Chương 17: Phát Hiện

Không ai không thể sống mà không có ai được.

Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên đã vào Đại học A được hai năm, từ lâu bọn họ đã từ sinh viên năm nhất trở thành lão làng, Ôn Bảo Tứ đã được bọn họ dẫn đi ăn uống, vui chơi kể từ ngày nhập học.

Cô đã làm quen được khá nhiều đàn anh, đàn chị, ngày nào cũng vội vã chạy từ địa điểm này sang địa điểm khác, từ người trước đó không mấy uống rượu đến thành chuyên gia bàn tiệc.

Thế giới đầy màu sắc này thật hấp dẫn.

Trong mắt người khác, Ôn Bảo Tứ là một cô gái xuất thân từ gia đình thượng lưu, xinh đẹp và vui vẻ, được các đàn anh năm ba Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên một đường che chở, giống như một nàng công chúa nhỏ.

Cô đã sống thành dáng vẻ mà hầu hết những người đồng trang lứa đều ao ước.

Mà chính cô cũng đủ chói sáng.

Hoa khôi khoa văn hoá Trung Quốc của trường đại học A, vũ đạo cực bắt mắt, dáng người cao ráo, vóc dáng cân đối, gương mặt xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Luôn có thể bắt gặp cô trong các hoạt động khác nhau, tính cách thìthì vui vẻ và hào phóng, lại tích cực tỏa nắng, nụ cười luôn đẹp và rực rỡ hơn cả những bông hồng đang nở rộ ở ngoài sân.

Sợ rằng không ai sẽ không thích một cô gái như vậy.

Bạn bè cùng giới nhiều vô kể, bạn khác giới theo đuổi sắp xếp hàng trước cổng trường, cũng có rất nhiều người nhã nhặn công khai, kín đáo nhưng cô dường như không hề hay biết, vẫn ăn uống và vui chơi bất cần mỗi ngày.

Sau một thời gian dài, mọi người đều nói rằng Ôn Bảo Tứ- bông hoa của khoa văn hoá Trung Quốc, cái gì cũng giỏi, ngoại trừ việc không hẹn hò.

"Aizz, Tứ Nhi, bốn năm đại học cậu thật sự không định yêu đương sao?" Người nói chuyện là Trình Lâm, gọi là lão tam trong ký túc xá, ngày thường thích buôn chuyện, đặc biệt là mấy chuyện nam nữ.

Trong ký túc xá có bốn người, hôm nay tan học lại bày trò ăn uống, Ôn Bảo Tứ cầm sách ngồi vào bàn đọc, không ngẩng đầu lên.

"Ừm..."

"Thật cảm động! Tình yêu trong sáng trong khuôn viên trường đại học mới đẹp làm sao—" Cô ấy xúc động ngước cổ lên, đầu quay bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, ánh mắt tràn đầy khao khát.

Nằm ở giường dưới bên cạnh là Triệu Thanh Không, từ trong tay cô ấy chộp lấy con thỏ búp bê ném qua, cắt đứt bóng bóng hường phấn của cô nàng, không chút lưu tình chế giễu.

"Tình yêu trong sáng——"

"Cậu không nhớ lần trước đàn anh Trình dẫn cậu đi rừng cây hay sao hả?"

Cách đây không lâu, Trình Lâm, người độc thân từ trong trứng, đột nhiên trở nên đỏm dáng. Mấy người bọn cô ép hỏi hồi lâu, cô ấy mới bày vẻ ngại ngùng thú nhận đang yêu đương, mà đối phương là một sinh viên năm cuối khoa vật lý, cao ráo và đẹp trai.

Sau khi nói xong, cô nàng vui vẻ kể lại lịch sử tình yêu với vị đàn anh đó, từ quen biết đến yêu đương, lúc đó Ôn Bảo Tứ đã hỏi.

"Có phải đàn anh kia mỗi lần gặp mặt đều tặng cho cậu một viên sô cô la hình trái tim, nói hôm nay vẫn là ngày yêu cậu phải không?"

Trình Lâm kinh ngạc gật đầu kịch liệt, kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết?!"

"Ha hả." Ôn Bảo Tứ cười lạnh hai tiếng rồi đáp.

"Bởi vì cậu đã là người thứ ba tớ gặp mà bị lừa rồi, ôi, tình yêu..."

"Tớ không tin. Tớ không tin." Cô ấy vừa che lỗ tai vừa thương tâm, sau đó uỷ khuất chui vào trong chăn giả làm đà điểu.

Kết quả là trong vòng vài ngày, cô đã thấy cô nàng khóc lóc chạy từ bên ngoài vào.

"Oa! ——"

"Tứ nhi! Tên đàn anh kia thật đúng là kẻ lừa gạt! Anh ta vừa mới kêu tớ đi vào rừng cây kìa..."

"Vậy cậu không sao chứ?" Ôn Bảo Tứ lập tức đứng lên, nghiêm túc nhìn cô ấy. Trình Lâm nghẹn ngào vài lần, nói một cách đau khổ: "Không có gì ... chỉ là lòng có chút đau thôi."

"Anh ta đã làm gì cậu?"

"Thì lấy... lấy tay sờ... sờ ngực tớ."

"Tên rác rưởi kia!"

Ôn Bảo Tứ nghe vậy thì vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi chạy ra ngoài, Trình Lâm vội vàng đuổi theo, nhưng thể lực không bằng cô. Chờ lúc vội vàng đuổi kịp xuống dưới lầu ký túc xá nam sinh, đã thấy tên đàn anh Trình đang nằm trên mặt đất, mắt bầm tím, mặt mũi sưng vù.

Đường Nghiêu, đội trưởng đội bóng rổ của trường, ngồi xổm trước mặt anh ta như thể đang cảnh báo điều gì đó, Ôn Bảo Tứ đứng sang một bên, vẫn còn tức giận, còn đàn anh năm ba Kỳ Nguyên - nam thần trẻ tuổi lại đang nắm tay xoa xoa chỗ đau của cô.

Nỗi buồn đột nhiên tràn ra, Trình Lâm so với vừa nãy còn buồn hơn.

Bị Triệu Thanh Không vạch trần, Trình Lâm dừng lại, khôi phục bình thường, bất mãn trợn mắt lên.

"Những kẻ đê tiện như đàn anh Trình vẫn còn ít thôi! Có câu nói gì ấy nhỉ?"

"Có dũng khí vĩnh viễn không sợ làm lại từ đầu."

Cô nàng vẫn phấn khởi nói, Ôn Bảo Tứ cùng Triệu Thanh Không nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Có người nói tình bạn thời trung học là trong sáng nhất, tình bạn thời đại học là quý giá nhất, tình bạn giữa cô và Triệu Thanh Không xuyên suốt cả cấp ba và đại học. Họ vẫn ở bên nhau.

Triệu Thanh Không học khoa tài chính, gia đình cô ấy kinh doanh, sau này nhất định sẽ về giúp đỡ gia đình, hai người không học cùng khoa, nhưng cô ấy đã chuyển đến ký túc xá của họ vào ngày đầu tiên nhập học .

Ôn Bảo Tứ vô cùng phấn khích, sự bất an và bài xích khi ở trong một môi trường xa lạ đã biến mất một cách thần kỳ, chỉ còn lại toàn sự ngạc nhiên.

Cô luôn cho rằng gặp được Triệu Thanh Không chính là ông trời ưu ái mình, cho đến một ngày, cô vô tình nhìn thấy email trong máy tính của cô ấy.

Một loạt các mail người nhận là SY. Một loại trực giác mãnh liệt nào đó thôi thúc cô hành động, đây là lần đầu tiên Ôn Bảo Tứ xâm phạm quyền riêng tư của người khác, tay run rẩy bấm vào cái mail mới nhất kia.

Ôn Bảo Tứ khi nhìn thấy chữ đầu tiên kia thì không thể kiềm chế được. Màn hình phản chiếu ra ánh sáng, những ký tự màu đen chiếu rõ ràng trước mắt cô.



Anh Thiệu Ngọc.

Gần như lấy hết can đảm để đọc nó.

Nội dung trong đó đều là về cô, cả một số sự kiện lớn xảy ra trong khoảng thời gian gần đây đều được ghi lại đại khái trong email này.

Ôn Bảo Tứ trượt chuột để kéo xuống, phát hiện rằng ngày gửi email đầu tiên là năm cô học lớp mười.

Nói cách khác, từ ngày cô gặp Triệu Thanh Không, cô ấy bắt đầu gửi email cho Thiệu Ngọc.

Khó có thể tin được, trong cơn mê man, cô hoảng hốt cảm thấy thế giới này đã không như cô nghĩ.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, sau đó là giọng nói áy náy xin lỗi của cô gái.

"Tứ Tứ..."

Có thể nói đây đúng là tình tiết máu chó, Ôn Bảo Tứ đã từng cho rằng loại chuyện này sẽ chỉ xảy ra trong phim truyền hình, không ngờ có một ngày nó thực sự xảy ra với cô.

"Anh Thiệu Ngọc vì chuyện năm lớp mười đó mà lo lắng cậu lại bị bắt nạt ở trường nên bảo tớ chú ý đến cậu hơn."

"Tứ Tứ cậu đừng lo, không phải tớ có ý giám sát cậu đâu, như cậu đã xem rồi đó, mấy cái email kia nội dung rất đại khái, anh ấy chỉ là muốn xác nhận cậu có sống tốt hay không thôi."

Triệu Thanh Không lo lắng giải thích, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Ôn Bảo Tứ, giọng nói tràn đầy khẩn cầu, trong mắt còn có nước mắt.

Ban đầu, khi Thiệu Ngọc tìm đến cô ấy, Triệu Thanh Không và Ôn Bảo Tứ chưa quen biết nhau, chẳng qua là cảm thấy rằng một người anh đang giúp đỡ quan tâm đến em gái của mình mà thôi.

Về sau khi quan hệ với cô ngày càng tốt hơn, cô ấy cũng từng cân nhắc có nên đem chuyện này kể lại toàn bộ hay không, nhưng Thiệu Ngọc đã ngăn cô ấy lại.

"Tứ Tứ đã coi em là bạn thân của em ấy, cho nên chuyện này tôi và em biết là được rồi. Nếu cảm thấy có lỗi, sau này không cần gửi email cho tôi nữa."

" Tôi tin có em ở bên cạnh, Tứ Tứ sẽ không lại bị bắt nạt nữa."

Về sau Thiệu Ngọc ra nước ngoài, Ôn Bảo Tứ lúc đó rất bất ổn về mặt cảm xúc, vì vậy anh lại tìm cô ấy một lần nữa.

Khi đó Triệu Thanh Không cũng có chút do dự, nhưng việc làm ăn của nhà họ Triệu cần phải dựa vào Thiệu gia, vốn dĩ địa vị hai nhà đã không ngang bằng.

Hơn nữa, cho dù cô ấy không đồng ý, phỏng chừng Thiệu Ngọc cũng sẽ tìm cha gây áp lực, cho nên còn không bằng thuận nước đóng thuyền.

Nhưng những email sau đó cô ấy cũng không viết chi tiết nữa, vốn dĩ cô ấy cũng không đi sâu vào chi tiết, chẳng qua là nói về một số sự kiện lớn xảy ra gần đây mà thôi, những chuyện này cho dù Triệu Thanh Không có không nói đoán rằng Thiệu Ngọc hơi hỏi thăm một chút cũng có thể biết.

Nghe Triệu Thanh Không kể lại toàn bộ sự tình, Ôn Bảo Tứ thần sắc bình tĩnh, không lộ rõ vui giận. Triệu Thanh Không nóng lòng chờ cô phán quyết.

Trầm mặc hồi lâu, Ôn Bảo Tứ rốt cục cũng lên tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng, không hiểu sao giống như sương lạnh lúc về đêm.

"Cho nên, việc cậu cùng bàn với tớ lúc trước là bởi vì Thiệu Ngọc?"

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Triệu Thanh Không vẫn là gật đầu.

"Cho nên ngay từ đầu nhiệt tình với tớ như vậy là vì điều này."

"Không không không không!" Triệu Thanh Không vội vàng xua tay, cẩn thận nhìn cô lấy lòng giải thích: "Là bởi vì cậu thật sự rất đáng yêu."

Nói xong sợ cô không tin, Triệu Thanh Không lại rất chân thành bổ sung: "Dù sao tớ cũng chỉ là đồng ý giúp anh ấy trông nom cậu thôi, cũng không có nói nhất định phải cùng cậu làm bạn tốt." Lúc này sắc mặt Ôn Bảo Tứ mới hòa hoãn một chút, Triệu Thanh Không thấy chuyện còn có cứu vãn, vội vàng nắm lấy cánh tay cô, làm nũng với cô như mọi hôm.

"Tứ Tứ đừng giận mà, tớ sẽ không gửi cho anh ấy nữa đâu, thề! Cho dù Triệu gia chúng tớ làm ăn thất bại, tớ bị cha đuổi ra khỏi nhà, cũng sẽ không phản bội cậu!"

Cô nàng dựng ba ngón tay lên thề thốt, Ôn Bảo Tứ dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nhìn cô ấy rồi nghiêm túc giải thích: "Anh ấy sẽ không làm thế đâu."

Người đó cực kỳ mềm lòng, mặc dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ, thỉnh thoảng mang dáng vẻ khó gần. Nhưng thực chất bên trong lại mang một mảnh tâm ý Bồ Tát.

"Được, được, A Ngọc của cậu là tốt nhất trên đời..."

Ôn Bảo Tứ lập tức thu tay về, lườm cô ấy một cái: "Nịnh hót."

Chuyện cũng đã xảy ra rồi, còn làm thế nào nữa?

Tất nhiên cô đã chọn tha thứ cho Triệu Thanh Không.

Có thể xuất phát điểm không tốt lắm, nhưng mọi khoảnh khắc đều là thật, động cơ có thể giả tạo, nhưng tình cảm thì không.

Những thay đổi do chuyện này mang lại dường như không ảnh hưởng nhiều lắm, ngoại trừ việc Triệu Thanh Không bắt đầu nghe lời cô như bảo gì làm nấy.

Ôn Bảo Tứ vẫn đến lớp như thường ngày, thành tích vẫn bình bình, nhưng thời gian rảnh rỗi của cô lại muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày đi theo bọn Đường Nghiêu và những người khác để tụ tập nhiều loại, ăn uống và vui chơi.

Kiểu sống trác táng và tự do này kéo dài hơn nửa năm.

Cho đến một ngày, khi ba người đang ngồi trên bậc thang lớn của sân bóng rổ ngắm hoàng hôn với một đống lon bia chất đống dưới chân, Ôn Bảo Tứ đột nhiên lên tiếng.

"Này, mọi người nói xem, nếu em đi đóng phim thì sao?"

Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên lần lượt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô: "Hả? Sao đột nhiên lại muốn đi đóng phim?"

"Em đẹp như vậy, nếu không làm diễn viên thì thật đáng tiếc." Ôn Bảo Tứ không biết xấu hổ nói.

"Được." Hai người đồng thời lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đường Nghiêu uể oải duỗi tay ra sau, tùy ý uốn cong đôi chân dài đặt lên bậc thềm, nheo mắt nhìn hoàng hôn đỏ cam trên bầu trời, không chút sợ hãi nói.

"Muốn đóng thì đóng, chỉ cần em muốn cái gì, bọn anh đều sẽ cho em."