Thời gian cứ như vậy bình bình thản thản qua vài ngày nữa, hết thảy đều gió êm sóng lặng đến thần kỳ.
Tống Ngâm Tuyết nhàn nhã ngồi ở trong sân phơi nắng, bên người, Mân Côi không ngừng lải nhải: “Tử Sở công tử thật là hơi quá đáng! Hai ba ngày liền chạy tới chỗ cô công chúa kia, cũng không tránh tị hiềm, căn bản không đem chính thê là quận chúa để vào mắt!”
Căm giận bất bình nói, vẻ mặt tức giận, Mân Côi rót nước, đưa tới trước mặt Tống Ngâm Tuyết, sau đó lại tiếp tục nói: “Quận chúa, ngài sao còn biểu lộ như vậy a! Có người sắp khi dễ leo lên đầu ngài rồi, tại sao ngài vẫn ngồi yên!”
“Không ngồi, vậy ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?” Nghiêng đầu, Tống Ngâm Tuyết lười biếng đáp.
Nghe vậy, Mân Côi kích động một phen, “Đương nhiên là đi đoạt lấy Tử Sở công tử a! Sau đó thuận tiện cho cô công chúa kia biết tay!” Hung hăng vung nắm tay lên, một bộ dáng muốn đánh người, Mân Côi lớn tiếng nói.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết giương môi cười cười, không cho là đúng.
Uống trà trong tay, mắt quét bốn phía, khi thấy một cái đầu người chợt lóe lên trong bụi cỏ phía trước thì bên môi Tống Ngâm Tuyết hiện lên một nụ cười xấu xa, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài viện.
“Quận chúa, ngài muốn đi đâu?” Sau lưng, Mân Côi thấy vậy vội vàng hỏi.
” Không phải ngươi bảo ta đi đoạt lấy Tử Sở sao? Ta đây phải đi a!”Cười nhạt lên tiếng, cũng không quay đầu lại.
Nghe vậy, Mân Côi há to mồm, biểu lộ giật mình, “Quận, quận chúa, nô tỳ, là nói đùa. . . . . .” Vội vàng giải thích, sợ chốc nữa cô quận chúa điêu ngoa này gây chuyện, lại đổ trách nhiệm lên người mình.
“Chơi?” Nghe Mân Côi nói xong, ý cười bên môi Tống Ngâm Tuyết càng đậm, nàng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại nhìn nhìn phía trước, vẻ mặt thâm ý: “Chơi? Có lẽ vậy. . . . . .”
Mở rộng bước chân đi tới phía trước, bỏ lại một câu mệnh lệnh “Ngươi ở chỗ này.”, Mân Côi ngơ ngác dừng cước bộ lại.
Trong Tử Sở các, Quân Tử Sở lẳng lặng ngồi, như là đang suy tư cái gì. Hai ngày này, tuy hắn vẫn như như thường ngày đi Thiên Hương các thăm Kiều Mạt Nhi, nhưng các biểu hiện xấu xí mà Kiều Mạt Nhi thể hiện ngày ấy tại Mính Tụ hiên , giống như là một tầng bóng tối khắc thật sâu trong lòng, vung thế nào cũng không ra, quấy nhiễu hắn ưu phiền không thôi.
“Quân Tử Sở, ngươi đứng lại đó cho ta!” Câu nói lớn tiếng mà hung ác này…, một mực quẩn quanh bên tai hắn, tuy sau đó Kiều Mạt Nhi đã vạn phần nhu hòa hướng hắn giải thích nguyên nhân, nhưng có vài chuyện một khi đã xảy ra, kết quả là rất khó xóa nó đi! Nhất là cảm giác của một người đối với một người khác . . . . . ..
Cảm giác một người đối với một người? Hai mắt hoang mang, trong đầu không tự giác trồi lên gương mặt tinh xảo khi cười tươi mới xinh đẹp làm sao kia, gương mặt này, khi thì xinh đẹp, khi thì giảo hoạt, khi thì tinh quái, khi thì làm bộ. . . . . . luân chuyển biến hóa tầng tầng lớp lớp!
Quân Tử Sở nhìn khuôn mặt tươi cười không ngừng ẩn hiện trước mắt, đột nhiên phát hiện bất luận là loại nào, đều sinh động như vậy, lôi cuốn ngoạn mục như vậy, làm cho người ta lưu luyến quên đường về. . . . . .
Hắn không biết từ khi nào, mình đã chú ý Tống Ngâm Tuyết như thế rồi? Thậm chí chú ý đến nỗi một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều có ấn tượng sâu sắc như vậy!
Còn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Nhữ Dương quận chúa thì biểu lộ nàng háo sắc khoa trương, đêm đó liền hành động cực kỳ ngu ngốc làm rùm beng đòi cùng hắn động phòng, khiến hắn chán ghét không thôi!
Nhưng là bây giờ, vì cái gì chính mình lại để bụng nàng như vậy? Rõ ràng chẳng phải mình rất là chán ghét nàng sao? Vì sao vào lúc lơ đãng, lại nhớ tới dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của nàng. . . . . .
Cúi đầu xuống, khẽ thở dài, trong tay chậm rãi móc ra mứt quả ngày ấy nàng tặng cho hắn, nhẹ nhàng mở tầng khăn gấm bao bọc, lộ ra quả sơn tra đã có chút khô quắt lại, không hề mọng nước nữa, tinh tế nhìn.
Hắn lớn như vậy, còn chưa từng nếm qua loại đồ ăn phố phường này, hôm nay cầm ở trong tay, không khỏi cảm thấy có chút tò mò. Cái món dinh dính này, thật sự ăn ngon như vậy à. . . . . .
Hồi tưởng lại bộ dáng nàng ăn ngon lành ngày ấy, trong lúc vô thức, bên miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt! Mà ngay cả bản thân Tử Sở cũng không biết, biểu lộ hắn lúc này có bao nhiêu nhu hòa, có bao nhiêu sủng nịch. . . . . .
“Biểu ca!” Một câu kêu to, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tử Sở. Ngoài cửa, Kiều Mạt Nhi nhìn hắn vẻ mặt vui vẻ, nhu hòa, khẽ gọi một tiếng đi vào.
“Mạt Nhi, sao muội lại tới đây?” Không biết vì cái gì, Tử Sở lúc này vừa thấy Kiều Mạt Nhi tiến lại, lại cảm thấy có chút chột dạ, đứng lên, vội vàng muốn cất mứt quả đi.
“Di, đây là cái gì?” Thấy hắn cất cái gì đó, Kiều Mạt Nhi hiếu kỳ thăm dò, mà khi nàng xem đến vật kia là mấy quả sơn tra đã gần hư thì lập tức ghét bỏ lui về phía sau một bước, sau đó dùng tay che mũi của mình luôn miệng nói: “Biểu ca, sao huynh lại có thứ hạ đẳng này, còn không nhanh chóng ném đi!”
“Ném đi?” Vừa nghe Kiều Mạt Nhi nói như vậy, lông mày Tử Sở không khỏi cau lại, sau đó đem mứt quả gói kỹ phóng đến một bên, thản nhiên nói: “Chốc nữa ta sẽ vứt.”
Nghe xong những lời này, Kiều Mạt Nhi mỉm cười, nịnh nọt tiến lên. Tuy biểu ca không làm theo ý của mình, nhưng bất kể thế nào, hắn vẫn đáp ứng yêu cầu của nàng rồi! Cái này nói rõ trong của hắn, vẫn có sự hiện diện của nàng!
Nhận thức được điểm này, Kiều Mạt Nhi phi thường vui vẻ. Nàng tiến lên chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng kéo tay áo Tử Sở, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại yêu kiều, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, miệng thấp giọng thì thầm: “Biểu ca. . . . . .”
“Mạt nhi, làm sao vậy. . . . . .” Vừa thấy nàng như thế, Tử Sở mặc dù lòng không muốn, nhưng mà vẫn ôn nhu đối đãi.
“Biểu ca, Mạt Nhi nhớ huynh. . . . . . Cho nên, tới đây thăm huynh.”Mắc cỡ đỏ mặt, thân thể chẳng rõ là cố ý hay vô tình tới gần Tử Sở, cách lớp quần áo hơi mỏng, cảm thụ được thân thể thon dài to lớn của hắn.
“Ngốc ạ, không phải buổi sáng mới gặp sao?” Nhẹ nhàng nâng cánh tay thon dài mảnh mai, kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Sở là nụ cười nhu hòa.
“Mạt Nhi làm thế nào cũng không thấy đủ! Cùng biểu ca ở chung một chỗ, Mạt Nhi làm thế nào cũng không thấy đủ rồi. . . . . .” Xấu hổ cúi đầu xuống, trên mặt lại tức thời hiện lên hai vệt đỏ ửng, chậm rãi tựa đầu trên vai hắn, Kiều Mạt Nhi lúc này, thân thể đã phát ra tín hiệu mời gọi.
Chính là Tử Sở thuần khiết như giấy trắng, tuy thân là hoàng tử, đã thấy nhiều cảnh nam nữ hoan ái trong cung đình, nhưng bản thân đối với cái này lại dốt đặc cán mai! Bởi vì hắn vẫn cho rằng, không phải người trong lòng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không manh động nửa bước! Cho nên dần dà, liền dưỡng thành sự chất phác đối với tình yêu.
Ai cũng nhìn ra, Kiều Mạt Nhi lúc này một mình đến trong phòng tìm hắn, lại”Thẹn thùng” nói nhiều lời tâm tình như vậy, cũng chủ động dựa vào hắn, ý đồ kia đã rõ như ban ngày. Bất quá! Tử Sở chính là tên ngốc, hết lần này tới lần khác cho rằng đây chỉ là một loại phương thức làm nũng của Kiều Mạt Nhi, cho nên chỉ thuận tay ôm nàng, không có bất cứ động tác kế tiếp gì.
Vừa thấy nam nhân không hề động thủ, trong lòng Kiều Mạt Nhi vừa vui vẻ vừa tức giận ! Vui vẻ là vì, nếu Tử Sở không am hiểu phương diện này, chính mình có thể đơn giản lừa gạt hắn; mà tức giận lại là, Tử Sở cái gì cũng không hiểu như thế, chính mình phải dùng biện pháp gì dụ dỗ hắn đây? Bởi vì cũng không thể quá mức trực tiếp khiến hắn hoài nghi, lại không thể hời hợt không đạt đến tác dụng câu dẫn! Cái này bảo nàng nên làm sao cho phải đây?
Thầm rủa một tiếng, lập tức thân thể cố ý nghiêng một cái, cả người nhào vào ngực Tử Sở.
Vừa thấy nàng như thế, bản năng cho rằng nàng sắp ngã sấp xuống rồi, lập tức duỗi hai tay ra vịn lấy nàng.
“Nha —— đau quá!”
Thét kinh hãi một tiếng, bụm lấy bả vai chính mình cố ý ngã bị thương vài ngày trước, hai mắt Kiều Mạt Nhi mông lung đẫm lệ ngẩng đầu, bộ dạng vô cùng đau đớn.
Thấy vậy, Tử Sở cũng lập tức nhớ đến chuyện ngày đó, sắc mặt sau khi khẽ biến có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Mạt Nhi, Muội sao rồi?”
“Biểu ca, Mạt Nhi đau quá! Có thể là miệng vết thương lại hở ra. . . . . .” Yêu kiều mân mê miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất đáng thương.
Nghe vậy, Tử Sở có chút bối rối, vội vàng đứng lên muốn đi tìm đại phu, “Mạt Nhi, muội chờ chút, ta phải đi gọi đại phu uội!”
“Biểu ca, đừng đi! Đừng rời xa Mạt Nhi!” Một bả lôi kéo ống tay áo của hắn, ôn nhu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của Kiều Mạt Nhi lộ vẻ mị hoặc: “Biểu ca, đừng rời đi Mạt Nhi, đừng!”
“Được, biểu ca không đi!” Lên tiếng đáp lời ngồi xuống, đau lòng nhìn nàng, miệng nhu hòa nói: “Mạt Nhi, biểu ca không đi! Chính là thương thế kia của muội. . . . . .”
“Không có gì đáng ngại! Bôi một chút thuốc thì tốt rồi!” Nhu thuận lắc đầu, liếc mắt nhìn bờ vai của mình một chút, Kiều Mạt Nhi lúc này, mặt xấu hổ càng đỏ hơn.
“Bôi thuốc?” Hơi do dự khó xử, Tử Sở bối rối nói: “Cầm Tâm vừa mới bị ta phân phó đi ra ngoài làm việc, thị nữ của muội lúc này lại không ở bên người, nên kêu người nào bôi thuốc a?”
“Biểu ca, huynh giúp Mạt Nhi bôi đi!” Xấu hổ rầu rĩ giương mắt, ôn nhu nhìn hắn.
Nghe vậy, Tử Sở lập tức kinh ngạc thẹn thùng nói: “Ta, ta. . . . . .”
“Sao vậy? Biểu ca không muốn a? Biểu ca, Mạt Nhi thật sự đau quá a, quả thật nếu không bôi thuốc , chỉ sợ. . . . . .” Muốn nói lại thôi, thâm ý dừng lại tùy Tử Sở hiểu thế nào thì hiểu. Kiều Mạt Nhi lúc này yếu ớt cúi đầu xuống, gò má ửng hồng tiếp tục nói: “Biểu ca, huynh là để ý khoảng cách nam nữ sao? Mạt Nhi, Mạt Nhi sớm muộn cũng là người của huynh. . . . . .”
Hừ, nàng không thể bỏ qua cơ hội lần này! Thật vất vả mới bắt được cơ hội nha đầu Cầm Tâm chết tiệt kia không ở đây, lại phái người xác nhận Tống Ngâm Tuyết tạm thời sẽ không đi đi lại lại khắp nơi, nàng lúc này mới bắt đầu áp dụng kế hoạch của mình! Nếu lần này thất bại, nàng không biết phải ăn không ngon ngủ không yên bao nhiêu ngày nữa! Cho nên lần này, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Vừa nghe Kiều Mạt Nhi nói như vậy, Tử Sở đầu tiên là hơi sững sờ, lập tức trầm mặc một hồi, chậm rãi đi đến phía trước nàng, trầm giọng nói: “Mạt nhi, ta không muốn mạo phạm muội. . . . . . Ta cảm thấy loại chuyện này, hẳn là nên để tới lúc chúng ta động phòng——”
Tử Sở còn chưa nói xong, liền bị tay Kiều Mạt Nhi một bả bưng kín môi, chỉ thấy nàng ta lúc này cực kỳ diễn trò làm ra vẻ thương tâm nói:“Biểu ca, huynh là không muốn Mạt Nhi rồi ? Là ghét bỏ Mạt Nhi rồi sao?”
” Làm sao lại thế? Sao có thể như vậy? Ta làm sao có thể ghét bỏ Mạt Nhi ? Ta đây thích muội còn không kịp !” Sợ nàng thương tâm, Tử Sở lúc này tích cực biểu lộ tiếng lòng, nhưng cảm giác đích thực trong lòng hắn, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!
” Đã yêu muội, vì sao biểu ca chậm chạp không chịu muốn Mạt Nhi? Còn luôn miệng nói mạo phạm? Mạt Nhi sớm muộn cũng thuộc về biểu ca, biểu ca cần gì phải tích cực như thế! Biểu ca, chẳng lẽ huynh thật sự không biết, Mạt Nhi một lòng gìn giữ thân thể thuần khiết, là vì muốn một ngày kia trọn vẹn hiến dâng cho huynh, hiến dâng cho người yêu dấu nhất cuộc đời này của Mạt Nhi. . . . . .” Thổ lộ nói, mặt lại”không chịu thua” đỏ lên, Kiều Mạt Nhi lúc này, ôn nhu kiều mỵ tựa hồ sắp chảy ra nước.
Thấy nàng như vậy, trong nội tâm Tử Sở rối rắm một hồi, liên tục giải thích : “Mạt Nhi, ta không phải không chịu muốn muội! Ta chỉ là, chỉ là sợ. . . . . .”
“Biểu ca sợ cái gì? Là sợ có ngày cô phụ ta sao? Chẳng lẽ biểu ca không muốn lấy ta sao?” Thương tâm gần chết đoán, Kiều Mạt Nhi diễn vở này, có thể nói là tròn vai.
“Không đúng không đúng, ta là tôn trọng muội!”
Vừa thấy bộ dáng Kiều Mạt Nhi khổ sở không thôi, Tử Sở nóng nảy, trong đầu nhớ tới ngày xưa nàng đối tốt với mình, vì vậy đầu óc nóng lên, vội vàng mở miệng an ủi: “Được, được rồi mà! Mạt Nhi, muội đừng khóc, đừng khóc! Ta thật không phải là ý này, chỉ là đơn thuần muốn tôn trọng muội! Nếu như thế mà làm Mạt Nhi lo lắng, hơn nữa còn mang đến sự ngờ vực vô căn cứ uội…, ta đáp ứng muội, hôm nay chúng ta liền viên phòng!”
Trấn an người trước mặt, Tử Sở vội vàng nói. Vừa nghe lời này, vẻ thương tâm trên mặt Kiều Mạt Nhi lập tức biến mất, không tự chủ được lộ ra một nụ cười gian, lập tức lấy tay che mặt giả bộ như thẹn thùng, kì thực là sợ tiết lộ sự đắc ý của mình. . . . . .
Tử Sở sững sờ đứng, có chút không biết làm sao, không biết mình lúc này phải làm cái gì. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn bờ vai của mình, lập tức nũng nịu nói: “Biểu ca, còn đứng đó làm gì vậy? Mau bôi thuốc cho Mạt Nhi a. . . . . .”
“A!” Nghe vậy gật đầu, xuất ra bình kim sáng dược, cẩn thận đi tới bên người Kiều Mạt Nhi, run rẩy vươn tay, chậm rãi vạch trần tầng lụa mỏng kia.
“A!” Làm bộ kêu đau một tiếng, cắn răng, thân thể nghiêng nghiêng, chỉ nghe”Roạt ——” một tiếng, gấm trắng bị xé rách, cứ như vậy, cả bả vai tuyết trắng, cùng một mảng lớn xuân quang trêu người trước ngực Kiều Mạt Nhi, không sót thứ gì hiện ra trước mặt Tử Sở.
“Mạt, Mạt Nhi. . . . . .” Khẩn trương có chút nói không nên lời, Tử Sở đã mơ hồ cảm thấy cái trán có mồ hôi lạnh chảy ra.
Nhìn ra sự ngây ngô của hắn lúc này, hai tay Kiều Mạt Nhi chủ động kéo một cái, đem Tử Sở kéo chặt đến hai vυ" cao ngất của mình.
“Biểu ca, Mạt Nhi nóng quá. . . . . .” Dẫn dắt hắn đến động tác tiếp theo, Kiều Mạt Nhi lúc này cố hết sức khắc chế ham muốn trong cơ thể mình.
Nghe vậy, Tử Sở do dự mà chậm chạp không chịu động thủ, chuyện này làm cho Kiều Mạt Nhi bên cạnh đã bắt đầu bị dục hỏa thiêu đốt lo lắng.“Biểu ca, huynh là ghét bỏ thân thể Mạt Nhi không đủ đẹp sao. . . . . .”
“Không, không phải!”
“Vậy vì sao huynh lại chậm chạp bất động ? Phải biết rằng trong lòng Mạt Nhi trông mong ngày hôm nay, đã rất lâu rồi. . . . . .” Lời nói trầm thấp mị hoặc…, nhẹ nhàng nói, đưa tay nhẹ nắm lấy tay Tử Sở, không trực tiếp đặt ở trên ngực như lúc cùng nam nhân khác hoan ái, mà khôn khéo đặt ở gò má, Kiều Mạt Nhi không ngừng dùng mặt và cổ vuốt ve lòng bàn tay Tử Sở, muốn dùng cái này khơi gợi du͙© vọиɠ trong cơ thể hắn . . . . . .
Còn kém một chút xíu là thành công rồi! Cười thầm trong bụng, nhìn gương mặt Tử Sở đã có chút nhịn không được, Kiều Mạt Nhi không ngừng cố gắng, đưa tay rút đi toàn bộ quần áo trên thân, lộ ra thân thể gợi cảm hấp dẫn mê người của nàng.
“Biểu ca. . . . . .” Trầm thấp như yêu tinh gọi, cố ý nâng cao hai vυ", sáng loáng thiêu đốt hai mắt Tử Sở.
Không khỏi muốn lui về phía sau, nhưng lại bất đắc dĩ đứng đó, không biết tại sao, thân thể yêu kiều hương diễm như thế hiện ra trước mắt, hắn lại không có nửa điểm tìиɧ ɖu͙©, thậm chí mơ hồ có chút muốn tông cửa bỏ chạy!
Vì cái gì? Chẳng lẽ thân thể của hắn xảy ra vấn đề sao?
Đang suy nghĩ lung tung, Kiều Mạt Nhi lại thúc giục một tiếng! Tử Sở vô cùng bất đắc dĩ, đang muốn nhấc chân tiến lên, trong lúc đó, cửa phòng bị người ta hung hăng đẩy ra, ngay sau đó một đám hạ nhân ăn mặc theo kiểu gia đinh vọt vào, kêu la: “Thích khách ở đâu? Thích khách ở đâu?”
Xảy ra tình cảnh này, Kiều Mạt Nhi hoảng sợ “A ——” kêu to một tiếng, lập tức kéo quần áo muốn che thân thể lỏa lồ của mình. Chính là nàng đầu tiên là bị kinh hãi, lập tức lại luống cuống tay chân, đợi cho nàng thật sự nắm quần áo lên ngăn tại trước ngực thì xuân quang của nàng, sớm đã được bọn bọn hạ nhân này xem không còn một mảnh rồi!
Miệng há hốc, trừng lớn mắt, nguyên một đám thả rơi gậy gộc trong tay xuống! Lúc này, bọn hạ nhân chưa bao giờ thấy qua xuân sắc như vậy, nguyên một đám vẫn không nhúc nhích đứng đó, trong mắt nổi lên ánh sáng da^ʍ tục!
Chưa từng chật vật lộ thân thể ra trước mặt mọi người như vậy, lại bị còn bị một bọn người hạ đẳng nhìn tới nhìn lui! Loại nhục nhã này, làm cho nàng lúc này hận không thể kiếm cái lỗ nẻ mà chui vào!
“Ai bảo các ngươi vào? Cút ra ngoài cho ta!” Kiều Mạt Nhi hét lớn một tiếng, trên gương mặt phẫn nộ vặn vẹo có chút ít thay đổi hình dạng!
Nghe vậy, bọn hạ nhân đã phục hồi tinh thần lại, xem xét lại tình cảnh của hai người, trong lòng lập tức rõ ràng hết thảy, lập tức lòng tràn đầy hèn mọn khinh khỉnh! Phi! Còn tưởng là thánh nữ trong ngọc trắng ngà gì? Căn bản chính là một ả da^ʍ phụ! Lột sạch quần áo công nhiên câu dẫn có người có vợ, loại hành vi này, quả thực đáng xấu hổ! Hừ, loại nữ nhân này, căn bản còn không bằng quận chúa của bọn họ! Quận chúa của bọn họ mặc dù háo sắc, nhưng cũng là quang minh lỗi lạc háo sắc! Không giống ả da^ʍ phụ này, vụиɠ ŧяộʍ làm mấy chuyện hạ lưu!(Myu:Chết cười với mấy bợn :D)
Tâm lý sinh ra biến hóa, từ kinh ngạc chuyển biến thành miệt thị! Bọn hạ nhân căm giận bất bình, nhìn Kiều Mạt Nhi lúc này còn lớn tiếng hô to gọi nhỏ, đều nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt rõ ràng rất hèn mọn bỉ ổi, mang theo nồng đậm khinh bỉ!
“Các ngươi, các ngươi ——” vừa thấy bọn hạ nhân không nghe lời mình, Kiều Mạt Nhi tức giận đến toàn thân phát run, nhưng vì ngại trên người mình không một mảnh vải, chỉ vẹn vẹn có một kiện váy mỏng chống đỡ trước ngực, cho nên dù có nổi giận, cũng chỉ có thể cẩn thận đứng yên không dám động đậy.
Khi Kiều Mạt Nhi đang nghĩ thầm nên dùng cách gì làm cho đám người này đi ra ngoài thì ngoài cửa lại vọt tới một đám người! Bọn họ mỗi người tay cầm côn bổng, kêu: “Bắt thích khách” vọt vào.
Xấu hổ và giận dữ cùng xông đến, khi Kiều Mạt Nhi lần nữa bị một đám hạ nhân hóa đá chảy dãi thưởng thức thì ngoài cửa, một thanh âm thanh lệ gần như là tiếng trời vang lên, ngữ khí trêu đùa châm chọc nói: “Tại sao lại bất động như vậy a? Nhanh đi bắt thích khách a! Bản quận chúa rõ ràng nhìn thấy người nọ chạy tới đây!”
Vừa dứt lời, một thân ảnh tuyệt mỹ đi đến, khi “Thật bất ngờ” nhìn đến một màn trong phòng thì chân không khỏi lui về phía sau một bước, vẻ mặt khϊếp sợ nói: “Phu quân, người đây là đang câu dẫn công chúa sao?”
“Không phải, không phải, ta không có câu dẫn nàng!” Tử Sở vốn là đối với phương diện này còn rất ngượng ngùng, bị bọn hạ nhân quấy nhiễu còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, lúc này lại bị Tống Ngâm Tuyết hù như vậy, lập tức thề thốt phủ nhận.
“A ——” nghe lời ấy, vẻ mặt giật mình, Tống Ngâm Tuyết nhìn Tử Sở quần áo chỉnh tề, có chút đồng ý khẳng định nói: “Ừa! Không phải người câu dẫn nàng, như vậy nhất định là nàng câu dẫn người!”
“Tống Ngâm Tuyết, ngươi không được nói lung tung!” Vừa nghe nàng ta trước mặt nhiều người như vậy nói mình câu dẫn Tử Sở, Kiều Mạt Nhi thẹn quá hoá giận, dùng một tiếng hét lớn tỏ vẻ bất mãn.
Chính là Tống Ngâm Tuyết cũng không sợ nàng! Nghe vậy, khıêυ khí©h nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt lạnh như băng rét thấu xương nói: “Ta không có nói bậy? Người sáng suốt chỉ cần nhìn liền biết ngay, không cần ngươi phải ở đây nhắc nhở!”
“Ngươi, ngươi. . . . . .”
Kiêu ngạo, tuyệt đối kiêu ngạo! Nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt kiêu ngạo không ai bì nổi, Kiều Mạt Nhi tức giận cảm giác như một búng máu đang cuồn cuộn trong ngực mình.
“Biểu ca!” Nén giận kêu lớn một tiếng, ý bảo hắn nhanh chút tìm bộ y phục tới che đậy giúp mình, thân thể Kiều Mạt Nhi run run không ngừng cắn môi.
“Chậm đã——” vừa thấy Tử Sở muốn đi lấy quần áo, Tống Ngâm Tuyết bày ra bộ dạng bắt kẻ thông da^ʍ ngăn hắn lại, vô cùng lạnh lùng nói:“Chẳng lẽ công chúa không biết trước tiên nên hướng chủ nhân là ta đây giải thích sơ tình huống sao?”
“Là quận chúa nên giải thích trước a! Tại sao phải có nhiều hạ nhân như vậy chạy vào trong phòng biểu ca!” Tức giận, đã quên mình đang ở đâu, Kiều Mạt Nhi lúc này xuất ra sự vô lý bá đạo khi nàng ở Kiều quốc làm công chúa, chỉa thẳng vào những người này nói: “Dám xem bản công chúa, ta muốn móc toàn bộ con mắt của bọn họ xuống, sau đó chém ném ra cho chó ăn!”
Vừa nghe lời này, kể cả Tử Sở, trong lòng đều”Lộp bộp” lạnh lẽo đi. Hắn chậm rãi quay đầu, phức tạp vạn phần nhìn Kiều Mạt Nhi lúc này đã hoàn toàn vặn vẹo, đáy lòng oán nộ một hồi. Nàng làm sao có thể, coi thường mạng người như vậy. . . . . .
Sắc mặt mọi người trắng bệch, thần sắc lộ ra sự bất an, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, cực kỳ khinh thường nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“Đúng! Chỉ bằng ta! Bằng ta là công chúa Kiều quốc cao cao tại thượng!” Tức giận đến hồ đồ, quên thân phận hiện tại của mình, Kiều Mạt Nhi lúc này không chịu dùng đại não tự hỏi, khiến Tống Ngâm Tuyết cười khẽ một hồi.
“Ta thấy công chúa người hồ đồ rồi a! Làm ơn mở lớn đôi mắt của ngươi nhìn cho rõ! Ở đây —— là phủ Nhữ Dương quận chúa, không phải hoàng cung Kiều quốc! Nếu có người định ở chỗ này lỗ mãng, dám đυ.ng đến một sợi lông hạ nhân của ta! Ta đây —— liền làm cho nàng, sống không bằng chết. . . . . .”
Trầm thấp, uy hϊếp mang theo quỷ mị, làm cho Kiều Mạt Nhi cả kinh! Nhưng đồng thời, lại ấm áp lan tỏa vào trái tim bọn hạ nhân trong phủ!
Mệnh bọn hắn như con kiến hôi, chưa bao giờ được người ta bảo vệ như vậy, cảm giác, trong nội tâm có một tia cảm động đang chảy xuôi! Là bọn hắn nghe lầm sao? Chẳng lẽ bọn hắn nghe lầm sao? Nhữ Dương quận chúa đang bảo vệ bọn họ? Thật sự đang bảo vệ bọn họ!
Khϊếp sợ cùng cảm động, tại thời khắc này làm cho bọn hạ nhân trợn tròn mắt! Bọn họ nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết trong mắt hiện ra hàn quang, toàn thân tán phát khí tức lạnh lùng, lần đầu tiên, khâm phục nàng sâu sắc.
Đúng vậy, nàng là Nhữ Dương quận chúa, là Nhữ Dương quận chúa của bọn hắn! Cho dù nàng có hoang đường, có thô tục, nhưng trong cơ thể nàng, chảy chính là dòng máu Chiến thần của Nhữ Dương Vương, là dòng máu thần thánh cao quý không thể khinh nhờn!
Phòng tuyến tâm lý, trong bất tri bất giác ở một khắc kia liền sụp đổ, nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt tao nhã vô hạn đến khϊếp người, hảo cảm, trong lúc vô tình chậm rãi phát triển. . . . . .
Tử Sở sững sờ nhìn chằm chằm dung nhan hoàn mỹ tinh xảo, không khỏi cảm thấy có một làn gió ấm áp thổi qua trái tim, cả người lập tức ấm áp, thân thể cũng không khó chịu nặng nề như trước, mà có cảm giác thư thái bay bổng.
“Tống Ngâm Tuyết, ngươi quả thực quá làm càn! Rõ ràng giựt giây hạ nhân nhục nhã ta, sau đó còn dùng mọi cách bảo vệ bọn họ!”Phẫn nộ gầm thét, nếu không phải hiện tại trên người nàng không có quần áo, nàng lúc này đã sớm xông lên phía trước thưởng cho đối phương vài cái tát rồi!
” Người làm càn là ngươi, Khuynh Nhạc công chúa! Ngươi tùy tiện chạy đến trong phòng phu quân ta, ý đồ câu dẫn hắn! Sau khi mọi chuyện bại lộ, còn tuyên bố muốn gϊếŧ người trước mặt ta, thử hỏi, thế này thì thiên lý ở đâu, đạo nghĩa sao tồn tại! Chính khí mênh mông, há lại để cho ngươi tùy ý làm bậy như vậy!”
Một câu quát lạnh đặc sắc, làm cho người ta không khỏi muốn vỗ tay, đồng thời, thực sự làm mặt Kiều Mạt Nhi trắng bệch! Nàng thẳng tắp ngồi bệt xuống, tức giận đến cực điểm, hai tay không ngừng run rẩy, nhưng chính là một câu cũng nói không nên lời.
Tử Sở vừa thấy bộ dáng nàng như vậy, lập tức tìm một bộ y phục đến phủ thêm cho nàng, sau đó vẻ mặt khó xử nhìn Tống Ngâm Tuyết nói: “Quận chúa, chúng ta vừa mới, vừa mới. . . . . .”
” Vừa mới cái gì?” Nhíu mày, khinh thường hỏi.
Thấy vậy, mặt Tử Sở đỏ thẫm, cà lăm nói lấy lệ: “Vừa mới. . . . . . giúp Mạt Nhi sát vết thương trên vai.”
“A, sát vết thương? Có cần cởi sạch sẽ như vậy sao? À, ta biết rồi, nhất định là vừa rồi lúc bọn họ tiến đến động tĩnh quá lớn, làm hại phu quân người nhất thời mạnh tay, cho nên. . . . . .” Đầu tiên là vẻ mặt không tin nói, nhưng lập tức lại cho Tử Sở một đường lui, Tống Ngâm Tuyết lúc này đã hoàn toàn nắm tình thế trong tay, tùy ý chơi đùa.
“Ừa, Ừa, quận chúa nói rất đúng!” Biết nàng ình một đường lui, Tử Sở vội vàng thuận theo trả lời.
Tử Sở bối rối, Kiều Mạt Nhi chật vật, lúc này, tự nhiên làm nổi bật phong thái của Tống Ngâm Tuyết, chỉ thấy nàng ngạo nghễ ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt trào phúng liếc nhìn hết thảy, nhất thời, chính cô ta cũng chưa từng nghĩ đến, trong lúc vô tình, hình tượng của nàng, dần dần lớn lên trong lòng bọn hạ nhân, sự tôn kính đối với nàng, cũng vì thế mà tăng lên một bậc.
Tống Ngâm Tuyết không chú ý tới sự thán phục trong mắt bọn hạ nhân, chỉ thẳng tắp đối mặt cùng Kiều Mạt Nhi, nhìn gương mặt nàng vì lửa giận mà vặn vẹo biến hình, cười nhạt một tiếng, giống như một người vương giả cao quý, hướng đối phương tuyên cáo thắng lợi của nàng!
Thế nào? Thích kinh hỉ ta tặng cho ngươi chứ?
Miệng, khẽ nhúc nhích, không tiếng động hướng nàng ta khıêυ khí©h, nhìn về phía Kiều Mạt Nhi một lần cuối cùng, Tống Ngâm Tuyết giơ một tay lên cao, búng tay xinh đẹp một cái, quát một tiếng lạnh lùng “Đi!” liền lập tức nhấc chân mà đi.
Sau lưng, bọn hạ nhân nghe vậy, toàn thể đều chấn động toàn thân, ngay sau đó một loại cảm giác tự hào xông lên đầu, sau khi hèn mọn liếc nhìn người trên giường lần nữa, đều bĩu môi, ghét bỏ vạn phần đi ra ngoài.
“Mạt Nhi, muội không sao chớ?” Thấy mọi người đã đi khỏi phòng, Tử Sở tiến lên quan tâm hỏi thăm. Chính là Kiều Mạt Nhi còn chìm trong cơn thịnh nộ vì vừa rồi bị bọn hạ nhân cấp thấp kia nhìn bằng ánh mắt hèn mọn, vừa thấy có người tới dỗ dành, liền giống như bị chọc giận hô lớn: “Biến, mau cút cho ta ——”
Chưa bao giờ trực diện đối mặt với tính tình ngoan lệ của Kiều Mạt Nhi, Tử Sở nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn cau mày, không ngừng nắm nắm tay, sau khi nhìn nàng thật sâu, nhếch môi mỏng, chậm rãi đi ra ngoài. . . . . .
Ngoài Ngâm Tuyết các, Tống Ngâm Tuyết tâm tình thật tốt nhìn rừng trúc xa xa, gió thổi nhẹ, một mình đứng chắp tay.
“Quận chúa lần này, có vẻ đã chỉnh Kiều Mạt Nhi không nhẹ.” Sau lưng, thân ảnh tuấn mỹ như gió của Minh Tịnh chậm rãi đi qua, nghiêng người dựa vào cây trúc, lạnh nhạt có thần nhìn nàng.
“Âm Hồn Bất Tán!” Vừa nhìn thấy hắn, tâm tình tốt đẹp mấy cũng mất, Tống Ngâm Tuyết xoay người, tức giận nói: “Ta van ngươi! Ngươi có thể đừng lúc nào cũng xuất hiện ở phía sau không!” Thực mất hứng, mỗi lần đều từ phía sau chạy đến hù người!
“Minh Tịnh là cận vệ của quận chúa.” Không định cãi cọ cùng nàng, chỉ nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở nàng sự thật này.
“Cận vệ thì thế nào? Ngươi có thể một mực đợi từ một nơi bí mật gần đó a!” Nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng băng sương, Tống Ngâm Tuyết cây ngay không sợ chết đứng hiên ngang nói.
“Một mực đứng ở chỗ tối. . . . . .” Thâm ý nói nhỏ , đáy mắt Minh Tịnh tối sầm lại, giống như ẩn chứa một mạch nước ngầm! Hắn ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết, nhẹ nhàng, chậm rãi , nói một câu lập lờ nước đôi, “Quận chúa, không ai nguyện ý một mực đợi từ một nơi bí mật gần đó, bất kể. . . . . . là ở tình huống nào.”
Giương khuôn mặt tươi cười, thanh nhã như gió, Minh Tịnh nói xong, liền nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, cứ như muốn hút người vào trong đó.
Cau mày, nhìn lại hắn, Tống Ngâm Tuyết trầm tư: ” Lời vừa rồi Minh Tịnh nói là có ý gì? Ám chỉ thân phận của hắn luôn trong vòng bí mật? Hay là cảm tình của hắn với Nhữ Dương còn chưa rõ ràng?”
Hai tầng ý tứ, nếu phải chọn một trong số đó, Tống Ngâm Tuyết đương nhiên sẽ không háo sắc cho rằng Minh Tịnh thật sự có cảm tình đối với nàng! Cách giải thích duy nhất chính là. . . . . .
Cúi mắt, tròng mắt có chút chuyển động, Tống Ngâm Tuyết mở rộng bước chân, chậm rãi đi về phía trước, trong nội tâm, bắt đầu phỏng đoán.
Vừa thấy nàng như thế, Minh Tịnh cười nhạt một tiếng, cũng không ngăn lại, giơ chân lên, chậm rãi đi theo cước bộ của nàng.
“Quận chúa đang suy nghĩ gì?”
Còn có thể nghĩ cái gì? Đương nhiên là suy nghĩ ngươi rốt cuộc có ý gì? Dừng bước lại, nghiêng mặt quăng cho hắn một ánh mắt bất mãn, Tống Ngâm Tuyết quyết định sẽ không đem suy nghĩ trong đáy lòng nói với hắn, lập tức thuận miệng nói bậy: “Suy nghĩ đêm nay ta nên triệu phu quân nào thị tẩm!”
Vừa nói lời này, nàng lập tức hối hận! Chính mình chẳng phải đã biết chuyện này không được nói chơi sao! Mất tự nhiên cười cười, vội vàng mở miệng giải thích: “Ha ha. . . . . . Ta nói giỡn thôi! Ngươi đừng cho là thật. . . . . .”
“Quận chúa tìm người nào thị tẩm, Minh Tịnh cũng không thèm để ý! Minh Tịnh chỉ cần quận chúa. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, một tay quấn lấy eo nàng, đem Tống Ngâm Tuyết kéo vào trong ngực. Cúi đầu, chuẩn xác nhắm tới hai mảnh môi đỏ mọng mềm mại, trằn trọc, nhẹ mυ"ŧ.
Tống Ngâm Tuyết trừng lớn hai mắt, tay không ngừng huy động, có thể là thủ pháp Minh Tịnh quá tinh xảo làm cho người ta sợ hãi, giống như lần trước đè nặng nàng trong rừng hoa đào, rõ ràng có dùng bao nhiêu khí lực, nàng vẫn giãy không ra.
“Buông tay, Minh Tịnh!” Thật vất vả mới thoát ra thở dốc, Tống Ngâm Tuyết mặt lạnh ra lệnh.
Nghe vậy, không tuân theo ý của nàng, Minh Tịnh chỉ cúi đầu nhìn nàng, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua cánh môi xinh đẹp mềm mại, thanh âm thấp mị mà từ tính nói: “Quận chúa người không chú tâm. . . . . .”
“Ngươi ——” nghe vậy há mồm muốn bác bỏ, nhưng ngay lúc này, Minh Tịnh lại cúi đầu lần nữa, không giống với vừa rồi nhẹ nhàng hôn, mà là mãnh liệt, bá đạo nóng bỏng hôn nồng nhiệt!
Trong miệng, tựa hồ từng cái góc, đều bị hắn rầm rĩ cướp đoạt chiếm lĩnh, bị ép cùng hắn miệng lưỡi quấn giao, mặt Tống Ngâm Tuyết đỏ lên, hung hăng cắn hắn.
Khóe miệng chảy máu, chậm rãi buông nàng ra, trong mắt Minh Tịnh là một mảnh bình tĩnh, không thấy biểu hiện khi thể xác và tinh thần đều nhập vào tình cảm mãnh liệt, cũng không có sự ảo não khi bị người ta thương tổn, có, vĩnh viễn chỉ là sự thong dong không thay đổi.
“Bốp ——” một tiếng, không cần suy nghĩ vung tay lên, Tống Ngâm Tuyết phụng phịu, vô cùng lạnh lùng nói: “Đừng để ta thấy lần thứ hai!”
Lạnh lùng xoay người, nhanh chóng rời đi, vào giờ khắc này, vô cùng vững tin, Minh Tịnh, hắn tuyệt đối có mục đích! Một nam nhân không chút nào để ý nàng tìm ai thị tẩm, lại luôn chẳng biết cố ý hay vô tình trêu đùa lòng nàng, hành vi như thế, không phải dụng tâm kín đáo, thì là cái gì!
Lạnh lùng đi về phía trước, sau lưng, Minh Tịnh vẻ mặt lạnh nhạt, ưu nhã tự nhiên lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó nhìn thẳng phía trước, khẽ nở nụ cười. Nụ cười kia, làm cho người ta thấy không rõ suy nghĩ thật, chỉ cảm thấy hư hư thực thực. . . . . .
Trong đại sảnh Tử Sở các, Quân Tử Sở cầm chén rượu, rầu rĩ ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, tiếp theo, lại không chút ngần ngừ rót đầy một ly nữa.
Hắn rất ít khi uống rượu, không phải bởi vì không biết uống, mà là chán ghét sự mơ màng không thanh tỉnh sau khi say rượu, vào một khắc lơ là kia, hắn có thể trở thành vong hồn dưới thủ đoạn của bọn huynh đệ rồi! Cho nên, bất luận vào lúc nào hắn đều muốn bảo trì sự thanh tỉnh, đối với rượu, từ trước đến nay rất hiếm khi đυ.ng vào, mặc dù đυ.ng, cũng chỉ lướt qua là dừng lại, không bao giờ quá chén! Nhưng hôm nay, hiện tại! Hắn không như vậy! Hắn muốn rượu! Muốn uống rượu! Muốn uống rất nhiều rất nhiều rượu!
Một ly lại một ly, hết chén này đến chén khác, trong đầu, không ngừng tái diễn các loại cử chỉ vừa rồi của Kiều Mạt Nhi, trái tim, lập tức một mảnh lạnh giá.
Mạt Nhi, người kia là muội sao? Nữ tử mạnh mẽ hung ác, thô tục ác độc kia, thật sự là muội sao? Muội đã từng, ôn nhu hiền lương như vậy, khéo hiểu lòng người như vậy, chính là sau một thời gian phân ly, vì sao biến hóa của muội lại lớn như vậy? Ba năm! Bất quá là ba năm, muội của ba năm trước đây? Muội hôm nay? Rốt cuộc ai, mới chân chính là muội?
Trong mê man hỗn loạn, dùng rượu đắng chặt đứt nỗi buồn, hắn cay đắng bưng chén rượu, dưới thần sắc lo lắng của Cầm Tâm, vô lực nằm trên bàn đá, cô đơn, buồn bã một ngụm tiếp một ngụm.
Có câu “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm” ! Khi Tử Sở thống khổ uống rượu thì cách đó không xa, tiếng nghị luận líu ríu của vài cái hạ nhân truyền thẳng vào tai.
“Ai, các ngươi biết không? Khuynh Nhạc công chúa kia a, căn bản không phải là người đứng đắn gì đâu! Quả thực chính là một ả da^ʍ phụ!”
“A? Da^ʍ phụ? Có vẻ không giống a?”
“Nói nhảm! Ai dán hai chữ da^ʍ phụ trên mặt đi khắp nơi để cho người khác xem a! Ta nói cho các ngươi biết a, Khuynh Nhạc công chúa kia, nàng căn bản chưa thể hiện bộ mặt thật!”
“A, vậy bộ mặt thật của nàng rốt cuộc như thế nào a? Tỷ tỷ đáng yêu, cầu ngươi mau nói cho ta biết a!”
“Được được! Ta nói cho các ngươi biết, công chúa kia a, nàng rõ ràng ở trước mặt mọi người, công nhiên lột sạch quần áo câu dẫn Tử Sở công tử!”
“A! Không thể nào! Loại chuyện đồi phong bại tục này, nàng cũng làm được!”
“Tại sao làm không được! Không tin ngươi đi hỏi bọn A Đại a! Bọn họ chính là tận mắt nhìn thấy chuyện này đấy! Nghe nói lúc ấy bọn họ xông vào bắt thích khách, cái cô công chúa kia nhất thời không kịp phản ứng, hai bầu vυ" to sáng loáng cứ như vậy trình diễn trước mặt bọn họ, thật là mắc cỡ chết người!”
“A! Ông trời a! Không thể nào! Nếu cô công chúa kia thực sự bị nhiều người xem như vậy, nàng còn có mặt mũi nào mà sống a? Đã sớm một sợi thừng treo cổ rồi!”
“Ai, Du Thái(cây cải dầu), cúc hoa, các ngươi không hiểu dâu! Vì cái gì lúc nãy ta nói cái cô công chúa kia là da^ʍ phụ? Nguyên nhân chính là ở chỗ này! Các ngươi ngẫm lại xem, nữ tử bình thường, bị nhục nhã cỡ này, sao còn mặt mũi sống trên đời, lúc ấy đã sớm một đầu đâm tường chết tại chỗ rồi! Hơn nữa cho dù không đâm chết, ít nhất cũng phải bị khϊếp sợ không nhẹ mới đúng chứ? Chính là cô công chúa này thì cao cường rồi, chuyện gì cũng không có! Chẳng những không ngượng ngùng, ngược lại còn hung ác tuyên bố muốn gϊếŧ bọn A Đại, đem bọn họ ra móc mắt, ném thi thể cho chó ăn! Ngươi nói loại công chúa như vậy, không phải da^ʍ phụ thì là cái gì?”
“Tỷ tỷ dễ thương, vì cái gì như vậy thì nhất định là da^ʍ phụ a?”
“Ai, ngươi là ngốc thực hay là giả đần a! Cái cô công chúa kia đã không biết liêm sỉ như vậy, nguyên nhân cũng chỉ có một thôi! Chính là, nàng căn bản không phải là xử nữ, thân thể nhất định đã sớm bị người ta nhìn rồi, cho nên khi bọn A Đại xông vào, nàng mới có thể không thèm quan tâm nha! Thử nghĩ coi, một nữ hài tử, dưới loại tình huống này cũng phải có chút xấu hổ, công lực của nàng, khẳng định so với kỹ nữ thanh lâu còn mạnh hơn, cũng không biết bị bao nhiêu người chơi đùa qua rồi! Ai!”
“A —— má ơi! Cái cô công chúa kia sao có thể như vậy? Bề ngoàitrong ngọc trắng ngà, không thể tưởng được lại là loại mặt hàng như vậy! Phi ——”
“Cái này gọi là ‘ nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài ’! Ngươi nhìn quận chúa của bọn ta, tuy nói nàng yêu thích nam sắc, tính tình ương ngạnh! Nhưng mà nàng đường đường chính chính, làm việc quang minh lỗi lạc, nói cái gì làm cái đó! Một chút cũng không như cô công chúa chó má kia, chỉ biết vụиɠ ŧяộʍ làm mấy việc xấu xa dơ bẩn! Quả thực là thấp hèn đến cực điểm!”
“Đúng đúng! Loại người này, không nên ở trong vương phủ chúng ta! Có nàng ở một ngày, quả thực chính là loại một nhục nhã đối với Vương Phủ chúng ta! Nhanh đuổi nàng đi a!”
“Thôi đi! Nàng chính là người được Thánh Thượng hạ chỉ vào ở! Không có ý chỉ của Thánh Thượng, ai dám đuổi nàng đi! Thiệt là, cũng không biết Thánh Thượng nghĩ thế nào, rõ ràng đem một cái hàng nát như vậy đưa đến phủ chúng ta! Ngươi có chú ý tới dấu đỏ trên người nàng không? Rõ ràng là dấu vết sau khi hoan ái cùng cái tên nam nhân nào đó lưu lại, còn hết lần này tới lần khác nói là dị ứng! Thật là không biết xấu hổ!”
“Hàng nát. . . . . . Đúng rồi, Ba Tiêu (chuối tây) tỷ tỷ! Nghe tỷ nói như vậy, ta lại nghĩ tới, buổi tối mấy ngày hôm trước, ta còn trông thấy Lục hoàng tử y quan không chỉnh tề từ Thiên Hương các đi ra! Hơn nữa vừa đi, trong miệng còn vừa nói cái gì ‘ bất quá chỉ là loại hàng nát bị người ta ăn nằm chán chê, bổn hoàng tử còn không thèm ’!”
“A! Nguyệt quý, ngươi thật sự nghe được Lục hoàng tử nói như vậy a?”
“Đúng a! Không tin tỷ có thể đi hỏi Đinh Hương! Ngày đó là ta cùng nàng trực đêm!”
“A ~ đáng chết! Không thể tưởng được thứ công chúa chó má đó sức lực lớn như vậy, thậm chí ngay cả người như Lục hoàng tử cũng không buông tha? Chẳng lẽ Kiều quốc bọn họ không có nam nhân a, nên phải chạy đến Đại Tụng dọa người!”
“Hì hì, có lẽ là nam nhân Kiều quốc đều bị nàng chơi sạch, muốn đến Đại Tụng thay đổi khẩu vị xem sao a! Hắc hắc!”
“Đúng đúng! Chuyện này cũng có thể! Hì hì!”
Tiếng khe khẽ nghị luận của bọn hạ nhân, khi thì xen lẫn tiếng cười châm chọc, thẳng tắp nặng nề gõ vào tim Tử Sở, nghe vậy, hắn gắt gao nắm chặt tay, không nói một lời buồn bực mãnh liệt rót rượu, sắc mặt, khó coi tới cực điểm!
Bất quá cùng lúc đó, ở bên cạnh hắn, tươi sáng hoàn toàn đối lập, Cầm Tâm vẻ mặt đắc ý, che miệng, bộ dạng muốn cười lại không dám cười, làm cho cả người nàng thoạt nhìn, vui vẻ như vậy, sung sướиɠ như vậy. . . . . .