Chương 28: Mất phương hướng

Ngôi Làng Linh Thiêng - Chương 28: Mất phương hướng Mất phương hướng Ngôi Làng Linh Thiêng - Chương 28: Mất phương hướng

____________________________________________

Những ngày sau đó thằng Nguyên liên tục phải đi đến các nơi thờ cúng tâm linh để làm đủ thủ tục mà thời gian qua nó đã không làm. Cơ thể thằng Nguyên như người đi mượn, lúc thì mạnh khỏe bình thường, khi thì ốm lay ốm lắt. Những giấc mộng dần dần cũng quay trở lại với nó, nhưng không phải là điềm báo mà chủ yếu là gặp thần thánh rồi bị trách phạt khiến thằng Nguyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Có lẽ đây là giai đoạn thử thách khó khăn nhất từ trước đến giờ mà thằng Nguyên phải đối mặt. Thử thách ấy không phải từ bên ngoài mà từ chính nội tâm con người nó.

Những lần đi đền đi phủ thằng Nguyên được gặp, được chứng kiến nhiều mảnh đời bất hạnh, nhiều hoàn cảnh tương tự như nó. Người thì ốm bệnh, kẻ thì bị điên khùng, có những người khác thì nam không ra nan, nữ không ra nữ... Nhưng một số người lại rất giàu có, sang trọng, nghe nói họ được ăn lộc thánh vì thế họ đi trả lễ. Nhìn vào những mảnh đời trái ngược làm thằng Nguyên cảm thấy mông lung không rõ rồi số phận cuộc đời nó sẽ ra sao, sẽ như thế nào. Nó như mất đi định hướng, mục tiêu trong cuộc sống, từ đó nảy sinh chán nản bi quan ủ rũ cả ngày.

Bà Cả thấy con trai mình suốt ngày buồn rầu thì vô cùng đau xót, bà khuyên nhủ động viên thằng Nguyên rất nhiều. Bà hiểu rằng đây là giai đoạn khó khăn trong cuộc đời thằng Nguyên, cũng là những thử thách mà thần thánh bắt thằng Nguyên phải trải qua.

---------------------------------------------------------------------

Từ sau Tết thằng Nguyên ở nhà chứ không đi làm với ông Văn nữa. Nó bị ốm bệnh liên miên thì sao có thể đi làm. Ở nhà ngoài thời gian đi đình chùa thì nó đi bắt tôm cua cá như hồi xưa, rồi phụ giúp bà Cả chăn nuôi gia súc gia cầm.

Chẳng mấy chốc mà mùa hè đến, mùa hè người dân làng Đình Long thường ra ngoài đường ngồi hóng mát. Thời điểm ấy việc mất điện là chuyện bình thường ở mọi vùng miền nước ta, mà dù có điện thì ở những vùng quê nghèo, cả gia đình chung nhau một cái quạt con cóc làm sao mà đủ mát trong những ngày nắng nóng.

Ra ngoài đường nhiều mọi người lại tiếp xúc nói chuyện với nhau nhiều hơn. Thằng Nguyên cũng gặp lại con bé Ly, cả mấy tháng trời thằng Nguyên ở nhà mà cũng không gặp con bé ấy. Một phần vì thằng Nguyên ít ra đường bởi bệnh tình của nó, một phần vì con bé Ly nó bận đi học ngoài trường huyện. Giờ kỳ nghỉ hè đến, con bé Ly đã học xong cấp ba (hồi ấy học chỉ có lớp 10) nên nó có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Con bé Ly khi ấy 16, 17 tuổi lớn phổng phao đã ra dáng một thiếu nữ, ở tuổi nó nhiều cô gái trong làng cũng lấy chồng có con rồi.

Con bé Ly tuy không xinh bằng cái Như nhưng gương mặt nó cũng ưa nhìn lại là đứa học cao, con nhà giàu vì thế cũng nhiều trai làng để ý đến. Tính cách nó hồn nhiên vô tư cũng được nhiều người quý mến. Ông bà Khá không muốn con gái mình lấy chồng sớm vì ông bà đã tính cho con bé đi học trung cấp y để theo nghiệp ông Khá. Đợi hết kỳ nghỉ hè 3 tháng thì ông bà Khá sẽ lên Thủ đô sắp xếp cho con bé Ly đi học.

Nhà thằng Nguyên với nhà con bé Ly không cách nhau là mấy, hai đứa hồi bé cũng chơi với nhau vì thế mùa hè này cũng là dịp hai đứa thường xuyên gặp gỡ. Nhưng hình như cả hai không còn được vô tư như trước, có lẽ bởi sự trưởng thành của con Ly. Trước mặt thằng Nguyên không phải là con bé nhỏ hàng xóm vô tư ngày nào, mà giờ là một thiếu nữ duyên dáng biết ngại ngùng. Tuy tính cách con bé Ly vẩn sôi nổi vô tư, nhưng khi gặp thằng Nguyên nó giờ đây cảm thấy không thể thoải mái như trước nữa. Con bé tránh nhìn vào mắt thằng Nguyên, tránh đυ.ng chạm chân tay vào người thằng Nguyên, tránh hỏi thẳng thằng Nguyên bất kỳ điều gì nó thắc mắc... những điều mà trước kia nó vô tư làm.

---------------------------------------------------------------------

Trong một lần ngồi hóng mát thằng Nguyên hỏi con bé Ly:

-- Nghe nói em sẽ đi Hà Nội học.

-- Vâng ạ, bố mẹ bắt em học y.

-- Em học mấy năm?

-- Em cũng không biết nữa, hai ba năm gì đó.

-- Vậy à, con gái ở quê ít người được đi học cao như em.

-- Em cũng không muốn xa nhà đâu, bố mẹ bắt phải đi thôi anh.

-- Ra thủ đô rồi có lẽ em sẽ không muốn về lại quê nữa.

-- Không, em sẽ về, em chỉ thích ở quê mình thôi.

-- Giờ em nghĩ vậy, chứ sau này em sẽ nghĩ khác.

-- Chuyện đó để sau hihi, vẫn còn mấy tháng nữa em mới đi học mà.

-- Ừm, à anh thấy em giờ khác trước.

-- Khác gì anh?

Thằng Nguyên hít một hơi thật sâu nhìn thẳng cái Ly rồi nói:

-- Kiểu như... có khoảng cách với anh vậy.

Con bé Ly quay mặt đi e thẹn, nó cũng không biết nói thế nào nữa. Chẳng hiểu sao khi nhìn thẳng vào mặt thằng Nguyên nó luôn thấy ngại ngùng đỏ mặt. Nó ấp úng trả lời:

-- Thì...thì ...em giờ là con gái rồi.

Thằng Nguyên bật cười, chưa bao giờ nó thấy con bé Ly nói chuyện ấp úng như vậy, mà câu trả lời của con bé cũng thật buồn cười:

-- Thế chẳng lẽ trước kia em là con trai à haha.

Con bé Ly tỏ ra tức giận nói:

-- Không phải, ý em trước kia em là trẻ con. Không nói chuyện với anh nữa. Hứ.

Nói xong con bé chạy đi chỗ khác ngồi, cách xa chỗ thằng Nguyên. Thằng Nguyên lắc đầu cười, nó ngồi im chứ không phản ứng gì, mắt nhìn về phía xa xa suy nghĩ "Con bé đã lớn thật rồi".

____________________________________________Ngôi Làng Linh Thiêng - Chương 28: Mất phương hướng #Ngôi_Làng_Linh_Thiêng
Ngôi Làng Linh Thiêng - Chương 28: Mất phương hướng Facebook tác giả:

https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074

____________________________________________

Dạo gần đây thằng Nguyên thường xuyên gặp những ác mộng, trong mơ nó gặp toàn những người thân quen đã chết. Một lần nó gặp thằng Tư. Hôm ấy nó thấy mình đi ra phía bờ sông, giữa những làn sương mù mờ ảo nó nhìn thấy thằng Tư, thằng Tư nói với nó:

-- Nguyên ơi, tao buồn quá, mày đi chơi với tao nhé.

-- Đi đâu hả mày?

-- Thì xuống sông chơi với tao.

-- Có gì mà chơi?

-- Đi bắt rắn rết để ăn.

-- Eo, ăn những con ấy á?

-- Ừ, mày xem tao đây.

Thằng Tư lôi trong người nó ra một con rắn sống đang ngoe nguẩy, rồi nó từ từ cho con rắn vào miệng nuốt. Thằng Nguyên khi ấy kinh hãi tỉnh giấc mộng.

Hôm khác thì thằng Nguyên mơ thấy ông ngoại nó là ông Hanh ấy. Ông Hanh khi ấy hướng dẫn thằng Nguyên làm thợ xây, thằng Nguyên tỉ mẩn làm theo ông nó. Nhưng không phải xây nhà mà là xây mộ, hai ông cháu hì hục xây ngôi mộ, thằng Nguyên làm theo hướng dẫn của ông nó. Một lúc sau nó hỏi:

-- Ông ơi xây mộ này cho ai vậy ông?

-- Xây cho cháu chứ cho ai.

-- Sao lại là xây cho cháu?

-- Vì cháu sắp dùng đến nó rồi. Cháu sắp đi theo ông rồi.

Lúc này thằng Nguyên ngừng tay, nó run rẩy nhìn ông nó. Ông nó khi ấy không còn là ông ngoại của nó nữa, mà là một bộ hài cốt đang cử động. Thằng Nguyên sợ quá bỏ chạy và tỉnh giấc mộng.

Liên tiếp những cơn ác mộng đến với thằng Nguyên, nó dù không muốn lo lắng cũng không được. Cuộc sống của nó ngày càng bế tắc, niềm vui thì ít và âu lo thì nhiều.

---------------------------------------------------------------------

Thời gian mùa hè thằng Nguyên với con bé Ly ngày càng thân thiết hơn. Khoảng cách hai đứa trước kia được tạo ra do thời gian dài không gặp nhau thì giờ đã được xoá bỏ. Nhưng đấy chỉ là chuyện của hai đứa trẻ, còn bố mẹ chúng thì lại không như vậy.

Thấy con gái mình thân thiết với thằng Nguyên bà Khá lập tức răn đe con gái:

-- Ly này, mẹ thấy con dạo này hay qua lại với thằng Nguyên nhà bà Cả.

-- Là hàng xóm với nhau, con với anh Nguyên chơi với nhau từ nhỏ mà mẹ.

-- Hồi nhỏ khác, giờ hai đứa lớn rồi phải khác. Mẹ không cấm con chơi với nó, nhưng với nam giới thì cần giữ ý tứ, khoảng cách nhất định. Con còn đi học, còn tương lai phía trước, đừng có xa đà vào chuyện tình cảm.

-- Mẹ này, bọn con là bạn bè vô tư trong sáng, sao mẹ lại nghĩ vậy.

-- Mẹ dặn không thừa. Dù con có cảm tình với thằng Nguyên thì cũng lập tức bỏ suy nghĩ đó đi. Mẹ không nói về hoàn cảnh gia đình gì cả, mà mẹ chỉ nhắc con là thằng Nguyên nó có căn số không như những người bình thường khác. Những người như vậy ốm bệnh thất thường, chết lúc nào không hay.

-- Mẹ nói linh tinh, con người ta đang khỏe mạnh mà nói vậy. Mấy cả bọn con chỉ là bạn bè hàng xóm bình thường thôi.

-- Biết vậy là tốt, sau này đỡ sinh chuyện mà bố mẹ cũng không phải lo lắng nữa.

Dù nói với bà Khá như vậy nhưng trong lòng con bé Ly cũng không khỏi buồn phiền. Nó thấy thằng Nguyên là một chàng trai tốt, tính cách thì ngoan ngoãn chăm chỉ, ngoại hình cũng được. Hồi còn nhỏ nó nhìn chị Như với anh Nguyên yêu nhau, một thứ tình yêu vô cùng trong sáng thánh thiện thì nó đã thầm khâm phục. Cuối cùng không vượt qua được rào cản gia đình mà phải chia ly, nó lại là người chứng kiến cảnh ấy. Giờ nó đã là một thiếu nữ, ít nhiều cũng có cảm tình với thằng Nguyên, nhưng mẹ nó nói vậy chẳng lẽ lại giống chị Như sao. Con bé cứ suy nghĩ mông lung như vậy không dứt.

---------------------------------------------------------------------

Vài tháng ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua. Con bé Ly cũng đến ngày phải đi học. Học tận ngoài thủ đô xa xôi, phương tiện đi lại hồi ấy chủ yếu là những chiếc xe đạp vì thế con bé Ly sẽ ít khi về nhà. Vài hôm trước khi đi học, con bé có gặp và nói chuyện với thằng Nguyên.

-- Em mấy hôm nữa phải đi Hà Nội học rồi.

-- Vậy à, cũng nhanh nhỉ. Em đi xa giữ gìn sức khỏe nhé.

-- Vâng, chắc là em cũng ít về.

-- Ừm, xa xôi như vậy cũng không tiện đi lại.

Con bé Ly tần ngần một lúc rồi nói:

-- Có khi em học xong thì anh đã lấy vợ hihi.

-- Sao em nghĩ vậy?

-- Anh năm nay cũng 20 tuổi rồi, à không tính tuổi mụ là 21. Một hai năm nữa chắc chắn sẽ phải lấy vợ.

Thằng Nguyên cười buồn:

-- Ha ha, ai thèm lấy anh. Anh xác định ế rồi.

Con bé Ly cúi mặt xuống nói:

-- Thật tiếc là anh với chị Như không đến được với nhau.

Thằng Nguyên thở dài:

-- Chuyện qua lâu rồi nhắc lại làm gì em.

Con bé Ly vốn tính vô tư, thẳng thắn, nó hỏi:

-- Em hỏi thật nhé, anh còn nhớ đến chị ấy không?

Thằng Nguyên cau mày nói:

-- Ơ con bé này. Anh đã bảo không nhắc đến nữa mà.

-- Tại em muốn biết, mà em không phải con bé, em lớn rồi.

Thằng Nguyên không muốn nhắc đến chuyện cũ, nó thay đổi không khí:

-- Vậy chẳng lẽ anh gọi em là con lớn à? Gọi con bé là đúng rồi còn gì.

-- Anh có tin em cho anh ăn đòn không?

-- Anh tin, với tính cách của em thì anh tin.

-- Vậy còn dám trêu chọc em.

-- Giờ không trêu em sau này sợ rằng không có cơ hội.

-- Em đi học mà anh làm ngang đi lấy chồng.

Thằng Nguyên thở dài nói:

-- Khác gì đâu, đi học xong vẫn sẽ lấy chồng, mà sau này có lẽ gặp nhau cũng không còn được vô tư như bây giờ.

Con bé Ly bỗng thấy buồn, quả nhiên là vậy, nếu nó đi học ít về nhà thì đâu thể thân thiết với nhau như bây giờ, nó chợt nghĩ ra một điều:

-- Em tin là em sẽ lấy chồng sau khi anh lấy vợ. Anh nhất định lấy vợ trước.

-- Thật hả? Chắc chắn không?

-- Em chắc.

-- Vậy thì anh thật già mới lấy vợ, khi ấy cho em ế luôn haha.

-- Ế em bắt đền anh. Thôi em phải về rồi. Hẹn gặp lại anh.

Con bé Ly nhanh chóng chạy biến đi, thằng Nguyên chỉ kịp nói với theo:

-- Chúc may mắn, nhớ giữ gìn sức khỏe.

---------------------------------------------------------------------

Từ ngày con bé Ly đi học, thằng Nguyên lại thiếu đi một người bạn để nói chuyện tâm sự. Con bé tính cách hồn nhiên vô tư nên mỗi khi thằng Nguyên nói chuyện với nó đều cảm thấy vơi bớt buồn phiền. Thằng Nguyên chợt nghĩ " Chẳng lẽ ai thân thiết với mình rồi cũng rời xa mình. Hồi nhỏ là thằng Tư, lớn lên là Như và giờ là bé Ly". Nó thở dài buồn rầu vì cảm thấy số phận của nó thật hẩm hiu.

Những ngày sau đó thằng Nguyên sống khép kín hơn, nó ít giao du với bạn bè cùng trang lứa. Nó cảm thấy không có ai hiểu được con người nó, để nó có thể tâm sự nỗi lòng.

Một hôm thằng Nguyên đi sớm để đánh rọ tôm. Trời tờ mờ sáng nhìn chưa rõ mặt người, vì quen thuộc đường đi nên thằng Nguyên không cần phải soi đèn nó cũng dễ dàng đi được. Nó đi qua khu vực Đồi cây Sanh thì cảm thấy như có người đi theo, nó quay người lại nhìn. Phía sau cách một khoảng là một cái bóng trắng với mái tóc dài xõa xuống. Thằng Nguyên chợt nhớ ra "Đây là con ma nữ mà, đã lâu rồi không gặp, sao giờ lại xuất hiện". Thằng Nguyên mặc kệ con ma nữ, nó tiếp tục quay người đi chứ không phản ứng gì.

Tiếng cười khúc khích phát ra từ phía sau lưng như muốn trêu ghẹo thằng Nguyên. Lúc này thằng Nguyên bực bội quát:

-- Đi đi, ! Đừng trêu chọc tôi. Tôi không sợ đâu.

Tiếng cười bỗng dưng biến mất, thay vào đó là tiếng gió thổi ào ào. Rồi cái bóng trắng bay vọt qua người thằng Nguyên và mất hút trong làn sương mờ ảo.

Thằng Nguyên thở phào, nó không sợ ma nhưng cũng không muốn bị ma trêu chọc. Đi gần ra đến điểm nhấc rọ tôm thì thằng Nguyên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Nó chạy lại gần nơi phát ra tiếng khóc thì thấy một đứa bé gái khoảng 4, 5 tuổi đang đứng khóc. Thằng Nguyên cảnh giác, nó suy nghĩ " Giờ này không thể có trẻ con ra đường chứ đừng nói là ở nơi vắng vẻ này". Nó định quay người đi mặc kệ đứa trẻ thì đứa bé vừa khóc vừa nói:

-- Anh ơi... huhu ... anh ơi giúp em với huhu, em bị lạc mẹ... huhu.

Thằng Nguyên giữ khoảng cách nhất định chứ không lại gần quá, nó lên tiếng:

-- Đừng lừa tôi, giờ này làm gì có trẻ con ra đường.

Đứa bé khóc lấc lên nói:

-- Em sợ lắm...huhu...anh giúp em tìm mẹ đi anh ...huhu...

Thằng Nguyên tuy rất cảnh giác, nhưng nó là người tốt bụng hay giúp đỡ mọi người. Gặp hoàn cảnh này thì dù là ma quỷ hay không thì nó cũng phải tìm cách giúp đỡ.

-- Nín đi. Nhà em ở đâu anh đưa em về?

Đứa bé ngừng khóc chỉ tay về phía ngôi làng ở xa chứ không phải về làng Đình Long, nó nói:

-- Nhà em ở đằng kia.. hức hức.. , anh cõng em về với, em mỏi chân quá.

Thằng Nguyên nheo mắt, nó biết rằng chuyện này không ổn nhưng không thể bỏ mặc được. Nó tặc lưỡi rồi quay lưng lại ngồi xuống để cõng đứa bé. Đứa bé leo lên lưng thằng Nguyên lập tức một cảm giác lạnh ngắt xuất hiện, phần người đứa bé chạm vào người thằng Nguyên lạnh ngắt. Lúc này thằng Nguyên khẳng định đứa bé là ma chứ không phải là người. Nó định hất đứa bé xuống đất thì bỗng nhiên đứa bé biến mất. Thằng Nguyên bị bất ngờ nên giật thót người. Tiếng cười khúc khích khi ấy phát ra trong không trung...

Còn tiếp...