Chương 12: Thất vọng
Ngày đó, Tiền Khiêm Ích lại nhận được thϊếp mời của phủ Thừa tướng, nhận lời mời đi du hồ. Nguyên tưởng rằng số người được mời lần này không khác lần đi đình Bão Thúy là bao, lại không ngờ đi lên du thuyền, chỉ thấy mười mấy người ít ỏi, hoàn toàn không náo nhiệt như ở đình Bão Thúy.
Tiền Khiêm Ích ở trong đám người tìm được Vi Viễn Thụy, đi qua hàn huyên với hắn ta mấy câu, sau lại nghe Vi Viễn Thụy nói: “Thư thừa tướng này sợ là mượn yến hội lần trước yên lặng sàng lọc chúng ta một lần, hôm nay tới đây, đều là những nhân vật lọt vào mắt thần của ông ta.”
Tiền Khiêm Ích gật đầu đồng ý, lại thấp giọng nói: “Ngày đó ba bốn mươi người tụ tập với nhau, hôm nay tái kiến lại chỉ còn lại non nửa. Thư thừa tướng chỉ cần một lần tiệc rượu đã có thể lựa ra người có tài cán cho ông ta sử dụng, thật là không đơn giản.”
“Tiền huynh nói đúng, nếu không chỉ bằng Hạ Thượng thư, ông ta có thể nào đi đến được địa vị ngày hôm nay.” Vi Viễn Thụy híp híp mắt, phe phẩy cây quạt nói.
Đang nói chuyện, Thư Ngọc Lâm đã đi tới giữa sảnh. Lần này gặp mặt không hề đa lễ như lần trước, không chờ mọi người hành lễ, ông ta đã dẫn đầu chắp tay mời mọi người ngồi vào chỗ, lại vỗ tay sai tùy tùng bày rượu.
Thuyền lớn từ từ khởi động, cử tử chuyến này không phải là tài hoa xuất chúng thì cũng là xuất thân quý tộc, mấy người cười cười nói nói, khó tránh đề cập một chút đến quý tộc thế gia.
Tiền Khiêm Ích xuất thân bần hàn, cho nên không vội vàng trả lời, một mình một người ngồi uống rượu, lòng lại âm thầm cân nhắc, lại nói thi Đình đã đến gần, nghe nói cũng mau có đề thi rồi, nói vậy sau lần này nếu lại có may mắn được mời, nhất định là sau khi đoạt giải nhất thi Đình. Nghĩ như vậy, hắn lại càng không muốn bộc lộ tài năng, chỉ thỉnh thoảng đáp mấy câu diệu ngữ, ngược lại có được một mỹ danh thái độ khiêm tốn. Vừa nói vừa cười như thế một hồi, hắn liền lấy cớ giải rượu, một mình đi đến trên boong cuối đuôi thuyền.
Lại nói hắn bước lên boong thuyền, lại phát hiện nơi này đã có người chiếm—một nữ tử váy áo màu vàng nhạt đứng ở đuôi thuyền đưa lưng về phía hắn, đứng cạnh bên là một nha hoàn quần áo sắc xanh.
Tiền Khiêm Ích sợ kinh động nữ quyến, liền vọt đến phía sau một cây cột, đúng lúc này, lời đối thoại của hai nữ tử theo gió truyền tới. Chỉ nghe một người trong đó nói: “Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi thôi, nếu lát nữa người bị trúng gió, phu nhân không nhất định đánh chết Lan Nhi!”
Tiền Khiêm Ích nghe vậy, trong lòng mừng thầm, tiểu thư trên du thuyền của Tướng phủ này không phải chính là Thư Tĩnh Nghi ngày ấy mới nhìn thấy nửa khuôn mặt sao, chỉ là không biết tại sao nàng lại ở đây!
Lan Nhi kia vừa dứt lời, giọng nói của Thư Tĩnh Nghi chậm rãi vang lên, giống như châu rơi khay ngọc, “Em thật đúng là làm mất hứng! Ta thật vất vả mới cầu được phu thân cho đi ra ngoài, em lại cứ lảm nhảm mãi bên tai ta, cẩn thận trở về rồi ta đem đổi em đi!”
Lời nói tuy nghiêm khắc, nhưng giọng điệu lại là hờn dỗi, có thể thấy được nàng ta không phải là một người ngạo nghễ.
Tiền Khiêm Ích thấy Thư Tĩnh Nghi kia có chiều hướng bị Lan Nhi đả động, vội vàng tạo ra một tiếng vang nhỏ, khiến hai người ở đuôi thuyền đồng thời quay đầu lại.
Tiền Khiêm Ích làm bộ bị bậc thang dưới chân làm vấp một chút, nghiêng thân mình liền bước lên boong thuyền, thấy hai vị cô nương, vốn là sửng sốt, sau đó lại là vui mừng cực lớn, giống như hán tử si tình nói lời mê: “Tiên tử hoa đào…… thì ra thật sự có tiên tử hoa đào……”
Bên kia Thư Tĩnh Nghi đột nhiên nhìn thấy một người nam nhân, đã sớm lấy quạt tròn che đi khuôn mặt nhỏ trốn phía sau Lan Nhi, lúc này chợt nghe hắn nhắc đến tiên tử hoa đào, không khỏi lộ ra nửa khuôn mặt nhìn trộm hắn, vừa nhìn một cái, liền nhận ra hắn là tài tử si tình gặp được trong đình Bão Thúy ngày đó, khó tránh lại thẹn đỏ hai gò má.
Tiền Khiêm Ích chỉ làm như không phát hiện, lại tiến lên hai bước, khom người nói: “Tiểu sinh Tiền Khiêm Ích, xin hỏi quý danh tiên tử tỷ tỷ?”
Thư Tĩnh Nghi lại trốn trở về, ở sau lưng trộm đẩy Lan Nhi một cái, Lan Nhi hiểu ý, vì thế nói: “Phi! Ai là tỷ tỷ ngươi? Tiểu thư nhà ta chính là hòn ngọc quý trên tay Thừa tướng đại nhân, ngươi bất quá là một nho sinh nhỏ bé, dám hỏi khuê danh của tiểu thư nhà ta, thật to gan!”
“Tiền mỗ lỗ mãng, xin tiểu thư hãy thứ tội.” Tiền Khiêm Ích nghe vậy, lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nói: “Chỉ là Thư tiểu thư cùng với tiên tử hoa đào ngày đó Tiền mỗ nhìn thấy có bộ dáng rất giống nhau, nên vừa nãy mới làm càn.”
Lan Nhi nghe vậy, lập tức nâng tay áo che miệng cười.
Lúc này Thư Tĩnh Nghi khoan thai từ phía sau Lan Nhi chuyển thân, nhẹ cười một tiếng nói: “Lan Nhi không được vô lễ.” Lại quay đầu liếc nhìn Tiền Khiếm Ích một cái, sau đó nhìn về phía làn sóng mờ mịt trên mặt hồ, chậm rãi đem hoa đào phú hắn làm ngày đó đọc ra miệng, mới nói: “Công tử thật tài hoa, tiểu nữ tử bội phục.” Nói xong còn nhẹ nhàng uốn gối.
Tiền Khiêm Ích nào dám chịu lễ của nàng, vội vàng cúi đầu thật thấp, vừa mừng vừa sợ nói: “Thì ra Thư tiểu thư chính là tiên tử hoa đào kia!” Dứt lời, liền ngẩng đầu trao một cái liếc mắt đến Thư Tĩnh Nghĩ.
Lúc này, Thư Tĩnh Nghi vừa mới cầm lấy quạt tròn, trọn cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều lộ ra ngoài. Tuy ngũ quan nàng còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng đã có thể mơ hồ thấy được dung mạo tuyệt sắc, khiến Tiền Khiêm Ích vừa nhìn thấy cả trái tim đã run lên, nhịn không được lại tỉ mỉ liếc nhìn. Một cái nhìn này, lại làm cho hắn ngu ngơ trong chốc lát, cuối cùng lại hoảng hốt từ trong mỹ mạo như vậy nhìn thấy khuôn mặt núc ních mập mạp của Bùi Quang Quang.
Tiền Khiêm Ích cảm thấy cả kinh, vội vàng ném bỏ cái loại ý nghĩ kỳ quái trong đầu, thầm nghĩ: một là tiểu thư khuê các, một là nữ tử phố phường, sao có thể nói là giống nhau?
Thư Tĩnh Nghi bị hắn nhìn mà hai gò má nóng lên, chầm chậm cúi thấp đầu xuống. Nếu Tiền Khiêm Ích phát giác ra, sẽ cười ôn nhu vô cùng với nàng.
Qua mấy ngày, đề mục thi Đình vừa ra, mọi người liền bắt đầu tránh hiềm nghi, cử tử quan lại trong kinh nhất thời an phận không ít. Tiền Khiêm Ích liền mấy ngày đều ở trong nhà đóng cửa không ra, thỉnh thoảng đón Vi Viễn Thụy vào trong nhà ngồi một chút, phẩm tửu luận thơ, cũng thật nhàn nhã. Cái loại thanh nhàn này kéo dài một đoạn thời gian ngắn, mãi đến khi thi xong thi Đình, mới chấm dứt.
Mới từ trường thi đi ra, Tiền Khiêm Ích và Vi Viễn Thụy liền bị mời đi uống rượu, đồng hành đều là thí sinh năm nay. Một đám nho sinh tới tửu lâu, đại khái bởi vì cuối cùng cũng đã chấm dứt cuộc thi, tâm tình rốt cuộc thả lỏng, trong hành động cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn câu nệ.
Sau khi một đám người uống mấy chén, liền bắt đầu bàn luận viển vông, Tiền Khiêm Ích và Vi Viễn Thụy chỉ khiêm tốn, không tham gia tán gẫu, lại qua một hồi, liền mượn cớ say rượu dẫn đầu rời tiệc.
Hai người đang đi về hướng đại viện Cẩu Vĩ Ba, Vi Viễn Thụy cười nói: “Lúc nãy tham dự đều là đối thủ, đều ngầm vụиɠ ŧяộʍ so sánh sức lực mà, nào có như ở mặt ngoài thoải mái như vậy!”
Tiền Khiêm Ích đáp lại nói: “Thay vì nói phân cao thấp, chẳng bằng nói mượn sức nhân mạch.” Ngừng lại một chút, lại nghĩ nghĩ nói: “Ban nãy nhìn vẻ mặt bộ dáng Triệu Minh kia dường như rất đắc chí vừa lòng, giống như vị trí Trạng nguyên chắc chắn rơi xuống đầu hắn vậy!”
“Luận về tài hoa phong lưu, hắn chỉ có thể xếp ở bậc trung, hôm nay hắn ở trước mặt mọi người làm ra bộ dáng như vậy, chỉ sợ chờ hoàng bảng vừa ra, sẽ náo thành chuyện cười!” Vi Viễn Thụy nói xong, liền hừ cười lạnh.
Hai người đi qua phố chợ, ánh mắt Tiền Khiêm Ích bỗng dưng liếc qua, đúng lúc nhìn thấy Bùi Quang Quang và mẹ nàng đang thu quán. Trong lòng hắn không khỏi run lên, lại như không có việc gì chuyển dời tầm mắt, cùng rời đi với Vi Viễn Thụy.
Sau khi về đến nhà, Tiền Khiêm Ích châm trà đưa cho hảo hữu, Vi Viễn Thụy tiếp nhận ly trà nói: “Trà này đến thật khéo, vừa vặn giải rượu.”
Tiền Khiêm Ích dẫn hắn ngồi xuống bên bàn đá ở sân nhà, cười một tiếng nói đùa: “Chỉ sợ trà cũ này không hợp với miệng Vi huynh.”
Vi Viễn Thụy uống cạn một hơi, nghe vậy liền cười nói: “Khiêm Ích nói đùa, ngu huynh là người như thế nào, huynh còn không rõ sao?”
“Nếu Vi huynh đã nói như vậy rồi, Khiêm Ích xin lỗi là được.” Tiền Khiêm Ích vừa nói xong, hai người liền cười lên ha hả, Vi Viễn Thụy lau khóe miệng nói: “Rốt cuộc vẫn là nói chuyện với Tiền huynh tự tại hơn, không cần phải để ý những cong cong quẩn quẩn!”
“Lời nói của Vi huynh đúng là suy nghĩ của Khiêm Ích.” Tiền Khiêm Ích nói xong liền nâng chén, lại nói: “Hôm nay Khiêm Ích lấy trà thay rượu kính Vi huynh một chén!”
Vi Viễn Thụy cười uống trà. Một lát sau, hắn lại giống như lơ đãng mà nói: “Khiêm Ích, chúng ta đã là huynh đệ, có một số việc coi như thẳng thắn với nhau. Nay ngu huynh muốn hỏi một câu, huynh cũng đừng né tránh trả lời.”
“Vi huynh cứ hỏi đừng ngại.”
“Nhắc tới cũng khiến ngu huynh tò mò, lại nói ngày đó ở trên du thuyền của Tướng phủ, Tiền huynh bỗng nhiên rời tiệc……” Hắn nói chưa dứt, ám muội cười một tiếng, lại nói: “Nghe nói tiên tử hoa đào trên boong đuôi thuyền kia quả thực là kiều diễm động lòng người.”
Tiền Khiêm Ích thầm nhảy dựng trong lòng, cứ vốn tưởng rằng chính mình đã làm đến bất động thanh sắc, lại không ngờ tới đều bị hắn nhìn ra. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy may mắn bị Vi Viễn Thụy nhìn thấy, nếu không, đơn giản nói hắn có tội danh quyến rũ nội quyến Tướng phủ, thì dù hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, càng khỏi nói hắn vốn không sạch sẽ!
“Khiêm Ích không cần đa nghi, ngày đó ngu huynh chỉ là không yên lòng, nên mới đi theo nhìn xem, nào ngờ đến bắt gặp một màn kia.” Vi Viễn Thụy cho là trong lòng Tiền Khiêm Ích có kiêng kỵ, liền rủ rỉ nói, “Huống chi, tri hiếu sắc tắc mộ thiếu ngải(1), vốn là lẽ thường tình của con người, ngu huynh lần này chẳng qua là tò mò, tò mò mà thôi.”
Tiền Khiêm Ích thầm nghĩ ở kinh thành này, chỉ có Vi Viễn Thụy thật tình đối đãi hắn, xưng huynh gọi đệ với hắn, nếu lần này có điều giấu giếm chọc giận hắn, sợ là sẽ bị hắn xa lánh.
Nghĩ như thế, hắn liền vừa cười vừa nói: “Vi huynh có điều không biết, Khiêm Ích từ ngày nhìn thấy tiên tử hoa đào trong đình Bão Thúy của Tướng phủ, liền nhớ mãi không quên,……” Hắn chậm rãi nói, kể lại tường tận chuyện giữa tiên hoa đào cùng thiên kim tướng phủ một lần.
Bùi Quang Quang cảm giác mình thực vô dụng, ngày ấy vô tình gặp được Tiền Khiêm Ích ở trước cửa nhà mình, buổi tối hôm đó liền cắn góc chăn khóc một đêm. Mà hôm nay lúc thu quán, lại nhìn thấy Tiền Khiêm Ích đang đi qua trước mặt, trong lòng lại nhịn không được chua xót.
Sau khi về đến nhà, nàng tìm dưới chăn chiếc khăn tay gấp chỉnh tề đã được nàng giặt sạch sẽ, tự nhủ: “Ta mới không phải đi thăm huynh ấy, ta chỉ là cầm khăn tay đi trả lại cho huynh ấy thôi.” Nói xong, nàng len lén đi ra khỏi cửa.
Lại nói lúc hai người Tiền, Vi đang nói về Thư Tĩnh Nghi, Bùi Quang Quang đúng lúc đi tới ngoài cửa, chợt nghe bên trong có tiếng nói chuyện, liền dừng bước chân núp vào chân tường, chờ đợi người nọ đi sẽ đi vào.
Sau khi Vi Viễn Thụy nghe Tiền Khiêm Ích kể lại xong, vốn là sửng sốt một chút, lúc sau mới nói: “Khó có được Tiền huynh cùng Thư tiểu thư hữu duyên, chỉ sợ lúc này trái tim thiếu nữ đã sớm treo ở trên người Tiền huynh rồi.”
Lời này của hắn ngược lại nói đến thành tâm thành ý, Tiền Khiêm Ích tất nhiên là cảm giác được sự thẳng thắn của hắn, lại nghĩ hắn vốn xuất thân thế gia, hôn sự sợ là đã sớm do phụ mẫu làm chủ, như vậy, nói chuyện cũng sẽ buông lỏng rất nhiều, chỉ nói: “Vi huynh nói đùa rồi, tính đi tính lại Khiêm Ích bất quá mới chỉ gặp Thư tiểu thư hai lần mà thôi, nào có bản lĩnh khiến trái tim nàng hướng về ta!”
Vi Viễn Thụy cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Lời nói hôm nay của Khiêm Ích, ngu huynh sẽ ghi ở trong lòng. Ngày nào đó nếu huynh và Thư tiểu thư kia hỷ kết lương duyên, ngu huynh sẽ lấy những lời này ra chọc huynh một phen.”
“Nếu thật có thể thành sự, cho dù ngày ngày bị chọc, Khiêm Ích cũng cam tâm tình nguyện.”
“Quả nhiên là người phong lưu si tình, vì giai nhân ngay cả lời thề như vậy cũng có thể ưng thuận!” Vi Viễn Thụy nói xong lại cười lên, một lát sau, lại yên tĩnh hỏi: “Xem ra Tiền huynh sắp có chuyện tốt, nhưng đáng tiếc cô nương Quang Quang kia.”
Hắn nói xong, liền thở dài, lại nói: “Nếu nàng xuất thân tốt hơn một chút, miễn cưỡng xem như là một Tiểu gia Bích Ngọc(2)…… cũng không hẳn là không thể……”
Hắn nói không hết lời, nhưng Tiền Khiêm Ích lại đã hiểu rõ, sau khi cố gắng vứt đi chút không muốn trong lòng, mới miễn cưỡng cười nói: “Nếu nàng thật sự là một Tiểu gia Bích Ngọc, đợi sau khi ta thành đạt, nạp vào làm thϊếp cũng chưa hẳn là không thể; chỉ tiếc, nàng lại thuộc phố phường nhỏ bé, tuy rằng tâm địa thiện lương, nhưng cũng chỉ có thể làm tiêu khiển trong ngày thường mà thôi.” Sau khi nói xong, lại cảm thấy miệng đắng chát.
Ngoài cửa, khuôn mặt Bùi Quang Quang trướng đến đỏ bừng, nắm chặt hai tay, chợt giật mình phát hiện trong tay có thứ gì, rũ mắt nhìn xem, lại là khăn tay Tiền Khiêm Ích cho nàng. Nàng ngây ngốc nhìn trong chốc lát, đợi đến khi trong miệng nếm thấy mùi vị mặn chát, nước mắt đã rơi xuống chiếc khăn, loang ra mấy giọt nước đọng sẫm màu.
Nàng chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh ong ong, hít hít cái mũi mới phản ứng trở lại, đấm đấm đầu nói với chính mình: “Quang Quang à Quang Quang, người ta chỉ tiêu khiển ngươi thôi, đừng nghĩ nhiều quá……” Nói xong, nước mắt lại không ngăn được chảy xuống.
Nàng giật giật hai chân có chút tê dại, nhìn chiếc khăn trong tay, bỗng nhiên quăng đi giống như trút giận, sau đó lảo đảo chạy đi thật xa.
Lại nói trong sân vườn, Vi Viễn Thụy nghe lời nói của Tiền Khiêm Ích, vốn là sửng sốt, cẩn thận nhìn kỹ sắc mặt hắn mới lên tiếng: “Tiền huynh quả nhiên như lời nói nhàn rỗi ngày ấy, đại trượng phu chí ở bốn phương……” Nói đến đấy, hắn bất đắc dĩ mà mỉm cười lắc đầu, “Xem ra Tiền huynh thật sự không phải một người sẽ khổ sở vì tình.”
Tiền Khiêm Ích nghe vậy, chỉ nhìn ly trà trước mặt, im lặng không lên tiếng.
_____________________________________
(1) Tri hiếu sắc tắc mộ thiếu ngải (知好色则慕少艾): biết thích sắc đẹp thỳ mến gái đẹp.
(2) Tiểu gia Bích Ngọc (小家碧玉): nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”.
Ko giống nữ xuyên lắm 😵💫