*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.TruyenHD“RỐT CUỘC THÌ!” SCIRON THÉT LÊN. “Thế là
hơnhai phút
nhiềuđấy!”
“Xin lỗi,” Jason nói. “Nó quả là một quyết định trọng đại … ý tôi là ai sẽ với cái chân nào.”
Hazel cố thử làm cho tâm trí mình trống rỗng và tưởng tượng ra viễn cảnh thông qua đôi mắt của Sciron – những gì hắn muốn, những gì hắn mong đợi.
Đó là mấu chốt trong việc sử dụng Màn Sương Mù. Cô không thể ép người khác thấy thế giới theo cách của mình. Cô không thể khiến thực tại của Sciron trở nên
ítđáng tin hơn được. Nhưng nếu cô có thể cho hắn thấy những gì hắn muốn thấy … ừm, cô là một đứa con của Pluto. Cô đã dành cả thập kỉ với người chết, nghe họ than phiền về cuộc sống trước đây, mà cô chỉ nhớ được nửa trong số đó, bị bóp méo đi bởi những luyến tiếc về quá khứ.
Người chết thấy cái mà họ
tinhọ sẽ thấy. Người sống cũng vậy.
Pluto là vị thần của Âm Phủ, vị thần của sự sung túc. Có lẽ hai mặt này còn liên kết với nhau hơn những gì Hazel nghĩ. Có lẽ không có nhiều sự khác biệt giữa sự thèm khát và lòng tham lam.
Nếu cô có thể triệu hồi được vàng và kim cương, vậy tại sao cô không thể triệu hồi một loại của cải khác – cái nhìn về thế giới theo cách mà
con người muốn nhìn.
Đương nhiên cô có thể sai, trong trường hợp đó cô và Jason chắc hẳn sẽ thành mồi cho rùa.
Cô nhét tay mình vào túi áo khoác jacket, mẩu gỗ thần của Frank dường như nặng hơn bình thường. Giờ cô không chỉ đang mang bên mình sinh mạng của cậu. Cô đang gánh vác sinh mạng của cả đoàn.
Jason bước về phía trước, hai tay giang rộng trong tư thế đầu hàng. “Tôi sẽ làm trước, Sciron. Tôi sẽ rửa chân bên trái.”
“Sự lựa chọn tuyệt vời!” Sciron ngoe nguẩy các ngón chân đầy lông, hệt như xác chết của hắn. “Ta có thể đã dẫm lên cái gì đó bằng cái chân này. Cảm giác có cái gì đó mềm mềm ướt ướt trong ủng. Nhưng ta chắc ngươi sẽ lau sạch nó hoàn hảo.”
Tai Jason đỏ rực. Nhìn cổ cậu căng lên, Hazel có thể biết rằng cậu đang rất cố gắng để kiềm chế không tấn công – một đường chém nhanh gọn với thanh kiếm bằng Vàng Hoàng Gia của mình. Nhưng Hazel biết nếu cậu cố thử, cậu sẽ thất bại.
“Sciron,” cô ngắt lời, “Ông có nước? Hay xà bông không? Làm sao mà chúng tôi có thể rửa_”
“Như thế này!” Sciron xoay cây súng trong tay. Bỗng nhiên nó biến thành một lọ chất lỏng cùng với một miếng giẻ. Hắn ném chúng về phía Jason.
Jason liếc mắt về phía nhãn mác. “Ông muốn chúng tôi rửa chân ông bằng nước lau kính?”
“Đương nhiên là không!” Sciron nhíu mày. “Nó nói là lau sạch
mọi bề mặt. Chân ta đương nhiên là nằm trong số
mọi bề mặtđó rồi. Bên cạnh đó, nó còn chống khuẩn. Ta cần thứ đó. Tin ta đi, nước không làm được điều giống
em yêunày đâu.”
Sciron ngoe nguẩy ngón chân, và mùi café zombie còn xộc ra kinh khủng hơn khắp cả vách đá.
Jason ré lên. “Ôi, chúa ơi, không…”
Sciron nhún vai. “Ngươi luôn có thể chọn phương án còn lại.” Hắn nhấc khẩu súng bên phải lên.
“Cậu ấy sẽ làm.” Hazel nói.
Jason lườm cô, nhưng Hazel thắng trong trò lườm mắt này.
“Được rồi,” cậu càu nhàu.
“Tuyệt vời! Giờ…” Sciron bước tới tảng đá gần nhất vừa đúng kích cỡ của một cái đế kê chân. Hắn đối mặt với mặt nước và chống chân, trông hắn như thể một nhà thám hiểm vừa mới
phát hiện ra một thành phố mới. “Ta sẽ ngắm nhìn đường chân trời trong khi ngươi cọ rửa kĩ càng các kẽ ngón chân của ta. Nó sẽ thú vị hơn nhiều.”
“Phải,” Jason nói. “Chắc rồi.”
Jason quỳ gối trước tên cướp, ở rìa vực nơi cậu có thể dễ dàng trở thành mục tiêu. Chỉ một cú đá và cậu sẽ rơi xuống bên dưới.
Hazel tập trung. Cô tưởng tượng mình đang là Sciron, chúa tể những tên cướp. Cô đang nhìn xuống một thằng nhóc tóc vàng tệ hại không một chút đe dọa – chỉ là một tên Á thần bại trận khác chuẩn bị thành nạn nhân của mình.
Trong tâm trí mình, cô thấy những gì sẽ xảy ra. Cô triệu hồi Màn Sương Mù, gọi nó lên từ sâu trong lòng đất như cái cách cô đã làm với vàng và kim cương hay rubi.
Jason bôi chất lỏng tẩy rửa. Mắt cậu ngấn nước. Cậu chùi chân của Sciron với cái giẻ của mình và quay qua một bên để nôn ọe. Hazel nhìn một cách khổ sở. Khi cú đá diễn ra, cô gần như lỡ mất nó.
Sciron tộng bàn chân của hắn vào ngực Jason. Jason lăn về phía sau qua mép vực, cánh tay cậu chới với, gào thét trong khi rơi. Khi cậu chuẩn bị chạm mặt nước, con rùa nổi lên và nuốt chửng cậu bằng một cú đớp, rồi chìm lại vào trong nước.
Chuông báo động vang lên trên tàu Argo II. Các bạn của Hazel trườn trên khoang tàu, chuẩn bị các máy bắn đá. Hazel nghe thấy tiếng của Piper khóc than dọc cả con tàu.
Nó hỗn loạn đến mức khiến Hazel suýt nữa mất tập trung. Cô buộc tâm trí mình phân ra thành hai – một vẫn đang cố làm nhiệm vụ của mình, mặt khác đóng vai mà Sciron cần thấy.
Cô gào lên trong tức giân. “Ngươi đã làm gì?”
“Ôi, chúa ơi…” Sciron nghe buồn rầu, nhưng Hazel có thể cảm thấy hắn đang nhăn nhở cười đằng sau chiếc khăn rằn ri của hắn. “Đó chỉ là một tai nạn, ta đảm bảo.”
“Các bạn ta sẽ
gϊếŧ ngươingay lập tức!”
“Chúng có thể thử,” Sciron nói. “Nhưng trong lúc đó ta nghĩ ngươi có thời gian để rửa bàn chân khác của ta đấy! Tin ta đi, nhóc ơi. Con rùa của ta no rồi. Nó sẽ không muốn ngươi nữa đâu. Ngươi sẽ khá là an toàn, trừ khi ngươi từ chối.”
Hắn chĩa nòng súng vào đầu cô.
Cô do dự, cho hắn thấy cô đang đau khổ. Cô không thể đồng ý quá dễ dàng, hoặc hắn sẽ không nghĩ cô đã bị đánh bại.
“Đừng đá tôi,” cô nói, gần như phát khóc.
Mắt hắn sáng lên. Đây chính xác là điều hắn trông đợi. Cô hoàn toàn đổ vỡ và vô dụng. Sciron, con trai của Poseidon, lại thắng lần nữa.
Hazel khó có thể tin được tên này lại có cùng cha với Percy Jackson. Và rồi cô nhớ ra Poseidon cũng có tâm tính thay đổi thất thường, như biển vậy. Có lẽ những đứa con của ông cũng phản ánh điều đó. Percy là người con của Poseidon với tâm trạng tốt hơn – mạnh mẽ, nhưng hiền hòa và giúp đỡ, giống như biển giúp cho các con tàu ra khơi tới được các vùng đất xa xôi. Sciron lại là con của Poseidon với mặt khác – loại biển đập liên hồi không ngừng nghỉ vào bờ cho tới khi nó nát vụn, hoặc nhấn chìm các nạn nhân của hắn xuống đáy biển, hay làm chìm hàng loạt các con thuyền cùng đoàn thủy thủ không hề thương tiếc.
Cô nhặt lên cái chai mà Jason đã làm rơi.
“Sciron,” cô lên tiếng. “chân ngươi là thứ ít kinh tởm nhất về ngươi.”
Cặp mắt xanh của hắn đanh lại. “Lau đi.”
Cô quỳ xuống, cố gắng bỏ qua cái mùi gớm ghiếc. Cô chuyển sang một bên, buộc Sciron thay đổi thế đứng, nhưng cô tưởng tượng ra biển vẫn ở sau lưng mình. Cô vẫn giữ tầm nhìn đó trong tâm trí mình khi cô tiếp tục chuyển mình sang bên lần nữa.
“Cứ làm đi nào!” Sciron nói.
Hazel nở một nụ cười. Cô đã thành công khiến Sciron quay đúng một trăm tám mươi độ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy mặt nước phía trước mặt, xoay phía thành phố về lưng hắn.
Cô bắt đầu lau.
Hazel đã từng làm nhiều việc kinh khủng trước đây. Cô đã từng lau dọn chuồng ngựa ở Trại Jupiter. Cô đã từng dọn dẹp và đào nhà xí cho cả quân đoàn.
Việc này không là gì cả, cô tự nhủ. Nhưng thật khó để không nôn ọe khi nhìn thấy ngón chân của Sciron.
Khi cú đá diễn ra, cô bay về phía sau, nhưng cô không bay xa đến thế. Cô chạm mông xuống bãi cỏ về phía sau vài mét.
Sciron nhìn chằm chằm. “Nhưng…”
Bỗng nhiên cả thế giới thay đổi. Ảo ảnh tan biến, khiến cho Sciron hoàn toàn choáng váng. Biển ở sau lưng hắn. Hắn chỉ vừa đá Hazel thành công ra khỏi mép vực.
Hắn hạ khẩu súng xuống. “Làm thế nào_”
“Đứng yên và giao ra.” Hazel nói với hắn.
Jason xuất hiện từ trên trời, ngay phía trên đầu cô, và lao cả mình vào tên cướp đẩy hắn khỏi mép vực.
Sciron vừa hét vừa rơi xuống, bắn khẩu súng trên tay loạn xạ, nhưng chẳng trúng thứ gì. Hazel đứng lên. Cô lao tới mép vực vừa kịp nhìn thấy con rùa nhô lên và nuốt chửng Sciron giữa không trung.
Jason nhăn nhở. “Hazel, việc này thật đáng kinh ngạc. Thật chứ… Hazel? Này, Hazel?”
Hazel bỗng khuỵu gối xuống, cô cảm thấy chút chóng mặt.
Từ xa, cô nghe thấy tiếng các bạn mình hò reo ở trên thuyền. Jason đứng kế bên cô, nhưng dường như cậu đang đi như cảnh tua chậm,
hình ảnh cậu mờ đi, giọng cậu nghe loáng thoáng bên tai.
Băng giá phủ đầy các tảng đá và bãi cỏ xung quanh cô. Hàng đống của cải cô triệu hồi lên chìm dần vào lòng đất. Màn Sương Mù cuộn xoáy.
Mình vừa làm gì?cô nghĩ trong hoảng loạn.
Có gì đó không đúng.
“Không, Hazel,” một giọng nói sâu thẳm vang lên phía sau cô. “Con đã làm rất tốt.”
Cô dường như nín thở. Cô mới chỉ nghe giọng nói này một lần trước đây, nhưng cô đã lặp đi lặp lại nó trong tâm trí mình hàng nghìn lần.
Cô quay lại và trông thấy bố mình đang ở phía sau.
Ông ăn mặc theo phong cách La Mã – mái tóc đen của ông cắt sát gọn, khuôn mặt góc cạnh xanh xám của ông cạo sạch sẽ. Áo choàng và áo dài của ông được làm từ vải len đen, dệt bằng các sợi chỉ vàng. Mặt của các linh hồn tội lỗi thay đổi liên tục trên các sợi vải. Rìa áo choàng của ông màu đỏ thẫm như màu của một thượng nghị sĩ hay của một pháp quan, nhưng các sọc vằn đan vào nhau như một dòng sông máu. Trên ngón đeo nhẫn của Pluto là một viên opal khổng lồ, trông như một khối Màn Sương Mù đông cứng sáng loáng.
Nhẫn cưới của ông, Hazel nghĩ. Nhưng Pluto chưa bao giờ cưới mẹ của Hazel. Các vị thần không bao giờ kết hôn với người thường. Chiếc nhẫn là chứng nhận cho đám cưới của ông với Persephone.
Suy nghĩ đó khiến Hazel giận dữ, cô gượng dậy và đứng trên đôi chân mình.
“Ông muốn gì?” cô yêu cầu.
Cô hy vọng giọng của cô sẽ khiến ông tổn thương – đâm ông một nhát cho tất cả nỗi đau mà ông đã gây ra cho cô. Nhưng một nụ cười yếu ớt nở trên miệng ông.
“Con gái ta,” ông nói. “Ta thực sự ấn tượng. Con đã trở nên mạnh mẽ rồi.”
Không phải nhờ ông, cô đã muốn nói thế. Cô không muốn cảm thấy hài lòng với lời khen từ ông, nhưng mắt cô vẫn nhói lên.
“Tôi nghĩ các vị thần chính đã trở nên bất lực,” cô cất lời. “Phiên bản La Mã và Hy Lạp của các người đang đấu đá với nhau.”
“Đúng vậy,” Pluto đồng ý. “Nhưng con đã cầu khẩn ta mạnh tới mức cho phép ta xuất hiện…chỉ trong giây lát.”
“Tôi không cầu khẩn ông.”
Nhưng, thậm chí ngay khi cô nói vậy, cô biết đó không phải sự thật. Lần đầu tiên, bằng ý chí, cô nắm lấy dòng dõi mình như một đứa con của Pluto. Cô cố gắng thấu hiểu sức mạnh của cha mình và sử dụng chúng một cách tốt nhất.
“Khi con tới nhà của ta ở Epirus,” Pluto nói, “con cần phải được chuẩn bị. Cái chết sẽ không chào đón con đâu. Và cả mụ phù thủy Pasiphaë_”
“Làm nguôi gì cơ?” Hazel hỏi. Và cô chợt nhận ra đó là tên của người phụ nữ đó. (Chú thích: Pasiphaë, Hazel nghe nhầm thành Pacify nghĩa là làm nguôi cơn giận ai đó)
“Bà ta sẽ không dễ bị đánh lừa như Sciron.” Mắt Pluto bập bùng ánh lên như đá núi lửa. “Con đã thành công trong bài kiểm tra đầu tiên, nhưng Pasiphaë đã dự định sẽ xây dựng đế chế của ả, gây nguy hiểm cho tất cả các Á thần. Trừ khi con ngăn chặn được mụ ta tại Ngôi nhà của Hades…”
Hình ảnh của ông lay động. Trong giây lát, râu ông dài ra, trong trang phục Hy Lạp với một vòng hoa nguyệt quế vàng trên đầu. Quanh chân ông, những bàn tay xương xẩu vươn ra từ mặt đất.
Vị thần nghiến răng và cau có.
Hình ảnh Hy Lạp của ông định hình lại. Những bàn tay lại chui trở về lại mặt đất.
“Chúng ta không có nhiều thời gian.” Ông trông như một người vừa trả qua một cơn bạo bệnh. “Nhớ rằng Cửa Tử nằm ở tầng thấp nhất của Điện Thờ. Con phải khiến cho Pasiphaë thấy những gì bà ta muốn. Con đã đúng. Đó là bí mật của mọi phép thuật. Nhưng sẽ không dễ dàng như vậy khi con đang ở trong mê lộ của bà ta.”
“Ý ông là gì? Mê lộ nào?”
“Con sẽ hiểu,” ông hứa. “Và, Hazel Lavesque… con sẽ không tin ta, nhưng ta tự hào về sức mạnh của con. Thỉnh thoảng… thỉnh thoảng cách duy nhất mà ta quan tâm tới các con mình đó là giữ khoảng cách với chúng.”
Hazel bỗng cảm thấy như bị xúc phạm. Pluto cũng chỉ là một tên thần khốn kiếp làm cha đang đưa ra những lời biện hộ yếu ớt. Nhưng tim cô vẫn đập mạnh khi cô lặp lại lời ông:
Ta tự hào về sức mạnh của con.
“Hãy tới bên các bạn của con,” Pluto nói. “Họ sẽ lo lắng. Hành trình tới Epirus vẫn còn nhiều nguy hiểm lắm.”
“Đợi đã,” Hazel nói.
Pluto nhướng mày.
“Khi tôi gặp Thanatos,” cô nói, “ông biết đấy… Thần Chết… ông ta nói với tôi rằng tôi không nằm trong danh sách những linh hồn lang thang để bắt. Ông ta nói đó là lý do tại sao ông lại giữ khoảng cách. Nếu ông thừa nhận tôi, ông sẽ phải đưa tôi lại Âm Phủ.”
Pluto đợi. “Câu hỏi của con là gì?”
“Ông đang ở đây. Tại sao ông không đưa tôi trở lại Âm Phủ? Đưa tôi lại với cái chết?”
Hình ảnh của Pluto bỗng mờ đi. Ông cười, nhưng Hazel không biết đó là vì ông buồn hay thấy hài lòng. “Có lẽ đó không phải điều mà ta muốn thấy, Hazel à. Có lẽ ta chưa bao giờ ở đây.”