- 🏠 Home
- Teen
- Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao
- Chương 55
Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao
Chương 55
“Biết vậy hôm đó làm thêm cho anh ta mấy cái bánh ngọt!”
- Không, có lẽ 1 cái là đủ rồi.
Thiên Tử vừa nói, vừa ngoảnh mặt đi chỗ khác thở dài. Cái bánh quá ấn tượng, báo hại cái bụng cậu ta đêm đó nhảy tango liên tục. Còn Du Du thì giật mình khi Đại thiếu gia bước vào từ lúc nào và đã nghe lời nó nói, nhưng nó không thể nào hiểu nổi ý của câu nói “MỘt cái là đủ rồi!”
Du Du ngồi ôn bài, nhưng trong đầu rất lo lắng cho Thiên Tư và Thiên Tứ. Lần trước không biết vì sao kết quả lại sa sút như vậy, nó không biết làm gì để động viên cho cậu ấy trong kì thi lần này. Du Du xuống bếp và pha cốc cà phê đem lên phòng Thiên Tứ.
- MÌnh biết cậu sẽ thức khuya ôn bài. NẾu thấy buồn ngủ thì dùng cái này nhé! Cố gắng lên.
Du Du cười thật tươi. Nó không biết rằng, nụ cười đó làm cho THiên Tứ cảm thấy rất vui và thoải mái biết chừng nào. Lần trước, cũng vì cậu ta mải lo nghĩ về tình cảm của em trai mình, và hoang mang khi cả 2 anh em đã cùng thích một người, nên bài thi đã không hoàn thành được tốt. Nhưng lần này thì khác, Thiên Tứ đã quyết định cạnh tranh công bằng với Thiên Tư, nhưng chưa vội nói ra, vẫn đối xử bình thường với DU Du, để cho cô bé ấy cứ thoải mái tự nhiên như bây giờ.
Du Du bước ngang qua phòng Thiên Tư, bỗng dưng thấy gì đó khựng lại. “Không biết Thiên Tử có kèm cậu ta đàng hoàng hay không, thấy có vẻ lơ là lắm, mà chắc giờ này ngủ rồi, không cần cà phê đâu nhỉ?”Du Du tự nhủ như vậy rồi bước tiếp về phòng, trong lòng có gì đó hơi áy náy.
***- Này, cậu cầm lấy đề cương này ôn thi, tôi đã soạn tóm tắt ra đó, dễ thuộc lắm.
- Sao lại tốt vậy?
- Vì kết quả lần trước cũng là lỗi của tôi.
- Không cần quan tâm vậy đâu, cô lo cho cô đi.
- Nè, không lấy thì vất đi, dù gì tôi cũng còn một bản nữa rồi.
Du Du bực mình nhét vội vào tay của Thiên Tư, vì sợ cậu ấy bỏ đi, không lấy, uổng công nó ngồi soạn suốt đêm qua. Nó vội vàng mang cặp đến trường, miệng ngáp dài một cái. Như vậy, trong lòng mới có thể yên tâm học bài được.
***Kì thi cũng qua, nó làm bài rất tốt, nhờ có sự giúp đỡ của Đông NGhi, nó đã nắm được mấu chốt vấn đề của các môn học. Từ sau vụ việc thi văn nghệ, tưởng như cả lớp sẽ hận nó vì biến công lao của mọi người thành trò cười cho toàn trường, nhưng nó không ngờ mọi người đối xử với nó rất tốt, mà còn trở nên thân thiết hơn. Tâm trạng của Du Du vui hơn hẳn.
- Đông Nghi à, mọi người đã nhìn cậu và tớ bằng cái nhìn khác rồi đó.
- Đúng vậy, mình cảm thấy tự tin hơn trong lớp rồi, không còn cái mặc cảm ngốc nghếch trước kia nữa. Giờ nghĩ lại thật là đáng xấu hổ.
- Đừng nghĩ vậy chứ ĐÔng NGhi, quan trọng là mọi người có thể là bạn bè của nhau.
- Cám ơn cậu, Du Du, tất cả là nhờ cậu mà mình mới tìm lại được bản thân mình.
- Ôi, ĐÔng NGhi.
Du Du ôm cô bạn thân của mình trong hạnh phúc, Đông NGhi có thể hòa hợp với mọi người mà không còn mặc cảm nữa, cuộc sống của bạn ấy sẽ mở ra những ngày tháng vui vẻ hơn, và cả nó cũng vậy.
- À, cậu có biết ai là người đã đề nghị tổ chức ra đợt thi văn nghệ này không?
- Không biết, nhưng là ai thì mình cũng rất biết ơn người đó, nhờ người đó mà mình và cậu mới có thể hòa nhập với lớp như ngày hôm nay.
- Vậy thì cậu phải đi cám ơn anh Thiên Tử đi, chính do anh ấy đề nghị với nhà trường đó.
Du Du há hốc mồm, hóa ra người đó lại là Đại thiếu gia THiên Tử. Quả thực, anh ta luôn làm những điều gây bất ngờ và cảm kích cho nó, vậy mà trước đây nó thật có lỗi khi đã ghét cay ghét đắng nhân vật này.
***Du Du đang lưỡng lự trước cửa phòng bà chủ, nó không dám bước vào, chưa bao giờ nó dám đối diện với phu nhân INNO, ngoại trừ lần đầu tiên vào căn nhà này. Nó đang suy nghĩ xem phải chào hỏi như thế nào, thì bất chợt Thiên Tư đi ngang qua.
- Cô làm gì thập thò ở đây vậy?
- Tôi có việc cần gặp bà chủ.
- Vậy à, mẹ tôi ra ngoài lâu rồi.
- Ây da, mắc công chuẩn bị tinh thần hồi hộp nãy giờ.
- Mà có việc gì vậy?
- Tôi phải có chữ kí của phụ huynh vào sơ yếu lý lịch này, mà bố mẹ ở tận Đum Cha, không kí được, người giám hộ của tôi ở đây là bà chủ nên tôi cần chữ kí của bà chủ.
- Vậy à, vậy thì đưa cho tôi, bao giờ mẹ tôi về sẽ nhờ kí cho, tôi cũng cần phải có chữ kí của mẹ trong sơ yếu lý lịch của mình mà.
- A vậy thì tốt quá. Cám ơn cậu.
Du Du nhảy tưng tưng lên, có người giúp nó việc khó khăn đến như vậy, nó đưa cho Thiên Tư tờ sơ yếu lý lịch, rồi an tâm quay trở lại công việc, những ngày này sao đối với nó thật trôi chảy và bình yên.
***
- Du Du, ngày mai hãy cùng anh tham dự buổi họp mặt của các Doanh nghiệp trẻ.
- Không được đâu, em không có tư cách đến mấy chỗ đó đâu.
- Vì Nhóc là nữ hầu cận của anh mà, anh đi đâu Nhóc phải theo đó, phải không nè?
- Nhưng em không thích hợp đến những chỗ sang trọng như vậy.
- Yên tâm, anh sẽ biến Nhóc thành một người phù hợp buổi tiệc đó.
- Nhưng mà thật sự em rất ngại…
- Nghe đâu buổi tiệc có khách mời là diễn viên Duy Thụy thì phải.
- Gì cơ?
Du Du nghe đến đây thì mắt hoa lên, khuôn mặt bắt đầu “thèm thuồng” đáng sợ. NÓ có thể gặp mặt trực tiếp ngoài đời diễn viên mà nó thần tượng, còn gì sung sướиɠ bằng, chỉ cần…
- TIếc thật, nếu Nhóc không đến đó, nghe đâu, anh chàng này rất đẹp trai.
- Không, nếu như không có gì trở ngại cho anh, thì em đi cũng được.
- Vậy à, tốt, không có vấn đề gì.
Thiên Tử vừa cười, vừa nghĩ thầm trong đầu, cám ơn cô người làm Uyển Thanh cung cấp thông tin về Du Du chính xác như vậy. Chỉ cần lấy danh nghĩa INNO, mời chàng diễn viên Duy Thụy đến buổi tiệc không có khó khăn gì, và có thể dụ được cô Nhóc này đi ngay…
Tối hôm sau:
Du Du mặc chiếc đầm màu hồng và chiếc giày thủy tinh lần trước trong sinh nhật Thiên Tư và Thiên Tứ. Nó e dè bước ra cho Đại Thiếu gia ngắm, không hiểu sao mỗi lần xuất hiện trong trang phục như thế này lại làm nó thấy rất ngại ngùng, có lẽ những loại trang phục cao cấp này không phù hợp với đứa nhà quê như nó. Nó im lặng chờ đợi ý kiến của Thiên Tử.
- KHông được, phải thay bộ khác.
- Lần trước mặc bộ này, em được bình chọn là người có trang phục đẹp nhất đó.
- Nhưng bộ này quá là ngây thơ, trong sáng, nhìn là biết đây là sở thích của 2 đứa sinh đôi kia, nhưng đi với anh thì phải khác.
Nói rồi, Thiên Tử búng tay một cái. Không biết từ đâu, những bộ đồ dạ hội đã được chuẩn bị sẵn, được người làm trong nhà đem ra một dàn. Anh ta đi đi lại lại, lựa chọn, rốt cuộc chọn ra một bộ mà làm Du Du há hốc mồm.
- KHông được, bộ này quá hở hang.
- Anh tin con mắt thẩm mĩ của mình giống diễn viên Duy Thụy mà.
Du DU miễn cưỡng đi thử bộ đầm đó. NÓ không dám bước ra ngoài, vì dường như bộ đồ này có gì đó rất là khêu gợi. Nhưng không thể đứng ì trong phòng thay đồ mãi được, nó đành bước ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong nhà.
Bộ đầm ống màu đen, bó sát người, lấp lánh trông rất sang trọng, làm nổi bật lên đôi vai và đôi chân trắng của Du Du. Nó khép nép, cố kéo cho chiếc đầm dài xuống che thêm chút nào hay chút nấy, vì dường như nó chưa dài đến bằng cả đầu gối. DU DU cũng phải công nhận bộ đồ này rất đẹp và lộng lẫy, nhìn vào gương, nó thấy mình khác rất nhiều, nhưng mà quá là hở hang, và … khó chịu một chút, vì bộ đầm ôm sát người, để tôn lên đường nét của người mặc. Du Du cảm thấy xấu hổ vô cùng khi xuất hiện trước mọi người trong nhà, có cả chị Uyển Thanh nữa, mọi người đều đang nhìn nó trân trân.
- Em nghĩ bộ kia có lẽ tốt hơn.
- Không được, đây mới đúng là phong cách của anh, Nhóc đã được Thiên Tử hóa, rất là baby sεメy.
Mọi người làm trong nhà cũng gật gù đồng ý và khích lệ Du Du. Vừa lúc không biết tính sao, thì từ trên lầu, 2 vị thiếu gia bước xuống, nhìn nó bằng ánh mắt rất lạ. Cả 2 bước xuống mà không chớp mắt lấy một cái, không ai tin vào mắt mình là một cô bé Nhà quê hằng ngày, hôm nay lại trở nên…sành điệu, sεメy đến như vậy. Nó xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác, tay chân khép nép lại, cố gắng che bớt đi những chỗ hở.
- Anh định đưa Du Du đi đâu vậy?
- Đến buổi tiệc gặp mặt những Doanh nhân trẻ.
- Đâu cần phải đưa cô ấy đi cùng?
- Vì cô ấy là nữ hầu cận của anh, nên anh nghĩ là cần thiết, với lại Du Du cũng đồng ý rồi.
- Có thật không, DU Du?
Du Du thấy không khí tự dưng trở nên căng thẳng, không hiểu sao Thiên Tư lại hỏi nó bằng vẻ mặt khó chịu như vậy. Nó không dám thốt lời nào, chỉ dám gật đầu nhè nhẹ.
Thiên Tứ cũng đang nhìn nó, nhận được câu trả lời thì tỏ ra bình thường, chậm rãi đi về phía bàn nước.
- Vậy thì 2 người đi vui vẻ nhé!
- Kìa anh?
THiên Tư bất ngờ trước thái độ của THiên Tứ, đáng lẽ anh ta phải là người phải ra sức ngăn cản chứ, tại sao lại để cô ấy dễ dàng đi với Thiên Tử như vậy.
- Thôi đến giờ rồi, anh đi đây.
Thiên Tư trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng kéo tay Du Du bước về phía cửa.
- Để em nói chuyện với cô ta một chút.
Du DU bị kéo ra ngoài vườn, có vẻ như Thiên Tư đang bực bội lắm, nên nắm tay nó kéo đi rất mạnh, nó vội vàng ghì lại, và hất tay cậu ta ra.
- Cậu làm tay tôi đau quá.
Thiên Tư nuốt vào họng một “cục giận”, để cố gắng nhẹ lời với DU Du:
- Cô nghĩ gì mà đồng ý đi với anh Thiên Tử đến đó hả?
- Chỉ là muốn đi cho biết thôi mà.
- Có biết là tới đó cô chỉ quen THiên Tử thôi đó.
- Tôi biết.
- Vậy một mình cô và anh ấy, 2 người, mà cô không lo sợ gì à?
- Lo sợ gì?
- Trời ạ, cô giả ngốc hay là không biết vậy. Anh tôi mặc dù nổi tiếng giỏi giang, thông minh, tốt bụng, nhưng mà cái tính trăng hoa của anh ấy là cũng là có thật. Anh ta gặp bất cứ cô gái xinh đẹp cũng muốn biến thành người của mình.
- Haha, vậy thì có gì đâu mà phải lo?
DU Du phì cười, còn Thiên Tư thì ngỡ ngàng không hiểu Đồ Nhà quê đang nghĩ gì.
- Sao cô cười.
- Chẳng phải cậu nói là anh ta thích chinh phục các cô gái xinh đẹp sao?
- Đúng vậy.
- Tôi mà cũng được xếp vào hàng “xinh đẹp” sao? Haha, cậu cũng biết sắc đẹp của tôi xếp loại nhất nhì của Nhất Kim từ dưới đếm lên mà. Chứ cậu thấy tôi hôm nay thế nào?
Thiên Tư im lặng, ngắm nhìn Du Du từ trên xuống dưới, cậu ta không thể nói lên từ nào để diễn tả nét đẹp của DU Du. Bây giờ trong lòng THiên Tư, không ai có thể dễ thương, có thể đáng yêu, và có thể xinh đẹp hơn Du Du nữa. Nhưng bây giờ cậu ta không thể thốt ra những lời đó.
- Ờ thì….
- Thấy chưa, cậu cũng chê tôi xấu mà có lý do gì mà sợ chứ. Thôi tôi phải đi không thôi trễ giờ bây giờ.
Du Du định quay vào trong, nhưng đã bị THiên Tư níu lại.
- Cô đừng đi, thật đó.
Ánh mắt như năn nỉ của THiên Tư làm cho Du Du có gì đó trùng xuống, tại sao cậu ta lại muốn ngăn nó lại đến như vậy?
- Tại sao cậu nhất quyết không cho tôi đi.
- Vì tôi lo cho cô.
- Tôi đã nói không sao mà.
- Anh ấy rất giỏi tán tỉnh con gái, nên tôi sợ…mà chẳng lẽ cô muốn đi như vậy sao, lần sau tôi sẽ đưa cô đi. Lần này ở nhà, tôi ra lệnh đó.
Thiên Tư bỗng dưng lớn tiếng, nạt lên, làm DU DU giật mình, nó càng thêm tức giận và hất tay Thiên Tư ra.
- Là do tôi muốn đi. Sao tôi phải nghe lời cậu chứ, xét về quyền lực trong nhà, anh Thiên Tử còn có tiếng nói hơn cậu. Mà tôi với cậu có quan hệ gì đâu chứ, mà phải lo cho tôi.
- Chẳng phải đã hôn nhau rồi sao?
- Á á….
Du Du giật mình khi nghe đến từ nhạy cảm đó, làm nó nhớ lại cái đêm sinh nhật mà 2 đứa môi chạm môi. Nó vội vàng chồm lên bịt miệng Thiên Tư lại.
- Sao cậu nói lớn vậy, với lại chẳng phải cậu đã nói đó là ắc xi đần sao?
Vừa lúc đó, cả Du Du và Thiên Tư đều há hốc mồm và chân tay run rẩy khi nhận thấy bà chủ - mẹ Thiên Tư đã đứng gần đó từ bao giờ, và ở phía đối diện, ngay cửa chính, THiên Tử và THiên Tứ cũng ngẩn người ra vì đã nghe hết được câu chuyện từ bao giờ….Du Du lặng cả người. Tại sao nó luôn phải hứng chịu những tình huống….chết người thế này.
- 🏠 Home
- Teen
- Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao
- Chương 55