"Bạn tao hồi nào?" Tôi lại gắt lên
"Chị ý bảo thế. Chị ý là bạn thân của chị mà. Nhưng chị ý buồn lắm vì chị quên mất chị ý rồi. Chị hư thế." Nó vẫn cắm cúi vẽ, nói bằng giọng lanh lảnh.
Tôi chợt nhớ ra bài thơ đêm hôm qua nó đọc lên. Bài thơ ấy rất giống với bài hát tôi nghe thấy trong tiềm thức hôm nào. Tôi quay sang hỏi nó:
"Sao em thuộc được bài gì mà "Mặt trời đứng bóng..."? Con bé này vốn rất kém học thuộc, tôi biết mà. Hiếm khi nó học thuộc được cái gì.
Nó quay lên nhìn tôi, cười khúc khích.
Nghe thấy tiếng nó cười thế, tôi lại cau mày: "Mày cười cái gì, trả lời đi..."
Nó cúi xuống vẽ tiếp, miệng nói: "Chị ấy hát mà, em quên rồi, để tối nay em hỏi chị ý cho!"
"Chị nào? Mày gặp lúc nào cơ?"
"Tối nào chị ý chả tới tìm em...Nhưng mà bây giờ mình ra đây rồi...không biết chị ý có đến không nhỉ?"
Nghe nó nói thế tôi lại sởn hết gai ốc. Dường như trẻ em nào cũng có một người bạn tưởng tượng?
Tôi lại vặn nó tiếp: "Hôm qua nó nói gì làm mày điên lên thế...?"
Nhi nói: "Không phải chị ý....". Nói xong nó vẽ những nét màu cuối cùng cho bức tranh đang vẽ dở.
Tôi mới nhòm xuống. Bức tranh đó vẽ toàn người, một đám người đen sì mặc quần áo xanh đỏ. Ghê quá tôi bèn quay mặt đi. Dường như Nhi chuyển tải tất cả những gì nó nghĩ, nó nhìn thấy thông qua những bức tranh. Nó gọi là những bức tranh nhật ký.
Thực lòng tôi rất muốn nghe lại bài thơ con Nhi đọc trong lúc mơ ngủ. Bài thơ đó quá quen thuộc với tôi, dường như tôi từng nghe rồi, hoặc là tôi còn từng thuộc nó. Nhưng làm thế nào để con Nhi nhớ lại được?
Hai đêm hôm sau, cả ba mẹ con tôi đều ngủ lại căn nhà nghỉ nhỏ gần bệnh viện. Nhi vẫn cần thay băng và kiểm tra chức năng nên không đi đâu xa hơn được. Tôi lo cho bố tôi lắm. Tôi không biết ông có ổn không. Dù ông đã mắc sai lầm đẩy gia đình tôi đến bước đường này nhưng đối với tôi, ông vẫn luôn là người bố tốt, cố gắng chăm lo cho chúng tôi không thiếu thứ gì...Mẹ tôi thì dường như vẫn còn giận bố lắm...
Hai đêm đó, Nhi ngủ rất yên, nó chẳng mộng mị hay mê man gì. Vì thế nên cơ hội để tôi nghe lại bài thơ đó gần như là bằng không. Tôi muốn nhanh chóng tìm ra bí mật ẩn giấu bên trong ngôi làng đó, những câu chuyện trong quá khứ mà tôi còn chưa biết là gì? Chỉ có giải quyết được những điều đó, gia đình tôi mới có thể bình yên đoàn tụ bên nhau.
Ý nghĩ đó thôi thúc khiến tôi nảy ra một ý tưởng liều lĩnh.
Trưa hôm sau, tan học, tôi xin ghé qua nhà cái Thư ngủ. Tôi mượn máy tính của nó để tìm kiếm trên mạng: "Cách gọi hồn người chết...".
Tôi ở chơi với Thư đến 4 giờ thì về. Sáng nay tôi nhịn ăn sáng, đề giành tiền mua sắm một chút đồ dựa theo hướng dẫn trên mạng. Tôi mong là nó hiệu quả.
Đêm hôm ấy, đợi mẹ và em tôi ngủ sâu, tôi mới lò dò thức dậy. Tôi căn đúng 12 giờ kiém. Tay tôi run lẩy bẩy trong bóng đêm. Có lẽ tôi đang rất sợ hãi. Nhưng vì gia đình, tôi nguyện làm tất cả. Tôi lôi giấy bút ra và một cây nến, bó diêm, túi muối.
Thấy tôi loạch xoạch, mẹ tôi nhỏm dậy hỏi: "Gì đấy Hoài?"
"À...Con soạn thêm ít đồ mai đi học với đi vệ sinh..." Tôi chống chế
Mẹ tôi lại nằm xuống ngủ tiếp. Cả căn phòng tối om im lìm.
Tôi khẽ khàng đi vào phòng vệ sinh.
Tôi đợi đồng hồ điểm 12h kém 1 phút, quẹt que diêm lên rồi thắp ngọn nến. Tôi đã đọc bài đó rất kĩ. Tôi không bật đèn nhà vệ sinh lên. Ánh nến leo lét chiếu rọi mọi vật trong màu đen lạnh nhập nhoạng.
Tôi quay thẳng, nhìn vào chiếc gương mờ đυ.c trong nhà vệ sinh. Tôi để giấy và bút trên bệ bồn cầu. Đoạn tôi hít một hơi sâu, bắt đầu cất giọng. Khuôn mặt của tôi ở trong gương xám ngoét, quầng mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Tôi đọc:
"Ari, Ari, nếu có nghe thấy, xin hãy về đây, nhận lời thỉnh cầu..."
Tôi cứ lầm bầm đọc như thế, nhìn bóng mình phản chiếu trong chiếc gương phía trước, dưới ánh nến. Trong đầu tôi thầm cầu nguyện mình không gọi phải thứ gì đó không sạch sẽ ở đây. Tay phải tôi cầm nền run bần bật.
Tôi đếm: 1...2..3 cho tới khi tôi đọc đủ 49 lần.
Bất chợt một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến làm tắt cây nến đang nằm trên tay tôi. Tôi rùng mình. Có thứ gì đó đang đến. Tôi nhắm chặt mắt lại, miệng nói trong run rẩy: "Ari...Nếu em nghe thấy, xin em...hãy chỉ cho chị...bài thơ đó..."
Đằng sau lưng tôi lạnh toát như có luồng không khí vừa xộc vào phòng. Nhiệt độ phòng phải giảm xuống tới 5 độ. Tôi he hé mắt ra nhìn vào tấm gương.
Từ từ..dần dần, một bóng đen chậm rãi xuất hiện. Tôi nhìn thấy rõ ràng trong tấm gương.
Bóng một bé gái tầm 5,6 tuổi mặc chiếc quần cộc màu cam đang lướt chầm chậm qua cửa nhà vệ sinh. Nhìn hình ảnh đó tôi cảm thấy không chút gì xa lạ. Dường như quả thực tôi đã gặp con bé đó ở đâu rồi. Tuy nhiên nỗi sợ hãi lấn át tất cả. Tôi nhắm chặt mặt lại, chỉ sợ linh hồn đó tiến lại phía mình.
2 phút sau, một giọng nói cất lên.
Là giọng con Nhi. Lần này nó hát. Tiếng hát vang lên rất rõ trong đêm.
"Này bạn tôi ơi
Mặt trời đứng bóng
Ngọn sóng xô ngang...
Tôi cuống cuồng với lấy giấy và bút để sẵn trên bệ, đè lên tường mà chép lại lời bài hát được đọc cho tôi bằng một cách không hề bình thường...
"Lúc ấy hãy sang
Cuối làng Hạ Thổ
Ngọn núi Bia mộ
Dòng nước uốn quanh
Bãi cỏ màu xanh
Dưới bóng Thiên Ngà
Nhìn sang bên trái
Bụi cây tai tái
Bước năm bước sang
Sau đó thẳng hàng
Tiến lên 8 bước
Chếch lên phía trước
Bên phải chứ đâu
Hòn đá mưa Ngâu
Chính là chỗ đứng
Dưới cây cá trứng
Đi hai vòng năm
Sau đó chăm chăm
Đào gốc rễ đấy
Rồi cậu sẽ thấy
Tờ giấy gấp năm
Chính là chỗ nằm
Của hòm kho báu..."
Tay tôi run run nhưng tôi chép không sót một chữ nào. Tiếng hát có những câu khá khó nghe nhưng tôi vẫn cố chép cho được. Sau bài hát ấy, tiếng con Nhi im bặt.
Tôi vớ lấy túi muối đặt ở đó, rải 1 vòng xung quanh mình. Tôi chắp tay vào run run lại nói: "Cảm ơn Ari, nếu không còn chi, xin mời rời đi!"
Tôi lặp lại 3 lần. Cơn gió mạnh vừa nãy lại thổi thốc lên lạnh lẽo. Hình như nó đi rồi.
Cảm giác không khí đã trở nên ấm áp hơn, tôi mới vội bật đèn vệ sinh lên rồi quỳ sụp xuống sàn nhà. Đôi chân của tôi dường như không đứng vững được nữa. Mọi thứ đáng sợ quá...Tôi quả thực chịu không nổi. Chẳng phải tôi vừa gặp ma nữa đó sao...
Giọng mẹ tôi cất lên làm tôi giật mình: "Hoài, làm gì mà lâu thế...Con Nhi nó lại vừa nói mơ này, vào ngủ đi!"
Tôi luống cuống gấp tờ giấy làm 4 rồi nhét vào trong túi quần ngủ. Tôi dội nước để đám muối trôi hết xuống cống rồi lật đật đi vào bên trong phòng ngủ như bình thường.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thấy tinh thần thoải mái hẳn. Cảnh tượng đêm qua quả thực đáng sợ nhưng ít ra tôi đã có manh mối trong tay...
Hôm đó, vừa trống giờ ra chơi, tôi đã hí hửng chìa tờ giấy ra trước mặt Hiếu đang ngồi bên cạnh.
"Ê, đọc đi..."
Hiếu đón lấy tờ giấy trên tay tôi rồi chăm chú đọc. Đọc xong, cậu ta hất hàm: "Cái gì đây? Trò chơi con nít à?"
Tôi cau mày: "Hâm à, cậu đọc xem nhận ra gì không? Quan trọng lắm, giúp tớ với!"
"Tớ thấy giống trò chơi tìm kho báu của trẻ con lắm ý???" Cậu đùa tớ à?" Hiếu nói
"Tớ cũng không rõ nữa. Nhưng cậu đọc có gì quen không?"
"Hmmm..." Hiếu trầm ngâm. "Sao cậu biết nó có liên quan đến làng mình?" Hiếu chỉ chỉ tay vào mấy dòng đầu của bài thơ. "Sao cậu biết ngọn núi sau làng tên là Núi bia mộ?"
Tôi tròn mắt. "Thế thật hả? Liên quan đến làng Thổ Hà thật hả? Núi Bia mộ á?"
"Ừ, ngọn núi sau làng tên là Núi bia mộ, lần trước tớ chả bảo cậu nếu biết tên cậu sẽ không dám đi đâu còn gì?"
"Sao nó lại tên như thế?"
"Thôi cậu không cần biết đâu. Nếu cậu thích chơi trò này, tớ với cậu cùng chơi! Mặt trời đứng bóng chắc là giữa trưa rồi còn gì. Trưa nay đi luôn." Hiếu nói rồi quay đi. Chắc cậu ta nghĩ tôi kì cục lắm.
Cuối giờ học, Hiếu đợi tôi ở cổng trường.
"Thế có về làng để tìm kho báu không?" Cậu ta cười đểu tôi.
"Đi!" Tôi cáu lên. Để xem có cái gì nào?
Thế là tôi lại ngồi lên yên xe Hiếu tiếp tục con đường phía trước.
Trên đường đi, tôi hỏi Hiếu: "Này, cậu đọc có mường tượng ra cái gì không? Tớ đọc chả hiểu cái gì hết ý. Toàn địa điểm nghe như không có thật."
"Cậu thì biết cái gì." Tôi nghe đâu như Hiếu đang cười mỉm. Bóng lưng cậu vững chãi ngay trước mặt tôi. Tôi véo vào lưng Hiếu một cái thật đau khiến cậu ta giãy nảy lên, miệng nói: "Sao cậu nói y bố mẹ tớ???"
Rồi sau đó Hiếu bắt đầu huyên thuyên về ngọn núi sau làng: "Đọc bài thơ, tớ cũng chỉ hình dung ra na ná thôi. Tớ biết ngọn núi đó. Cả đỉnh Thiên Ngà nữa. Nhưng mà vẫn không hiểu ngọn sóng xô ngang là gì, vì ở đây không có biển nhé, cậu biết rồi..."
Tôi im lặng nghe, gió ban trưa cứ thổi liu hiu. Tôi bất chợt cảm thấy thanh thản hơn. Dường như tôi đã có một lối thoát.
Hiếu nói xong, tôi ậm ừ, vươn vai sảng khoái: "Ừ ừ..May mà có cậu..."
Đến nơi, chúng tôi xuống xe dắt bộ vào con làng. Tôi đang dần bước gần hơn tới sự thật. Tôi có cảm giác như là, Ari muốn nhắn nhủ với tôi điều gì đó thông qua bài thơ này.