Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

Chương 25: Dỗ Anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiệu Ngọc thưởng thức vẻ mặt luống cuống kinh ngạc của Ôn Bảo Tứ.

Việc về Vu Mạt ngày hôm kia anh đã biết, sau khi Chu Vân không thể đàm phán được kết quả với tổ chương trình, chị ấy đã trực tiếp đến tìm anh, Thiệu Ngọc lại chỉ bảo cứ để cô quay như bình thường.

Chỉ là không ngờ lại có người có tật giật mình đến tình trạng này.

Ôn Bảo Tứ khẩn trương ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng ngây thơ chân thành giống như con thú nhỏ vô hại, Thiệu Ngọc nhịn không được cúi đầu chà xát mặt mình vào cô.

Mềm mại và trơn nhẵn, làn da trắng nõn mịn màng như trứng gà bóc, còn nhàn nhạt mang theo hương thơm của thiếu nữ.

"Làm sao không nói chuyện?" Anh trầm thấp cười hỏi, Ôn Bảo Tứ nhỏ giọng lầm bầm.

"Em sợ anh tức giận mà."

"Anh là loại người không nói đạo lý như vậy sao?" Thiệu Ngọc cúi đầu nhìn cô, cô gái nhìn anh đầy chờ mong, nói:

"Không phải."

"Nhưng anh lại đặc biệt hẹp hòi."

" ..."

Thiệu Ngọc dừng một chút, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, ở bên cạnh anh, sẽ không xảy ra chuyện, biết không?"

"Em biết." Ôn Bảo Tứ ngoan ngoãn gật đầu.

Tin tức Vu Mạt tham gia show "Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?" nhanh chóng được lan truyền, mà suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cư dân mạng chính là Ôn Bảo Tứ cũng ở đó.

A ha! Có trò hay để xem.

Vụ bê bối về cả hai luôn là chủ đề nóng, với sức nóng của Vu Mạt cùng fan của anh ta thì bất cứ việc nhỏ nhặt nào cũng có thể lên hotsearch được, chứ đừng nói đến mối quan hệ tin đồn đang ở đầu sóng ngọn gió thế này.

Nhiều người thậm chí qua việc này mới biết được dáng dấp của Ôn Bảo Tứ ra sao.

Tối thứ bảy đã đến, nhiều cư dân mạng lúc này đang háo hức ôm ti vi và điện thoại chờ đợi.

Từ đoạn trailer do tổ chương trình thả ra, có thể thấy Vu Mạt và Ôn Bảo Tứ là cùng một nhóm, đây là lần đầu tiên kể từ sau vụ bê bối, hai người ở chung một khung hình, không ít người thậm chí còn đeo kính hòng tìm ra được chút dấu vết nhỏ nhoi từ chương trình.

Đối với lời thanh minh là lỗi của hacker kia, phần lớn mọi người đều tỏ ra nghi ngờ, thậm chí còn thấy vô lý, cũng chỉ có mấy fan cuồng nhiệt của Vu Mạt mới tin.

Có thể nói, việc hai người đứng chung một khung hình lần này một lần nữa kéo thêm nhiệt cho chương trình.



Cùng ngày, số lượt truy cập trên Internet đã đạt lượng đột phá mới.

Tuy nhiên...

[Hai người này đứng cạnh nhau mà nói có hơn mười câu là sao? ? ? ]

[Là lỗi của editor à...]

[Nhức cả mắt, đừng nói là phấn hồng, đến cả phấn xanh còn chả có, nhận thua, nhận thua]

Trong show, chỉ thấy Ôn Bảo Tứ và Vu Mạt toàn bộ quá trình chỉ duy trì thứ quan hệ "đồng nghiệp", mười phần lễ phép, ngoại trừ một số câu thoại cần thiết vì thỉnh thoảng phân tích manh mối ra thì hoàn toàn không nhìn được chút khác biệt nào.

Ôn Bảo Tứ cầm điện thoại mà không thể tin được.

Cảnh đưa cơm sườn cũng không có, cảnh đội mũ cũng mất, thậm chí mấy khung hình hiếm hoi ngẫu nhiên của hai người cũng bị cắt đi hơn một nửa, cả quá trình đều là cảnh quay của ba người.

Nhìn thì có vẻ vô cùng bình thường.

Mấy cư dân mạng trước đó còn hoài nghi phỏng đoán lại bắt đầu tin vào lời giải thích do hacker gây ra.

Rốt cuộc thì, dáng vẻ hai người xuất hiện trong chương trình không hề giống như có mối quan hệ đặc biệt nào cả.



Ngay khi nhiệt còn đang được đẩy lên rất cao, thì người trong cuộc lại chẳng có chút ảnh hưởng nào, ngược lại thì chỉ có show này liên tục lên hotsearch, bạo đỏ cả một hàng.



[Ban đầu cũng chỉ là đến để xem Ôn Bảo Tứ với Vu Mạt, thế nhưng mà ... show này cũng hay phết! ! ! ]

[Mẹ tôi còn hỏi sao tôi lại quỳ xuống xem điện thoại nữa đấy...]

[Xem xong tập này, lặng lẽ xem hết mấy tập trước...]

Danh tiếng của chương trình nhanh chóng được lan rộng, lượng fan của những khách mời thường trú cũng tăng lên không ít, có thể nói là tất cả đều vui vẻ, chỉ có Ôn Bảo Tứ lại không nhẹ nhõm được như vậy.



"Nghe nói em thích ăn sườn kho?"

"Sợ bị mưa làm ướt?"

"Tứ Tứ, anh thực không vui."

Trong văn phòng rộng rãi, người đàn ông dựa vào chiếc ghế da lớn, hai cúc sơ mi trên cùng cởi ra. Vẻ mặt tò mò nhìn cô.

Anh khoanh tay đặt trên chiếc bàn gỗ trước mặt. Đôi bàn tay thon dài trắng trẻo, các khớp xương rõ ràng. Vừa nói xong, tay phải liền đưa ra, gõ nhẹ vào bên cạnh một cái. Lấy tư thế phán xét, ánh mắt rơi vào cô gái đang đứng.

Ôn Bảo Tứ bất an cúi đầu xoắn xoắn ngón tay, một lúc sau mới cẩn thận nâng mắt trộm nhìn anh, lại nhanh chóng cụp mắt xuống, nuốt nước miếng mới nói.

"Em xin lỗi..."

Người trước mặt không nói gì, trầm mặc hồi lâu mới nghe được giọng nói trầm thấp của anh.

"Anh không cần em phải xin lỗi."

"Vậy em phải làm sao bây giờ..." Ôn Bảo Tứ cảm thấy ủy khuất.

"Dỗ anh."

Thiệu Ngọc ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt không hề thay đổi, mi mắt vẫn như cũ thẳng tắp bình tĩnh, ngay cả tư thế ngồi tựa hồ cũng không có thay đổi.

Ôn Bảo Tứ sửng sốt hai giây, suy đoán ánh mắt của anh, mới khẳng định mình không hề nghe nhầm.

Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ đi vòng qua chiếc bàn gỗ lớn rồi đứng trước mặt anh.

Thiệu Ngọc nghiêng người ra sau, nhàn nhạt nhìn cô.

Ôn Bảo Tứ cắn cắn môi, ngồi lên đùi anh.

Thiệu Ngọc sững sờ trong chốc lát, đôi bàn tay mềm mại không xương đã quàng lên cổ anh, bờ môi mềm mại ấm áp cũng đưa tới.

Động tác của cô gái mang theo lấy lòng, lưu luyến qua lại giữa môi anh, bàn tay đang ôm cổ cũng không biết lúc nào đã luồn vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thiệu Ngọc bị cô làm cho run lên.

Thẳng cho đến khi trút hết mọi bất mãn trong lòng, anh mới buông cô ra, cả hai tựa đầu vào nhau, thở hổn hển, hơi thở nóng ẩm ở giữa tràn ngập lưu luyến.

"Dỗ anh." Ôn Bảo Tứ đã trở lại bình thường, nhưng vẫn ôm chặt lấy anh, chủ động lấy lòng hôn lên khắp mặt Thiệu Ngọc, giọng nói nũng nịu lại tràn đầy quyến rũ khó hiểu.

Toàn thân Thiệu Ngọc căng thẳng, còn chưa kịp động đậy, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Âm thanh quanh quẩn vang vọng trong phòng, Ôn Bảo Tứ như con thỏ hoảng sợ nhảy khỏi đùi Thiệu Ngọc, hoàn toàn không có nửa phần tình ý như vừa rồi.

Vô cớ cảm thấy mất mát, Thiệu Ngọc ho khan hai tiếng, nói: "Vào đi."

Chu Vân mở cửa đi vào. Sau khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, chị ấy hơi sửng sốt một chút, sau đó làm như không có gì xảy ra đứng ở trước mặt anh.

"Thiệu Tổng, cậu tìm tôi?"

"Ừm, ngồi đi." Anh gật đầu, sau đó nhìn về phía người đang chịu tội đứng một bên kia, vẻ mặt hòa hoãn hơn.



"Em cũng ngồi đi."

Ôn Bảo Tứ như được đại xá cùng Chu Vân song song ngồi ở bên cạnh, sắc đỏ ở trên mặt còn chưa lắng xuống, đôi môi cũng đỏ bừng, vừa nhìn cũng biết đã trải qua cái gì.



Chu Vân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không phát hiện ra điều gì.

"Lần này gọi chị tới, mục đích chính là để bàn về việc sắp xếp công việc sau này của Ôn Bảo Tứ." Thiệu Ngọc bình tĩnh nói, tư thái mười phần sếp lớn.



Chỉ là...

Nếu như cổ áo sơ mi anh không xộc xệch như kia thì có vẻ sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Chu Vân thầm phỉ báng.

"Show thực tế cũng sẽ nhanh kết thúc, tiếp đó lịch trình sẽ quay một bộ phim truyền hình khác, khi quay xong chương trình hẳn là sẽ phát hành không lâu sau đó, trong tay tôi có mấy kịch bản, hai người cầm về thảo luận một chút."

Thiệu Ngọc đặt tài liệu ở trên bàn, phản ứng đầu tiên của Chu Vân không phải là mở ra mà là hiếu kỳ.



"Quay xong bộ phim truyền hình này thì sao?" Chị ấy rất muốn biết người trước mặt mình sẽ làm thế nào để nâng một nữ minh tinh không mấy nổi tiếng từng bước bạo đỏ.



Mặc dù hiện tại có chút hiệu quả, nhưng tất cả đều biết, Ôn Bảo Tứ cùng với cái danh nữ minh tinh nổi tiếng còn cách xa.



Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là quanh quẩn trước mắt khiến khán giả quen mặt, cũng kéo được mấy đợt người qua đường mà thôi.

Còn chân chính giữ được sự ủng hộ của fan cũng chỉ có tác phẩm kinh điển.



"Sau đó?" Thiệu Ngọc tựa hồ vừa hỏi vừa đáp, ánh mắt từ trên mặt chị ấy lướt qua, rơi trên người Ôn Bảo Tứ, lãnh đạm trong nháy mắt lập tức tràn đầy dịu dàng.

"Đương nhiên là tạo ra một đội ngũ không ai có thể sánh kịp rồi bước lên màn ảnh rộng."

---

Rất hiếm khi hai người họ có thể tan tầm cùng nhau như hôm nay. Vừa vặn là thứ Sáu, Ôn Bảo Tứ như thường lệ muốn về Ôn gia ăn cơm.

Trên đường đi, Thiệu Ngọc gọi trợ lý phân phó mua các loại lễ vật cùng trà rượu nổi tiếng, sau khi cúp máy, Ôn Bảo Tứ không khỏi mở miệng nói.

"Mẹ nói mỗi lần anh tới đều quá khách khí, mọi người đều là hàng xóm, nhờ em nói lần sau cái gì cũng đừng mang theo nữa."

Thiệu Ngọc nhìn cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt.

"Tứ Tứ, dì ấy không biết, còn em cũng không biết vì sao anh muốn mang sao?"

"Vậy cũng không cần mỗi lần tới đều mang như vậy mà..." Ôn Bảo Tứ lầm bầm nói, liền nghe được thanh âm của Thiệu Ngọc từ đỉnh đầu vang vọng.

"Sau lần này thì không cần nữa."

"Hả?" Ôn Bảo Tứ hiếu kỳ ngước lên.

"Tứ Tứ." Thiệu Ngọc rũ mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, giọng điệu bình tĩnh không có chỗ phản bác.

"Đã lâu như vậy, em cũng nên cho anh một danh phận"

"..."

Hai người xuống xe, mãi cho đến trước cổng nhà Ôn gia, Thiệu Ngọc đều là nắm chặt tay cô không thả, ngón tay đan chặt vào nhau, ý tứ rất rõ ràng.

Người mở cửa là Ôn Anh.

Nhiều năm như vậy, cô ấy dường như không có thay đổi nhiều, vẫn như cũ lãnh đạm ít nói, trên mặt thì luôn là vẻ tái nhợt yếu ớt.



Chỉ là tóm lại cũng bị năm thắng trau chuốt mềm mại đi mấy phần.

Đôi mắt cô ấy lướt qua đôi bàn tay đang nắm chặt, trong ánh mắt dò xét lộ ra chút vui vẻ nhàn nhạt.



"Cùng một chỗ?" Thanh âm vẫn như cũ ôn nhu mềm mại, Ôn Bảo Tứ gật đầu, bên môi không tự chủ được nở nụ cười.

"Công tác giữ bị mật cũng thật tốt..."

Cô ấy dường như cũng không quá ngạc nhiên, nói xong, chỉ quay người bước vào trong. Ôn Bảo Tứ dẫn Thiệu Ngọc đi vào, tới trước mặt Ôn Mẫn Hành và Địch Thu.



Hai người lộ ra vẻ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó thái độ vẫn nhiệt tình như cũ, chỉ là trong cái sự nhiệt tình này lại có chút khách khí cùng lễ độ.

"Cha mẹ, con đang ở cùng một chỗ với A Ngọc." Ôn Bảo Tứ có chút ngượng ngùng giới thiệu với hai người, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Thiệu Ngọc nhưng lại càng bị nắm chặt hơn.

"Chú Ôn, dì Địch, thực xin lỗi, là cháu tiền trảm hậu tấu, nhưng xin hai người tin tưởng, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Tứ Tứ."

Thiệu Ngọc hơi cúi đầu với hai người, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng trịnh trọng, mang theo sự quyết đoán của một người đàn ông.

Nhìn bộ dáng cả hai trước mắt này, đáy mắt Ôn Mẫn Hành và Địch Thu lại có chút chua xót.



Bọn họ là người nhìn Thiệu Ngọc lớn lên, anh là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc.

Mà cô con gái nhỏ đã thất lạc nhiều năm của họ, sau khi tìm thấy cũng cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng thua thiệt thì vẫn mãi chịu thua thiệt, bù đắp bao nhiêu cũng không thể như trước.

Hơn ai hết, họ là người mong người trước mắt mình được hạnh phúc nhất, nhưng giờ phút này, giống như ước muốn trong lòng họ đã mơ hồ được thực hiện.

"Được, vậy cháu nhất định không được làm cho dì thất vọng." Địch Thu cười gật đầu, Ôn Mẫn Hành tiến lên, yên lặng vỗ vỗ bả vai của anh.

Được người nhà chúc phúc cùng thừa nhận, tâm tình Ôn Bảo Tứ không chỉ tốt hơn trước, mà lúc nhìn thấy Ôn Anh bưng đĩa ra vào phòng bếp, cũng tươi cười vô cùng rực rỡ.



"Vui như vậy sao?" Ôn Anh bắt gặp ánh mắt của cô, lập tức tránh đi, nhỏ giọng lầm bầm, Ôn Bảo Tứ dùng sức gật đầu.

"Ừm! Siêu cấp vui!"

"Dừng!" Ôn Anh bất mãn nghiêng người bảo cô ra ngoài, Ôn Bảo Tứ đi được hai bước, vừa ra đến cửa, lại quay người trở về, nhìn cô ấy rồi nói.

"Đúng rồi, anh Đường Nghiêu mấy ngày trước có nói muốn tìm bạn gái đấy, chị biết không?"

Thân thể cô gái lập tức cứng đờ, biểu cảm trên mặt dần dần lãnh đạm, giọng điệu ra vẻ không quan tâm.

"Anh ấy muốn tìm bạn gái thì liên quan gì đến chị."
« Chương TrướcChương Tiếp »