nghiêu lập tức dời sự chú ý sang, nghe câu trả lời của cô lập tức cau mày.
"Xảy ra chuyện gì?"
Ôn Bảo Tứ thuật lại những chuyện mấy ngày nay từ đầu đến cuối, bỏ qua đoạn hai người ở trong phòng khách sạn, Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên nghe xong đều im lặng.
"Để mà nói thì, hai người bọn em đều có chút vấn đề. . . " Kỳ Nguyên trầm ngâm nói, Đường Nghiêu gãi gãi đầu, có chút buồn bực.
"Cảm giác này không thể hòa giải, tại sao em không tranh thủ quay cho xong bộ phim này rồi mềm mỏng với câu ta vài ba câu chứ?"
"Em không biết tính A Ngọc sao, cậu ta khẳng định đối với em sẽ không nỡ tức giận."
"Tại sao lại muốn em phải mềm mỏng?" Ôn Bảo Tứ vừa nghe liền lập tức bất mãn, nghĩ đến đêm đó, người nên tức giận không phải là cô sao?
"Được, được, là anh sai, em đừng tức giận." Đường Nghiêu lập tức đi theo sau lưng cô an ủi, giọng điệu nịnh
nọt.
"Vậy thì đừng nghĩ nữa, mấy ngày nay anh dẫn em đi chơi, để cho tên khốn Thiệu Ngọc kia chịu khổ một mình luôn!"
--
Preview chương sau:
Tên khốn Thiệu Ngọc trong lời Đường Nghiêu đúng là thực sự sắp chết vì đau khổ.