Hôm qua, dì của anh đã gọi điện cho anh hàng chục cuộc điện thoại để xác nhận, dọa đến Mạnh Đình Hạo sợ hãi đến mức không biết phải nói gì.
Mạnh Ngôn ở nhà luôn là người nói một không hai, không ai dám làm trái ý anh chứ đừng nói đến việc điều khiển cuộc sống riêng tư của anh, trong số đó, Mạnh Đình Hạo là em họ nghe lời nhất.
Trước cửa kính lớn, Mạnh Đình Hạo thò đầu nhìn chiếc Rolls Royce của anh họ mình chậm rãi lái ra khỏi biệt thự, trong mắt tràn đầy thương cảm đối với anh họ mình.
Chắc hẳn anh họ không chịu nổi sự cằn nhằn của dì cả nên ngẫu nhiên tìm một người phụ nữ kết hôn, vừa can đảm vừa buồn bã.
Mặc dù nhà họ Mạnh không cần kết hôn để củng cố địa vị, nhưng lần này đại ca quá vội vàng, nghe ý tứ của dì đối phương có thể không nằm trong giới thượng lưu.
Rất có thể cô ấy là một phụ nữ bình thường.
Đại ca thật đáng thương, đều đói quá ăn quàng.
Danh Đô Quốc Tế, 1208.
Mạnh Ngôn vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Cam Kỳ đang gục đầu vào cánh cửa đang ngủ ở góc cửa.
Anh cảm thấy trong lòng có một cảm giác áy náy không thể giải thích được
Đi đến gần cô ấy và nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy “Này… Cái kia…”
Tên cô ấy là gì nhỉ?
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, vai Cam Tềrun lên, cô lập tức ngẩng đầu lên, mở đôi mắt lim dim.
Hai người nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.
Cam Tềvừa mơ thấy mình đang lau sàn nhà dì và vô tình làm ướt chăn, bị một cái tát nhẹ nhàng như vậy giật mình, toàn thân đổ mồ hôi.
Chỉ khi tỉnh lại và nhìn thấy Mạnh Ngôn trước mặt, cô mới nhớ ra mình đang chờ đợi anh ấy.
“Xin lỗi, tôi ...bận” Mạnh Ngôn cả đời hiếm khi nói ba chữ này.
Cam Tề muốn đứng dậy nhưng thấy toàn bộ thân dưới cơ thể cô tê dại.
Cô muốn đứng dậy nhưng không còn sức để ngẩng đầu lên, vô tình, ánh mắt họ chạm nhau.
Bầu không khí có chút khó xử