Chương 20: Không Là Gì So Với Anh

[Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?] tuyên bố hoàn tất khâu tuyển chọn, Weibo chính thức công bố áp phích cá nhân của các khách mời cố định, tổng cộng năm người.

Quý Nam, nam diễn viên kỳ cựu dày dạn kinh nghiệm trong ngành, đã giành được nhiều vài giải Ảnh đế, anh ấy thuộc phái diễn xuất, làm người cũng khá phóng khoáng.

Ôn Bảo Tứ đã từng quay phim với anh ấy trước đây, anh ấy đem lại cảm giác hoàn toàn khác với Tề Ngữ, Quý lão sư không chỉ hướng dẫn cô rất nhiều trong quá trình quay phim mà còn khá là hài hước trong khi nói chuyện riêng.

Trong khoảng thời gian đó, cả hai rất hợp nhau trong đoàn phim và quan trọng nhất là Quý Nam là một người đàn ông rất yêu thương vợ con.

Là người đảm đương khâu trí tuệ của chương trình bọn họ.

Tiếp đến là diễn viên hài Tiền Đa Đa, là nghệ sĩ hài nổi tiếng nhất hiện nay, có lượng người hâm mộ hùng hậu từ già đến trẻ, mà người trẻ tuổi vẫn chiếm đa số nên anh ấy sẽ chịu trách nhiệm về các pha hài trong chương trình.

Trương Ái, một tiểu sinh trong giới, đã đóng hai bộ phim thần tượng tương đối nổi tiếng, ngoại hình trắng trẻo, đẹp như trai Hàn Quốc, hiện đang đảm nhận độ nổi tiếng của chương trình.

Ngoài ra còn có Lý Giai, một vận động viên đã nghỉ hưu từng đoạt quán quân Olympic môn lặn đơn nam, người chịu trách nhiệm về thể lực cho đội của họ.

Cuối cùng về phần Ôn Bảo Tứ, tổ chương trình đã chính thức tuyên bố rằng cô sẽ chịu trách nhiệm về ngoại hình, nhưng những bình luận bên dưới đã nhao nhao thành một nùi.

[e hèmmmm, cái giá trị nhan sắc này mà đảm đương, tôi không phục tí nào. ]

[Hay phụ trách hậu kỳ thử xem. ]

[Không, nên đảm đương tài trợ cho chương trình thì đúng hơn. ]

[Phụ trách kinh phí. ]

[Hahahahaha sợ là đảm nhận ví trí bình hoa thì có! ! ! ]

Hiện tại đang là thời đại hot nhất của các show tạp kỹ, các loại chương trình tạp kỹ đang nổi lên trên thị trường, mặc dù có rất nhiều minh tinh nổi tiếng tham gia nhưng chủ yếu cũng không khơi dậy được quá nhiều nhiệt.

Nhiều nhất là bởi vì Ôn Bảo Tứ đã thu hút một làn sóng anti fan thôi, chỉ sợ là sau đó hứng thú của họ với show này cũng biến mất.

Nhưng hết thảy vẫn còn nhiệt để tiến hành.

Quay hình ngày đầu tiên, tất cả các khách mời đều gặp nhau, hầu như là chưa từng quen qua, chỉ có Quý Nam khéo léo, hầu như trong thoáng chốc ai cũng quen, bầu không khí cứng nhắc lạnh nhạt ban đầu đã được anh ấy giải quyết ngay lập tức.

Địa điểm xuất phát là Giang Thành, phía nam của Trung Quốc, một thành phố du lịch nổi tiếng với hòn đảo gần biển.

Chương trình đầu tiên mời bốn khách mời, cộng với năm người dẫn chương trình cố định, bọn họ được chia thành ba đội, Ôn Bảo Tứ và Tiền Đa Đa ở trong một nhóm, cộng với một khách mời nam khác, Trần Thành.

Trần Thành cũng là một diễn viên, nhưng anh ấy không thuộc thể loại chính kịch, phong cách của anh ấy thoải mái và hài hước hơn, mà bản thân anh ấy cũng rất thú vị.

Anh ấy và Tiền Đa Đa có quen nhau, cứ một bộ dáng đấu võ mồm anh tới tôi đi, quả thực như hai người đang diễn kịch thanh trước ống kính vậy.

Ôn Bảo Tứ nghe xong rất vui vẻ, đến nỗi mà cười nghiêng cười ngả.

Cô gái che miệng cười rất tươi, bộ dáng tinh xảo xinh đẹp, mặt mày như ẩn chứa mặt trời, cười đến hoa tươi nở rộ.

Trần Thành lập tức dừng lại, chuyển chủ đề sang cô.

"Ồ, Bảo Tứ cười vui vẻ như vậy sao?"

"Hừm..." Thấy mọi người đang nhìn mình, Ôn Bảo Tứ lập tức cố nén cười, che miệng giả bộ nghiêm túc.

"Bởi vì anh thật sự rất thú vị." Cô nói, nụ cười lại lộ ra từ ngón tay, lông mày của cô gái cùng đôi mắt cong cong, phản chiếu phía sau đóa hoa nở rộ, vừa xán lạn vừa tươi tắn.

Cùng với cô gái trong màn hình hay trên mạng đều khác nhau một trời một vực, chính là giống một cô em gái nhà bên dễ thương hơn.

Ngay lập tức, cảm giác xa cách bị kéo gần lại.

Cũng không giống trong truyền thuyết lắm...

Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ.

Sau đó nhiệm vụ tiếp theo của nhóm họ hoàn thành rất suôn sẻ.

Cả Trần Thành và Tiền Đa Đa đều là những người nghĩ tích cực, hành động cũng nhanh chóng, sau khi có được manh mối, họ đã dẫn dắt Ôn Bảo Tứ nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

Trong khoảng thời gian đó, khi họ gặp phải một vài nhân viên hơi khó tính, họ liền cử Ôn Bảo Tứ đến chụp ảnh với họ, rồi còn cả ký tên nữa, Ôn Bảo Tứ cũng rất nghe lời, chạy đến chỗ họ mềm mại cười, vậy nên đa phần ngay lập tức nhân viên đều thỏa hiệp.

Mánh khóe này đã được thử nghiệm thành công nên khi những người khác còn đang mồ hôi đầm đìa đi khắp nơi để hoàn thành nhiệm vụ thì ba người đã ung dung nằm trên ghế hóng mát dưới ô uống nước dừa.

Đạo diễn đã cho bọn họ riêng một máy quay lớn luôn.

Đương nhiên, hậu kỳ sau đó còn đính kèm cho họ chiếc dây chuyền vàng cùng cặp kính râm luôn cho đủ bộ, conf ghép cả nhạc sôi động khiến họ trông như đám anh em xã hội.

Sau khi chương trình được phát sóng, ngay lập tức bị cư dân mạng càn quét một trận 666*

*cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ "trâu bò"

Hai đội còn lại làm xong nhiệm vụ đã quá trưa, đội cuối bảng chọn bò kho, sườn kho, thịt kho tàu- nhưng đều là vị của mì ăn liền hết.

Nhóm về ở giữa thì chỉ đơn giản một thịt một rau, ba bát cơm, ba người ăn.

Còn nhóm có thời gian hoàn thành đầu tiên có thể nói là được một bữa tiệc đầy đủ.

Cả một chiếc bàn dài, từ đầu đến cuối bày đầy những món ngon, chua mặn ngọt, chiên xào hấp, mấy loài bơi dưới biển, đi trên cạn, hay cả bay trên trời đều có cả.

Hai nhóm còn lại lập tức mắt sáng ngời, nước miếng cứ chảy ròng.

Vốn dĩ đã vận động cả sáng rồi, bụng sớm đã đói gào lên, lại nhìn một bàn dụ hoặc trước mắt này, trong lúc nhất thời, mọi người đều thành dạng chảy nước miềng thòm thèm, một bộ dáng cực kỳ thích thú.

"Chà——" Trần Thành cùng Tiền Đa Đa bày ra vẻ mặt hài lòng thích thú, trước ống kính ăn lấy từng miếng từng miếng trên bàn ăn, hai nhóm còn lại trông càng thêm khổ sở, Ôn Bảo Tứ chỉ vào bọn họ cười mắng.

"Xấu quá, Trần ca và Tiền ca quả nhiên xấu xa."

Nói xong, cô còn lẩm bẩm một mình: "Thật đáng thương, mì gói thì thật khó ăn..."

"Ôi, sao bọn họ chỉ có được hai món thế này... "

"Thật đáng thương, thật đáng thương..."

Dứt lời, tất cả những gì mọi người thấy là cô gái vừa lắc đầu vừa chất đầy đồ ăn vào bát.

Sau đó—— Bỏ chạy.

Anh quay phim còn chưa kịp phản ứng đã lập tức chạy theo, khi máy quay cắt được cảnh đó, anh ta lập tức thấy mọi người nhanh chóng gắp đồ vào bát của hai nhóm còn lại, vừa gắp vừa thì thầm.

"Nhanh lên, nhanh lên, đừng để đạo diễn phát hiện..."

"Mau ăn, mau ăn, huỷ thi diệt tích nhanh lên."

Đạo diễn đang ngồi trước máy: "...Bộ các anh nghĩ tôi mù hả???"

Nhưng tổ tiết mục cũng không ngăn cản việc này. Nếu một số khách thực sự phải ăn mì gói cả ngày, sẽ gây ra vài ý kiến mất.

Huống hồ, một phần lớn quan điểm của chương trình là làm thế nào để những vị khách khi thua cuộc thì mặt dày mày dạn để nghĩ biện pháp lấy thức ăn ở chỗ các đối thủ.

Chỉ là không ngờ Ôn Bảo Tứ lại chủ động như vậy, phải nói là...

Có chút đáng yêu.

Khi Trần Thành và Tiền Đa Đa nhìn thấy cảnh này, họ lập tức ôm ngực đau đớn, run rẩy vươn ngón tay quở trách cô, như thể họ vừa bị cướp hàng tỉ đồng vậy.

"Nhóc! Phản rồi! Phản rồi——"

Hậu kỳ còn để dòng sub khổng lồ ở phía sau, được vô số cư dân mạng dùng thành biểu tượng cảm xúc.

Sự tình nhanh chóng xoay chuyển vào buổi chiều, Ôn Bảo Tứ và đội của cô đột nhiên thua liên tiếp, trò chơi kết thúc, và tất nhiên họ từ xếp đầu đi xuống cuối bảng luôn.

Trần Thành và Tiền Đa Đa bị hai nhóm còn lại cười nhạo thậm tệ, chỉ biết rơm rớm nước mắt ăn mì gói.

Khi Ôn Bảo Tứ cũng đang chua xót pha mì, hối hận buổi sáng tại sao không lén lút nhét thêm một ít vào trong túi, đột nhiên mấy bát đồ ăn từ đâu rơi xuống trước mặt.

Cô thoáng ngẩng đầu lên.

"Làm sao Bảo Tứ của chúng ta có thể ăn mì gói được? Loại người nên ăn mì gói ấy à—"

Quý Nam lấy đi mì gói trên bàn của cô, nheo mắt nhìn Tiền Đa Đa và Trần Thành, ẩn ý mà nói móc, mấy người khác lập tức phụ hoạ.

"Đúng rồi, mì ăn liền có giăm bông càng ngon." Lý Giai buồn cười, gắp một miếng giăm bông trong bát bỏ vào bát của Trần Thành, anh ấy suy nghĩ hai giây nhìn miếng giăm bông trước mặt, sau đó lập tức bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại ra vẻ thưởng thức.

"Mmm—"

"Ngon, cảm ơn lão bản."

Xung quanh là một mảnh cười đùa vang lên.

[Trần Trừng: Con mẹ nó chứ, sao anh lại làm vậy với tôi hả? ? ? ]

[Hahahahaha cười chết tôi rồi]

[Giăm bông: Trách tôi chắc? ]

Sau khi chương trình được phát sóng, đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng trên mạng.

Cư dân mạng ban đầu chỉ ôm thử tâm lý nhìn một chút, lại trở thành fan vì phong cách khôi hoạ hài hước và thoải mái của chương trình, hơn nữa còn có đủ loại trò chơi thú vị kiểm tra trí thông minh khiến mọi người không thể không ôm bụng ngừng cười.

Mà người đã bị vô số netizens không thích trước khi show được phát sóng, thậm chí còn bị người qua đường ghét bỏ - Ôn Bảo Tứ. Lúc công chiếu lại khiến cho mọi người chán ghét không nổi.

Luôn quen nhìn thấy cô xa cách trên màn hình, giống như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc nhưng cứng nhắc, thế mà khi nhìn thấy cô thể hiện tính cách và con người thực sự của mình trước ống kính, lại làm cho mọi người cảm thấy hai con mắt toả sáng lấp lánh.

[Trời ạ, Ôn Bảo Tứ đáng yêu như vậy sao? ? ? ]

[Trời ơi, tiểu tỷ tỷ siêu dễ thương, manh manh manh]

[...Đột nhiên get được khuôn mặt của Ôn Bảo Tứ]

[Nói thật, Ôn Bảo Tứ trông như một cô gái được bảo vệ tốt, lại dễ thương còn sạch sẽ]

Tất nhiên, antifan như trước vẫn rất nhiều.

[Có ai trong số mấy người từng nghe về thuật ngữ show thực tế không? ? ? Chủ yếu là lời của chương trình ở phía sau thôi, được chứ? ? ? ]

[Có phải chỉ mình tôi nghĩ cô ấy hơi tự phụ không? ]

[+1]

Bất quá, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc quốc dân độ của Ôn Bảo Tứ.

Vốn dĩ là một người có nền tảng rất tốt, ngoại hình thuộc hàng xuất chúng một hai trong giới, khí chất lại được nuôi dạy tốt, cộng với hiệu ứng của chương trình, đương nhiên độ nổi tiếng của cô phải càng ngày càng cao.

Sau khi tập đầu tiên của chương trình ra mắt, Chu Vân liền biết rằng họ đã đi đúng hướng.

Quả nhiên không hổ là người mà Boss lớn che chở.

Chị ấy mơ hồ nhìn thấy hy vọng lấy lại vinh quang một lần nữa.

Khi tiết mục chính thức được phát sóng, họ đã ghi hình được hơn một tháng rồi, trong lúc đó cũng quay xong năm tập tài liệu, chỉ còn lại công việc của nhân viên hậu kỳ.

Ôn Bảo Tứ lúc này đây đang nép mình trong vòng tay của Thiệu Ngọc, cùng anh xem show thực tế này.

Vì yêu cầu xác thực, nghệ sĩ và quản lý không được tham gia biên tập hậu kỳ nên Ôn Bảo Tứ cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình độ phân giải cao, cô cảm thán một lúc rồi quay sang nhìn Thiệu Ngọc.

"Em đẹp không?"

Thiệu Ngọc không nói gì.

Máy quay đang chiếu cảnh cô đang nhìn Trần Thành và Tiền Đa Đa cãi nhau, cô gái trong TV nở nụ cười rạng rỡ, ánh sáng và góc độ vừa phải, khung cảnh phía sau là hoa hồng trắng do tổ chương trình dàn dựng, thế mà người thật còn đẹp hơn hoa nhiều.

"Nói đi." Ôn Bảo Tứ đẩy anh, thúc giục, Thiệu Ngọc dừng một chút, điềm nhiên nói: "So với người thật kém ba phần."

"A..."

Ôn Bảo Tứ hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng miệng không nhịn được nở nụ cười.

"Trong mắt anh, em cũng thật đẹp nha." Cô cúi đầu lẩm bẩm. "Rõ ràng là trên TV em trang điểm càng đẹp hơn."

"Trên TV em là của mọi người, mà em thế này mới là của anh." Thiệu Ngọc nghiêng thân ôm chặt lấy cô, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu Ôn Bảo Tứ có hơi cảm khái.

"Càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra Tứ Tứ của anh. Anh nên làm gì bây giờ?"

"Vậy thì em sẽ không quay phim nữa, được không?"

Vốn dĩ đóng phim cũng là vì anh, nhưng trong quá trình sau này, cô lại dần dần yêu thích cảm giác quay phim, nếu đánh mất chỉ sợ sẽ hối hận, nhưng sẽ không đau lòng.

Không là gì so với anh hết.

Lời nói ngây thơ của cô gái lập tức lay động trái tim anh trong giây lát, Thiệu Ngọc phải kiềm chế một lúc lâu mới áp chế được ham muốn trong lòng.

Khoé miệng anh nở một nụ cười khổ.

"Nhưng anh không muốn em phải hối hận. So với việc bị nhiều người phát hiện, anh càng muốn em được vui vẻ hơn."

Ở cái thế giới hỗn loạn này.

Em xứng đáng có được yêu thương.