- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngồi Hưởng Tám Chồng
- Chương 56: Gió thổi vỏ trứng gà
Ngồi Hưởng Tám Chồng
Chương 56: Gió thổi vỏ trứng gà
Từ trong nội cung trở về, ngày hôm sau, Tống Ngâm Tuyết đang ở thư phòng chờ Kỳ Nguyệt đến báo cáo, lúc này, Kiều Mạt Nhi lắc lư õng ẹo tiến đến, “Muội muội đang bận sao?”
“Không có gì! Đợi người mà thôi.” Giương mặt cười cười, Tống Ngâm Tuyết thâm ý nhìn. A! rồng đến nhà tôm! Không biết hôm nay Khuynh Nhạc công chúa này, lại muốn chơi cái trò quỷ gì đây?
“Công chúa tỷ tỷ tìm ta có việc sao?”
“A, là như vậy!” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết hỏi mình, Kiều Mạt Nhi lập tức mặt mày hớn hở: “Muội muội! Ta đến Đại Tụng cũng một thời gian rồi, còn chưa có cơ hội đi tham quan trong thành, tìm hiểu phong thổ ở đây! Ta thấy hôm nay tiết trời không tệ, ánh nắng tươi sáng, mới có ý nhờ muội muội cùng đi ra ngoài dạo một vòng, không biết muội muội cảm thấy thế nào?”
Giọng nói khẩn thiết, vẻ mặt chân thành, mở to đôi mắt câu hồn, Kiều Mạt Nhi mỉm cười nói.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hạ con mắt xuống, tròng mắt vừa chuyển, lập tức ngẩng đầu hợp tình hợp lý nói: “Sao công chúa tỷ tỷ lại nói vậy! Cái gì nhờ với không nhờ! Tỷ tỷ đến Đại Tụng mấy ngày, Ngâm Tuyết làm chủ mà không thể tận sức chu toàn, mang tỷ tỷ đi khắp nơi du ngoạn một phen, lại còn khiến tỷ tỷ tới mời ngược lại ta, chuyện này Ngâm Tuyết thật đúng là áy náy!”
“Không quan trọng, muội muội đừng để trong lòng! Cái gì làm chủ chu toàn với không chu toàn, không sao không sao chỉ cần hôm nay muội muội đáp ứng đi dạo cùng ta là được rồi!”
“Tỷ tỷ thật đúng là thấu tình đạt lý a!”
Khách sáo ngươi một câu, ta một câu, đẩy qua đẩy lại, đáy lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh một tiếng: hừ! Không có chuyện gì mà ân cần, thì không phải kẻ gian tức là đạo chích! Lập tức đứng lên, ưu nhã lễ độ vuốt cằm, thuận tay làm một cái tư thế “Mời”: “Đã như thế, vậy xin mời, công chúa tỷ tỷ!”
“Được!” Gật gật đầu, xoay người bước đi, nhưng trong mắt lóe lên một tia tính toán! Tống Ngâm Tuyết thấy vậy, miệng mỉm cười, cất bước đi theo.
Mới ra cửa, liền đυ.ng phải Kỳ Nguyệt đến báo cáo. Hắn vừa thấy Tống Ngâm Tuyết lúc này muốn đi ra ngoài, do dự nên không tiến lên.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết trong lòng vừa động, tiếp tục mở miệng nói với hắn: “Kỳ Nguyệt, chúng ta đang muốn đi ra ngoài dạo một vòng, ngươi muốn đi cùng hay không?”
“. . . . . .” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết mời, Kỳ Nguyệt phản ứng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nàng. Nếu như là lúc trước, hắn nhất định đã sớm phất tay áo phẫn hận rời đi! Chính là hôm nay, sau khi biết rõ sự tình đích thực năm đó, lại cùng Tống Ngâm Tuyết ở chung mấy ngày, hắn, do dự. . . . . .
“Được.” Vô tình, tựa như không ý thức được, Kỳ Nguyệt nhìn cặp mắt đẹp như bầu trời đầy sao tô điểm kia của Tống Ngâm Tuyết, trong miệng, lần đầu tiên lại ôn nhu đáp ứng.
Hả?
Vốn cho là hắn sẽ không đáp ứng, muốn trêu hắn một phen, ai biết hắn rõ ràng lại đáp ứng rồi? Kỳ quái! Sao Kỳ Nguyệt lại đồng ý chứ?
Khó hiểu nhún vai, không nói thêm cái gì, dù sao nhiều hay ít người, đối với nàng mà nói không có một điểm ảnh hưởng gì, hắn đã nguyện ý đi cùng, vậy hãy để cho hắn đi theo a!
Bất quá Tống Ngâm Tuyết không có gì, nhưng Kiều Mạt Nhi tựa hồ có chút không vui, chỉ thấy nàng bĩu môi nói: “Ngâm Tuyết muội muội, hai người đại cô nương chúng ta đi dạo phố, mang theo một người nam tử chỉ sợ có nhiều điều bất tiện a. . . . . .”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kỳ Nguyệt biến hóa, đang không biết mở miệng như thế nào thì Tống Ngâm Tuyết nghiêng mắt nói: “Vậy sao? Nếu như công chúa tỷ tỷ cảm thấy Kỳ Nguyệt đi theo không tiện, chúng ta có thể mời Tử Sở phu quân cùng đi! Như vậy hai người có thể làm bạn, cũng không cảm thấy có gì bất tiện rồi!”
“Cái này. . . . . .” Khó xử suy nghĩ một chút, Kiều Mạt Nhi tựa hồ có chút không muốn, chính là Tống Ngâm Tuyết cũng không phải người tốt lành gì, nhìn thấy nàng như vậy, há lại để cho nàng như nguyện? Bàn tay thon dài giương lên nói với Mân Côi bên cạnh: “Mân Côi, đi mời Tử Sở phu quân đến, nói ta cùng với Khuynh Nhạc công chúa muốn cùng hắn ra ngoài dạo chơi!”
“Dạ!” Thuận theo hạ thấp người mà đi, dưới sắc mặt không được tốt lắm của Kiều Mạt Nhi, Tống Ngâm Tuyết khép hờ mắt, lẳng lặng chờ.
Lúc này trong nội tâm Kỳ Nguyệt phập phồng, hắn giương mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt cười nhạt, trên gương mặt khuynh thành tinh khiết hoàn mỹ không có một điểm tỳ vết nào, nhất là cặp mắt tinh xảo tuyệt mỹ kia, dù cho nhắm lại, cũng khiến người ta bị hấp dẫn thật sâu.
Bắt đầu từ khi nào, nàng lại trở nên đẹp như vậy?
Kỳ Nguyệt mở hai mắt, không ngừng nhìn nàng, tay không ý thức được, chậm rãi nắm lại. Tống Ngâm Tuyết, tại sao ngươi phải đi cùng ta. . . . . .
Suy đoán ý nghĩ chân thật của nàng, cảm thấy nàng cũng không phải thành tâm muốn mời mình, nhưng trong đáy lòng lại luôn luôn có một giọng nói không ngừng an ủi: nàng là vì không bỏ ngươi xuống được mới có thể làm như vậy, nàng thích ngươi, thích ngươi. . . . . .
Đúng! Nàng yêu hắn! Nàng nhất định là thích hắn! Bằng không, nàng sẽ không tình nguyện mạo hiểm trở mặt cùng Tống Vũ Kiệt,mạo hiểm đi cứu mình, sau khi mình lấy oán trả ơn cũng còn tiếp tục dung mình ở trong phủ quản lý sản nghiệp!
Đúng! Nhất định là như vậy, nàng nhất định là thích hắn!
Không ngừng tự nói với mình, trong nội tâm Kỳ Nguyệt chậm rãi bình tĩnh lại, lúc này, Mân Côi cũng dẫn Tử Sở chậm rãi đi tới.
“Phu quân, công chúa tỷ tỷ muốn đi ra ngoài dạo một vòng, ta cảm thấy nhiều người náo nhiệt hơn, cho nên liền mời phu quân và Kỳ Nguyệt cùng đi, người có ý kiến gì không?” Giống như đang hỏi ý kiến của hắn, nhưng cước bộ, cũng đã bắt đầu đi ra ngoài.
Thấy vậy, Tử Sở nhìn nhìn nàng, lại nhìn Kiều Mạt Nhi bên cạnh, cuối cùng không nói gì, nhấc chân đi theo.
Đi ở trên đường cái, Kiều Mạt Nhi một mực hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt giống như đối với cái gì cũng cảm thấy hứng thú. Nhưng Tống Ngâm Tuyết thấy vậy, lại âm thầm hiểu rõ, ngửi được mùi mưu đồ đen tối.
Vốn là! Đường đường là công chúa của một nước, cái dạng biểu diễn gì chưa thấy qua, vẻ mặt có cần phải biểu hiện hào hứng như vậy sao? Hừ! Nàng càng làm như thế, vậy càng nói rõ nàng giấu đầu hở đuôi, muốn che dấu mục đích của mình mà thôi!
Ha ha, mục đích a! Là cái gì đây? Tống Ngâm Tuyết cười cười chuyển động đôi mắt giảo hoạt của nàng, âm thầm nói với chính mình: được rồi! Người nào đó đã muốn biểu diễn, mình cũng cố mà phụng bồi a. . . . . .
Đi dạo chung quanh một lát, trên đường đi đều là tiếng cười nói hoan hô của Kiều Mạt Nhi, Tử Sở cười cười nhìn nàng, cũng không nói nhiều, mà Tống Ngâm Tuyết, thì bộ dạng thờ ơ, yên lặng quan sát bốn phía.
Tầm mắt Kỳ Nguyệt bên cạnh, từ đầu tới cuối không hề rời khỏi Tống Ngâm Tuyết, bởi vì hắn nhìn không thấu biểu hiện của nàng lúc này, nhàn nhạt cứ như cái gì cũng không để tâm, nhưng lại có sự tự tin nắm giữ hết thảy!
Cảm giác mâu thuẫn này, làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy không ngừng chăm chú nhìn nàng, muốn đem nàng xem thật tinh tường, muốn giải thích nghi hoặc trong đáy lòng , nhưng đồng thời làm như vậy cũng là để. . . . . .
“Ai, mới đó đã đi dạo lâu như vậy? Thật đói a!” Một tiếng kêu yêu kiều vang lên, không khỏi đem lực chú ý của ba người kéo lại! Lúc này Kiều Mạt Nhi, có sự mệt mỏi sau khi hưng phấn qua đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhíu lại, đáng thương nói: “Biểu ca, Ngâm Tuyết muội muội, nơi này có khách điếm gì đồ ăn ngon không, ta hơi đói bụng.”
“Cái này. . . . . .” Vừa nghe vậy, Tử Sở trù trừ một chút, sau đó nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết nói: “Ta cũng không rành Đại Tụng, hay là hỏi quận chúa thôi!”
Hỏi ta? Ta cũng không biết a! Tức giận liếc mắt, lập tức nhìn về phía Kỳ Nguyệt, khi Tống Ngâm Tuyết đem vấn đề giao cho Kỳ Nguyệt, mà Kỳ Nguyệt lại cho rằng đây là một loại biểu hiện nàng nhìn trúng mình thì hắn giơ tay chỉ chỉ phía trước nói: “Cách đây ba trăm mét, có một nhà Mính Tụ hiên, nghe nói món ăn chỗ đó cũng không tệ lắm.”(Myu: Kỳ Nguyệt ca ơi, Dưa bở ngon hem ???)
“Được, chúng ta đi chỗ đó a!” Vui vẻ cười, Kiều Mạt Nhi mở miệng liền muốn đi. Thấy thế, Tống Ngâm Tuyết không nói thêm cái gì, trực tiếp sải chân bước đi.
Bên trong Mính Tụ hiên, bốn người một bàn, Kiều Mạt Nhi rất hào hứng chọn cả bàn món ăn đặc sắc, sau đó cùng Tử Sở bắt đầu nói chuyện trời Nam biển Bắc.
“Biểu ca, nước Đại Tụng này, mặc dù không thể giàu như Kiều quốc cùng Hoa quốc, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, thú vị đến cực điểm !” Cố ý giả bộ như rất khả ái, Kiều Mạt Nhi nhăn nhăn cái mũi nhỏ bẻ, giống như làm nũng nói.
“Đó là do lần đầu tiên Mạt Nhi đi dạo trong chợ! Kỳ thật kinh thành các nước, đi tới chỗ nào cũng tương tự nhau!” Cưng chiều nhìn nàng, Tử Sở ôn nhu mở miệng.
Kỳ thật đối với quan hệ giữa Kiều Mạt Nhi cùng Quân Tử Sở, trong Nhữ Dương Vương phủ không ai không biết, không ai không hiểu, cho nên đối với nhu tình mật ý của bọn hắn lúc này, Kỳ Nguyệt nhìn thấy cũng không kinh ngạc!
Bất quá có một chuyện, hắn lại có chút nghĩ không thông, người có ham muốn giữ lấy siêu mạnh như Tống Ngâm Tuyết , khi tận mắt thấy phu quân của mình cùng người trong lòng hắn chuyện trò vui vẻ, vì cái gì nàng có thể trấn định uống trà như thế, bộ dạng như việc không liên quan đến mình? Chẳng lẽ i. . . . . .
Chẳng lẽ vì Tử Sở là do Thánh Thượng ban cho, mà cũng không phải tự Tống Ngâm Tuyết nhìn trúng, cho nên trong lòng nàng, nàng căn bản là không yêu hắn? Là như vầy phải không? Thật sự là như vầy phải không. . . . . .
Đột nhiên, cái ý nghĩ không xác định này, làm cho lòng Kỳ Nguyệt tung tăng như chim sẻ không thôi! Làm cho hắn băn khoăn không rõ, dù sao trong lòng cũng ấm áp, thậm chí có chút hi vọng hai người ngọt ngào trước mắt lập tức đính hôn, từ nay về sau rời xa Nhữ Dương Vương phủ, cùng nhau trải qua cuộc sống thần tiên tiêu dao khoái hoạt đi!
Ừ! Hắn nghĩ như vậy, hoàn toàn là xuất phát từ mục đích hi vọng người có tình trong thiên hạ sẽ đến được với nhau, không có bất kỳ một cảm tình gì khác trộn lẫn bên trong!
Kỳ Nguyệt lừa mình dối người âm thầm nghĩ, lúc hắn ngẩng đầu định vụиɠ ŧяộʍ ngắm Tống Ngâm Tuyết thì sau lưng, vang lên giọng nói của một nam tử xa lạ: “Nha, đây không phải Nhữ Dương quận chúa sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ!”
Vừa nghe tiếng, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phùng Tử Chương một thân áo gấm quý giá, cười mỉm đi tới bên này.
“Không thể tưởng tượng được hôm nay có thể gặp gỡ Nhữ Dương quận chúa ở đây, thật đúng là phúc khí của Tử Chương a!” Sau khi đến gần, Phùng Tử Chương hai tay ôm quyền, lễ phép hướng Tống Ngâm Tuyết than thở.
“Nhị tỷ phu, thì ra trong mắt của huynh, cũng chỉ có một mình Ngâm Tuyết muội muội a!” Cố ý nói ra một câu giả như vui đùa, nhưng thực tế là châm chọc, Kiều Mạt Nhi lúc này đứng lên, vẻ mặt tươi cười trêu ghẹo.
Nghe vậy, hiểu ngay ý tứ của nàng, nhưng không biết vì cái gì, mặt Kỳ Nguyệt cùng Tử Sở rõ ràng đồng thời có chút biến đổi, cứ như có một chút gì đó không được tự nhiên đang trồi lên dưới đáy lòng.
Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nghe mấy lời đầy thâm ý của Kiều Mạt Nhi, ngoài mặt là một mảnh bình tĩnh! Nàng muốn nhìn xem, trong của hồ lô người nào đó, rốt cuộc là bán thuốc gì đây!
Phùng Tử Chương vẻ mặt đầy tìиɧ ɖu͙© nhìn Tống Ngâm Tuyết, quan sát ở khoảng cách gần, hắn càng phát hiện sự mỹ lệ động lòng người của nàng.
Cực phẩm, thật đúng là cực phẩm! Hai mắt phát ra hào quang tham lam, thần sắc mê mẩn khiến cả người Phùng Tử Chương thoạt nhìn có chút hèn hạ, Kiều Mạt Nhi vừa thấy như vậy, trong nội tâm ghen tức l*иg lộn, lại giả bộ vui vẻ nhìn, lập tức mở miệng lần nữa: “Nhị tỷ phu, Mạt Nhi đang nói chuyện với huynh! Huynh rốt cuộc có nghe được không vậy?”
“Nghe được nghe được!” Vội vàng lấy lại tinh thần nói tiếp, “Lúc nãy sơ suất không phát hiện Mạt Nhi muội muội!”
“Đúng a! Trong mắt Nhị tỷ phu cũng chỉ thấy mỹ nhân, làm sao còn có thể để ý đến muội chứ!” Nửa thật nửa giả mà nói…, khiến người nghe giật mình. Tử Sở giương mắt, khó hiểu nhìn Kiều Mạt Nhi, trong lòng thầm nghi hoặc: từ khi nào thì Mạt Nhi biến thành không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy nhỉ? Rõ ràng công nhiên nói mấy lời không biết đúng mực như thế?
Mà cùng lúc đó, Kỳ Nguyệt cũng không nhanh không chậm nhìn Phùng Tử Chương, nhất là khi thấy cặp mắt hắn toát ra sắc dục thì hắn liền khó chịu một hồi, không khỏi mặt lạnh lùng không nói một lời.
Thấy mình có vẻ không được những người khác hoan nghênh, Phùng Tử Chương mỉm cười, cũng không thèm để ý tới! Bởi vì trong lòng hắn, đã sớm nhận định Tống Ngâm Tuyết là một đãng phụ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên chỉ cần chính cô ta biểu hiện tốt, tin rằng qua không bao lâu, chính mình liền có thể đem nàng đặt ở dưới thân, hảo hảo mất hồn một phen rồi!
“Quận chúa, bởi vì cái gọi là ‘ hẹn trước không bằng gặp ngẫu nhiên ’! Hôm nay chúng ta may mắn gặp gỡ, do đó Tử Chương cũng không ngại ngồi xuống, nâng cốc trò chuyện cùng quận chúa a!” Phùng Tử Chương vui vẻ nói.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, thâm ý nhìn Kiều Mạt Nhi bên cạnh một chút, sau đó thầm chế nhạo câu “Ngẫu nhiên gặp”, nàng gật đầu đồng ý, “Đương nhiên là không ngại! Có thể cùng Phùng Phò mã trò chuyện, đó cũng là vinh hạnh của Ngâm Tuyết!”
“Hay! Hay! Nhữ Dương quận chúa quả nhiên đúng như bên ngoài đồn đại, tài đức vô song, phóng khoáng hào sảng a!”
“Tài đức vô song, phóng khoáng hào sảng?” Phùng Tử Chương nói một câu nịnh hót khoa trương đến không biết giới hạn, khiến cho Tống Ngâm Tuyết không khỏi nổi máu nghịch ngợm, nàng nhìn ba gương mặt không được tự nhiên bên cạnh Phùng Tử Chương, thầm buồn cười, cố ý giả bộ như rất hưởng thụ nói: “Ai, tuy đây là sự thật! Nhưng nghe Phùng Phò mã nói thẳng ra như thế, Ngâm Tuyết quả thật rất là ngượng ngùng!”
Cố ý cúi thấp đầu, bộ dáng như là thật ngại ngùng, khiến mấy người bên cạnh vô cùng buồn ói, Tống Ngâm Tuyết cười gian. Đã có người muốn vuốt mông ngựa, nàng cũng tạm thời phối hợp thôi!
Đúng là không biết xấu hổ! Chưa từng thấy kẻ không biết xấu hổ như vậy! Kiều Mạt Nhi lúc này hung dữ trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, hận không thể tiến lên một bả xoá sạch nụ cười sáng lạng của nàng. Quả nhiên là tiện nhân! Nhìn liền chướng mắt!
Khó chịu trao đổi ánh mắt cùng Phùng Tử Chương, tỏ ý không hài lòng với hành động của hắn, thấy vậy, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết cực kỳ sắc bén , lập tức rõ ràng hết thảy, nàng thích thú đợi hành động kế tiếp của bọn họ.
“Ha ha, quận chúa đúng là tuyệt sắc, chỉ có ở trên trời, không tồn tại dưới trần gian a!” Một câu ca ngợi, vòng trở lại chủ đề chính hôm nay của Phùng Tử Chương.
“Thật không? So với công chúa tỷ tỷ thì sao?” Nhếch mày, giống như vô tình, kì thực là cố ý hỏi, Tống ngâm Tuyết nhẹ nhàng cười cười nói.
“Cái này. . . . . .” Cảm thấy có chút khó xử, Phùng Tử Chương nhìn thấy biểu lộ Kiều Mạt Nhi có chút không tốt, khó coi, lại nhìn Tống Ngâm Tuyết khuôn mặt chân thành, hi vọng được câu trả lời khẳng định, lập tức máu nóng bốc lên, mở miệng tán dương: “Đương nhiên là quận chúa a! Vẻ đẹp của Quận chúa, giống như mây trắng trên bầu trời, tuy gần mà xa, muốn nắm bắt mà không thể chạm vào, bất luận kẻ nào cũng không thể sánh kịp!”
Chậm rãi mà nói, không có chú ý tới sắc mặt Kiều Mạt Nhi càng ngày càng khó coi, cùng với hai đấm gắt gao nắm lại, hai mắt Phùng Tử Chương nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, từ khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nàng, chậm rãi dời về phía bộ ngực mềm mại kiêu ngạo. . . . . .
Nhất thời, lại cảm thấy một cổ du͙© vọиɠ từ dưới bụng bay lên, trêu chọc hắn hận không thể sau một khắc liền đem nàng đặt ở dưới thân, oán hận chà đạp một phen!
Kỳ Nguyệt nhìn vẻ mặt Phùng Tử Chương lúc này biểu lộ da^ʍ uế, không biết vì cái gì, đáy lòng đột nhiên bùng lên một cỗ phẫn nộ, cổ phẫn nộ này, thiêu đốt hắn khống chế không nổi, muốn đi lên vung một quyền đánh bầm mắt tên kia!
“Không biết vị này là. . . . . .” Tựa hồ nhìn ra Kỳ Nguyệt không thoải mái, Phùng Tử Chương mở miệng hỏi. Hai người nam tử ở đây, Tử Sở thì hắn biết, chỉ có vị nam tử tuấn mỹ lớn lên hào hoa phong nhã, toàn thân lộ ra phong độ của người trí thức trước mắt này thì hắn không nhận biết.
“Hắn là Kỳ Nguyệt!”
“Thì ra huynh chính là vị tài tử trong phủ quận chúa a! Thất kính, thất kính! Hôm qua vừa nghe về tài hoa của Kỳ Nguyệt công tử, trong lòng Tử Chương thật là bội phục, còn muốn ngày nào đó có cơ hội tới nhà viếng thăm, không ngờ hôm nay đã ngẫu nhiên gặp được rồi! “ Phùng Tử Chương vỗ mông ngựa, nở nụ cười! Bất quá Kỳ Nguyệt cũng không phải nữ tử, chỉ liếc nhìn hắn, cũng không có phản ứng gì khác.
Vừa thấy Kỳ Nguyệt không để ý đến mình, Phùng Tử Chương cảm thấy không thú vị, ngay sau đó lại đem tầm mắt thả lại trên người Tống Ngâm Tuyết, bắt đầu không kiêng nể gì mà đáng giá .
Tống Ngâm Tuyết lúc này, vừa thấy biểu lộ gấp gáp háo sắc của Phùng Tử Chương, cũng đại khái đoán được bảy tám phấn ý tứ của hắn, cho nên dưới đáy lòng cười lạnh một hồi, ánh mắt nhìn về phía hắn và Kiều Mạt Nhi cũng không nhịn được lạnh lẽo ba phần.
“Phùng Phò mã, nghe nói Kiều quốc sản vật phong phú, người dân trong nước giàu có! Không biết có phải là sự thật hay không a?”Con ngươi đảo một vòng, nàng lại bắt đầu nảy ra ý xấu.
Vừa nghe lời này, Kiều Mạt Nhi cùng Phùng Tử Chương bên cạnh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, một loại cảm giác ưu việt hơn người lập tức hiện ra trên người chúng.
“Đúng vậy! Kiều quốc sản vật phì nhiêu, người dân trong nước cũng tương đối giàu có! Không biết quận chúa hỏi cái này, là có chuyện gì?” Phùng Tử Chương hơi khó hiểu hỏi.
“A, là như vậy! Hôm nay chúng ta đi ra vội vàng, trên người đã quên mang bạc, một bàn lớn đồ ăn trước mắt này không có tiền để trả, đang lo. . . . . .”
“Ha ha, cái này không khó! Bữa tiệc này, coi như là Tử Chương làm chủ, mời các vị dùng cơm là được rồi!” Tống Ngâm Tuyết còn chưa nói xong, vì biểu hiện phong độ của mình, Phùng Tử Chương đã gấp gáp mở miệng cắt ngang.
Thấy con cá mắc câu, Tống Ngâm Tuyết cười thầm, ngoài miệng vội vàng khó xử nói: “Cái này sao được! Phùng Phò mã khó có dịp đến Đại Tụng ta, là khách quý của Đại Tụng ta! Lẽ ra phải do chủ nhân là ta đây làm chủ mới đúng, sao lại không biết xấu hổ để cho Phùng Phò mã tốn kém? Không được không được! Hay là như vậy đi, Phùng Phò mã đem ngân lượng hiện có trên người cho ta mượn, chờ ngày mai, ta lại phái người đưa qua cho phò mã!”
“Quận chúa đừng nói vậy! Không phải chỉ là ngân lượng thôi sao? Làm gì nói ượn hay không ượn! Trực tiếp do Tử Chương trả là được, cứ coi như lễ gặp mặt ta tặng cho quận chúa!” Vì làm vui lòng người đẹp, Phùng Tử chương giương bàn tay to, vẻ mặt chẳng hề để ý nói.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết do dự một chút, miệng thầm thì: “Lễ gặp mặt. . . . . . không nên không nên! Cái lễ này quá nặng, ta mà nhận thì thật xấu hổ! Phùng Phò mã vẫn là đem ngân lượng cho ta mượn là được rồi!”
Cố ý dây dưa với hắn, một bộ dạng không muốn nhận! Chính là nàng càng như vậy, trong lòng Phùng Tử Chương lại càng ngứa ngáy, khí phách mở miệng nói: “Chút tiền này có gì quan trọng! Quận chúa cứ việc yên tâm, Tử Chương nhất định gánh vác toàn bộ cho người!”
” Gánh vác toàn bộ? Lời ấy của Phùng Phò mã là thật sao?”
“Thật!” Phùng Tử Chương không hề ngửi được mùi âm mưu, khoe khoang vỗ ngực, vẻ mặt tự tin chắc chắn.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Mà thôi đi, ta sợ trên người Phùng Phò mã không mang nhiều ngân lượng như vậy!”
“Quận chúa nói gì vậy? Xem thường Tử Chương à!” Gấp gáp thể hiện sự giàu có cùng thành tâm của mình, Phùng Tử Chương liền vội vàng vươn tay vào trong ngực, móc tất cả ngân phiếu trên người ra, khoe khoang nói”Quận chúa, năm ngàn lượng bạc! Chuyện này người cứyên tâm a!”
“Năm ngàn lượng. . . . . .” Bộ dáng như có điều gì suy nghĩ, Tống Ngâm Tuyết sau khi suy nghĩ một chút, vẫn chưa chịu tin tưởng:“Phùng Phò mã, người thật sự chắc chắn sẽ tính tiền vì Ngâm Tuyết, a không! Thanh toán sao?”
“Đương nhiên!” Cười tự tin, con mắt đảo qua mọi người, khi chống lại đôi mắt âm trầm của Tử Sở cùng Kỳ Nguyệt thì Phùng Tử Chươngcàng thêm đắc ý trịnh trọng nói lại lần nữa: ” Những câu Tử Chương nói là thật! Hôm nay nhất định sẽ vì quận chúa thanh toán khoản nợ của tửu lâu này!”
Hay lắm! Cái ta muốn chính là những lời này của ngươi!
Trong lòng cười thầm một tiếng, Tống Ngâm Tuyết cảm kích ngượng ngập nói: “Phùng Phò mã thật sự là quá khách khí, chuyện này bảo Ngâm Tuyết phải nói sao cho tốt . . . . . .”
“Cái gì cũng đừng nói, chỉ cần quận chúa. . . . . .” Không để ý đến sắc mặt khó coi của Kiều Mạt Nhi, Phùng Tử Chương vừa nghe lời này, lập tức hai mắt mê đắm muốn mời Tống Ngâm Tuyết buổi tối đến cùng hắn. Nhưng Tống Ngâm Tuyết làm sao cho hắn cơ hội phun ra, một tay vỗ cái bàn, vui vẻ nói: “Hay! Phùng Phò mã quả nhiên là người sảng khoái rộng rãi! Vì một người bèo nước gặp nhau như ta, lại cam nguyện chịu ra một vạn lượng không cầu hồi báo! Người như phò mã, quả nhiên là mẫu mực trên đời, mẫu mực của người lương thiện trong thiên hạ, quả thực là uy phong như sấm rền!”
Nói lỡ mồm, Tống Ngâm Tuyết đang nghĩ có cần giải thích một chút hay không! Chính là sự thật chứng minh, nàng lo xa rồi! Bởi vì lúc này, không ai chú ý tới nàng nói cái gì, chỉ há to mồm ngây ngốc nhìn nàng, nghi hoặc lẩm bẩm “Một vạn lượng. . . . . .”.
“Quận, quận chúa. . . . . . Người nói một bàn đồ ăn này, giá một vạn lượng!” Không thể tin được trợn lồi cả mắt, hỏi lại. Phùng Tử Chương thấy, cái bàn đồ ăn này, tối đa cũng chỉ vài chục lượng, làm sao có thể cần một vạn lượng nhiều như thế. . . . . .
Nhìn biểu lộ kinh ngạc của hắn, Tống Ngâm Tuyết vô tội nháy mắt, vẻ mặt thuần lương nói: “Ta cũng không nói cái bàn đồ ăn này giá một vạn lượng a? Phùng Phò mã hiểu lầm rồi!”
“A!” Vừa nghe lời này, Phùng Tử Chương lập tức cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng thở ra một hơi, nhưng lông mày hắn vừa nới lỏng một khắc, lại gắt gao nhíu lại rồi.
“Phùng Phò mã hiểu lầm rồi! Ta nói chính là mua cái khách điếm này cần một vạn lượng!”
“Mua cửa hàng!” Giọng nói bất giác run lên, đúng là có chút khóc không ra nước mắt.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết rất chân thành nhẹ gật đầu, mở miệng nói:“Ừa! bởi vì Ngâm Tuyết rất ưa thích thức ăn của khách điếm này, cho nên đã cùng chủ quán thương lượng ổn thỏa dùng một vạn lượng mua khách điếm này! Hôm nay vốn là ngày hẹn trả tiền, chỉ vì ta đi ra vội vàng đã quên mang tiền, cho nên mới định hỏi mượn Phùng Phò mã! Ai ngờ Phùng Phò mã lại hào phóng như vậy, một ngụm liền đáp ứng giúp ta giao số tiền này, nhưng lại không nhận hồi báo, trong lòng ta đây a, thật đúng là cảm động không ngừng đây này!”
Không nghĩ đến, giọng Thẩm Dương nàng cũng nói ra*! Tống Ngâm Tuyết gian trá nhìn Phùng Tử Chương lúc này đã ngây ra như phỗng, thầm cười âm độc.(Myu: Đoạn này là Tuyết tỷ nói nhanh quá nên nói cả tiếng địa phương luôn^^)
Trên thực tế, nàng đương nhiên không có thương lượng giá cả với chủ quán, chẳng qua là tạm thời nảy lòng tham bịa chuyện thôi! Theo ánh mắt của nàng, muốn mua cái khách điếm này, nhiều nhất thì giá trị chỉ khoảng ba, bốn ngàn lượng, nếu như lúc này nàng dùng một vạn lượng đến mua, chủ quán há lại không đáp ứng sao? Còn nữa, nàng đã nhìn kỹ qua cái khách điếm này rồi, cảm thấy nếu như thay đổi một phen, tiềm lực, sẽ là vô hạn!
Ha ha, không tốn một quan tiền của mình lại mua được một chỗ kinh doanh có tiềm lực! Loại buôn bán không sợ lỗ vốn này, Tống Ngâm Tuyết nàng từ trước đến nay luôn thích làm!
Mở to mắt, vẻ mặt chờ mong. Nhìn nàng như thế trước mắt, Phùng Tử Chương bất giác lui về phía sau một bước, run rẩy nói: “Chính là quận chúa, người vừa rồi hình như không. . . . . .” Hắn là muốn nói”Ngươi vừa rồi hình như không phải có ý này” !
Tống Ngâm Tuyết đương nhiên hiểu được ý của hắn, chính là giờ khắc này, nàng làm sao lại để cho hắn lùi bước! Lập tức bắt đầu đùa giỡn nhân tâm: “Phùng Phò mã. . . . . . Không phải người mới vừa nói tính khỏan nợ của tửu lâu cho Ngâm Tuyết đấy sao? Hiện tại sao lại. . . . . . Aiii, bỏ đi! Phùng Phò mã đã khó xử, Ngâm Tuyết cũng không nên cưỡng cầu, sai người trở về lấy là được! Chỉ là Kiều quốc này. . . . . . Nam nhân này. . . . . . Ai!”
Một câu, đả kích nhằm thẳng vào Phùng Tử Chương! Châm chọc hắn nói khoác về tài phú của Kiều quốc, cùng sự lật lọng mà một người nam nhân không nên có! Khiến hai vị ngồi nghe mặt mày trắng bệch!
Làm bộ làm tịch nặng nề thở dài, Tống Ngâm Tuyết buồn cười nhìn qua Kỳ Nguyệt bên cạnh, vẻ mặt lại có chút đắc ý trừng mắt nhìn hắn!
Một bên, Kỳ Nguyệt vừa thấy bộ dáng phúc hắc tinh nghịch đáng yêu này của nàng, cùng với cái lưỡi đinh hương nho nhỏ vô ý lè ra với mình, lập tức toàn thân như bị điện giật, cả người không nhúc nhích nhìn nàng. Tim hắn, lại không ngừng co rút . . . . . .
Phùng Tử Chương hiện tại có thể nói là đâm lao phải theo lao, tiến cũng không được, lùi cũng không xong! Mặt tái mét cứng đơ, thẳng tắp trừng mắt đối diện cùng Kiều Mạt Nhi .
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết quyết định hạ sát chiêu, bắt đầu phối hợp nói: “Ai, có câu‘ thế gian này đều có công lý, chịu trả giá thì sẽ có hồi báo ’, ta thấy thật đúng! Như ta không hề trả giá cái gì, làm sao lại không biết xấu hổ để cho người khác tốn kém được?”
Một câu, hai tầng hàm nghĩa: đầu tiên là nghĩa đen, châm chọc chuyện Phùng Tử Chương vừa mới nãy luôn miệng nói giúp sẽ Tống Ngâm Tuyết không cần hồi báo! Thứ hai là nghĩa bóng, âm thầm giựt dây Phùng Tử Chương chỉ cần chịu lấy tiền ra, nàng tự nhiên sẽ cho hắn một sự hồi báo tương ứng!
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, lúc này, tâm trí Phùng Tử Chương đã có chút rối loạn, vừa nghe có thể chiếm lợi, trực giác cho rằng Tống Ngâm Tuyết đã đáp ứng lên giường cùng mình, vì vậy đầu nóng lên, không kịp suy nghĩ lại nói: “Điều này sao gọi là tốn kém! Chuyện Tử Chương đã đáp ứng, nhất định sẽ không nuốt lời!”
“Nhị tỷ phu!” Thấy Phùng Tử Chương lúc này đã bị mê đến thất điên bát đảo, Kiều Mạt Nhi cũng không chú ý đến dáng vẻ nữa, kêu toáng lên.
Bị nàng làm cả kinh, tựa hồ đã phục hồi tinh thần, nhưng mà hối hận đã muộn! Sắc mặt Phùng Tử Chương tệ như người chết, trong ánh mắt gần như muốn phóng lửa của Kiều Mạt Nhi, cùng vẻ mặt cười giả dối của Tống Ngâm Tuyết, hắn sững sờ ngồi xuống, hai tay chậm rãi đem ngân phiếu trên người để xuống trước bàn, châm chạp mở miệng nói: “Quận chúa, cái kia. . . . . . trên người Tử Chương chỉ có nhiêu đây. . . . . . Người xem ——”
Đau lòng a đau lòng! Hắn vốn là kẻ của nặng hơn người, lần này xuất hành tổng cộng mang theo sáu ngàn lượng bạc, trên đường đi tốn hao một ngàn lượng, toàn bộ gia sản còn lại đều ở đây rồi! Toàn bộ cái này đều cho Tống Ngâm Tuyết, hắn cũng không biết lộ phí để hắn trở về nên tính sao bây giờ .
Kiều Mạt Nhi lúc này rất tức giận! Tuy nói Kiều quốc giàu có, nhưng còn chưa đến mức tiêu tiền như nước! Ai cũng biết năm ngàn lượng bạc này, chính là có thể để ột gia đình bình thường ăn cả đời! Mà hôm nay lại bị Phùng Tử Chương cái đồ vô dụng này nói bậy vài câu, cứ như vậy tặng không cho người ra! Chuyện này bảo nàng sao có thể không tức giận được!
Hận đến cắn răng ngà, không ngừng gắt gao nắm chặt hai đấm, Kiều Mạt Nhi bày ra bộ dạng có thù tất báo, làm cho Tử Sở bên cạnh trong lòng tự nhiên nổi lên một chút phản cảm. Mạt Nhi hôm nay. . . . . . tại sao không giống bộ dạng ôn nhu như nước lúc bình thường. . . . . .
Trong nhất thời, bầu không khí có chút quái dị, mọi người đều có tâm sự, âm thầm suy đoán. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết thấy vậy, trầm giọng ho khan, vươn tay cầm lấy ngân phiếu trên bàn, than thở nói: “Còn thiếu năm ngàn lượng . . . . . . Ai. . . . . .”
“Quận chúa, cái này. . . . . . trên người Tử Chương. . . . . .” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết nói như thế, Phùng Tử Chương lập tức khẩn trương muốn từ chối. Nhưng Tống Ngâm Tuyết giảo hoạt ra sao, làm sao cho hắn cơ hội nói xong? Liền lập tức đứng dậy, một tay chỉ vào ngọc bội thượng đẳng treo trên eo hắn kêu lên: “Đúng vậy, khối ngọc này giá trị không ít tiền đây, hẳn là đủ năm ngàn lượng! Ha ha, Phùng Phò mã thật là rộng rãi, cư nhiên chịu bỏ thứ yêu thích như vậy!”
“Đây không phải. . . . . . Không phải. . . . . .” Nghe vậy sắc mặt hắn đại biến, bụm lấy ngọc bội muốn giải thích. Bởi vì khối ngọc này là bảo vật truyền từ đời này sang đời khác của Phùng gia bọn hắn, không được mất đi a!
Vừa thấy Phùng Tử Chương dáng vẻ khẩn trương, Tống Ngâm Tuyết liền biết phân lượng của khối ngọc trong lòng hắn, lập tức phúc hắc cười cười nói: “Phùng Phò mã cũng đừng khiêm tốn nữa! Còn khiêm tốn, Ngâm Tuyết càng thêm xấu hổ rồi!”
Một bả đoạt ngọc bội qua, cầm trong tay cẩn thận quan sát, bởi vì đối với mấy thứ này nàng cũng không am hiểu, vì vậy tiện tay giao cho Kỳ Nguyệt nói: “Ngươi tới nhìn xem!”
“Trong suốt sáng long lanh, không một chút tạp chất, đúng là một khối ngọc cổ thượng đẳng, giá trị xa xỉ!” Cầm lấy ngọc, cẩn thận đánh giá, Kỳ Nguyệt bình luận.
Con bà nó! Cái gì giá trị xa xỉ? Căn bản chính là giá trị liên thành được không! Tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng ngại ở đó có nhiều người, Phùng Tử Chương chỉ đành phải liều mạng chịu đựng nội thương, không ngừng an ủi mình: không sao, không có việc gì! Chờ khi mình trèo lên con đàn bà thúi kia, vầy vò khiến nàng dục tiên dục tử, lại nghĩ biện pháp đoạt ngọc bội lại cũng không muộn!
Biết hắn coi như đã đáp ứng rồi, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên ngồi xuống, sau khi đem tiền cùng ngọc bội đều cất kỹ, cố ý khıêυ khí©h đâm thêm một nhát nói: “Phùng Phò mã không hổ là Phò mã Kiều quốc, ra tay hào phóng như vậy! Ngâm Tuyết ta rất là thưởng thức ! Nhưng là nếu như Phùng Phò mã trong lòng không nỡ lìa xa khối ngọc này, có thể. . . . . .”
Cố ý nhìn Kiều Mạt Nhi một chút, ám chỉ hắn nếu như không muốn cho ngọc, có thể mở miệng hướng Kiều Mạt Nhi mượn tiền! Đều là người đến từ Kiều quốc, hẳn là có tiền a!
Phùng Tử Chương khó xử nhìn Kiều Mạt Nhi, trong đáy lòng vạn phần muốn mở miệng! Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần hắn mở miệng, Kiều Mạt Nhi dù không nguyện ý, nhưng nhìn chung vì mặt mũi, nàng cũng sẽ cắn răng đáp ứng! Bất quá, bất quá từ nay về sau . . . . . .
Nhìn thần sắc Kiều Mạt Nhi lúc này sắp nổi điên liền biết, nàng bây giờ, nhất định đang ở bên giới hạn sắp bộc phát! Nếu như chính mình mở miệng, hậu quả . . . . . .
Khẽ cắn môi, cuối cùng nhịn xuống, bộ mặt Phùng Tử Chương đau khổ đến không thể khổ hơn, hít sâu vài hơi dài, rất bi thương nói: “Không có việc gì! Quận chúa cầm lấy đi!”
“Rất hay, đủ hào sảng!, Phùng Phò mã, một chén này, Ngâm Tuyết mời người! Cạn ——”
“Cạn ——”
Rượu đắng xuống họng, tư vị trong đó chỉ mình mình biết. Nhìn một loạt tình huống kịch tính phát triển trước mắt, Kỳ Nguyệt trong lòng muốn cười lại không dám cười, cố nén sự ấm áp trong nội tâm, không tự giác giương mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết.
Nàng, thật sự rất ác. . . . . . Có thể trong âm thầm không tốn một quan một hào, chỉ cần khua môi múa mép, liền có thể chiếm nhiều tiền của người khác như vậy, nhưng lại bày ra một bộ dạng ngượng ngùng, ái ngại cho người ta, sợ là dưới gầm trời này, không có mấy nữ tử có thể làm được như vậy a. . . . . .
Ổn định tâm thần,phóng mắt về phía nàng lần nữa , trong lòng Kỳ Nguyệt chua xót một hồi. Có lẽ hắn, thật sự đã hiểu lầm nàng. . . . . . Bất luận nàng có ý chiếm giữ mình không, nhưng mà nàng cứu hắn, chuyện này không cách nào thay đổi!
Hắn tin tưởng, nàng thông minh như thế, kỳ thật hẳn là không muốn thương tổn hắn a!
Khϊếp sợ với ý nghĩ khẳng định của mình lúc này, hai mắt Kỳ Nguyệt rối rắm, mặc cho từng đợt khác thường khuếch tán trong nội tâm! Hắn hiểu lầm nàng, hắn hiểu lầm nàng. . . . . .
Khi Kỳ Nguyệt còn đang đấu tranh tư tưởng thì đồng thời, trong lòng Tử Sở cũng chảy xuôi một loại cảm giác quái dị! Thật kỳ quái, thật sự rất kỳ quái! Mình trước kia, rõ ràng chỉ cần vừa nhìn thấy quận chúa kia, sẽ ghét bỏ quay lưng lại! Nhưng hôm nay, vì cái gì khi Mân Côi đến thông báo, lại có một chút cảm giác nguyện ý đi cùng?
Hắn cũng không tự lừa gạt mình! Hắn biết cảm giác mơ hồ trong nội tâm mình, không phải bởi vì có Mạt Nhi mới xuất hiện! Sự khác biệt chính là khi mình nghe tên của nàng, phản ứng đầu tiên lại có sự cự tuyệt từ trong tiềm thức.
Tại sao lại có sự cự tuyệt? Hắn không rõ ràng lắm! Chỉ khẽ nghiêng mắt nhìn nhìn Kiều Mạt Nhi bên người vẻ mặt phẫn nộ, có sự dữ tợn cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, khóe miệng chậm rãi tràn ra vị chua xót.
“Con người, luôn thay đổi!” Không biết vì cái gì, trong đầu vang lên lời Tống Ngâm Tuyết từng nói với hắn, tiếp theo ngẩng đầu nhìn lại, cảm thấy nao nao.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cười vô hại dưới ánh nắng, trong trẻo như vậy, thanh tịnh như vậy! Không thể nào phòng vệ trong sát na xuyên thấu tâm linh của hắn, làm cho hắn thật lâu cũng không cử động . . . . .
Vì cái gì, lại như vậy? Tựa hồ như không thể khống chế tầm mắt, Tử Sở trố mắt, cứ một mực ngây ngốc như vậy.
Kiều Mạt Nhi cực kỳ phẫn nộ nhìn một màn trước mắt này, thân thể bắt đầu có chút phát run! Mặt nàng lạnh lùng, quét qua một đám, khi thấy ba nam tử ở đây đều mê muội nhìn Tống Ngâm Tuyết thì lòng nàng cực kỳ ghen ghét, thiếu chút nữa khiến nàng lật bàn.
“Nhị tỷ phu!” Quát chói tai một tiếng, hai mắt đỏ lên, nhắc nhở hắn đôi bên còn chưa trao đổi cái gì, Kiều Mạt Nhi châm chọc nói: “Nhị tỷ phu, nhị tỷ ở nhà đang ngóng trông người trở về! Lúc này người cũng không thể tìm không ra phương hướng a!”
Một câu, lôi tâm thần Phùng Tử Chương trở lại! Nhíu mày, khó hiểu nhìn nữ nhân trước mắt này không biết lại phát cái bệnh thần kinh gì! Rõ ràng là nàng bảo nha hoàn đến báo nguyện ý trợ giúp mình một tay, tại sao lúc này lại không giúp được gì còn ở bên cạnh nói mát? Thực là cực kỳ có bệnh!
Kỳ thật Phùng Tử Chương há lại hiểu tâm tình Kiều Mạt Nhi, trong đầu hắn, vẫn nghĩ mình khi ở trên giường làm cho Tống Ngâm Tuyết thở gấp liên tục, sau đó dựa theo ước định trước kia của mình và Kiều Mạt Nhi, khi Tống Ngâm Tuyết đang sa vào cảm xúc mãnh liệt, kêu một đám người phá cửa mà vào, sau đó trắng trợn hủy thanh danh của nàng, nói nàng phóng đãng không chịu nổi, trong phủ có năm vị phu quân còn chưa đủ, hiện tại rõ ràng công nhiên câu dẫn sứ giả nước khác, còn không biết liêm sỉ làm ra việc bất chính! Hừ hừ! Đến lúc đó, cái mũ nặng như vậy úp lêи đỉиɦ đầu, Nhữ Dương quận chúa rốt cuộc có lẽ không ngẩng đầu lên nổi nữa!
Phùng Tử Chương cũng mặc kệ Tống Ngâm Tuyết cuối cùng sẽ ra sao, hắn một lòng thầm nghĩ đem Tống Ngâm Tuyết lôi lên giường, vì vậy lập tức liền mở miệng: “Quận chúa, Tử Chương cũng thanh toán tiền rồi. . . . . . Vậy buổi tối hôm nay, Tử Chương có thể mời quận chúa cùng nhau ăn bữa tối không a? “
Vừa nghe lời này, biết là đến chính đề rồi, Tống Ngâm Tuyết cười cười nói: “Buổi tối a? Buổi tối ta đã hẹn ước cùng Kỳ Nguyệt, ăn bữa tối với hắn rồi!”
“Vậy ngày mai ?”
“Ngày mai là Thư Ly!”
“Ngày kia?”
“Ngày kia Vô Song!”
“. . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết một mực từ chối, khiến cho Phùng Tử Chương có chút khó chịu, hắn dưới ánh mắt không hài lòng của Kỳ Nguyệt cùng Tử Sở, mạnh mẽ thu khuôn mặt tươi cười lại, vô cùng bực bội nói: “ Quận chúa rốt cuộc khi nào, khi nào mới có thể thực hiện chuyện người đã đáp ứng Tử Chương? “
“Hử? Ta có đáp ứng phò mãchuyện gì sao?” Khó hiểu nhếch mày, cố ý vô lại hỏi lại hắn.
“Quận chúa ngưòi ——” nàng vừa nói như vậy, Phùng Tử Chương có chút nóng nảy. Chính mình tiêu nhiều tiền như vậy, còn bồi thêm ngọc cổ của gia tộc, nếu như đến thân thể đối phương cũng không đυ.ng vào được, vậy cái mua bán này hắn lỗ vốn to rồi!
“Quận chúa, người vừa rồi rõ ràng nói ‘ chịu trả giá sẽ có hồi báo ’ ! Tử Chương đã vì người bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ người ngay cả một chút thành ý cũng không có sao?”
Sốt ruột, lại mang theo chút hung ác mà nói, làm cho Tống Ngâm Tuyết đứng dậy, nàng mỉm cười, trên mặt tràn đầy châm chọc cùng lạnh nhạt! Tiếp tục mở miệng, vô cùng khinh miệt nói: “A! Hồi báo? Đương nhiên là có a! Phùng Phò mã không phải đã nhận được rồi sao?”
“Nhận được? Được cái gì? Ta cái gì cũng không nhận được!” Hất tay áo lên, sắc mặt cùng ngữ khí của Phùng Tử Chương đã rất xấu.
Thấy vậy, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết nhàn nhã, “Sao lại không có! Không phải ai cũng nói ‘ gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi người bình an vui mừng ’! à. Gia tài Phò mã cũng đi rồi, trong lòng tự nhiên sẽ cảm thấy vạn phần an vui mới đúng a! Làm sao có thể nói cái gì cũng không có?”
“Tống Ngâm Tuyết!” Biết rằng nàng hôm nay sẽ không thực hiện cái gì, Phùng Tử Chương lúc này thẹn quá hoá giận, vỗ mạnh bàn một cái đứng dậy, “Ngươi dám đùa giỡn ta!”
“Đùa giỡn người? Có sao? Phùng Phò mã nói chuyện cũng thật khó nghe a!” Cười sáng lạng, không thèm để ý bất cứ cái gì, Tống Ngâm Tuyết lúc này cũng đứng dậy, mỉm cười phủi phủi mông rời đi, “Dù sao cũng đã cho người rồi, nếu người không cảm kích, ta cũng không có cái gì để nói nữa! Cảm tạ Phùng Phò mã thịnh tình khoản đãi, Ngâm Tuyết xin cáo từ!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngồi Hưởng Tám Chồng
- Chương 56: Gió thổi vỏ trứng gà