Lễ phục mà Diệp Nhân và Liêu Tĩnh Tĩnh mặc cũng không đắt, nhưng cũng có thể nhìn ra được là đã trang điểm chuẩn bị tỉ mỉ, lúc này mà động chân động tay chỉ cần một chút sơ ý là sẽ không thể tham gia tiệc rượu nữa.
Nhưng nghe Nhϊếp Khê nói thế vẫn là hung tợn đi tới chỗ tôi.
Tôi nhướng mày nhìn hai người họ:" Cứ việc tới đây, trang sức trên đầu tôi là sản phẩm cực nổi mùa thu đông năm nay, một cái kẹp kim cương giá cao nhất 180 vạn, rơi một viên tôi sẽ bắt mấy người bồi thường đúng giá".
Diệp Nhân cùng Liêu Tĩnh Tĩnh nghe mà tức giận đến ngứa răng, lại sợ điều tôi nói là thật liền quay đầu nhìn Nhϊếp Khê:
"Khê Khê, vẫn là không nên so đo với loại đàn bà chanh chua không biết liêm sỉ như Ôn Tuế Tuế, không có lời".
"Đúng đó, đến khi đó trực tiếp phong sát cô ta, xem cô ta còn khí chất thần thành gì".
Nhϊếp Khê mắng một câu phế vật rồi đẩy hai người ra:" Ôn Tuế Tuế hôm nay đừng nói đến kẹp tóc 180 vạn của mày, mặc kệ mày đeo cái gì thì tao cũng phải xé nát cái mặt mày. Mày cũng đừng nghĩ đến việc tham gia tiệc rượu".
Mười phút sau...
Mặt Nhϊếp Khê sưng phù như cái màn thầu khóc sướt mướt ngồi xổm trên mặt đất.
Mà tôi thì chậm rãi ngồi trước gương dặm lại phấn.
Ba người còn lại đều đang an ủi Nhϊếp Khê, vừa vội vừa tức.
Thời điểm chuyên viên trang điểm đến mặt ngẩn ra:" Cái kia, tiệc rượu sắp bắt đầu, các vị tỷ tỷ có thể ra ngoài rồi".
Tôi vừa lòng nhìn chính mình trong gương, một bộ váy liền áo làm nổi bật lên vòng eo thon cùng đôi chân tinh tế.
Tóc bị Nhϊếp Khê túm rối, sửa sang lại một chút thành cuộn sóng lại tạo ra một loại phong vị khác, hơi mỉm cười là tròng mắt như nước.
Tôi nói với chuyên viên trang điểm một câu cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Ba người trong phòng còn lại cũng an ủi Nhϊếp Khê vài câu rồi vội vàng ra theo.
Tiệc rượu lần này có Hoặc Vực đến, không ít người phải chen vỡ đầu cũng phải tới.
Ba người bọn họ có nịnh bợ Nhϊếp Khê thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Lúc tôi đến mọi người đều đang lục đυ.c bước lên thảm đỏ, Hoắc Vực được người chủ trì mời đến trung tâm thảm đỏ cùng mấy ngôi sao trứ danh quốc tế chụp ảnh chung.
Anh ta mặc một bộ tây trang màu đen thiết kế riêng phác họa ra thân hình thon dài, ngũ quan thanh lãnh, đường nét khuôn mặt sạch sẽ mượt mà, đôi mắt lạnh lẽo có một loại khí tràng cách xa người vạn dặm.
Hoắc Vực này quả là danh bất hư truyền, anh ta còn dựa vào chỉ số thông minh để kiếm cơm, nếu mà dựa vào mặt thôi trong giới những người như Tống Dĩ Minh sợ là cũng phải thất nghiệp.
Tôi vừa mới lên thảm đỏ liền thấy Hoắc Vực muốn xuống sân khấu, tôi nhìn thấy từ nơi này đến xe phải đi qua một lối đi nhỏ.
Tôi nhanh chóng đi hết thảm đỏ rồi chờ Hoắc Vực ở lối đi nhỏ.
Lúc này Đình Phỉ đi lên theo, cô ta cười cười dùng sức va vào tôi, tôi không hề phòng bị nên ngã xuống, trong không gian mênh mông tóm được người đang đi qua bên cạnh.
Lễ Phục bởi vì động tác của tôi mà tuột xuống không ít, tiếng cười của Đình Phỉ đột nhiên tắt ngấm.
Lúc này tôi mấy nhìn thấy rõ người bị tôi tóm lấy tây trang chính là Hoắc Vực.
Anh ta quét mắt nhàn nhạt nhìn tôi một cái rồi một tay kéo tôi lên.
Đình Phỉ bị dọa đến mực không nói lên lời lắp bắp gọi Hoắc công tử.
Đôi mắt Hoắc Vực nhìn cô ta đầy chán ghét không che dấu được.
Anh ta đang định đi thì phát hiện áo bị tôi nắm chặt lấy.
Tôi cắn môi đè thấp giọng xuống:" Hoắc tổng, có thể mượn ngài áo khoác tây của ngài một lát được không?"
Hoắc Vực không do dự trực tiếp cởϊ áσ khoác quăng cho tôi.
Tôi nhịn cơn đau dưới cổ chân xuống, nhìn về phía Đinh Phỉ cười chế nhạo rồi rời đi.
Đúng thật là ít nhiều cũng nhờ cô ta, nếu không làm sao tôi có thể lấy được cơ hội gặp mặt Hoắc Vực lần tiếp theo.
Ngày thứ hai tôi mặc một bộ âu phục đi vào trong tập đoàn Hoắc thị đặt lịch hẹn với Hoắc Vực.
Anh ta đối với việc tôi đến cũng không bất ngờ, lạnh nhạt mà cong môi:" Ôn tiểu thư, tôi đối với công ty của cô cũng không cảm thấy có hứng thú".
Tôi bất ngờ ngay sau đó cười:" Hoắc tổng, tôi đúng là tìm ngài muốn bàn về việc đầu tư, nhưng không chỉ về việc làm ăn, tôi còn là đến trả quần áo cho ngài".
Hoắc Vực gật đầu, ý bảo tôi để quần áo lại rồi chạy lấy người.
Đặt quần áo xuống tôi không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm Hoắc Vực:" Hoắc Tổng, nghe nói gần đây công ty ngài đang tìm một công ty có tiềm lực, tập đoàn Ôn thị tuy rằng thực lực không còn lớn như trước đây nhưng tôi so với mấy công ty khác lại càng có thành ý hơn".
"Ồ? Thành ý của Ôn tiểu thư là cái gì?" Hoắc Vực nhàn nhạt nâng mắt nhìn tôi.
Tôi trực tiếp đưa phương án hợp tác lên:" Nếu dưới tình huống tập đoàn Hoắc thị đầu tư cho công ty Ôn thị, bảo đảm trong vòng một năm buôn bán quản lý tăng gấp ba".
"Gấp ba? Ôn tiểu thư, nói thật, chút lợi nhuận này Hoắc thị có thể có có thể không, theo ý tôi thấy thì đây không được xem là thành ý". Hoắc Vực dựa lưng vào sô pha, đôi chân thon dài tỳ ý vắt chéo.
"Buôn bán danh ngạch gấp ba tuy rằng đối với Hoắc thị không tính là gì, nhưng đối với Ôn thị lại vô cùng có khả năng sẽ không hoàn thành được, nhưng tôi còn muốn đánh cược một phen, nếu mà không hoàn thành thì công ty Ôn thị sẽ thuộc về sở hữu của Hoắc tổng".