Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 205: Hồn về không hối (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chủy thủ sáng lóa mạnh mẽ đâm về hướng nữ tử, ngay lúc Tiêu Kỳ Nguyệt ra sức tấn công, một thân ảnh thon dài tuấn mỹ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, phất tay một cái đoạt lấy hung khí trên tay hắn, sau đó xoay người ngăn cản, hung hăng hất hắn té lăn ra đất.

Khi thân thể nặng nề tiếp xúc với mặt đất thì da thịt trên cánh tay có chút xây xát, nhưng Tiêu Kỳ Nguyệt cũng không cảm thấy đau, hai mắt hắn đỏ hồng trợn trừng nhìn hai người đứng trước mặt, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ phẫn hận.

“Quận chúa, phải xử lý người này như thế nào?” Giọng nói của Minh Tịnh thong dong mà bình tĩnh, không có chút rung động làm cho người ta không thể nghe ra cảm xúc vui giận trong lòng hắn.

“Hừ, đồ chó săn!”

Không đợi Tống Ngâm Tuyết trả lời, Tiêu Kỳ Nguyệt đã cướp lời chửi bởi, không thèm chú ý đến lễ nghi bình thường của quân tử, chỉ giống một con thú bị vây hãm, thể hiện sự căm hận đến cực điểm trong lòng hắn!

Minh Tịnh cũng không để ý tới lời mắng mỏ của hắn, vẫn bình tĩnh tự nhiên đợi Tống Ngâm Tuyết mở miệng, dưới ánh nắng chói chang, hắn an tĩnh đứng thẳng tắp, thẳng tắp đến làm cho không ai có thể bỏ qua khí tức cao quý bẩm sinh của hắn.

“Xử lý hắn như thế nào sao. . . . . .”

Đôi mắt chuyển động, Tống Ngâm Tuyết ngẫm nghĩ, bên tai không khỏi vang lên những lời Tống Vũ Kiệt lặng lẽ nói với nàng ngày ấy: Ngâm Tuyết, nói thật, huynh không muốn gạt muội, không phải huynh vừa mắt nữ tử này, người huynh vừa mắt là vị hôn phu của nàng, muội nghĩ xem, hôm nay ta cưỡиɠ ɧϊếp nữ tử này rồi, ngày khác vị hôn phu của nàng nhất định sẽ tới tìm ta trả thù, đến lúc đó, ta có thể lấy cớ giữ hắn lại trong phủ, sau đó chậm rãi. . .

Nghĩ tới vẻ mặt dâʍ đãиɠ của Tống Vũ Kiệt khi nói đến chữ “Chậm rãi” kia, trong lòng Tống Ngâm Tuyết liền phản cảm một hồi, không khỏi bài xích! Chính là nàng cũng không thể hiện loại bài xích này lên trên mặt, bày ra bộ dạng hào hứng nhìn Tiêu Kỳ Nguyệt đang từ từ đứng lên từ trên xuống dưới.

Hắn chính là Tiêu Kỳ Nguyệt, Văn công tử đệ nhất Đại Tụng, vị hôn phu của tài nữ Mạc Dung Thanh sao?

Tống Vũ Kiệt yêu mến hắn, muốn hắn chiếm đoạt hắn, vì thế, mới đi hãm hại một nữ tử. Lúc ấy nàng không thể kịp thời ngăn cản mọi chuyện phát sinh, thứ nhất là không muốn bại lộ trước mặt người khác, vì để lộ tâm tính thật sự mà gây ra phiền toái, thứ hai là lúc ấy nàng không nghĩ Tống Vũ Kiệt thật sự dám làm như thế, bởi vì ngay lúc đó, trực giác của nàng cho rằng hắn chẳng qua là đang làm bộ một chút thôi.

Phán đoán sai lầm nhất thời, khiến một nữ tử bị làm nhục bên đường, vì không chịu nổi sự đả kích này mà treo cổ tự vẫn! Khi mới nghe tin tức này thì nàng vừa khϊếp sợ! Vừa hối hận! Vô cùng tự trách áy náy!

Người này, vị hôn thê của hắn đã chết rồi, mà bản thân hắn, cũng bị Tống Vũ Kiệt thèm thuồng nhìn chằm chằm. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Sống chết mặc bây sao? Nàng đã sai một lần rồi, hại chết một mạng người, chẳng lẽ bây giờ còn trơ mắt nhìn một sinh mạng khác biến mất sao?

Thôi, thôi! Nàng không thể cứu Mộ Dung Thanh, vậy thì sự áy náy và muốn đền bù cho nàng, cứ chuyển hết cho vị hôn phu của nàng vậy.

Nàng muốn bảo vệ Kỳ Nguyệt, mặc dù hắn rất hận nàng, nàng cũng muốn bảo vệ người này!

“Quận chúa, rốt cuộc muốn xử lý người này như thế nào?” Thấy Tống Ngâm Tuyết nhìn Tiêu Kỳ Nguyệt chằm chằm, nhưng không nói câu nào, Minh Tịnh mở miệng lần nữa, lời nói vẫn không thể hiện cảm xúc gì như cũ.

Hoàn hồn lại, Tống Ngâm Tuyết cười mập mờ, nàng tiến lên vài bước sờ cằm, hai mắt không ngừng trêu đùa dò xét: “Lần trước Lục ca ca nói sẽ bắt cho ta một thúng mỹ nam, kết quả là đến bây giờ một cái bóng cũng không thấy, ta đợi không được nữa rồi, trước mắt cứ lấy luôn tên này cho đủ số a!”

“Ý quận chúa là muốn đưa hắn vào trong phủ làm phu quân?” Minh Tịnh lên tiếng tổng kết, một câu nói toạc ra hết, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết gật đầu, Tiêu Kỳ Nguyệt bên cạnh thì nổi giận nghiêm mặt.

“Hoang đường! Ta đường đường là nam nhi thân cao bảy thuớc, sao có thể bị loại phụ nữ đê tiện như ngươi đưa vào trong phủ? Quả thực là buồn, cười, đến, cực, điểm!”

“Có gì buồn cười đâu? Bản quận chúa thấy ngươi vừa ý, muốn nạp người làm phu quân, đây là chuyện rất bình thường nha? Giống như Thư Ly vậy đó! Ngươi xem một mình hắn ở trong phủ rất buồn chán? Không bằng để ngươi vào phủ chơi đùa với hắn, hai người có thể làm bạn.”

Đối mặt với ngôn từ tràn đầy chính nghĩa của Tiêu Kỳ Nguyệt, Tống Ngâm Tuyết cười run rẩy hết cả người, không còn chút hình tượng thục nữ nào, quả thực là một kẻ da^ʍ ô đê tiện!

Minh Tịnh không nói lời nào, trong đôi mắt sâu sắc vô ngần lóe lên ánh sáng quái dị, một tia chán ghét thoáng hiện, bất quá hắn che dấu vô cùng tốt, nên không ai phát hiện ra.

Tống Ngâm Tuyết không thèm để ý đến lời người khác nói, bộ dạng quyết tâm ham muốn sắc đẹp của đối phương, nhất định phải nạp hắn làm phu quân! Nàng mềm mại ngả ngớn muốn đưa tay chụp lên l*иg ngực Kỳ Nguyệt, chính là tay nàng còn chưa tiếp cận đã bị đối phương vô tình đẩy ra!

“Xin quận chúa tự trọng!”

“Tự trọng? Đó là cái gì? Bản quận chúa chưa bao giờ biết! Đến đây Nguyệt Nguyệt, theo ta trở về phòng, ta sẽ dạy cho ngươi rất nhiều trò vui!”

Tống Ngâm Tuyết vừa dứt lời lại muốn kéo tay của đối phương, không để ý những người chung quanh biểu hiện ra loại thần sắc “Quận chúa nhà bọn họ lại bắt đầu háo sắc rồi”, vui vẻ nói.

Tiêu Kỳ Nguyệt mạnh mẽ vung tay hất bàn tay đang làm càn trên người mình ra, gương mặt tràn đầy tức giận trừng bản mặt tươi cười buồn nôn kia, hướng về phía nữ yêu quái diễm lệ, gằn giọng nói: “Tống Ngâm Tuyết, ngươi nằm mơ! Ta tuyệt đối sẽ không làm theo ý ngươi!”

“Đồng ý hay không, ngươi không có quyền quyết định!” Cười quyến rũ, giương mắt ra hiệu cho Minh Tịnh, chỉ thấy trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Nguyệt đã chạy ra thật xa lập tức bị bắt trở về.

“Đồ chân chó, thả ta ra!” Trợn mắt rống về hướng Minh Tịnh, Tiêu Kỳ Nguyệt giãy dụa, chính là với sức lực của hắn làm sao có thể thoát khỏi tay Minh Tịnh? Chỉ có thể thở hổn hển oán hận đầy bụng!

“Nguyệt Nguyệt a Nguyệt Nguyệt, ta khuyên chàng cũng đừng uổng phí sức lực nữa, đã bị ta nhìn trúng, vậy thì hãy ngoan ngoãn ở lại trong phủ hầu hạ ta đi. Chàng phải biết rằng, con người ta tính tình không tốt, nếu chàng còn định trốn chạy. Tuy ta không nỡ động tới chàng, nhưng những người khác. . . . . . Ta không chắc là mình biết khách khí đâu! Ví dụ như cả nhà chàng. . . . . .”

Uy hϊếp xong, Tống Ngâm Tuyết hơi tiến lên. Lúc này, Tiêu Kỳ Nguyệt phun một ngụm nước bọt lên trên mặt Tống Ngâm Tuyết, hung ác rủa xả: “Hèn hạ! Vô sỉ! Tống Ngâm Tuyết, ngươi nhớ kỹ cho ta, kiếp này nếu không gϊếŧ được ngươi, thì không thể giải mối hận trong lòng ta. . . . . .”

“Ta không quản chàng có hận hay không, chỉ cần ta vui vẻ là được rồi. Nhớ kỹ, từ nay về sau không cho phép chàng bước ra khỏi Vương Phủ nửa bước, nếu không. . . . . . Ta gϊếŧ sạch cả nhà chàng! Ta nói được làm được, không tin chàng có thể thử xem.”

Cười cười lau nước miếng trên mặt, Tống Ngâm Tuyết phất tay ra hiệu cho hạ nhân dẫn Tiêu Kỳ Nguyệt đi, mà mình thì nũng nịu nói mệt mỏi, cần trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Trong nháy mắt xoay người đi kia, nụ cười trên môi nàng nhạt dần, trong lòng ngơ ngẩn suy tư, nhủ thầm: Tiêu Kỳ Nguyệt, tuy ta giam cầm ngươi, nhưng cũng còn tốt hơn để ngươi bị Tống Vũ Kiệt làm nhục. Sau này ta sẽ tìm thời điểm thích hợp trả lại tự do cho ngươi, trong thời gian này, nếu như ngươimuốn thì cứ hận đi! Bất kể thế nào, đối với Mộ Dung Thanh, ta vẫn thật sự có lỗi. . . . . .

Chậm rãi nhắm mắt lại, đi xa dần, không có ai để ý đến nỗi đau thương nhàn nhạt mà Nhữ Dương quận chúa biểu hiện trên mặt giờ phút này, chỉ lo mắng to nàng hoang da^ʍ phóng đãng trong lòng!

. . . . . .

“Thế nào? Thế nào? Rốt cuộc mọi chuyện diễn biến thế nào rồi?”Trong phủ Lục hoàng tử Đại Tụng, Tống Vũ Kiệt vẻ mặt dữ tợn vội vàng hỏi thị vệ được phái đi tìm hiểu.

“Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ tra được sau khi đưa Mộ Dung Thanh trở về, nàng không cam lòng chịu nhục, nên đã một thước lụa trắng treo cổ tự tử trong phòng.”

“Cái gì? Mộ Dung thanh chết rồi!”

Vừa nghe thấy tin tức này, toàn thân Tống Vũ Kiệt khẽ chấn động, tựa hồ là không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, bất quá hắn đã bị sắc đẹp bưng mắt, mới bắt đầu còn có chút kinh ngạc, nhưng sau đó đã lập tức vứt việc này ra sau đầu, niềm nở hỏi sang chuyện khác, “ Kỳ Nguyệt công tử đâu rồi, hắn phản ứng như thế nào?”

“Hồi bẩm điện hạ, Kỳ Nguyệt công tử nghe thấy tin tức này thì vô cùng kinh ngạc, phẫn hận trào dâng, nói muốn báo mối thù này.” Thị vệ trả lời.

“Vậy tại sao hắn còn chưa tới a? Không phải nói muốn báo thù sao? Đáng lẽ hắn phải vội vàng tới tìm ta mới đúng!” Chỉ cần chờ Kỳ Nguyệt tới đây, hắn sẽ nhốt Kỳ Nguyệt lại, từ nay về sau không cho hắn rời đi nửa bước, Tống Vũ Kiệt gấp gáp trong lòng, không khỏi ồn ào lên tiếng.

Vẻ mặt khó xử, thị vệ cúi đầu, do dự một lát, chậm rãi nói: “Ặc, khởi bẩm điện hạ, hôm qua Kỳ Nguyệt công tử đã đi báo thù rồi, chỉ có điều không biết vì sao, hắn lại đi tìm quận chúa, mà không phải là ngài.”

“Cái gì! Hắn tìm Ngâm Tuyết làm gì? Cũng không phải Ngâm Tuyết cưỡng bức nữ nhân của hắn nha!” Vừa nghe vậy, Tống Vũ Kiệt nhảy chồm lên, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.

“Không biết Kỳ Nguyệt công tử đã nghe ai nói mà cho rằng sở dĩ điện hạ cưỡиɠ ɧϊếp Mộ Dung cô nương, đều là vì quận chúa xúi giục, cho nên trong cơn tức giận hắn đã, đã. . . . . .”

“Ngâm Tuyết không làm gì hắn chứ?!” Thấy thị vệ ấp a ấp úng, không biết vì sao trong lòng Tống Vũ Kiệt lại có một loại bất an mơ hồ, mí mắt cũng bắt đầu giật giật.

“Quận chúa nàng, nàng. . . . . . Nàng nhìn trúng sắc đẹp của Kỳ Nguyệt công tử, đã đoạt đi làm phu quân rồi, ” thị vệ nhỏ giọng.

“Cái gì, Ngâm Tuyết dám đoạt người của ta! Không thèm nói một tiếng sao? Đi! Ta phải đi cướp Kỳ Nguyệt của ta về. . . . . .” Tống Vũ Kiệt nghe vậy, giận tím mặt! Vỗ mạnh góc bàn một cái, cũng không để ý bàn tay đang đau đớn, nhấc chân cất bước, tức giận bừng bừng xông ra ngoài!

. . . . . .

“Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết, muội đi ra cho ta, đi ra!” Đi tới phủ Nhữ Dương Vương, Tống Vũ Kiệt vừa hùng hổ kêu to, vừa đi lục lọi tìm kiếm khắp nơi.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ăn vận rực rỡ, tươi cười sáng lạng nũng nịu đi ra, mùi son phấn nồng nặc vương vấn trong không khí!

“Ôi, Lục ca ca, ngọn gió nào thổi huynh đến đây vậy?” Phẩy khăn lụa, chế nhạo nói, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi bước đi đến trước mặt Tống Vũ Kiệt, cười hì hì hỏi.

“Hừ, đừng làm bộ làm tịch nữa! Vì sao ta đến? Ta không tin muội lại không biết!” Phẫn nộ hạ giọng, lúc này Tống Vũ Kiệt vẫn còn bận tâm ánh mắt của mọi người, bất mãn trợn trừng, hung dữ nói với Tống Ngâm Tuyết.

“Làm sao muội biết Lục ca ca đến đây vì cái gì chứ? Thiệt là, muội cũng không phải là thầy bói.” Phất tay ra hiệu ọi người lui xuống, Tống Ngâm Tuyết hào hứng nhìn người trước mắt.

“Tống Ngâm Tuyết! Muội biết ta làm nhiều việc như vậy đều là vì Kỳ Nguyệt, vậy mà muội còn bá đạo chiếm lấy hắn? Muội muốn tức chết Lục ca ca à!” Vừa thấy bốn bề vắng lặng, Tống Vũ Kiệt cũng không bận tâm nữa, kêu to ra tiếng .

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đúng lý hợp tình, vô liêm sỉ nói: “Lục ca ca, muội cũng hết cách chứ bộ? Bộ dạng Tiểu Nguyệt Nguyệt tuấn mỹ như vậy, muội vừa nhìn thấy hắn, tâm hồn thiếu nữ đã rung động, cho nên vì không muốn sau này hàng đêm đều mất ngủ, muội mới giữ hắn lại, để hắn ngủ cùng muội mỗi ngày.”

“Lục ca ca, không phải có câu ‘ quân tử thành nhân chi mỹ *’ sao?! Huynh cũng không muốn mỗi ngày Ngâm Tuyết phải chịu nỗi giày vò vì ngủ không ngon chứ, cho nên thôi đi, đừng cãi lộn nữa, để cho người ta nhìn thấy cũng không tốt lắm? Dù sao ‘ nước phù sa không cũng chảy ruộng ngoài ’, huynh ngủ hay muội ngủ cũng giống nhau cả thôi!”

(* Trích từ lời của đức Khổng tử: “Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác, tiểu nhân phản thị.” Nghĩa là quân tử làm đều tốt cho người, không làm điều ác cho người, tiểu nhân thì không như thế.)

Tống Ngâm Tuyết cười quyến rũ, Tống Vũ Kiệt tức giận cau mày, hắn túm lấy cổ tay của nàng, thấp giọng nghiến răng nói: “Ngâm Tuyết, ngày đó rõ ràng ta đã nói rành mạch với muội rồi, ta muốn Tiêu Kỳ Nguyệt kia, cũng chỉ muốn một mình Tiêu Kỳ Nguyệt thôi! Lục ca ca biết muội háo sắc, yêu thích mỹ nam, Lục ca ca có thể đi tìm rất nhiều tới uội, tùy muội muốn ngủ với ai thì ngủ! Nhưng muội không thể ngang ngược đoạt lấy người yêu của ta như vậy, biết không?”

“Lục ca ca, đủ rồi, muội không cần nhiều mỹ nam như vậy đâu, muội thấy Nguyệt Nguyệt rất thuận mắt, cảm thấy cứ để hắn và Thư Ly, hai người thay phiên hầu hạ muội cũng rất tốt!” Tống Ngâm Tuyết cười nói.

“Ngâm Tuyết, muội thật sự không thả người sao?” Biết rõ tính tình của Tống Ngâm Tuyết, qua lời nàng nói có thể thấy không còn đường nào để thương lượng nữa, Tống Vũ Kiệt không vui sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lạnh giọng mà nói.

“Không thả.”

“Thật sự không thả?”

“Lục ca ca thấy muội giống như là đang nói đùa sao?”

”Được lắm, muội chờ đó cho ta! Ta đi tìm Nhị ca phân xử!” Mạnh mẽ hất ống tay áo lên, Tống Vũ Kiệt phẫn nộ bỏ đi.

Sau lưng, người ngọc mỉm cười yếu ớt, mắt nàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, sửa sửa y phục, tự tin nhẹ giọng trực tiếp nói: “Đi thôi, bất quá muội dám khẳng định, lần này, người kia, hắn sẽ đứng về phía muội . . . . . .”

. . . . . .

“Ôi, Lục điện hạ, ngày hôm nay tại sao lại rầu rĩ không vui vậy? Chẳng lẽ Thúy Thúy hầu hạ không tốt, khiến điện hạ không vui sao?” Trong Túy Hương lâu, hoa khôi Thúy Thúy nũng nịu nói, đôi mắt long lanh, nhu tình như nước.

“Đi đi, đừng làm phiền ta! Hôm nay bổn hoàng tử không có tâm tình!” Đẩy Thúy Thúy đang chui vào trong ngực mình ra, Tống Vũ Kiệt trầm mặc, từng ngụm từng ngụm buồn bực uống rượu.

Thật sự không nghĩ ra, vì sao nhị ca lại giúp Ngâm Tuyết! Chẳng lẽ là bởi vì mấy huynh đệ bọn họ cũng chỉ có một muội muội là Ngâm Tuyết sao?

Nói cái gì mà muội ấy còn nhỏ, cần phải thương yêu nhường nhịn? Chính là hắn không thấy Ngâm Tuyết có điểm nào gọi là còn nhỏ, yếu đuối cần che chở cả? Quả thực còn hung dữ, tàn nhẫn hơn cả hổ ăn thịt người, hắn lớn như vậy rồi, vẫn chưa từng thấy qua một nữ tử hùng mạnh đến thế!

Ngẩng đầu, lại nốc cạn một chén rượu, Tống Vũ Kiệt mượn rượu giải sầu, vẻ mặt buồn khổ: cái gì chứ, rõ ràng là hắn vừa ý Kỳ Nguyệt trước, dựa vào cái gì lại để cho nha đầu kia nhanh chân đến trước!

Kỳ Nguyệt tốt như vậy, thanh tịnh như vậy, vừa nghĩ tới việc hiện tại có thể hắn đang bị nha đầu dâʍ đãиɠ Ngâm Tuyết kia đặt ở dưới thân hung hăng chà đạp, trong lòng hắn liền bứt rứt, đau đớn không thôi!

“Làm sao vậy, điện hạ, ngài không thoải mái sao?”

Thúy Thúy bên cạnh trông thấy Tống Vũ Kiệt bụm lấy ngực, quan tâm hỏi liên tục, chính là Tống lão lục cũng không cảm kích, phất tay một cái hất nàng ra, “Cút đi, đám nữ tử son phấn tầm thường như các ngươi! Vừa ngửi thấy tới mùi thơm trên người các ngươi, bổn điện hạ đã chán ghét đến muốn ói rồi!”

Trước mắt hắn không ngừng hiện lên tình cảnh Tiêu Kỳ Nguyệt đứng dưới tàng cây lấy con diều ngày ấy, nho nhã như gió mát, nụ cười nhạt tuấn tú, đẹp như một bức tranh, khiến tâm linh của hắn rung động thật lâu.

“Nguyệt. . . . . . Nguyệt. . . . . .” Bất giác, hắn trầm giọng gọi ra tiếng.

Nghe vậy, Thúy Thúy khó khăn lắm mới ngồi dậy được, nhạy bén giật mình kêu ra tiếng: “A ~~ thì ra hôm nay điện hạ muốn tìm Tiểu Nguyệt sao? Nhưng mấy ngày trước Tiểu Nguyệt đã hoàn lương rồi, không thể hầu hạ điện hạ nữa.”

”Cút đi. . . . . .”

Cảm giác như có một đám ruồi bọ bay tới bay lui bên tai, Tống Vũ Kiệt rống to một tiếng, khiến Thúy Thúy hoa dung thất sắc, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Đúng lúc này, thị vệ trong Lục Vương Phủ mang theo vài nam tử bị trói tay đi vào, sau đó vẻ mặt cung kính nói: “Điện hạ, thuộc hạ đã bắt vài nam tử có dung mạo giống Kỳ Nguyệt công tử, kính xin điện hạ xem qua.”

“Thật không? Ta xem xem!” Vừa nghe lời này, tinh thần Tống Vũ Kiệt phấn chấn lại, vạn phần kích động giương mắt nhìn!

Nhưng khi tầm mắt hắn đảo qua mấy nam tử kia, hắn liền mạnh mẽ ném chén rượu, phẫn nộ đứng lên, sau đó tung một cước đá vào trên người thị vệ, quát lớn: “Mắt chó của ngươi mù rồi! Đưa cho ta mấy kẻ dưa vẹo táo nứt này, còn nói có bộ dạng giống Kỳ Nguyệt? Ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi! Cút! Cút hết cho ta! Nếu không cút đi…, coi chừng ta chặt các ngươi ra cho chó ăn!”

Ngực phập phồng kịch liệt, con mắt nho nhỏ cũng trợn trừng. Tống Vũ Kiệt lúc này, sau khi nhìn những người kia trốn chui trốn nhủi bỏ chạy như chuột, trong lòng căm giận nói: “Tống Ngâm Tuyết, quang minh chính đại không được thì ta chơi trò mờ ám! Muội chờ đó cho ta. . . . . .”

. . . . . .

Màn đêm buông xuống, Tống Vũ Kiệt mặc một thân y phục dạ hành, thân thể mập mạp được bọn thị vệ gian nan hợp lực nâng lên, rốt cuộc cũng lung la lung lay bò lên trên tường vây Nhữ Dương Vương phủ.

“Điện hạ, hay là ngài chở ở đây đi, mấy người chúng tôi sẽ thay ngài lén đưa Kỳ Nguyệt công tử ra?” Bọn thị vệ nhỏ giọng nói, thực chất trong lòng bọn họ, cũng không phải thật sự lo cho Tống Vũ Kiệt, mà là sợ cứ tiếp tục kéo dài như vậy, người còn chưa thấy, thân phận của mình đã bại lộ.

“Không được, ta nhất định phải đi! Ta muốn tự mình đi đưa Nguyệt Nguyệt ra, sau đó lại tự mình ôm hắn trở về phủ!” Tống Vũ Kiệt chấp nhất, kiên trì, làm ấy thị vệ bên cạnh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hai mắt chớp chớp, buồn bực nhìn trời.

“Đi thôi, ta đã thám thính qua, hiện tại Nguyệt Nguyệt đang bị Ngâm Tuyết an bài ở Kỳ Nguyệt các tại Tây viện, bây giờ chúng ta phải đi tìm hắn!”

“Dạ!”

Mệnh lệnh ban ra, bọn thị vệ ôm quyền, bắt đầu lẩn vào bóng đêm thong thả đi về phía trước, đương nhiên, bọn họ thong thả không phải bởi vì công phu của bọn họ không tốt, mà vì phải đợi “Người nào đó” đằng sau.

. . . . . .

“Kỳ Nguyệt, tim gan của ta, bảo bối của ta! Chàng đừng thẹn thùng nha, nhanh hôn ta một cái! Đến đây đến đây ~~” Trong Kỳ Nguyệt các, giọng nói cao vυ"t của Nhữ Dương quận chúa vang lên, lúc này, không cần dùng mắt nhìn, ai cũng có thể lập tức tưởng tượng ra quang cảnh bên trong như thế nào.

“Ngâm Tuyết này, nàng ta cũng dám chà đạp Nguyệt Nguyệt của ta!” Trong bóng tối, Tống Vũ Kiệt giận dữ, gắt gao nắm tay lại, oán hận mà nói.

“Xuỵt, điện hạ, nói nhỏ tiếng một chút, chú ý kẻo kinh động đến quận chúa.” Thị vệ quay đầu lại, tốt bụng dặn dò.

Nghe vậy, Tống Vũ Kiệt vung tay vỗ vào sau ót của hắn, căm giận mắng: “Xuỵt cái đầu nhà ngươi! Còn không mau nghĩ cách bắt Ngâm Tuyết đi? Nếu thật sự để nàng làm nhục Nguyệt Nguyệt của ta, ta sẽ hỏi tội mấy người các người!”

“A?”

“A cái gì mà a? Nhanh nghĩ đi!”

“Vâng!”

Bọn thị vệ cúi đầu, trầm mặc suy tư, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Giương đông kích tây!”

“Vậy còn không nhanh lên? Còn chờ cái gì!” Lại là một cái tát, Tống Vũ Kiệt ỗi người một cái sau đầu, nôn nóng nói, bộ dạng rất là sốt ruột.

“Dạ!” Bọn thị vệ tuân lệnh, bắt đầu lấy một cục đá nhỏ ném vào trong các, muốn dẫn dụ Tống Ngâm Tuyết rời đi, sau đó hai người khác sẽ chuồn êm vào trong các bắt người!

“Ai? Ai ở bên ngoài đó? Nguyệt Nguyệt, chờ ta một lát, ta đi xem bên ngoài xảy ra đã chuyện gì, sau đó lại trở về triền miên cùng chàng.”

Trong phòng truyền ra lời nói mập mờ của Tống Ngâm Tuyết, sau đó là tiếng vang khi đối phương ném bể chén trà, Tống Ngâm Tuyết cười gian hai tiếng, buông lại một câu“Chàng nhất định phải chờ ta nha ~~”,thân ảnh rực rỡ chậm rãi đi ra.

“Kẻ nào không sợ chết đó? Lại dám quấy rầy chuyện tốt của bản quận chúa!”

Tiếng quát lớn truyền ra, hai mắt Tống Ngâm Tuyết chuyển khắp mọi nơi, mà khi ánh mắt nàng nhìn đến thân thể mập mạp ẩn núp trong đêm tối, không khỏi thầm buồn cười trong lòng.

Một thân ảnh phóng qua trước mắt, tiếp đó lại là một cái ,bọn họ vốn tưởng rằng nha đầu Tống Ngâm Tuyết kia sẽ hiếu kỳ đuổi theo, chính là đến khi thân ảnh người thứ ba lướt qua, nàng vẫn đứng ở cửa ra vào như cũ, bộ dạng không có hứng thú nói: “Trời hôm nay tối đến ghê người, vẫn là đi vào tìm Nguyệt Nguyệt chơi vui hơn! Ừ, vừa rồi nhìn thấy vài cái bóng đen, cũng không biết là cái gì, đợi tí nữa bảo Minh Tịnh sang đấy xem xem! Nếu là cái gì không sạch sẽ, sáng mai mời đạo sĩ tới, nhưng nếu là có người giả thần giả quỷ . . . . . . Ta sẽ bảo hắn gặp một người gϊếŧ một người! Gặp hai người gϊếŧ một cặp! Bất kể là ai!”

Hung ác nói xong, Tống Ngâm Tuyết xoay người đi vào trong phòng, sau khi thâm ý liếc qua bên cạnh, cười cười hô lớn: “Nguyệt Nguyệt, ta tới rồi! Khuya hôm nay, ta muốn chiến đấu hăng hái với chàng suốt đêm!”

Chiến đấu hăng hái. . . . . . suốt đêm?

Nghe xong lời này, khóe miệng Tống Vũ Kiệt không kiềm chế được giật giật, hắn tuyệt vọng nhìn ngọn đèn dầu trong phòng, khi bước chân của Minh Tịnh dần dần tới gần, hắn liền bị bọn thị vệ kiên quyết lôi đi.

“Điện hạ, chúng ta đi thôi, tối nay quận chúa sẽ không ra đâu! Vạn nhất thực sự bị tiểu tử Minh Tịnh kia thấy được, coi chúng ta là thành thích khách đuổi gϊếŧ sẽ không tốt!”

Trong tiếng khuyên bảo, thân ảnh Tống Vũ Kiệt chậm rãi rời đi, quay mắt lại luyến tiếc, hắn không ngừng hô to trong lòng: Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt của ta. . . . . .

. . . . . .

“Trời cao ở trên, hôm nay Tống Vũ Kiệt ta dùng danh nghĩa Tống gia thề, từ nay về sau, sẽ không dây dưa Tiêu Kỳ Nguyệt nữa, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt, chết không có chỗ chôn!”

Lời đã nói còn văng vẳng bên tai, đau đớn thấu xương, Tống Vũ Kiệt tuyệt vọng một ly tiếp một ly mãnh liệt nốc rượu đế, bộ dạng như vậy khiến người ta cảm thấy hết sức bi thương.

“Kiệt, đừng uống nữa! Không phải chàng đã thề rồi sao, có cần thống khổ như vậy không? Chẳng lẽ trong lòng chàng, Tiêu Kỳ Nguyệt kia thật sự tốt như vậy ư? Tốt đến nỗi chàng có thể chết vì hắn?”

Bên cạnh, Lục Vương Phi Minh Ngọc đoạt lấy của chén rượu Tống Vũ Kiệt, gương mặt tràn đầy đau lòng bi phẫn nhìn hắn, bàn tay không khỏi nắm lại thật chặt.

“Minh Ngọc, đưa cái chén cho ta!” Trong nỗi đau lòng, Tống Vũ Kiệt vươn tay ra muốn đoạt, nhưng thân thể cồng kềnh không thể nào phối hợp linh hoạt với suy nghĩ.

“Thϊếp không đưa!”

Thấy tình hình này, Lục Vương Phi giương môi cười khổ, trên gương mặt xem như là xinh đẹp của nàng biểu lộ rõ sự châm chọc, “Kiệt, chẳng lẽ trong mắt chàng, tất cả mọi người đều kém hắn sao? Hắn là một người đàn ông, là nam nhân a!”

“Minh Ngọc, nàng không hiểu, nàng không hiểu đâu. Mặc dù Nguyệt Nguyệt là một người đàn ông, nhưng nàng không biết hắn có ý nghĩa với ta như thế nào đâu? Không có hắn, ta sẽ không sống nổi, cũng không muốn sống nữa. . . . . .”

Cay đắng lắc đầu, bưng bầu rượu lên, Tống Vũ Kiệt há miệng, uống “ừng ực”.

Lục Vương Phi tan nát cõi lòng, nhẹ nhàng buông cái chén ra, nàng vô lực ngẩng đầu, tự giễu, khổ sở nói: “Sẽ không sống nổi, cũng không muốn sống nữa? Hóa ra tánh mạng của chàng, cũng chỉ tồn tại vì một người nam nhân! Ha ha, ha ha ha ha, Tống Vũ Kiệt, thϊếp yêu lâu chàng như vậy, đã chịu đựng tất cả những việc làm quá quắt của chàng, chỉ vì hi vọng có một ngày chàng chơi chán rồi, quậy đủ rồi, một đêm nào đó có thể nhớ tới thϊếp, có thể hiểu bất kể thế nào, trong vương phủ, vẫn luôn có một người thật tình chờ chàng! Chính là chàng lại, chàng lại. . . . . .”

” Phó Minh Ngọc này cả đời tranh giàng háo thắng, mặc dù biết chàng cũng không phải là một phu quân có thể mang hạnh phúc đến cho thϊếp, nhưng chỉ cần thϊếp yêu, thϊếp nhất định sẽ tranh thủ tới cùng.”

“Thϊếp để chàng phóng túng, tùy ý chàng hồ đồ, thậm chí cho phép chàng lấy hết tiểu thϊếp này đến tiểu thϊếp khác, nhưng thϊếp lại không thể chấp nhận chàng thật lòng với người khác, nhất là động lòng với một người nam nhân! Bởi vì thϊếp có thể bắt nguyên đám tiểu thϊếp kia xéo đi, nhưng trái tim một khi đã rung động, có làm sao cũng không thể kéo nó trở lại được nữa!”

“Kiệt, Kiệt ca ca, chàng yêu thϊếp đi, yêu thϊếp đi! Tuy chàng có rất nhiều tính xấu, nhưng vẫn là Kiệt ca ca đã xả thân cứu thϊếp khi còn bé! Từ lần đầu tiên trông thấy chàng thϊếp đã thề phải gả cho chàng rồi, chính là thϊếp không ngờ người thϊếp muốn gả, trong lòng hắn chỉ chứa nổi một người nam nhân, một nam nhân mà ngay cả thua, thϊếp cũng không biết là thua ở đâu . . . . . .”

Thấp giọng lên án, Lục Vương Phi khóc nấc, trong lờ mờ nàng nhớ Tống Vũ Kiệt cũng khóc, bọn họ đều tự ôm lấy mình, vệt nước mắt loang lổ, chỉ là nỗi xúc động trong lòng, không hề giống nhau. . . . . .

. . . . . .

“Cái gì, ngươi nói Ngâm Tuyết nhảy xuống vực rồi! Vậy có trông thấy Kỳ Nguyệt không?!” Trong Lục vương phủ, nghe thị vệ hồi báo, toàn thân Tống Vũ Kiệt mạnh mẽ chấn động, vẻ mặt sáng tối bất định, u ám giao chuyển.

Ngâm Tuyết chết? Muội ấy cứ như vậy mà chết đi sao? Chẳng lẽ vừa rồi trên đại điện, hắn đã đoán sai? Trong lòng cuộn trào mãnh liệt, mênh mông phập phồng, Tống Vũ Kiệt không hề do dự cất bước phóng ra ngoài.

“Nguyệt Nguyệt!”

Khi hắn nhìn thấy Kỳ Nguyệt mang vẻ mặt mất hồn, bộ dạng chán nản thất tha thất thểu từ trên núi đi xuống, lòng của hắn, đau đến gần như tan nát.

“Nguyệt Nguyệt, cưng không sao chứ?”

Hắn biết rõ tình cảm Kỳ Nguyệt dành cho Tống Ngâm Tuyết, giống như hắn, sâu đến không cách nào tự kềm chế! Càng không muốn đến gần lại càng không thể tự chủ tiến lại gần hơn, trong lòng rối rắm, không có cách nào bình tĩnh.

“Nguyệt Nguyệt, thật sự không sao chứ?” Muốn vươn tay ra đỡ, chính là tay lại bị hất ra, ánh mắt Kỳ Nguyệt trống rỗng mà mờ mịt nhìn hắn, chỉ trong khoảnh khắc, đã làm cho hắn kinh hãi đến độ hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

Đó là dạng ánh mắt gì? Thù hận, tự trách, áy náy, yêu, tựa hồ như tất cả mọi thứ trên đời đều không còn tồn tại, chỉ còn lại sự phẫn nộ hủy thiên diệt địa dằn xuống đáy lòng, làm thế nào, cũng không thể buông tha.

Một khắc này, Tống Vũ Kiệt biết Kỳ Nguyệt đã chết, mang theo tình yêu dành cho Tống Ngâm Tuyết, tiêu tan cùng linh hồn.

Nhìn thân ảnh Kỳ Nguyệt vô thức đi về phía trước, dưới ánh trời chiều không còn thanh dật tuấn mỹ như trước đây, mà nhiễm một tầng đau thương nồng đậm, hai mắt Tống Vũ Kiệt chậm rãi nhắm lại, cay đắng vô lực: “Nguyệt Nguyệt chết, ta cũng chết rồi, từ cái ngày thốt ra lời thề kia, đã triệt để chết đi. . . . . .”

. . . . . .

“Bẩm điện hạ, toàn bộ lực lượng {ám vệ} đã giao cho Tam điện hạ, trong lúc chuyển giao cũng không xảy ra chuyện gì khác thường!”Trong khu rừng tối, một thị vệ vận hắc y nửa quỳ nói, bộ dáng vô cùng cung kính.

“Ừ, ta biết rồi.” Nghe vậy, hai tay Tống Vũ Kiệt chắp sau lưng, gật nhẹ đầu ý bảo hắn lui ra.

Trong khu rừng lớn như vậy, chỉ có một mình Tống Vũ Kiệt lẳng lặng đứng, hắn khẽ thở dài, chậm rãi ngửa mặt lên trời thấp giọng nói:“Ngâm Tuyết sắp trở về rồi, cho nên ta phải mang Nguyệt Nguyệt đi, bằng không chậm trễ thêm một thời gian nữa, nói không chừng Nhị ca sẽ . . . . . Không được, ta không thể để cho Nhị ca thương tổn Nguyệt Nguyệt, ta muốn bảo vệ hắn, nhất định phải bảo vệ hắn. . . . . .”

Mở cửa a, Nguyệt Nguyệt, mở cửa nhanh. . . . . .”

Ngoài cửavang lên tiếng đập cửa “Rầm rầm rầm” , Tống Vũ Kiệt dùng sức gõ, sau một hồi lâu không có ai trả lời, “Bùm” một tiếng, hắn tung cước đá văng cửa, sau đó cất bước đi vào.

“Nguyệt Nguyệt, hóa ra cưng đang ở trong thư phòng sao? Hèn gì ta gõ cửa nửa ngày mà cưng cũng không trả lời, thì ra là không nghe thấy.” Vui cười xoa chân, Tống Vũ Kiệt tới gần từng bước một.

Thấy vậy, Tiêu Kỳ Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy, cất giọng lạng nhạt: “Ngươi tới đây làm gì!”

“Ta tới đón cưng về phủ ta ở a! Hắc hắc, Nguyệt Nguyệt, ta là ca ca của Ngâm Tuyết, cưng là phu quân của Ngâm Tuyết, hôm nay Ngâm Tuyết mất rồi, về lý nên do ta thay muội ấy chiếu cố cưng! Đi nha, trong phủ ta cái gì cũng có, dù thế nào cũng tốt hơn chỗ của cưng nhiều!“

“Ta không đi! Tống Vũ Kiệt ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn muốn dây dưa, đừng có trách ta trở mặt!” Thân thể lui về phía sau, trong tay gắt gao nắm chặt nghiên mực, Kỳ Nguyệt cảnh cáo, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

“Đừng như vậy chứ, Nguyệt Nguyệt! Đi theo ta bảo đảm cưng cơm áo không lo, kiếp này không còn gì phải ưu sầu nữa! Đi thôi đi thôi, đến xe ngựa ta cũng chuẩn bị tốt cho cưng ở bên ngoài rồi đó!”

Dứt lời muốn nhào tới, Tống Vũ Kiệt cười dâʍ đãиɠ. Thấy vậy, Kỳ Nguyệt giơ cao nghiên mực lên, lạnh giọng nói: “Tống Vũ Kiệt, nếu ngươi tiến thêm một bước, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!”

“Ha ha, Nguyệt Nguyệt thật là bướng bỉnh, lại hù dọa ta như vậy à? Ta biết cưng không nỡ ra tay, cho nên ta không sợ!” Khẽ chuyển động đôi mắt, Tống Vũ Kiệt đầy thâm ý nhìn nghiên mực trong tay Kỳ Nguyệt, sau đó cười hì hì tiến lên, vươn tay chộp lấy hắn.

“Bốp!” một tiếng, Kỳ Nguyệt không cần nghĩ ngợi dùng hết toàn lực hung hăng đập vào đầu Tống Vũ Kiệt, làm cho hắn đau đến mắt nổ đom đóm, hai chân như nhũn ra.

Kỳ Nguyệt này, ra tay thật đúng là hung ác nha!

Khi một dòng máu tươi không ngừng từ trên trán chảy xuống, Tống Vũ Kiệt buồn cười nói thầm trong lòng.

Bất quá hắn cũng không biểu hiện điều này ra ngoài, mà bụm lấy miệng vết thương, vẻ mặt phẫn nộ khoa trương hét lớn: “Tiêu Kỳ Nguyệt, ngươi dám làm tổn thương ta? Hôm nay nếu ta không kéo ngươi về phủ chà đạp một phen, ngươi sẽ không biết ba chữ Tống Vũ Kiệt viết như thế nào!”

Làm bộ muốn bắt, nhưng bởi vì máu tươi che mắt, Tống Vũ Kiệt liên tục vồ hụt.

Kỳ Nguyệt nhìn thấy tình hình này, tự biết hôm nay không ổn rồi, lập tức quay đầu xoay người, nhanh chóng chạy ra ngoài, sau đó nhảy lên xe ngựa Tống Vũ Kiệt vốn định dùng để đón hắn vào phủ, nhanh chóng giục ngựa lao đi.

“Tiêu Kỳ Nguyệt, ngươi đứng lại đó cho ta! Hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi lại. . . . . .”

Máu tươi chảy ròng ròng, Tống Vũ Kiệt cố hết sức “đuổi” đến cửa ra vào, nhìn bóng xe ngựa chạy xa dần, hắn chậm rãi dừng bước lại, tựa cửa nặng nề thở hổn hển, nhưng trên mặt không khỏi nở nụ cười: chạy đi, Nguyệt Nguyệt, chạy càng xa càng tốt! Ta nói rồi ta muốn bảo vệ Nguyệt Nguyệt chu toàn, kiếp này nhất định sẽ bảo vệ hắn chu toàn!

. . . . . .

Bảo vệ chu toàn? Ta làm được rồi!

Khi thanh kiếm lạnh như băng xuyên qua thân thể Tống Vũ Kiệt thì điều hắn nghĩ đến, chính là một câu này.

Cười cười ngã xuống, thỏa mãn nhắm mắt lại, bên môi còn đọng lại nụ cười hạnh phúc, mặc dù không nói được tiếng nào, nhưng trong lòng vui sướиɠ than nhẹ: Nguyệt Nguyệt, ta làm được, làm được rồi, mặc dù phải trả một cái giá đắt, trả giá bằng máu tươi, và tính mạng của ta. . . . . .

Tống Vũ Kiệt ta, cả đời đần độn dại dột, chẳng biết vì sao phải sống, nhưng chỉ có chuyện này, ta vĩnh viễn, không hề hối hận.

Nguyệt Nguyệt, ta đi đây, kiếp này không thể gặp lại, chỉ có thể nhờ cậy Ngâm Tuyết, nhờ nàng đối xử với ngươi thật tốt.

Có câu “Tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu”(1), mặc dù trong mối tình này, cho tới bây giờ chỉ có một mình hắn tự biên tự diễn, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, vào cái ngày dưới bóng cây kia, hắn gặp được một nam tử đưa tay lấy con diều, nam tử kia, hắn trong sạch như vậy, thanh tịnh như vậy, trong nháy mắt, đã lấp đầy tâm linh của hắn. . . . . .

Nếu có kiếp sau, hắn vẫn sẽ không chùn bước lựa chọn được gặp gỡ hắn, sau đó thương hắn, trả bất cứ giá nào để bảo vệ hắn! Chỉ hi vọng kiếp sau, bọn họ đừng sinh ra với cùng một giới tính, dù cho có thê lương như “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão” , cũng vẫn tốt hơn bị thế nhân quản thúc trói buộc. . . . . .

. . . . . .

Trong gió đêm, bên triền núi im lìm vắng vẻ, thân ảnh tuấn nhã của Tiêu Kỳ Nguyệt đứng lẳng lặng, mặt hướng về phương xa, ánh mắt uể oải.

“Tống Vũ Kiệt, ta và ngươi, cả Thanh nhi đã chết, từng có một đoạn quan hệ dây dưa khó dứt. . . . . .”

“Tống Vũ Kiệt, ta không có cách nào đáp lại tình yêu ngươi dành cho ta, nhưng sau khi ngươi đi, ta vẫn muốn thật tình nói với ngươi một câu, ‘ Thật xin lỗi ’, còn có ‘ cám ơn ngươi ’. . . . . .”

Nếu như đã yêu, hãy cứ yêu! Ta nghĩ đạo lý này, ta sẽ ghi tạc trong lòng cả đời, cả đời. . . . . .

(1) Câu thơ trên trích trong bài thơ “Tương tư thập giới thi ”của Thương Ương Gia Mục Thố (1683-1706) Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng đời thứ sáu.↑

“Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.

Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.

Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.

Đệ tứ tối hảo bất tương tích, như thử tiện khả bất tương ức.

Đệ ngũ tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.

Đệ lục tối hảo bất tương đối, như thử tiện khả bất tương hội.

Đệ thất tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương phụ.

Đệ bát tối hảo bất tương hứa, như thử tiện khả bất tương tục.

Đệ cửu tối hảo bất tương y, như thử tiện khả bất tương ôi.

Đệ thập tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương tụ.

Đãn tằng tương kiến tiện tương tri, tương kiến hà như bất kiến thời.

An đắc dữ quân tương quyết tuyệt, miễn giáo sinh tử tác tương tư.”
« Chương TrướcChương Tiếp »