Chương 22: 🥒

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Đinh gõ hai lần, bên trong không có động tĩnh, không khỏi bĩu môi, lại một lần nữa không quản được cái miệng của mình: "Thẩm Hoài Cảnh, nghĩ không ra anh còn là người buồn tao(*)." Gương mặt đó, ngày thường nhìn rất giống bị người ta nợ anh mấy trăm vạn, nghĩ không ra, vậy mà cũng biết nói loại lời này.

(*) Buồn tao (闷骚): trong câu nói này là "Chọc ghẹo" hay "Nói đùa"? Hi không hiểu chính xác được từ này, chỉ dựa theo tình huống để phân tích thôi, ai hiểu nghĩa không ạ?

Cửa phòng tắm phút chốc bị mở ra, mặt lạnh của Thẩm Hoài Cảnh lộ ra, giọng nói lạnh buốt: "Cô muốn cùng nhau tắm chung không?"

Anh đã cởϊ áσ, lộ ra khuôn ngực cường tráng, trong phòng tắm mây mù lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai làm cho người ta miên man bất định.

Khuôn mặt Ôn Đinh cơ bản không trút bỏ được màu đỏ, lại một lần nữa lan ra toàn bộ khuôn mặt, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cứng rắn khoát khoát tay: "Mặc dù tôi rất tình nguyện, nhưng Thẩm tiên sinh chưa chắc vui lòng."

Nói xong câu này, Ôn Đinh giống như chạy trốn, chạy đến cánh cửa cùng với cái chốt cửa kia đấu tranh. Nhưng mà cái trứng gì cũng không dùng được, chốt cửa không nhúc nhích tí nào.

Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô một cái, để cô tùy ý ở đó làm chuyện vô ích, đóng cửa tiếp tục tắm rửa.

Lúc Thẩm Hoài Cảnh ra, nhìn thấy Ôn Đinh đang đứng ở trước bàn làm việc của anh, đôi mắt không khỏi sâu hơn: "Cô đang làm gì vậy?"

Ôn Đinh biểu lộ lạnh nhạt, dựa trên bàn, tùy tiện nhìn nhìn: "Thế nào, có bí mật không thể nhìn?"

Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua các văn kiện trên bàn anh mà không có bất kì dấu vết nào. Anh không nói gì, đi đến cạnh giường ngồi xuống, cầm cuốn sổ lên bắt đầu xem này xem nọ.

Ôn Đinh theo anh đi qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ lấy lòng: "Nếu không, anh đi qua xem cái tay cầm cửa kia xem? Xem xem có thể mở nó ra hay không? Nếu không nữa thì anh gọi điện thoại cho người lại mở khóa?"

Thẩm Hoài Cảnh không nhìn cô, thản nhiên nói: "Quá muộn, bên ngoài không có người lớn, gọi mở khóa không an toàn."

Ôn Đinh kéo nửa tóc khô xuống: "Bằng không, anh gọi điện cho Liên Hiên đến mở cửa ra?"

"Quá muộn, anh ta đã ngủ."

Ôn Đinh chán nản, nhưng dựa vào nguyên tắt "hòa khí sinh tài" (*), nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt: "Hay là, anh đá văng cánh cửa đi?"

(*) Hòa khí sinh tài: Người làm ăn nói chung là cần hòa nhã làm nền tảng, có như thế mới sinh tài vận.

Thẩm Hoài Cảnh buông máy tính xuống, đứng dậy, một tay nắm cằm của cô, rủ mắt nhìn cô: "Đá hỏng cô đền tiền?"

Trên người anh mang theo mùi sữa tắm thơm ngát, trên tóc đen còn mang theo mấy giọt nước chưa khô, hơi thở ngột ngạt đập vào mặt, hơi thở mang theo một chút ẩm ướt, làm cho người ta có chút không thở nổi.

Khuôn mặt Ôn Đinh gượng cười, xem như của đi thay người, vì vậy nói: "Cái cửa này của anh bao nhiêu tiền? Trừ vào tiền lương đi."

Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô với đôi mắt sáng rực, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, buông lỏng tay, khinh thường nói: "Cô bỏ tiền bồi thường được, tôi cũng không nỡ bỏ cánh cửa này."

Đàm phán không có kết quả, Ôn Đinh thất bại thảm hại, không khỏi bất chấp tất cả, đi theo phía sau anh ta xoay loạn: "Vậy anh muốn thế nào? Cái này đã mười giờ rồi, ngày mai tôi còn có việc rất quan trọng, đến cùng muốn đi ngủ hay không?"

Thẩm Hoài Cảnh đặc biệt vân đạm phong khinh(*): "Từ trước đến nay cô không phải mất ngủ sao? Chỉ mới mười giờ, cô có thể ngủ?"

(*) Vân đạm phong khinh: không màng đến điều gì khác.

Ôn Đinh bị anh làm nghẹn nói không ra lời, đôi mắt nhìn thẳng anh, nửa ngày, thua trận: "Thẩm tiên sinh, mấy ngày này có phải tôi lại đắc tội anh?"

Thẩm Hoài Cảnh nghe vậy, thật cẩn thận nghĩ nghĩ, còn trả lời cô: "Mỗi thời mỗi khắc đều đắc tội tôi."

Ôn Đinh: "..." Cô vẫn là thích Thẩm Hoài Cảnh không nói lời nào.

Thẩm Hoài Cảnh đi đến bên giường kéo chăn lên, đặc biệt quay đầu lạnh nhạt liếc cô một cái: "Vấn đề vừa rồi suy nghĩ kỹ chưa?"

"Vấn đề gì?" Ôn Đinh còn đang vắt hết óc nghĩ làm sao để ra ngoài, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Thẩm Hoài Cảnh đột nhiên cúi người thể cùng cô nhìn thẳng: "Cô là muốn tình một đêm hay là làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi?"

Ôn Đinh hít một ngụm khí lạnh vào, chút xíu đứng không vững, không khỏi xấu hổ cười, cười nửa ngày: "Thật ra Thẩm tiên sinh, anh hẳn phải biết con người của tôi thích nói đùa."

"Tôi hẳn phải biết? Ngại quá, tôi còn thực sự không biết."

Ôn Đinh: "..."

"Thật ra, Thẩm tiên sinh, có một số việc mà, không cần thiết coi là thật quá."

"Con người của tôi làm cái gì cũng thích làm thật." Thẩm Hoài Cảnh híp đôi mắt bắn ra một luồng khí tức nguy hiểm.

Ôn Đinh theo bản năng lui lại mấy bước, dựa vào cửa: "Thẩm tiên sinh, cái đó... tôi... tôi... tôi..." Tôi nửa ngày, cũng không có tôi ra cái gì.

Thẩm Hoài Cảnh đã đi tới, hai tay chống trên cửa, đưa cô vây ở trong ngực, rũ mắt nhìn cô: "Cô còn muốn nói cái gì?"

Ôn Đinh áp sát lưng vào cửa, không ngừng nuốt nước bọt, gương mặt anh sáng ngời dưới ánh sáng. Thật ra nếu như không phải biết Thẩm Hoài Cảnh, người này cô trêu chọc không nổi, nói không chừng cô đã nhào tới.

Cố gắng nhịn xuống bản năng của mình, Ôn Đinh ra đòn gϊếŧ người: "Thẩm tiên sinh, anh thích với con vịt cùng hưởng một bát cơm tập thể sao?"

Không khí trong phòng lập tức an tĩnh, an tĩnh làm người ta hoảng hốt.

Mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh chăm chú nhìn cô, tay phải nắm cằm của cô, hung hăng nói: "Ôn Đinh, nhớ kỹ lời tôi nói, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ bị hủy trên cái miệng này."

Ôn Đinh mỉm cười: "Mượn lời của ngài."

Thẩm Hoài Cảnh đứng dậy, trở về bên giường, sau đó tắt đèn.

Trong bóng tối, Ôn Đinh chớp chớp mắt, đi đến bên cạnh ghế sô pha, đem mình cuộn tròn trên ghế sô pha.

Trời cuối thu đã có chút lạnh, hai tay Ôn Đinh ôm lấy mình, thỉnh thoảng phát ra âm thanh thổn thức rất lạnh, nhỏ giọng thầm thì: "Lạnh quá a, lạnh quá a. Thẩm tiên sinh, anh có lạnh không?"

"Thẩm tiên sinh ngàn vạn lần đắp kín chăn, đừng để bản thân bị cảm."

"Nếu như anh bị cảm, sẽ lây cho tiểu Nhân, tiểu Bắc. Vậy cũng không tốt."

"Thẩm tiên sinh, anh ngủ rồi sao?"

"Thẩm tiên sinh, trời lạnh như vậy anh cũng có thể ngủ."

Một bóng đen to lớn bay tới đem Ôn Đinh bao phủ bên trong. Ôn Đinh mất nửa ngày mới kéo được nó ra, ôm chăn mềm mềm, cười tủm tỉm: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh, ngủ ngon, mơ đẹp."

Đêm, yên lặng tĩnh mịch, Ôn Đinh mượn một chút ánh sáng mờ mờ xuyên qua một góc màn cửa sổ, nhìn người nằm ở trên giường. Anh đưa lưng về phía cô nằm, chăn đắp tới dưới cánh tay, lộ ra phần lưng rộng rãi lại nặng nề.

Ôn Đinh lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng xuất thần của anh như thế, mí mắt dần dần nặng nề, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Trong giấc mơ, không biết trở về lúc nào. Khi đó có mẹ, có em trai, có chú, còn có cô, bọn họ một nhà bốn trải qua thời gian hạnh phúc. Nụ cười của mẹ khi đó là nụ cười đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.

Nghe trên ghế sô pha truyền đến hô hấp bình ổn, Thẩm Hoài Cảnh xoay người xuống giường, đi đến bên cạnh ghế sô pha cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say đó. Xoay người bế cô lên, động tác như vậy cũng không làm cô tỉnh giấc, chỉ làm cô bực bội hừ nhẹ, thân thể giật giật, hướng trong ngực anh ủi ủi.

Nhẹ nhàng đưa cô đặt lên giường, đắp chăn lại. Thẩm Hoài Cảnh tháo dép lê nằm bên cạnh cô, nghĩ nghĩ, đưa tay nắm lấy tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Vẫn là loại cảm xúc mềm mại không xương đó, làm cho người ta có cảm giác đê mê.

*

Lúc Ôn Đinh tỉnh lại mặt trời đã lên cao, cô nằm trên giường Thẩm Hoài Cảnh, che kín chăn của anh. Trên giường, Ôn Đinh nhất thời sửng sốt rất lâu, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Cửa phòng tắm bị mở ra, Thẩm Hoài Cảnh từ bên trong bước ra, thấy cô mở to đôi mắt, cùng cô nhìn nhau trọn vẹn nửa phút.

Ôn Đinh hậu tri hậu giác đem chăn đắp lên người, hướng bên giường cuộn tròn cuộn tròn, do dự mở miệng: "Đêm qua xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt của Thẩm Hoài Cảnh thâm trầm quét qua người cô một vòng: "Cô cảm thấy thế nào?"

Ôn Đinh cố gắng nghĩ về chuyện tối hôm qua, sao cái gì cũng không nhớ nổi, mất ngủ cái quỷ gì, ngủ như một con heo.

"Tôi trèo lên giường của anh?" Ôn Đinh nuốt nước miếng một cái, cô sẽ không thật sự đói khát như vậy chứ?

Thẩm Hoài Cảnh liếc cô một cái: "Người thông minh tự mình hiểu lấy."

Ôn Đinh: "..." Muốn tự tử.

Thẩm Hoài Cảnh ở trên bàn làm việc tìm tìm, không biết cầm cái thứ gì đi tới trước cửa, mân mê mấy lần, cửa đó liền mở.

Ôn Đinh: "..." Thẩm Hoài Cảnh, cái tên này là cố ý a.

_____________

Editor:

Vẫn như cũ 20 lượt xem hoặc 10 bình chọn thì Hi đăng chương mới nha. Chỉ có Chủ nhật hàng tuần Hi đăng 2 chương bình thường.

Sau này mỗi chương Hi sẽ thêm một bài hát tiếng Trung (vì Hi thích nghe nhạc Trung). Bạn nào thích bài nào thì bình luận để Hi chèn bài hát vào các chương sau nhé (không trùng với các bài Hi đã đăng).

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Chương 22: 🥒