Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngôi Làng Linh Thiêng

Chương 20: Mưu hèn - kế bẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi suy nghĩ xong cách đuổi vong ra khỏi nhà ông bà chủ nhà thằng Nguyên lên tiếng nói:

-- Tôi có cách giúp ông bà, nhưng tôi không chắc sẽ thành công. Nếu có thể thì mời thầy cao tay về đuổi vong sẽ tốt hơn.

Ông chủ nhà liền nói:

-- Cậu xem có cách nào giúp đỡ gia đình tôi, giờ mời thầy về chẳng may chính quyền biết được lại to chuyện. Trăm sự nhờ cậu hết.

Bà chủ nhà thêm vào:

-- Phải đấy cậu, cậu làm sao cho kín kín giúp gia đình tôi. Chứ tai vách mạch rừng, lỡ tin đồn ra ngoài thì ai còn dám vào nhà tôi. Giúp người thì giúp cho trót đi cậu.

Thằng Nguyên vốn tính hay giúp người, nó thấy mình phải có trách nhiệm khi ai đó nhờ cậy, nó nói:

-- Thôi được rồi, tôi sẽ thử xem sao. Ông bà giúp tôi mua sắm một số thứ, bát hương, hương hoa oản quả, tiền vàng... Bùa thì tôi sẽ đi xin giúp ông bà.

Nghe xong những lời thằng Nguyên nói, ông chồng mới mở lời:

-- Thật sự là vợ chồng chúng tôi ngu dốt, không biết gì về chuyện thờ cúng. Lỡ đi mua không đúng với yêu cầu của cậu thì lại mất công mất việc. Mạo muội nhờ cậu sắm sửa luôn giúp vợ chồng chúng tôi, rồi lễ nạp hết bao nhiêu chúng tôi xin gửi lại cậu, nhân tiện sẽ hậu tạ luôn cậu.

Bà vợ lúc ấy cũng ngọt nhạt nói vào:

-- Phải đấy cậu, cậu là người hiểu biết lễ nghi, mọi sự nhờ cậu hết. Cậu lo chu toàn cho gia đình tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn cậu.

Thằng Nguyên hồi ấy trẻ người non dạ, nó không mảy may nghi ngờ gì. Nó nghe người ta nói vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Sau đó thằng Nguyên về nhà rồi tất bật đi xin bùa, và lấy tiền tiết kiệm của nó để mua sắm một số thứ cần thiết cho việc cúng lễ.

---------------------------------------------------------------------

Hôm ấy, vào buổi sáng thằng Nguyên đi sắm sửa đầy đủ đồ tế lễ rồi đến gia đình nhà kia. Vợ chồng họ tiếp đón thằng Nguyên rất nhiệt tình. Đầu tiên thằng Nguyên lấy rơm nếp sạch đốt lên, nó làm vậy để lấy tro cho vào bát hương mới, như vậy mới cắm được hương. Sau đó nó sắp sửa một lễ gia tiên để mời tổ tiên của chủ nhà về.

Rồi thằng Nguyên sắp sửa một bàn lễ trừ tà ở chính giữa ngôi nhà. Nó dùng muối hạt, hạt đậu Xanh rải vòng quanh ngôi nhà, trừ cửa chính giữa là để trống không rải. Ở giữa sân thằng Nguyên đặt một mâm cúng có bát nhang mới, xôi rượu thịt, bộ quần áo cụ ông bằng giấy và một số thứ khác. Sau khi chuẩn bị xong xuôi những thứ cần thiết nó bắt đầu bài khấn từng được ông Nhị truyền lại.

Một lúc sau mọi chuyện vẫn không có gì khác biệt, thằng Nguyên cảm nhận được rằng vong của cụ già không hề rời khỏi ngôi nhà. Nó bắt đầu thấy khó khăn, ông bà chủ nhà sốt sắng ngồi bên cạnh chờ đợi. Không kiên nhẫn được, ông chủ nhà hỏi:

-- Sao rồi cậu, xong chưa?

Thằng Nguyên căng thẳng nói:

-- Chưa được.

Sau đó nó suy nghĩ, mọi thứ đã đầy đủ tại sao vẫn không có tác dụng. Chẳng lẽ ông bà tổ tiên của gia đình này không thể đuổi được vong kia đi, hay do gia đình này họ quá thờ ơ trong việc thờ cúng nên ông bà tổ tiên không chịu về giúp. Vậy thì quả là khó khăn cho thằng Nguyên.

Sau một hồi suy nghĩ chợt thằng Nguyên nhớ tới chi tiết trong giấc mộng, đó là ông cụ già hút thuốc. Thằng Nguyên lập tức nhờ ông chủ nhà kiếm một bao thuốc lá, ông chủ nhà khi ấy dù không muốn mất tiền vẫn phải chạy đi mua một bao thuốc lá. Nó nghĩ nếu không thể nhờ ông bà tổ tiên của gia đình này giúp đuổi vong ra khỏi nhà, thì chỉ còn cách tự mình đuổi.

Ông chủ nhà mang thuốc lá về thì thằng Nguyên lập tức xé đầu bao thuốc lá ra, nó lấy một điếu châm lửa cho cháy rồi cắm vào chân hương. Sau đó thì quả nhiên có chuyển biến, thằng Nguyên thấy điếu thuốc lá cháy rất nhanh như có người đang hút. Nó lập tức lấy bùa được để sẵn trong một cái lọ ra rồi chôn vào cái hố nhỏ ở cửa chính, tất nhiên là phải chôn lệch về một bên, chứ tuyệt đối không được chôn chính giữa cửa nhà.

Sau đó thằng Nguyên lấy muối gạo mang rải từ cổng nhà ra đến ngõ, rồi bảo ông bà chủ nhà đốt vàng mã coi như là quà biết cho vong để vong đi nơi khác.

Xong xuôi mọi việc thì ông bà chủ nhà hồ hởi mời thằng Nguyên ở lại ăn cơm. Tất nhiên nó không thể từ chối được. Mâm cơm rượu thịt được rọn ra, phần lớn những thứ trên mâm là do thằng Nguyên dùng tiền tiết kiệm của nó sắm sửa đồ lễ, nay lễ xong thì mọi người bỏ xuống ăn uống. Lúc này sau khi hỏi về số tiền thằng Nguyên đã ứng ra thì ông chủ nhà mới rút một tập tiền ra rồi trước mặt mọi người ông để vào trong một cái phong bao lì xì và nói:

-- Tôi gửi cậu tiền sắm lễ, phần còn lại là biếu cậu.

Thằng Nguyên vốn dĩ không đặt nặng vấn đề tiền, nó nói:

-- Tôi chỉ nhận lại số tiền bỏ ra sắm sửa đồ lễ, còn lại ông bà cầm lại giúp.

Ông bà chủ nhà cùng hùa vào nói:

-- Ấy không được, cậu phải nhận thì vợ chồng chúng tôi mới vui lòng, từ chối là không được đâu.

Sau đó họ liên tục chúc rượu thằng Nguyên, thằng Nguyên trẻ người non dạ không mảy may suy nghĩ gì, nó nhiệt tình uống rượu với ông bà chủ nhà.

Đến khi mâm cơm tàn cuộc thì thằng Nguyên cũng nâng nâng. Lúc này ông chủ nhà vẫn cố mời rượu nó, còn bà chủ nhà đã đi đâu được một lúc. Rồi đột nhiên bà chủ nhà hớt hải chạy từ ngoài sân vào nói:

-- Nguy rồi ông ơi, không rõ ai nói ra mà bên chính quyền họ biết nhà mình mời thầy về lễ bái, họ cho rằng mình hoạt động mê tín dị đoan vì thế đang đến đây rồi.

Lúc này ông chồng tỏ ra lo lắng, thằng Nguyên khi ấy không đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa. Nó thấy ông bà chủ nhà lo lắng thì nó cũng cảm thấy lo sợ, ông chủ nhà nói:

-- Vậy thì nguy to, nhà mình bị phạt thì không sao, chứ để liên lụy cậu đây thì thật có lỗi. Bà mau dẫn cậu ấy đi ra cửa sau, còn tôi sẽ ra cửa trước đối phó với họ.

Bà vợ vội vàng dắt thằng Nguyên đi ra phía vườn sau để đi cửa sau, còn ông chồng chạy ra sân để ra phía cửa trước. Lúc ấy tình thế gấp gáp, thằng Nguyên như con rối làm theo sự sắp xếp của vợ chồng chủ nhà. Đến cái phong bao đựng tiền bà chủ nhà cũng phải cầm hộ thằng Nguyên rồi đưa cho nó, vì nó vội vàng quá quên mất. Ra khỏi nhà ấy, thằng Nguyên đi một mạch về nhà mình, đến nhà nó năn ra ngủ vì mỏi mệt và vì uống nhiều rượu.

____________________________________________
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
#Ngôi_Làng_Linh_Thiêng
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Facebook tác giả:

https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074

___________________________________________

Chiều tối thằng Nguyên mới tỉnh dậy, lúc này nó đã tỉnh táo hơn, nó đi tắm rửa rồi mang tiền đi cất. Khi nó cầm cái phong bao mở ra thì bên trong trống rỗng, không có một đồng tiền nào. Thằng Nguyên khi ấy lo lắng nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày. Nó đi từ nhà ra ngõ xem tiền có bị rơi ra ở đâu không.

Đến khi bà Cả về nhà, thấy thằng con trai cứ lọ mọ đi đi lại lại tìm kiếm gì đó thì bà hỏi:

-- Con đang tìm gì à?

-- Dạ, con tìm tiền, không biết bị rơi ở đâu.

-- Tiền gì vậy con?

Thằng Nguyên khi ấy kể lại tất cả sự việc với bà Cả, với kinh nghiệm buôn bán lâu năm, lại là người sành sỏi bà Cả nhận ra vấn đề. Bà nói:

-- Cái phong bao ấy không được dán kín miệng đúng không?

-- Vâng ạ.

-- Và con nghĩ tiền nó rơi ra từ miệng cái phong bao?

-- Con nghĩ chỉ có khả năng ấy thôi ạ, có thể lúc ấy vội vàng quá con đã làm rơi tiền ra.

-- Mẹ không nghĩ như vậy, con là người thật thà và lương thiện, điệu ấy là rất tốt, nhưng trong một số trường hợp con sẽ bị thiệt thòi.

Thằng Nguyên không hiểu ý mẹ nó nói gì, nó nhăn chán suy nghĩ. Tại sao mẹ nó lại đề cập tính cách nó, khi mà đang nói về chuyện nó mất tiền. Bà Cả cười hiền nói:

-- Thôi con ạ, của đi thay người. Ông trời có mắt, làm điều xấu không sớm thì muộn cũng sẽ bị quả báo.

Thằng Nguyên lúc này mới ngờ ngợ nghĩ rằng mẹ nó đang nói về vợ chồng nhà kia. Nó suy nghĩ lại một lượt rồi mới thấy có nhiều điểm bất thường. Nhưng dù là do vợ chồng nhà ấy cố tình sắp xếp để lừa nó thì thằng Nguyên cũng không có bằng chứng gì cả. Nó nghĩ cứ để thần thánh phán xử thì hơn, những kẻ gian trá xảo quyệt rồi cũng bị quả báo.

---------------------------------------------------------------------

Về phần ông bà nọ, sau khi thằng Nguyên rời khỏi họ mới hí hửng đóng cửa ngồi lại với nhau. Ông chồng vênh mặt:

-- Bà thấy thế nào, mưu của tôi cao chưa.

Bà vợ nguýt dài:

-- Gớm, công của tôi không nhỏ đâu, tôi mới là người giả vờ bảo chính quyền đến, rồi cũng là người dẫn thằng nhóc ấy ra về và rút tiền từ cái phong bao ra nhé. Ông chỉ ngồi uống rượu chứ làm gì.

Ông chồng cau mày:

-- Ơ cái bà này, không chúc rượu cho nó say thì đâu dễ dàng lừa được nó. Nói tóm lại mưu kế của tôi quá vẹn toàn.

-- Còn tôi làm diễn viên quá xuất sắc haha.

Hai vợ chồng cười đắc chí vì vừa không mất tiền, lại đuổi được vong ra khỏi nhà. Đã thế còn được ăn uống lo say miễn phí.

Từ hôm ấy gia đình nhà họ ăn no ngủ kỹ không phải suy nghĩ gì cả. Họ không ngờ rằng báo ứng chẳng mấy chốc sẽ giáng xuống đầu họ.

---------------------------------------------------------------------

Bà vợ sáng hôm sau đi chợ từ sớm tinh mơ, bà ta vẫn còn vui vì những gì vợ chồng đã làm được ngày hôm qua. Khi bà ta đạp xe ra đến đoạn ngõ vắng thì đột nhiên xe bị tuột xích. Bà ta xuống xe để nắp lại xích xe đạp, sau đó bà ta lên xe đạp tiếp. Chẳng hiểu sao xe khi ấy rất nặng, cứ như là có thêm người ngồi đằng sau xe vậy. Mỗi lần lên dốc bà ấy phải cong người đạp hết sức lực, đến dốc đê cao, bà ta không thể đạp xe lên được, bà ta tự nhủ:

" Quái lạ, mọi lần mình đi đến cái dốc này đều đi lên được, giờ sao nặng quá vậy".

Lên dốc vất vả rồi, xuống dốc còn khổ hơn. Lúc xuống dốc xe lao đi rất nhanh như có người đẩy phía sau. Bà ta không kịp hãm xe lại, cuối cùng cả người và xe lao thẳng xuống ruộng. Lồm cồm bò dậy trong tình cảnh người đầy bùn đất, bà ta thất thuể về nhà, đến nhà ông chồng thấy vậy hỏi:

-- Bà làm sao thế, đi đứng kiểu gì mà cả người và xe đều bẩn hết thế kia.

-- Tôi bị đâm xuống ruộng.

-- Đúng là bất cẩn, mau tránh ra để tôi cọ cái xe, bẩn thế này hỏng hết cái xe đạp yêu quý của tôi.

Ông chồng càu nhàu rồi mang xe đạp ra giếng nước đầu ngõ để cọ rửa. Khi ông ta ném cái gàu nước xuống rồi kéo lên thì nặng không thể kéo lên nổi. Ông ta ngó xuống cái giếng nước, không thấy gì lạ, ông ta lại nghiến răng kéo gàu nước lên, nhưng vẫn không thể kéo lên được. Lúc ấy có một số người ra giếng lấy nước, ông ta nhờ họ kéo gàu nước lên giúp. Lạ thay gàu nước được kéo lên rất nhẹ nhàng, họ nhìn ông ta với ánh mắt kỳ lạ.

Sau khi cọ rửa sạch sẽ chiếc xe đạp của mình, ông chồng đạp xe về nhà. Cái xe tự dưng nặng như chở thêm người, lúc này ông chồng càu nhàu "Cái mụ vợ này thật đáng trách, làm xe của mình bị hỏng rồi, đi một mình mà nặng quá luôn".

Về đến gần nhà xe đạp bị tuột xích, ông ta xuống nắp lại xích xe, vừa leo lên đạp lại bị tuột xích tiếp. Cứ như vậy vài lần làm ông ta nổi cáu:

" Con vợ chết tiệt, làm xe của ông hỏng như này đây, lát phải cho một trận".

Sau đó ông chồng dắt xe đạp về nhà, vừa vào nhà gặp bà vợ ông ta quát luôn:

-- Bà kia, bà đi kiểu gì mà làm hỏng xe của tôi như thế này hả?

Bà vợ bị ngã xuống ruộng cũng khó chịu, bà ta gắt lại:

-- Tôi bị lao xuống ruộng ông không hỏi thăm thì thôi, chỉ biết lo cho cái xe đạp rồi đi trách móc tôi.

Ông chồng bực tức nói to:

-- Cái mụ này, mụ biết cả làng cả tổng này chỉ có vài nhà có cái xe đạp như của tôi không hả, tôi cho mụ đi thì mụ phải biết giữ gìn chứ.

Bà vợ cáu tiết:

-- Xe của ông quý thì ông đi mà ở với nó, đừng ở với tôi.

Lúc này ông chồng không nhịn được nữa, liền dơ tay tát bà vợ, khiến bà ta xa xẩm mặt mày. Bà ta ôm mặt khóc rồi vào nhà khăn gói với ý định bỏ về nhà đẻ. Ông chồng thấy vậy quát lớn:

-- Mụ bước chân đi thì đừng có về nhà này nữa.

Hàng xóm thấy hai vợ chồng nhà này to tiếng liền vào can ngăn, họ hỏi thăm tình hình thì được ông chồng kể cho nghe. Sau đó được mọi người hoà giải mọi chuyện tạm bình thường trở lại.

Vài ngày sau hai vợ chồng họ cũng bình thường trở lại, nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như thế. Ông chồng cứ ở nhà thì không sao, ra đường là lại sinh chuyện, lúc thì gây sự đánh nhau, lúc thì cờ bạc rượu chè, khi thì có những hành động quái gở làm cho mọi người bắt đầu bàn tán. Vì xấu hổ ông chồng ở luôn trong nhà, bà vợ thất vọng vì chồng quá phá hoại đâm ra chán nản chẳng muốn làm ăn gì từ đó kinh tế sa sút nghiêm trọng. Một thời gian ngắn từ nhà khá giả trong làng trở thành một gia đình bình dân, rồi dần dần tài sản cũng bán hết, kết cục là trở nên nghèo khó. Đó là cái giá vợ chồng nhà ấy phải trả cho những sai lầm trước đây.

---------------------------------------------------------------------

Thằng Nguyên có căn đồng thầy, thậm chí căn bậc của nó rất cao. Nói nôm na là nó có quan lớn chống lưng, những vong hồn bình thường dù có muốn không thể làm gì được thằng Nguyên. Nhưng với những người bình thường, vong lại có thể quấy phá, mà trường hợp ông bà chủ nhà lừa đảo thằng Nguyên là một ví dụ.

Bà chủ nhà rơi vào trường hợp bị vong theo là do vô tình đi ngang chỗ của ông cụ già mất vào đúng cung giờ linh thiêng, khi ấy là 12 giờ trưa (đứng bóng). Ông cụ ấy lại là người độc thân không con cháu. Sau khi theo bà ta về nhà thì chây lỳ ở lại luôn chứ nhất định không chịu rời đi.

Sau đó ông cụ già với tính cách có phần dị biệt của mình cụ già còn doạ dẫm người trong gia đình đó khiến họ mất ăn mất ngủ. Rồi thằng Nguyên đến, nó làm lễ biếu ông cụ đồ ăn thức uống, quần áo và cả tiền vàng... để cho cụ có thể sống đầy đủ chờ 49 ngày rồi đi siêu thoát. Cụ già ban đầu không theo ý thằng Nguyên, sau đó bị ép buộc phải làm theo. Nhưng khi ra khỏi nhà ấy thì cụ chứng kiến cảnh thằng Nguyên bị vợ chồng nhà kia lừa, cụ già có lẽ cũng hả hê vì cụ cũng không thích thằng Nguyên mà không thể làm gì nó, sau đó cụ lại quyết định dậy bảo vợ chồng nhà kia cho chừa cái tội đuổi cụ.

Đó chỉ là những sự việc bình thường do vong quấy rối. Sau này thằng Nguyên còn phải đối mặt với những thế lực kinh khủng nguy hiểm hơn rất nhiều.

Còn tiếp...
« Chương TrướcChương Tiếp »