Chương 59: Thượng Quan Huyền Ngọc

Tử Sở uống cạn một chén lại một chén, rượu chảy xuống ruột, nhưng lại càng khiến hắn thêm phiền muộn! Một câu châm chọc kia, như là như độc xà, hung hăng gặm cắn trái tim của hắn.

Mạt Nhi, muội đúng là như bọn họ nói vậy sao? Muội không phải xử nữ? Quan hệ cùng rất nhiều người? Dấu đỏ trên người không phải dị ứng, mà là dấu vết sau khi hoan ái lưu lại? Thật sự là như vậy sao? Thật sự là như vậy sao?

Trong mắt đầy thương tâm, giơ bầu rượu lên điên cuồng uống, lúc này, Cầm Tâm một bả tiến lên, túm lấy bình rượu của hắn, đau lòng nói:“Điện hạ, không cần phải uống nữa! Vì một nữ nhân như vậy, đáng để điện hạ làm khổ bản thân mình sao?”

“Cầm Tâm, đưa rượu cho ta. . . . . .” Trong hỗn độn, Tử Sở đưa tay, muốn bắtlấy bình rượu, nhưng đầu nặng lợi hại, vùng vẫy vài cái, liền chỉ có thể bò trên bàn đá thở hồng hộc.

“Cầm Tâm, đưa rượu cho ta. . . . . .”

“Không, tôi không đưa! Điện hạ không đáng thương tâm vì loại nữ nhân này! Nàng ta căn bản không xứng ——” đem rượu giấu ra sau lưng, Cầm Tâm vừa tức giận, vừa đau lòng nói.

“Ha ha, nàng không xứng. . . . . . Cầm Tâm, nàng làm sao có thể không xứng. . . . . . Nàng là Mạt Nhi a, Mạt Nhi duy nhất nguyện ý nói chuyện cùng ta trong hoàng cung Đại Lương a! Nàng làm sao có thể không xứng? Sao có thể không xứng. . . . . .”

Thì thào nói nhỏ, xen lẫn tiếng thì thầm biểu lộ sự đau thương thật sâu, trong khi Tử Sở tự lẩm bẩm, đầu, chậm rãi cúi thấp xuống.

“Điện hạ, người thích nàng?” Cũng chỉ có vào lúc này, Cầm Tâm mới dám làm càn hỏi ra tiếng lòng của mình như thế, bởi vì thân phận, tôn ti chênh lệch, làm cho nàng vĩnh viễn không thể trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình.

“Thích. . . . . . Thích. . . . . . Bởi vì chỉ có nàng ở cùng ta, giúp ta. . . . . .” Thấp giọng lẩm bẩm, lời nói đứt quãng, trong cơn chóng mặt hoa mắt, Tử Sở chậm rãi nhắm mí mắt nặng trĩu lại. Bên cạnh, vừa nghe vậy, Cầm Tâm cay đắng cắn môi nói: “Là vì nàng ở cùng người, người mới thích nàng sao? Nếu như như vậy, ta đây cũng có thể ở cùng người a. . . . . . Điện hạ người thật sự khẳng định ? Khẳng định mình thích nàng là bởi vì yêu? Mà không phải bởi vì. . . . . . cô đơn sao.“

Thân ảnh chậm rãi đi ra, tay cầm bầu rượu, trái tim tất nhiên là một mảnh lạnh lùng. . . . . . Trong Thiên Hương các, Kiều Mạt Nhi giống như phát điên đem toàn bộ đồ đạc trong phòng quật ngã, không để ý bản thân mình quần áo toàn thân mất trật tự cùng đầu tóc rối bù, chỉ dồn hết sức lực phát tiết .

“Công chúa! Công chúa!” Ngăn cảnkhông được, vừa đυ.ng đến liền bị hung hăng thưởng cho hai cái bạt tai, Tiểu Đào bụm mặt, trong mắt trào lên nước mắt ủy khuất.

“Khóc cái gì mà khóc! Còn khóc nữa ta sẽ đem ngươi bán vào kỹ viện! Cho ngươi đi hầu hạ những nam nhân thô lỗ kia!” Hung dữ trừng mắt, Kiều Mạt Nhi hùng hùng hổ hổ, một điểm hình tượng công chúa cũng không có, giống như một người đàn bà điên khùng ở đầu đường xó chợ, gặp người liền nhào đến “Cắn”!

Vừa nghe lời này, Tiểu Đào không dám khóc nữa, vội vàng thối lui đến một bên quỳ xuống, để mặt Kiều Mạt Nhi tiếp tục đánh, đập, quăng, đá!

Tống Ngâm Tuyết! Ngươi cư nhiên dám đối xử với ta như vậy! Tốt! Rất tốt! Kiều Mạt Nhi nàng, lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ còn chưa chịu qua nỗi nhục nhã cỡ này, dưới ban ngày ban mặt gọi nhiều hạ nhân đê tiện như vậy đến xem hết thân thể! Ngươi hung ác lắm! Ngươi điên rồi!

Tay, gắt gao nắm chặt, hàm răng nghiến “Kèn kẹt”, một lần nữa một bả đập nát cái bình hoa cuối cùng trên bàn, Kiều Mạt Nhi vẫn cảm thấy chưa hết giận, lại vào trong phòng đập tiếp.

Ở trong mảnh vụn sứ bay tán loạn, Tiểu Đào co rụt thân thể lại, không ngừng run rẩy! Nàng bây giờ, trong lòng thật là hối hận không kịp, sớm biết như vậy, lúc trước dù nàng có bị người ta bắt nạt đến chết, cũng không muốn đi làm thị nữ của Khuynh Nhạc công chúa.

“Tiểu Đào, mau thu thập sạch sẽ bên ngoài đi!” Một tiếng quát chói tai từ trong nhà vang lên, nương theo một hồi tiếng”loảng xoảng”, Tiểu Đào bất đắc dĩ đứng lên, giương mắt đảo qua đống bừa bộn bốn phía một chút, nước mắt ủy khuất lại chảy ra.

Ngoài phòng, bọn hạ nhân đều tụm lại nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa vì Tiểu Đào cảm thấy bi ai đồng thời, với Kiều Mạt Nhi thì vô cùng phẫn nộ!

Các nàng trước kia mắt bị mù rồi, mới cảm thấy nữ nhân này tốt? Đừng nói là cùng Tử Sở công tử thành thân, mà ngay cả gả nàng ột nam nhân què chân cũng ngại lãng phí! Thứ đó! Còn giả bộ thanh thuần đến lừa gạt tình cảm của bọn hắn? Thật sự là không biết xấu hổ mà!

Lúc bọn hạ nhân mắng nhiếc không ngớt, cách đó không xa, Mân Côi ngẩng đầu, từng bước một cao ngạo đi tới.

“Mân Côi tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Mọi người hỏi thăm.

“Ta phụng mệnh quận chúa, đến đưa cho công chúa Kiều quốc ít đồ!” Nhẹ nhàng nói, Mân Côi cười thần bí.

“Là cái gì vậy a?”

“Hì hì, đợi tí nữa các ngươi sẽ biết!” Nghe bọn họ tò mò, Mân Côi nhấc chân vào nhà, đem thứ gì đó giao cho Tiểu Đào.

Tiếp nhận Tiểu Đào xem xét, trên giấy trắng mực đen, chằng chịt tỉ mỉ kỹ càng ghi lại giá cả các loại vật phẩm, chỗ ký tên, tinh tế viết mấy chữ to: “Hư hao thì theo giá mà bồi thường”!

“Cái này. . . . . .” Trong thời gian ngắn Tiểu Đào khó xử, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thấy vậy, Mân Côi”Phì” cười, rất là lớn tiếng nói: “Còn không mau đi thông tri công chúa nhà ngươi? Bảo hắn muốn đập thì đập nhanh lên, ta đây còn chờ kết toán, mau chóng trở về báo cáo!”

“Ừa.” Khẽ cắn môi, do dự xoay người mà đi, Mân Côi thấy vậy, xoay người nhìn bọn hạ nhân sau lưng, khi không ngoài dự liệu nghe được tiếng rống to như phát điên của Kiều Mạt Nhi ở bên trong, cười ha ha ra tiếng!

Náo loạn hồi lâu, trời đã dần tối, màn đêm yên tĩnh khắp mọi nơi, tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ say.

Trong phủ Nhữ Dương quận chúa, một bóng đen cường tráng, “Vụt” một tiếng phóng qua đầu tường, tiếp theo thân ảnh kia lóe lên, cả người di chuyển rất nhanh, thẳng tắp chui vào trong bóng tối.

Trong rừng trúc, một nam tử tuấn mỹ lẳng lặng đứng, chắp tay, vẻ mặt trầm tĩnh biểu lộ thong dong, làm cho người ta nhìn không ra giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì.

“Chủ tử!” Hai tay ôm quyền, cung kính cúi đầu xuống, bóng đen trầm giọng mở miệng nói.

“Ừa!” Nghe vậy nhàn nhạt đáp một tiếng, nam tử xoay người, đối diện với bóng đen chậm rãi nói: “Viêm, trong lâu hết thảy đều bình thường chứ?”

“Hồi chủ tử, hết thảy đều bình thường!” Gật mạnh đầu một cái, bóng đen tiến lên một bước, “Chủ tử, rốt cuộc phải chờ tới khi nào thì người mới có thể trở về?

“Viêm, đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm.” Vừa nghe bóng đen thắc mắc, khuôn mặt tuấn tú thong dong của nam tử, chậm rãi lộ ra một nụ cười.

“Chính là chủ tử, ‘ Tinh sát ’ không thể không có người a! Với thân phận tôn quý của người, làm sao có thể một mực đi làm hộ vệ ột cô quận chúa điêu ngoa được?” Tâm tình tựa hồ có chút kích động, bất giác, bóng đen lại tiến lên một bước.

Nghe vậy, đôi mắt sáng như sao của nam tử nửa khép, che đậy một mảnh sáng chói, hắn nhẹ cong khóe miệng, bình tĩnh chậm rãi nói: ”Quận chúa điêu ngoa sao?”

“Chủ tử, người. . . . . .” Vừa nhìn thấy phản ứng lúc này của nam tử, bóng đen cảm thấy không rõ, nhưng làm thuộc hạ, hôm nay, hắn đã hỏi quá nhiều, cho nên hiện nay, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Viêm, ngươi trở về đi, chờ ta tìm được thứ ta muốn, đến lúc đó ——một khắc ta cũng không đợi nữa . . . . . .” Nhàn nhạt, đang nói thì ngừng lại, nam tử chắp tay đứng trong gió, sắc mặt lãnh đạm mà yên lặng, ánh mẳt, ẩn chứa một loại kiên định.

Hắn kiên định cái gì? Là đồ vật hắn mới vừa nói muốn có được sao? Trong mắt bóng đen phức tạp bất định, sau khi nhìn hắn thật sâu, một lần nữa ôm quyền, xoay người vọt đi.

Bóng đen đi rồi, nam tử lẳng lặng nhìn phía trước, tiện tay ngắt xuống một mảnh lá liễu, nắm ở trong tay chậm rãi vuốt vuốt, “Thứ mà ta muốn. . . . . .”

Trong Ngâm Tuyết các, Tống Ngâm Tuyết nằm ở trên giường, làm sao cũng ngủ không được, trong nội tâm cứ trăn trở suy đoán về Nhữ Dương quận chúa trước đây.

Nhữ Dương quận chúa, rốt cuộc ngươi là một người như thế nào? Các biểu hiện trước kia, đều là do ngươi tỉ mỉ giả vờ diễn ra a! Chính là, tại sao ngươi phải ngụy trang? Ngươi có được địa vị hết sức vinh quang, nhưng vì cái gì, càng muốn giả trang ra một bộ dáng điêu ngoa bị thế nhân chán ghét? Ngươi làm như vậy, rốt cuộc là muốn che dấu cái gì? Hay là, ngươi có mục đích gì khác?

Ngươi như một câu hỏi bí ẩn, cư nhiên có thể che giấu chính mình sâu như vậy, mà ngay cả người sớm chiều cùng ngươi ở chung, cũng không thể phát giác ra chút dị thường nào! Ngươi dùng lớp ngụy trang của ngươi, đạo diễn hết thảy tất cả những chuyện này, nếu như không phải ta đánh bậy đánh bạ, sợ là đến bây giờ, bọn họ còn cho rằng ngươi chỉ là một cô quận chúa thô tục hèn mọn xảo trá!

Mười sáu tuổi a, lại có lòng dạ đáng sợ như thế! Nếu là luận về tâm kế, trên thế giới này, sợ là tìm không được người thứ hai có thể thâm sâu như thế! Rốt cuộc là cái dạng nguyên nhân gì, có thể làm ột thiếu nữ quyền quý mười sáu tuổi, cực lực muốn che dấu chính mình như thế, mà ở sau lưng của nàng, còn đang che giấu âm mưu gì đây?

Ai, Nhữ Dương quận chúa a Nhữ Dương quận chúa, ngươi thật đúng là làm cho ta có chút đau đầu . . . . . . lăn qua lăn lại trên giường, nhưng lúc này lại có một cái bóng đen xẹt qua rất nhanh, cảnh giác ngồi dậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức xuống giường tìm tòi.

Hết thảy đều im ắng, một chút âm thanh cũng không có, đợi một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nâng đèn, khoác áo, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên bốn phía mờ mờ ảo ảo, bóng chiếu mông lung, hết thảy cũng không phải là chân thật.

Tống Ngâm Tuyết rót ình một chén nước, chậm rãi uống . Đã trễ như vậy, là ai? Võ công không tệ, nhưng nhìn thân ảnh, cũng không giống bất kỳ một kẻ nào trong phủ!

Chỉ là không phải bọn họ, thì là ai?

Cau mày, hai mắt nhìn ngọn đèn, không biết tại sao, một loại cảm giác quen thuộc xông lên đầu. Trong bất tri bất giác tay chậm rãi đưa tới hướng ngọn lửa kia.

“Ái ——” một tiếng, làn da bị tổn thương, làm cho nàng không khỏi rút tay lại, nhưng đồng thời, nàng cũng mạnh mẽ đứng dậy, hai mắt trợn tròn .

“Đừng tới đây —— đừng tới ——” trước mắt, một tiểu cô nương mười mấy tuổi, đầy thương tích mệt mỏi yếu ớt giơ cây đuốc, đối mặt với đám ác lang khát máu thì hành động duy nhất của nàng, chỉ có dũng cảm đối mặt! Bởi vì, nàng vẫn không thể chết! Không thể chết được! Hình ảnh quen thuộc, cảm giác đau lòng, ép Tống Ngâm Tuyết không khỏi còng lưng xuống, bụm lấy ngực, không ngừng thở phì phò, để hình ảnh trong đầu từng bức từng bức hiện lên.

Lui về phía sau mấy bước, chống tại góc bàn, nhưng vào lúc này, tay theo trực giác hướng vào phía trong ấn khẽ, nhất thời“Ba!” một tiếng, một cái hộp bí mật đột nhiên từ cạnh bàn bắn ra ngoài.

Dừng lại, vươn tay đi lấy, chỉ thấy trong hộp bí mật kia, có một khối ngọc bài toàn thân đen như mực bày ra trước mắt.

“Huyền Mặc lệnh. . . . . .” Trong miệng, thì thào hộc ra mấy chữ này, Tống Ngâm Tuyết cầm lấy ngọc bài trong hộp rõ ràng chưa bao giờ thấy qua, nhưng chỉ liếc mắt là có thể nhận ra nó là cái gì này, một loại cảm giác quen thuộc, giống như thủy triều một hồi lại một hồi xông lên đầu.

Ngón tay, chậm rãi lướt qua thân ngọc, ở bên trong hoa vân rồng lượn mây khí phách mười phần, một chữ “Ám” nghiêm trang mà thần bí đột nhiên hiện ra trên khối ngọc.

Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn khối ngọc “Huyền Mặc lệnh” mà nàng chỉ liếc qua liền nhận ra này, nỗi băn khoăn trong lòng một cái tiếp một cái trồi lên. Khối ngọc này rốt cuộc là cái gì? Nó có công dụng gì? Vì cái gì Nhữ Dương quận chúa lại đem nó giấu ở nơi bí ẩn như vậ. Nàng cùng nó, rốt cuộc có quan hệ gì?

Mang theo nghi vấn, một đêm không ngủ, trong đầu là ngàn vạn suy nghĩ, mỗi lần nhắm mắt lại đều hiện lên khuôn mặt quật cường ẩn nhẫn của nữ hài tử kia, khuôn mặt, tuy thấm đẫm nước mắt, nhưng ánh mắt, lại hung ác làm cho người ta không rét mà run. . . . . . Vài ngày sau, Tống Ngâm Tuyết đang ở trong thư phòng tra xét sổ sách, lúc này, Mân Côi vẻ mặt có chút hưng phấn tiến đến, “Quận chúa, hôm nay chúng ta không ra ngoài sao?”

“Đi ra ngoài? Tại sao phải đi ra ngoài?” Buông sổ sách, Tống Ngâm Tuyết cười cười hỏi.

“Di? Quận chúa, ngài quên a? Hôm nay là đại hội cầm khúc mỗi năm một lần nha!” Mân Côi nghiêm trang nói.

” Đại hội cầm khúc?” Chưa từng nghe qua! Lắc đầu, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày đặt câu hỏi: “Cái kia thú vị lắm sao?”

“Thú vị? Ai, quận chúa, xem ra người thật là không nhớ rõ . . . . . .”Khẽ cúi người, Mân Côi bắt đầu giải thích: “Cầm khúc đại hội này a, chính là đại hội mà một số người nổi danh ở Đại Tụng đến ganh đua kỹ thuật đàn, tranh cao thấp! Trước kia mỗi năm quận chúa đều đi đó!”

“Ta đi làm gì? Thi đấu a?” Khó hiểu hỏi lại, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ: có vẻ Nhữ Dương quận chúa cũng không giống người sẽ đi thi đấu!

Quả nhiên! Nàng vừa mới hỏi xong, vẻ mặt Mân Côi liền biến thành ngạc nhiên: “Quận chúa! Ngài sao có thể đi thi đấu ? Với kỹ thuật đàn của ngài, chỉ sợ ——”

Ý thức được mình lỡ miệng, Mân Côi vội vàng lấy tay che miệng, hoảng sợ nhìn.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lắc lắc đầu nói: “Mân Côi, ta biết rõ kỹ thuật đàn của ta, ngươi cứ nói đừng ngại!” Đã từng, từ chỗ Tống Vũ Kiệt biết được kỹ thuật đàn của mình, nghe nói không phải chỉ kém bình thường! Vốn mình cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện tại theo hiểu biết càng ngàycàng sâu về hết thảy những chuyện Nhữ Dương quận chúa làm, nàng vẫn lựa chọn giữ nguyên hiện trạng, bởi vì dù sao đối với Nhữ Dương quận chúa, chính cô ta cũng còn rất nhiều điều không rõ.

“Dạ!” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết nói như vậy, Mân Côi ngoan ngoãn cúi người, sau đó vẻ mặt”Yếu ớt” trần thuật: “Quận chúa hàng năm đều đi cầm khúc đại hội, không phải bởi vì thi đấu, hay là đi nghe đàn, mà là. . . . . . mà là đi nhìn nam tử. . . . . . Bởi vì quận chúa đã từng nói qua ‘ người đánh đàn, tình cũng vậy …’! Một nam tử giỏi về cầm luật âm kỹ, vậy hắn nhất định là một nam tử tuấn nhã như gió, u nhiên xuất trần . . . . . .”

“A?” Nghe Mân Côi nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức liền rõ ngay một chuyện: vị Nhữ Dương quận chúa này, trước đây nhất định là một cao thủ về phương diện âm luật! Bằng không, nàng không có khả năng giải thích sâu xa như vậy . . . . . .”Người đánh đàn, tình cũng vậy. . . . . .” Thầm nhớ kỹ một câu này, không ngừng ngẫm nghĩ, lúc này ở khóe miệng Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi hiện ra một nụ cười, “Mân Côi, đi! Chúng ta đi xem xem!”

“Dạ! Nô tỳ biết quận chúa không bỏ Thư Ly công tử xuống được mà!” Mân Côi cao hứng gật đầu một cái, xoay người muốn đi mở cửa, nhưng mà bị thanh âm sau lưng cắt đứt.

“Đợi một chút Mân Côi! Ngươi mới vừa nói cái gì?” Đi tới trước, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Ta không bỏ Thư Ly xuống được? Chuyện đó và hắn có quan hệ gì?”

“Dạ? Quận chúa, ngài quên a? Lần đó ngài đi cầm khúc đại hội, không phải là vì Thư Ly công tử sao?” Nháy mắt, Mân Côi cảm thấy có chút không giải thích được: quận chúa hiện tại, thật kỳ quái a! Tại sao giống như cái gì cũng không nhớ rõ rồi. . . . . .” Tại sao ta lại vì hắn?”

“Bởi vì hắn là đệ nhất công tử của Đại Tụng a! Phải biết rằng, kỹ thuật đàn của hắn, ở Đại Tụng không ai sánh kịp!” Trong lời nói tự hào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mân Côi hưng phấn, đôi mắt hưng phấn lấp lánh.

“Thư Ly công tử là tên đầu bảng tại cầm khúc đại hội, có bao nhiêu người muốn vượt qua hắn, nhưng cuối cùng đều không thể như nguyện! Quận chúa lúc trước là ở cầm khúc đại hội nhìn trúng công tử, một mực nhung nhớ trong lòng, cho nên, cho nên về sau mới có chuyện ở pháp trường cứu người, lấy chồng vào cửa. . . . . .”

Nói đến đoạn”Lấy chồng vào cửa” thì lời nói của Mân Côi rõ ràng dừng lại một chút, bởi vì nguyên bản nàng muốn nói”Bức chồng vào của”, nhưng lại sợ chọc giận Tống Ngâm Tuyết, lúc này mới bất đắc dĩ tạm thời cải biến.

Tống Ngâm Tuyết há lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, bất quá nàng cũng không để ý, búng tay một cái, cười rạng rỡ, cất giọng vô cùng hào hứng: “Mân Côi, chuẩn bị quần áo cho ta! Ta phải đi gặp Thư Ly!”

“Dạ!”

. . . . . . Một thân nam trang tuấn tú, dung nhan xuất trần, thân ảnh ngọc thụ lâm phong, Tống Ngâm Tuyết tiêu sái đi trên đường cái, phong độ xuất chúng thỉnh thoảng khiến người qua đường phải ngoái đầu nhìn lại.

“Công tử, những cô nương kia đang nhìn người sao!” Sau lưng, Mân Côi ăn vận theo kiểu gã sai vặt, nhìn chủ tử nhà mình gây náo động như vậy, không khỏi tiến lên nịnh nọt.

“Không có biện pháp! Ai kêu công tử nhà ngươi lớn lên anh tuấn như vầy?” Đùa nghịch nói, nghênh ngang đong đưa cây quạt, nhìn mị nhãn vứt đến chung quanh, Tống Ngâm Tuyết rất vui vẻ, bộ dạng thoải mái tự tại.

“Công tử, ngươi xem nữ tử bên trái kia, hình như nàng đang nhìn chằm chằm vào người kìa!” Mân Côi nhìn quanh bốn phía một vòng, lại tức thời nịnh nọt lên tiếng nói.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nhếch mày cười, không để ý tới, tiếp tục nhấc chân, đi lên phía trước.

“Xin hỏi cô nương, có biết cầm khúc đại hội đi thế nào. . . . . .” Thấy ven đường có một vị cô nương áo trắng đang đứng, Tống Ngâm Tuyết tiến lên lễ phép làm lễ, ưu nhã anh tuấn cười nói, đang lúc nàng muốn chưa kịp nói hết thì sau lưng, một nam tử thô lỗ, thoáng cái vọt tới trước mặt nàng, chỉa về phía cái mũi nàng quát: “Tiểu tử, không muốn sống chăng! Dám ở trước mặt mọi người đùa giỡn muội muội của ta!”

“A? Ta đùa giỡn muội muội của ngươi? Huynh đài, lời này không thể nói bừa a!” Trừng lớn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt, nhìn người vạm vỡ trước mặt, Tống Ngâm Tuyết buồn cười hỏi.

“Bôi son trát phấn, vẻ mặt cười gian, còn nói không phải đùa giỡn!”Người vạm vỡ xăn tay áo, vung nắm tay tiến lên cảnh cáo.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh lên tiếng: “Vị huynh đài này, ta chẳng qua là muốn hỏi đường lệnh muội mà thôi, huynh có cần nói ta như vậy không?”

“Hừ! Hỏi đường? Trên đường cái này nhiều người lui tới như vậy, ngươi không đi hỏi người khác, hết lần này tới lần khác lại hỏi một nữ tử? Ngươi xem muội muội của ta mặt đỏ rần! Không phải đùa giỡn, thì là cái gì!” Phẫn nộ rống một tiếng, giương quyền định đánh.

Thấy thế, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng linh hoạt lách mình một cái, đong đưa cây quạt cười tủm tỉm nói: “Huynh đài cũng không khỏi quá võ đoán a! Nếu như hỏi thăm đường cũng gọi là đùa giỡn, vậy người trong thiên hạ này, chẳng phải ra đường thì không dám mở miệng sao? Hơn nữa, muội muội của huynh đỏ mặt, đâu nhất định chứng minh là ta đùa giỡn nàng ? Bỏ đi!”

“Đúng vậy đúng vậy! Nói công tử chúng ta đùa giỡn muội muội của ngươi, chuyện này căn bản không có khả năng? Phải biết rằng, ánh mắt công tử nhà chúng ta cũng cao lắm đó!” Bên cạnh, Mân Côi thấy vậy, bất bình xen vào giúp đỡ.

Vừa nghe lời này, đại hán giận dữ, hắn nghiêm mặt, hung dữ nói: “Quả thực khinh người quá đáng! Đùa giỡn người không nói đi, cư nhiên còn nói ẩu nói tả! Quả nhiên, tiểu bạch kiểm (Myu:mặt trắng nhỏ, kiểu như bạch diện thư sinh vậy đó, ta để nguyên nhé) không có người nào tốt cả!”

Nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt cuồng bạo bổ nhào tiến lên, muốn dây dưa tới cùng. Thấy thế, Mân Côi bị hù quá sợ hãi, bụm mặt nói lắp bắp: “Công, công tử. . . . . .”

Bởi vì hình thể chênh lệch, Tống Ngâm Tuyết biết rõ liều mạng cũng không chiếm được tiện nghi, liền linh hoạt né tránh, thỉnh thoảng còn chế nhạo đối phương hai câu.

“Ta nói huynh đài, ngươi đang làm gì vậy? Ngay cả tay muội muội của huynh ta còn chưa sờ qua, ngươi lại khẩn trương như vậy sao? Nếu thật sự khẩn trương như thế, ngươi dứt khoát đừng để cho nàng đi ra ngoài là được! Miễn cho có người hỏi đường nàng, ngươi liền cho rằng đang đùa giỡn muội muội yêu quý!”

“Xú tiểu tử, ngươi câm miệng cho ta!” Rít gào một tiếng, khiến bốn phương vây xem, người vạm vỡ lúc này không chú ý đến muội muội mình ở một bên ngăn trở, nổi khùng tiếp tục dây dưa.

Cảm thấy nhàm chán, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, Tống Ngâm Tuyết đang né tránh, đột nhiên đứng lại, sử xuất khí lực toàn thân, sau đó đá xoáy một cái thật xinh đẹp, đem đại hán kia đạp ra thật xa.

“Ôi ——” lảo đảo một cái, đại hán vùng vẫy vài cái cuối cùng cũng không đứng vững, ngửa ra sau, “Rầm ——” một tiếng té xuống, ngã đè lên một nam tử qua đường, hung hăng đè hắn xuống mặt đất.

“Công tử ——”

“Ca ——”

Hai câu kêu to, hai người vội vàng tiến lên, Tống Ngâm Tuyết thấy nữ tử áo trắng kia sau khi xấu hổ liếc nhìn mình, gấp gáp đi đến vịn đại hán, mà cái nam tử vô tội đáng thương, bị đại hán đặt dưới thân kia, thì được người hầu của hắn vịn, chậm rãi đứng lên.

“Công tử, người không sao chớ?” Ân cần hỏi thăm một tiếng, người hầu nóng vội vươn tay phủi quần áo nhiễm bụi đất của nam tử.

“Không có việc gì, Phục Linh!” Lắc đầu, nam tử vỗ vỗ quần áo, có chút ngại ngùng cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng như tuyết.

Oa! Thật khả ái a!

Hai mắt Tống Ngâm Tuyết có chút phát sáng nhìn nam tử ngại ngùng trước mắt, nhìn gương mặt búp bê thanh tú anh tuấn kia, đôi mắt thật to lấp lánh, từ trong mắt, để lộ ra sự thông tuệ sâu sắc hơn người .

“Ha, tiểu đệ đệ, không có đè nặng ngươi chứ!” Trêu chọc một tiếng, đong đưa cây quạt tiến lên, Tống Ngâm Tuyết giống như đánh giá kỹ dạo qua một vòng bên người nam tử ngại ngùng, tiếp theo cười xấu xa nói: “Đừng thẹn thùng a, tiểu đệ đệ! Nếu thật sự bị đè, ngươi nhất định phải nói với ca ca ta a!”

“Không cần.” lạnh lùng cự tuyệt, nghe vậy không khỏi làm cho Tống Ngâm Tuyết lắp bắp kinh hãi. Nàng giương mắt, chậm rãi đánh giá nam tử trước mắt nhìn như cậu bé vô cùng đáng yêu, kì thực lại rất thanh cao này, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

“Tiểu đệ đệ. . . . . .”

“Ngươi mới là tiểu đệ đệ đó, công tử nhà chúng ta năm nay đã mười chín rồi, còn không lón hơn ngươi sao? Tiểu hài tử xấu xa!”Thấy tình huống như vậy, người hầu bên cạnh nhịn không được nữa, hắn vọt tới phía trước, chỉ vào Tống Ngâm Tuyết nói. Tiểu tử này cũng quá lớn gan rồi, rõ ràng trước mặt mọi người cười nhạo công tử nhỏ! Chẳng lẽ hắn không biết, công tử hận nhất chính là người khác nói hắn như vậy sao?

“A? Mười chín tuổi? Không thể nào!” Tống Ngâm Tuyết trợn tròn mắt, nháy mắt hai cái, một bộ dạng “Ngươi gạt ta a” nói: “Không có khả năng, hắn nhìn thế nào nhiều nhất cũng chỉ giống mười lăm mười sáu tuổi!”

“Chúng ta mắc gì phải lừa ngươi? Thiệt là!” Người hầu vừa nghe Tống Ngâm Tuyết không tin nói…, tức giận mặt đỏ rần, muốn cùng nàng phân trần, nhưng không ngờ bị nam tử bên cạnh cắt đứt, “Phục Linh, chúng ta đi!”

“Đợi một chút!” Một bả mang quạt ngọc ngăn trước mặt, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cảm thấy thật hứng thú với nam tử trước mắt, cười xấu xa tiến lên, chậm rãi vái chào nói: “Vị huynh đài này đừng vội đi! Tại hạ Tống Doãn, vừa rồi không biết tình hình thực tế có điều mạo phạm, kính xin huynh đài thông cảm!”

“Không cần!” Lạnh lùng lên tiếng, tay áo tùy ý hất lên, trên gương mặt đáng yêu thanh tú của nam tử lộ vẻ không vui, đến lông mày cũng mơ hồ có chút nhíu lại.

Di, công tử hôm nay làm sao vậy? Bình thường đối với người ngoài luôn khiêm tốn hữu lễ, vô cùng khoan dùng, vì sao lại đối xử với công tử tuấn mỹ trước mắt này lạnh lùng cay nghiệt như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì hắn vừa rồi liên hắn tiếp hô vài tiếng”Đệ đệ” sao?

Lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu, Phục Linh mở lớn con mắt nhìn.

Tống Ngâm Tuyết vừa thấy nam tử không tha thứ ình, cũng không tức giận, tiếp tục cười cười mở miệng nói: “Đừng a, huynh đài, bởi vì cái gọi là ‘ tứ hải giai huynh đệ ’, hôm nay chúng ta có duyên gặp mặt, trò chuyện hai câu cũng không được sao!”

Ánh mắt chân thành, nụ cười sáng lạng, nam tử vừa thấy Tống Ngâm Tuyết ngăn đón không cho hắn đi, không khỏi không vui lên tiếng:“Ngươi muốn trò chuyện cái gì!”

” Tính danh của huynh đài?” Cười cười thu hồi cây quạt, vẻ mặt đơn giản.

“. . . . . .” Nam tử nghe vậy không nói gì, chỉ nhếch miệng, khuôn mặt búp bê tuấn mỹ lạnh lùng.

“Công tử nhà ta là Thượng Quan Huyền Ngọc!” Bên cạnh, Phục Linh đắc ý mở miệng, nói ra tính danh của nam tử.

“A ~ Thượng Quan Huyền Ngọc!” Nhẹ gật đầu, Tống Ngâm Tuyết tựa hồ đã rõ ràng rồi, chỉ là nàng không biết, bốn chữ Thượng Quan Huyền Ngọc này, trong cái thế giới này, đến tột cùng mang vinh dự lớn lao đến thê nào!

“Phục Linh! Tại sao ngươi lại đem tên của ta nói cho cái tên đăng đồ tử *này?” Bất mãn lên tiếng, Thượng Quan Huyền Ngọc nghiêm mặt chất vấn người hầu.(*Đăng đồ tử:35)

Nghe vậy, Phục Linh rụt rụt đầu, vẻ mặt oan ức nói thầm: “Thực xin lỗi công tử, ta nhất thời lỡ mồm. . . . . .”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc không nói gì nhắm hai mắt lại, sau đó lạnh giọng nói với Tống Ngâm Tuyết: “Các hạ đã biết tên của ta rồi, hiện tại chúng ta có thể đi chứ!”

“Đợi một chút! Ngươi nói rõ ràng cho ta, tại sao gọi ta là đăng đồ tử a?” Ngăn đón không cho hắn đi, Tống Ngâm Tuyết bất mãn kêu to:“Này , con mắt nào của ngươi trông thấy ta phi lễ người khác a?”

” Nếu các hạ không phải, vị huynh đài này tại sao lại thẹn quá hoá giận muốn thay muội muội của mình đòi công đạo như vậy?” Một tay chỉ chỉ người vạm vỡ bên cạnh, Thượng Quan Huyền Ngọc khẳng định nói.

A ~~ tới bây giờ, Phục Linh rốt cục mới hiểu được, vì cái gì công tử nhà mình chán ghét vị Tống công tử trước mắt này như vậy! Thì ra là có chuyện như vậy! Ừm, công tử hắn thân là truyền nhân của đại nghĩa, luôn tuân thủ lễ giáo đạo pháp, đối với loại hành vi không có cấp bậc lễ nghĩa , thích khinh bạc đùa giỡn nữ tử nhà người ta này, vẫn là căm thù đến tận xương tuỷ! Cho nên chẳng trách sắc mặt hắn thối như vậy!

“Này, có thể ăn bậy, nhưng không được nói lung tung! Không có tự mình tận mắt nhìn thấy, làm sao ngươi có thể võ đoán như vậy!”Bất mãn lên tiếng, Tống Ngâm Tuyết trừng lớn đôi mắt xinh đẹp tinh xảo.

“Sự thật đáng tin hơn hùng biện! Chuyện tất cả mọi người đều nhìn thấy, không cho phép ngươi nói không phải thì là không phải!”Thượng Quan Huyền Ngọc dùng mắt liếc qua Tống Ngâm Tuyết, vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt.

Tống Ngâm Tuyết có chút buồn cười nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc rõ ràng lớn lên đáng yêu vạn phần, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại bày ra bộ dạng ông cụ non trước mắt, con mắt không khỏi đi lòng vòng, thầm quyết định muốn đùa hắn một phen.

“Kỳ thật a, ngươi nói cũng không sai! Ta chính là đăng đồ tử! Chỉ có điều người ta đùa giỡn không phải nàng! Mà là. . . . . .” Bàn tay thon dài lắc lư đung đưa, chậm rãi từ trên người nữ tử áo trắng chuyển hướng Thượng Quan Huyền Ngọc, ngay sau đó, khóe môi mỉm cười, biểu lộ xấu xa.

“Mà là. . . . . . ngươi ——” ngón tay ngả ngớn nâng một cái, nhẹ nhàng nắm cái cằm, khuôn mặt tuấn tú bay thẳng đến trước mắt, thổi nhẹ một hơi, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt mê đắm nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, kỳ thật ca ca,rất thích ngươi như vậy . . . . . .”

Động tác mập mờ, hô hấp nhẹ như lông tơ, cùng với trận trận mùi thơm làm cho tim hắn không hiểu sao đập thình thịch, mặt Thượng Quan Huyền Ngọc”Xoạt” một cái đỏ bừng, toàn thân cứng ngắc tùy ý Tống Ngâm Tuyết kéo cằm của mình.

“Công, công tử. . . . . .” Phục Linh bên cạnh há hốc miệng, ngay cả Mân Côi, nữ tử áo trắng, người vạm vỡ đều khϊếp sợ ra mặt, thật lâu cũng nói không nên lời.

Hắn, hắn làm sao dám? Ban ngày ban mặt, trước công chúng, một nam tử. . . . . . rõ ràng đùa giỡn một nam tử khác? Còn luôn miệng nói thích hắn. . . . . . Ông trời a! Đây rốt cuộc là cái thế đạo gì hả!

“Đoạn. . . . . . tay áo chi phích**!” Người vạm vỡ phản ứng đầu tiên, tay run rẩy, kinh ngạc nói. Bên cạnh, nữ tử áo trắng mặt trắng bệch, vẻ mặt chịu đả kích nặng nề bụm lấy ngực, khẽ lắc đầu.(**đồng tính)

“Này, người cao to! Bây giờ ngươi biết bổn thiếu gia thích cái gì rồi chứ? Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không đùa giỡn muội muội của ngươi đâu!” Xấu xa nói, thỉnh thoảng còn nháy mắt, bộ dáng Tống Ngâm Tuyết lúc này tà nịnh tuấn mỹ, khiến mọi người đều căng thẳng trong lòng!

“Phi —— tên đồng tính chết tiệt! Uổng phí tâm tư của ta!” Đại hán đã hiểu rõ, sau khi nặng nề hướng Tống Ngâm Tuyết nhổ nước miếng, kéo muội muội bên cạnh bỏ đi, “Hoa nhi, từ nay về sau muội tuyển tướng công cần phải trợn to hai mắt, đừng như lần này, phải diễn trò một hồi cũng không nói đi, còn mất lớn một con cá lớn như vậy! haiii! Thực tm xui xẻo!”

Vừa đi vừa dặn dò, mọi người lập tức rõ ràng rồi, chuyện này thì ra là một loại thủ đoạn tuyển chồng mà hai huynh muội này cố ý bày ra, nhìn đối phương có vẻ là người có tiền, định tiến lên xếp đặt bức hôn! Không ngờ vớ phải một tên đồng tính.

Dưới một hồi khinh thường, Tống Ngâm Tuyết vẫn ung dung nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, nhìn khuôn mặt có chút không nhịn được kia, cực kỳ ủy khuất nói: “Xem đi, Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi quả nhiên đã hiểu lầm ta . . . . . .”

“Ngươi!” Mặt Thượng Quan Huyền Ngọc đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, gương mặt búp bê thanh tú tuấn mỹ tức giận, lúc này càng thêm đáng yêu.

Oa, muốn xoa bóp quá a!

Cười xấu xa tiến lên, vươn tay ra, Thượng Quan Huyền Ngọc sớm đã đoán trước nghiêng người tránh ra.

“Ngươi muốn làm gì!”

“Làm gì? Đương nhiên là sờ sờ ngươi rồi! Ai bảo lúc nãy ngươi hiểu lầm ta? Đây là ngươi thiếu nợ ta!” Không cho là đúng nhún nhún vai, thản nhiên vung cây quạt trong tay, lúc này Tống Ngâm Tuyết cười sáng chói như màn đêm đầy sao!

“Ngươi! Ngươi! Không biết ngượng!” Giơ tay lên, chán nản nói, lông mày xinh đẹp tuyệt trần cũng nhăn chặt lại.

“Ha! Thì ra là ‘ không biết ngượng ’ a? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn mắng ta ‘ không biết liêm sỉ ’ !” Trêu chọc nói, càng cảm thấy hảo cảm với hắn! Cho dù dưới tình huống bị người ta khi dễ, cũng chỉ dùng mấy lời mắng không quá nặng, có thể thấy được Huyền Ngọc công tử đáng yêu trước mắt này, thật sự là một người nhân phẩm cực tốt !

Phục Linh khi nào thì thấy qua Thượng Quan Huyền Ngọc như vậy? Xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhưng đến lời nói cũng nói không rõ ràng cho lắm! Ai ya, chuyện này rất không ổn rồi! Công tử nhà hắn, chính là thánh công tử nổi danh sáu nước, nói năng khéo léo, về lễ nghĩa không chỗ nào không thông thạo, hôm nay, lại bị một xú tiểu tử bất quá chỉ mười bốn mười lăm tuổi ức hϊếp, còn bị ép đến nói không ra lời, nếu chuyện này truyền đi, thì bốn phương đều chấn động a!

“Công tử. . . . . .” Yếu ớt mở miệng, muốn hỏi “Người không sao chớ? Lại thấy cái bộ dạng nghẹn họng kia, cái gì cũng hỏi không ra lời.

“Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi thật là đáng yêu! Thế nào, suy nghĩ chút theo ta đi! Mỗi ngày ngươi sẽ được cơm no rượu say!” Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nói, trong lòng nhịn không được muốn trêu chọc hắn.

Bên cạnh, Mân Côi thấy vậy, không nói gì trợn lồi mắt: xong rồi, xong rồi, bệnh háo sắc của quận chúa lại bắt đầu phát tác rồi, xem ra không đến mấy ngày nữa, trong phủ Nhữ Dương Vương lại thêm một vị công tử nữa. . . . . .”Làm càn, ta đường đường một đại nam tử, cần gì theo ngươi để được cơm no rượu say!” Thật vất vả nghẹn ra một câu, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này mặt mũi đỏ lên, trên gương mặt trẻ con đáng yêu hiện lên một tia ngại ngùng,một tia tức giận, một tia phẫn hận. . . . . .

“Chuyện này thì có sao? Nếu ngươi nguyện ý, ta đi theo ngươi, từ nay về sau ngươi lo cho ta cơm no rượu say! Thế nào?” Vẻ mặt cười chân thành, hai con mắt to ngây thơ khờ dại vô tội nhìn hắn. Ai ya! Phải biết rằng, bản lĩnh sở trường của Tống Ngâm Tuyết nàng, chính là giả heo ăn cọp!

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết vô sỉ nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc tức giận nói liên tục ba chữ ngươi, sau đó gắt gao nắm chặt nắm tay, nói không nên lời.

Có đôi khi con người chính là mâu thuẫn như thế! Gương mặt rõ ràng thuần khiết như Thiên Sứ, lại cất giấu một trái tim ác ma? Thượng Quan Huyền Ngọc thấy thiếu niên tuấn mỹ trước mặt trong sáng như gió xuân, khờ dại như trẻ mới sinh, vậy mà lời nói ra, lại khiến người ta sợ hãi muốn chết, liền tức giận xoay người muốn đi gấp.

“Ai! Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi đừng đi a, chúng ta còn chưa nói xong!” Vươn tay chặn, nghênh ngang đứng ở trước mặt hắn, Tống Ngâm Tuyết cười híp mắt nói: “Rốt cuộc là ngươi theo ta? Hay là ta theo ngươi a?”

“Ai cũng không theo!” Lạnh lùng trả lời một câu, khiến Tống Ngâm Tuyết khinh khỉnh một hồi, chính là nàng vừa muốn mở miệng lần nữa thì Phục Linh cũng không nhịn được nữa rồi, thoáng cái vọt tới phía trước, chặn Tống Ngâm Tuyết bắt đầu mắng: Đồ đồng tính chết giẫm! Long Dương thối! Ngươi có bệnh thì thôi, mắc mớ gì lôi kéo công tử nhà chúng ta! Ngươi! Ngươi ngươi! Nếu ngươi dám tới gần công tử nhà ta, ta liền kéo ngươi đi gặp quan, cáo trạng ngươi đùa giỡn con trai nhà lành!”

Tiếng mắng liên tiếp, bởi vì quá mức xúc động phẫn nộ mà làm lời nói có chút vấn đề, Tống Ngâm Tuyết cười cười không nói nhìn Phục Linh sốt ruột bảo vệ chủ, trêu chọc lặp lại: “A ~ con trai nhà lành . . . . .”

“Nha! Không hay, nói sai rồi!” Phục Linh khờ dại, vừa nghe Tống Ngâm Tuyết bắt được sơ hở trong lời nói của hắn, lúc này xấu hổ vạn phần, trong lúc nhất thời đầu óc nóng lên, nắm tay Thượng Quan Huyền Ngọc mà bắt đầu chạy như điên.

Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn hai người trước mắt có thể nói là”Chạy trối chết”, ưu nhã phe phẩy cây quạt, vẻ mặt cười yếu ớt.

Trên đường người đến người đi, Phục Linh lôi kéo Huyền Ngọc một đường chạy thẳng tới trước, một khắc cũng không dám dừng lại, sau lưng, Huyền Ngọc đi theo Phục Linh, giữa mê mang hắn không khỏi quay đầu lại, giữa đường, một hình bóng tuấn mỹ phong lưu, cười yếu ớt đong đưa cây quạt, thấy hắn quay đầu thì mắt to xinh đẹp tinh xảo nháy một cái, khẩu hình không phát ra tiếng nói: ngươi không chạy thoát được đâu. . . . . . Cửa sổ trên lầu, Dạ Lâm Phong đứng dựa lan can, trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt không có một tia biểu lộ, hắn nhìn chằm chằm vào dưới lầu, đem một màn vừa phát sinh ở đầu đường thu hết vào mắt.

“Vương gia, đây là thê tử khuynh quốc tuyệt thế của người ư? A, thật đúng là đặc biệt!” Sau lưng, một người nữ tử rất diễm lệ, lời nói bất âm bất dương cúi người tiến lên, dựa vào lan can, vô cùng gợi cảm nhìn xuống, bàn tay thon dài mảnh khảnh thỉnh thoảng trêu chọc bên tai, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.

“Điệp Vũ, ở đây không phải chỗ ngươi nên tới!” Một câu nhàn nhạt, thu hồi vẻ tà nịnh cùng chơi đùa thường ngày, Dạ Lâm Phong lúc này, bình tĩnh, nội liễm như mặt nước.

“Ha ha, không phải chỗ Điệp Vũ nên tới, nhưng lại là nơi Vương gia vui đến quên cả trời đất, có đôi khi Điệp Vũ thật sự rất ngạc nhiên, Vương gia người thà rằng bỏ qua hết thảy ở Tây thần, lại cam nguyện chạy đến loại địa phương này sinh sống, vì mục đích gì, đến tột cùng là vì cái gì. . . . . .”

“Mục đích của ta ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần trở về nói chi tiết cho hắn biết, nói ta ở đây rất tốt, bảo hắn nếu không có việc gì đừng chạy tới quấy rầy ta!” Thu hồi tầm mắt, đảo mắt nhìn về phía trong phòng, Dạ Lâm Phong nhìn nữ tử vô cùng gợi cảm xinh đẹp trước mặt, chậm rãi hiện ra một nụ cười.

“ Lần này hắn thông minh hơn nha, biết nên điều mỹ nữ tới?”

” Vương gia cũng cho rằng Điệp Vũ là mỹ nữ sao?” Cười cười đứng thẳng thân thể, chậm rãi đi về hướng hắn, một tay Điệp Vũ nhẹ nhàng xẹt qua quần áo Dạ Lâm Phong, nhẹ nhàng nói: “Nếu là mỹ nữ, không biết. . . . . .”

Thân thể chậm rãi dựa vào l*иg ngực rộng lớn rắn chắc của Dạ Lâm Phong, Điệp Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ của hắn.

Thấy thế, Dạ Lâm Phong bình thản nghiêm mặt, một tay đẩy nàng ra, tiện thể vỗ vỗ quần áo mới bị nàng ép, chậm rãi nói: “Ta không thích đυ.ng vào thứ bị quá nhiều người chạm qua!”

“Quá nhiều người chạm qua? Vương gia là chỉ Điệp Vũ không phải xử nữ sao?” Bị Dạ Lâm Phong đẩy ra, nữ tử cũng không tức giận, chỉ là chuyển động đôi mắt cười nói: “Chính là theo ta được biết, thê chủ của Vương gia hình như có năm vị phu quân! Năm vị phu quân chung một thê, chẳng lẽ Vương gia sẽ không cảm thấy quá nhiều người sao?”

“Chuyện của ta, không cần ngươi phải trông nom!” Không muốn trả lời vấn đề của nàng, Dạ Lâm Phong xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ lần nữa.

Sau lưng, Điệp Vũ lạnh mặt, chậm rãi mà hỏi: “Vương gia không trả lời Điệp Vũ, là vì khinh thường trả lời? Hay là bởi vì người. . . . . . động chân tình?”

“A! Loại nữ nhân này, ta cũng chỉ chơi đùa thôi, sẽ có khả năng động chân tình sao?” Nghe vậy cười, thần sắc trêu tức, xoay người, Dạ Lâm Phong vẻ mặt nghiền ngẫm, đáy mắt, ẩn có châm chọc đang lưu động.