- Cô là người luôn đứng đầu bảng của Nhất Kim?
Thiên Tứ kéo ghế ra và ngồi xuống cạnh Đông NGhi, làm Đông NGhi chợt giật bắn mình, và phun hết nước đang uống vào người của THiên Tứ.
- Á, á, mình xin lỗi, mình không cố ý.
Đông NGhi không ngờ là Thiên Tứ lại chủ động bắt chuyện và ngồi cạnh như vậy. Đông NGhi luống cuống tìm cái gì đó để lau vết nước vừa mới phun, nhưng không có cái khăn nào quanh đây. Nhưng cũng vì quá luống cuống mà nó đánh rơi cả bình nước thủy tinh xuống bàn, nước bắn tung tóe lên khắp người và ướt cả quần Thiên Tứ, tệ hơn hết là cái bình thủy tinh đắt tiền vừa bị vỡ.
- Á, á…mình
Mặt mày Đông NGhi tái mét, hành động lại càng luống cuống hơn. Nó kéo áo mình ra, cố gắng lau vết nước trên người Thiên Tứ. Nhưng hành động kì cục này, lại kéo Đông NGhi chạm vào người Thiên Tứ, một cảm giác như có luồng điện chạy qua người, y hệt như lần Thiên Tư nắm tay chạy đến quán nước vậy…
Thiên Tư dùng tay ngăn lại và lùi ra xa một chút.
- Không có gì đâu, tôi có thể thay đồ được mà.
- À, vậy thì mình xin lỗi, mình sẽ thu dọn chỗ này.
Đông Nghi nhanh chóng cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh đang vương ***, nhưng nhưng trong đầu lại luôn nghĩ đến cảm giác lúc nãy. Cũng do không chú ý, nên miểng thủy tinh đã cứa vào tay, và chảy máu khá nhiều. Đông NGhi giật mình, la “á” một cái. Thiên Tứ vội vàng chạy đến và cầm tay Đông NGhi kéo đứng dậy.
- Cô cứ để đó, để người làm dọn là được rồi.
***Gió ở vườn sau thật mát, trăng hôm nay thật đẹp. Có lẽ hôm nay là một ngày đáng nhớ của Đông NGhi, Thiên Tứ đang ngồi băng bó ngón tay cho cô ta. Rất dịu dàng và tỉ mỉ, mặc dù khuôn mặt lúc nào cũng rất nghiêm túc, lạnh lùng, nhưng cậu ta rất chu đáo. Hèn chi mà Du Du luôn khen và rất thích Thiên Tứ. Đông Nghi lắc đầu, cố gắng trấn tỉnh mình. Thần tượng, cũng như người nó thích là THiên Tư cơ mà.
- Cô vẫn chưa trả lời tôi.
- Hả, chuyện gì?
- Cô là người luôn đứng đầu trường đúng không?
- À, đó chỉ là năm ngoái thôi, năm nay mình…
- Năm nay cả 2 cùng lọt ra ngoài topten, nhưng tôi đã vượt qua cô một hạng.
- À, mình….
- Tôi biết, nguyên nhân để rớt hạng lần này là do mâu thuẫn gì đó giữa cô và Du Du đúng không?
- Đúng, nhưng tụi mình đã giải quyết ổn thỏa với nhau, và đã trở lại như xưa.
- Mong rằng một ngày nào đó tôi có thể vượt qua cô, để tranh giành vị trí đầu bảng.
- À, mình….không dám….
Một cảm giác khá thú vị khi nói chuyện với một người không phải quý tộc, hèn gì Thiên Tư có vẻ thích thú với cái bánh của cô ta. Thiên Tứ mở một nụ cười nho nhỏ, vì biểu hiện của cô ta thật có gì đó rất giống với Du Du.
***- HÔ hô, cái truyền thống “Nữ hầu cận” nhà cậu bây giờ lại xuất hiện nhỉ. Nhớ hồi đó, khi INNO phu nhân kêu tuyển chọn, các cậu một mực từ chối, vậy mà bây giờ thì tranh giành.
Đại Bảo ôm bụng cười, vừa gật gù vì “hiện tượng lạ” được nghe. THiên Tư và Thiên Tứ mỗi người đứng một góc, mải mê suy nghĩ, nhìn tên Đại Bảo cười rũ rượi, làm cho trong lòng 2 người bắt đầu sôi sùng sục.
- Đâu phải là tranh giành, dù gì Du Du cũng là bạn học, nên không muốn cô bé gặp nguy hiểm thôi, cậu cũng biết anh THiên Tử mà…
- Mà công nhận anh THiên Tử cũng thật là nhiều sở thích kì lạ, không chọn những chị giúp việc xinh đẹp mà lại chọn DU Du. Nhưng có lẽ, cậu phải nhường thôi, vì anh Thiên Tử rất có tiếng nói trong nhà mà.
NÓi rồi, Đại Bảo tiến lại vỗ vai, gật gù, ra vẻ rất hiểu THiên Tứ, chắc đang uất ức vì sự thiên vị của INNO phu nhân. Vừa lúc đó, Đại THiếu gia THiên Tử từ trong nhà bước ra.
- Đại Bảo đã lâu không gặp, không ngờ cậu vẫn mang nét “búp bê nam” như xưa...
- Này, anh đang khen hay là chê em vậy. Nhờ nét đẹp baby này, mà fan của em vượt xa 2 anh em sinh đôi kia đó.
- Cha, 2 thằng em này, làm mất mặt anh quá…
- Anh nói quá, anh vừa mới về nước chưa bao lâu, mà lượng fan trong trường gấp mấy lần tụi em gộp lại, đã vậy chưa kể mấy chị bên khu Đại học Nhất Kim, và còn có cả vài giáo viên nữ…
Đại Bảo và THiên Tử ngồi trên chiếc xích đu trong vườn nhà INNO cười nói, trêu đùa nhau, mặc cho 2 khuôn mặt đăm đăm đang đứng đó, nhìn họ bằng ánh mắt khó chịu..
- Này, 2 cậu đang làm gì mà nhìn 2 chúng tôi dữ vậy?
- Hai người ồn ào quá!
Đại Bảo lắc đầu, quay sang THiên Tử.
- Ai biểu anh chọn DU Du làm nữ hầu cận làm chi, bây giờ bọn họ ganh tỵ kìa. ÔI, tội nghiệp Du Du của tôi!
Vừa dứt lời, Đại Bảo nhận ra ánh mắt đang rất dễ sợ của THiên Tư đang nhìn cậu ta. Có vấn đề gì ư, đã động chạm vào cái gì ư, hay là….Chưa kịp suy nghĩ xong thì bỗng “vù” một cái, Thiên Tử nghiêng đầu mình qua, để cho vật thể từ phía sau lưng bay sượt qua mặt mình và đích đến là ..Đại Bảo. Đại Bảo giật mình, và may mắn nhanh tay chụp kịp vật đang bay đến mặt mình.
- GÌ vậy trời?
Đại Bảo vội vàng nhìn tên “hung thủ”. Vẻ mặt Thiên Tứ cũng đang rất kì lạ, và lời nói cũng khác hẳn thường ngày.
- Chẳng phải cậu qua đây mượn cuốn tập này của tôi hay sao?
Nói rồi, cậu ta lạnh lùng bỏ vào nhà. Đại Bảo dõi mắt nhìn theo và cau mày. Rồi chưa kịp định thần việc gì vừa xảy ra, về thái độ kì lạ của THiên Tứ, thì bất chợt Thiên Tử đứng bật dậy, cùng lúc đó, Đại Bảo chưa kịp phản ứng thì bị chúi đầu xuống đất, vì chiếc xích đu thình lình bị đẩy bằng một lực rất mạnh.
- Á, chuyện gì vậy?
Khi cậu ta kịp định thần, và ngồi dậy, mới phát hiện ra thủ phạm đang rất ung dung quay lưng lại và đi vào nhà.
- Hôm nay THiên Tư và THiên Tứ sao vậy nhỉ? Làm gì mà giận dữ vậy?
- Không hiểu hả cậu Nhóc, câu nói của em làm cho 2 tụi nó “nhột” đó!
Đại Bảo cau mày, nghĩ lại câu nói cuối cùng của mình. A, hay là tại vì cụm từ “Du Du của tôi….”
- A, mà anh Thiên Tử, anh đã đoán trước mấy trò này sao không nói với em, để em lãnh hết vậy.
***Thiên Tử bước vào gian phòng khách, và tiến gần vè phía Uyển Thanh. Uyển Thanh đang lau chùi bàn ghế, vội vàng đứng dậy, cúi chào:
- Chào đại thiếu gia ạ!
- Cô cứ tiếp tục làm việc đi nè..
Uyển Thanh ngại ngùng, ngồi xuống làm việc tiếp. Mặc dù đã có người yêu là Hải Đăng, nhưng không hiểu sao đứng trước đại thiếu gia lại có cảm giác rất xao động như vậy. Thiên Tử đang định vào phòng bếp, nhưng bỗng dưng anh ta đứng lại, và đi lùi lại về phía Uyển Thanh.
- Tôi có việc cần hòi một chút.
Uyển Thanh vội vàng đứng dậy và cúi đầu.
- Dạ thiếu gia cứ hỏi.
- Có phải cô là người rất thân với Du Du?
- Dạ đúng ạ.
- Vậy thì có lẽ cô biết nhiều về Du Du đúng không?
- Dạ…
Uyển THanh được ngồi trên ghế ở phòng khách INNO Gia, cô ta khép nép, không biết sắp phải đối mặt với điều gì, chỉ biết là đang được đối xử rất tốt. Cậu chủ Thiên Tử hỏi những câu hỏi liên quan đến Du Du, nào là về sở thích, tính tình, gia đình,…Uyển Thanh cũng cảm thấy rất lạ, nhưng không dám hỏi nguyên nhân tại sao. Ngồi gần cậu chủ như vậy, Uyển Thanh cảm thấy rất hồi hộp, và không dám nhìn thẳng vào mặt đại thiếu gia, vì cô biết mình sẽ bị hút hồn bởi khuôn mặt và đôi mắt rất đẹp đó.
- Có thể giúp tôi là đừng nói cho Du Du biết rằng tôi đã hỏi những câu hỏi này nhé, tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về nữ hầu cận của mình, để đối xử tốt hơn thôi…nè!
- Dạ được ạ, thưa thiếu gia.
Thiên Tử mỉm cười và tiến đến gần chỗ của Uyển Thanh, nhẹ nhàng vịn lên vai Uyển Thanh và nở nụ cười rất…thu hút. ANh ta cúi xuống. Uyển Thanh lúc này rất run và rất hồi hộp.
- Cám ơn cô rất nhiều.
Vừa lúc đó thì có tiếng cửa chính đẩy vào. Hải Đăng, người làm vườn, bước vào với vẻ mặt rất lạnh lùng.
- Dạ chào thiếu gia, tôi vào để lấy đồ dùng ạ.
Thiên Tử vẫn tỏ ra bình thường, đứng thẳng người dậy, và mỉm cười với Hải Đăng. Rồi cậu ta rảo bước lên cầu thang về phía phòng mình. Uyển Thanh bây giờ mới có thể tỉnh táo được. Nhận ra sự giận dữ của Hải Đăng, anh ta đang bỏ đi một mạch về phía khu dành cho nhân viên mà không nhìn Uyển Thanh lấy một cái. Uyển Thanh vội vàng chạy theo và xin lỗi, hứa từ nay không bị xao động như thế nữa.
***
- Nhóc à, ra ngòai mua đồ nè!
- Lại mua đồ nữa ạ!
- Anh còn thiếu nhiều đồ dùng cá nhân lắm!
Du Du thất thểu ra xe, Thiên Tử thì chỉ nhìn nó mà cười thấm, ngày ngày đi cùng cô nhóc thú vị này quả thật là có nhiều cái để cười, và đặc biệt hơn cả là biểu hiện đáng suy nghĩ của 2 đứa em sinh đôi. Nhưng Thiên Tử chưa kịp leo lên xe thì đã bị gọi lại bởi quản gia Pix.
- Thưa cậu chủ, có điện thoại từ bên nước ngòai gọi về của lão phu nhân.
Thiên Tử vội vàng nhận điện thoại. ANh ta dường như biến thành một người hoàn tòan khác. Vẻ mặt và lời nói vô cùng nghiêm túc và dứt khoát. Chẳng lẽ con người này có 2 mặt sao? Thiên Tử nói chuyện điện thoại rất lâu, cũng là dịp Du Du có thể quan sát anh ta kĩ càng hơn.
- Được, cháu sẽ giải quyết công việc trực tuyến với mọi người. Mọi người đợi cháu, sẽ nối mạng thông với mọi người ngay bây giờ.
Quả thật, khi ngắm nhìn vẻ nghiêm túc trong công việc của đại thiếu gia, Du Du có gì đó cảm thấy rất kính nể, có gì đó rất ngưỡng mộ con người trẻ tuổi mà tài giỏi này, nhưng tại sao bình thường anh ta lại trở thành một tên công tử hào hoa đáng ghét, nham nhở, và lẳиɠ ɭơ như vậy. Đang suy nghĩ, bất thình lình Thiên Tử cúp máy và quay lại nhìn Du Du.
- CÓ lẽ anh không đi với Nhóc được rồi, nhưng có một số thứ rất gấp anh phải mua trong ngày hôm nay, nên có lẽ Nhóc vẫn sẽ đi mua dùm anh. À, Thiên Tứ, may quá, em có mặt ở đây, em đi cùng cô Nhóc này và mua cho anh một số đồ nhé!
Du Du vội vàng quay về hướng ngoắc tay của THiên Tử, Thiên Tứ đang từ trên lầu bước xuống, khuôn mặt bỡ ngỡ khi nghe lời nhờ vả của anh trai. Rồi cậu ta quay sang nhìn DU Du, nó vội vàng cúi mặt xuống, có lẽ cậu ta sẽ không đi cùng nó đâu, vì…vì chẳng có lý do gì cả.
- Được, em sẽ đi.
Du Du bất ngờ, vội vàng ngẩng mặt lên nhìn Thiên Tứ. Trong lòng nó đang dội lên những đợt sóng của sung sướиɠ, thích quá đi thôi, được ngồi cùng xe với THiên Tứ…
- Tốt, vậy giao nữ hầu cận của anh cho em, mua những thứ đồ ghi trong tờ giấy này nè! Quản gia Pix hãy chuẩn bị máy tính trong phòng cho tôi.