Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

8.2/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Bơ Béo Pairings: Khải Nguyên Category: đô thị tình duyên, ngược luyến tàn tâm Note của Bơ : • Về nhan đề, Bơ đã hỏi chị tác giả, chị ấy nói cái nhan đề này là một bộ phim khá nổi tiếng ở Trung …
Xem Thêm

Chương 2
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ hai

.

Trùng Khánh trước giờ vẫn được coi là nơi nóng nhất nước. Sống ở Trùng Khánh 16 năm, đối với Vương Nguyên mà nói là người hiểu rõ hơn bao giờ hết. Nhắc tới mùa hè, Vương Nguyên chỉ có thể nghĩ đến một chữ "nóng", ngoài cửa sổ còn có âm thanh của ve sầu cùng với nhiệt đột làm bốc hơi nước tạo nên một tầng ảo giác. Thiếu niên mặc quần lửng đi biển, bắt chéo chân, đôi chân thon thả trắng nõn cùng với bàn chân được bao phủ bởi một lớp mồ hôi lấm tấm. Mặc dù phơi nắng nhưng không bị đen, hẳn đó là kỹ năng lợi hại nhất của Vương Nguyên trong mùa hè. Nằm trên giường ăn kem, Vương nguyên cảm thấy mình còn sớm tan chảy hơn so với kem rồi ~

"A~ Cứu với !" Vương Nguyên ngồi dậy, đặt một cái quạt đối diện với mặt mình, mồ hôi lập tức bị quạt thổi bay vào mắt.

Kỳ thực, nếu như không phải là nghỉ hè, Vương Nguyên hiện tại cũng sẽ không buồn chết ở trong nhà.

.

.

.

Tối hôm đó, mama đại nhân cầm chổi lông gà đứng ở dưới lầu, Vương Nguyên lén lút đem cặp sách đặt dưới gốc cây, nghĩ muốn trà trộn vào nhà như đã từng làm thành công trong quá khứ. Mama đại nhân một bên vỗ vỗ chổi lông gà vào lòng bàn tay, một bên đi đến trước mặt Vương Nguyên đang vội vội vàng vàng, nói giọng điệu.

"Vương Nguyên, con dám ngay cả cặp sách cũng không cần nữa !"

Vương Nguyên liền một hơi dùng giọng địa phương mà nói.

"Mụ mụ con sai rồi."

Trên mông bỗng nhiên xuất hiện cảm giác quen thuộc.

"Thằng nhóc này, muộn như vậy mới trở về, đã chạy đi đâu !"

Vương Nguyên liền giống như con thỏ nhỏ nhảy loi choi tránh chổi lông gà của mama đại nhân, miệng một bên kêu : "Mẹ con sai rồi". Rốt cuộc lão mẹ cũng tha cho, với điều kiện là :

"Trước khi làm xong bài tập thì không được ra khỏi nhà, còn nữa, phạt con không được mở máy điều hoà !"

Vương Nguyên cảm thấy hiện tại trong đầu trừ một chữ "nóng" ra, chính là còn chữ "hối hận". Chính mình ngày đó nếu không đi bờ sông, cũng sẽ không phải chịu khổ suốt một tháng như vậy. Ai, hiện tại phải ngồi ngốc ở nhà còn không bằng ra ngoài đi phơi nắng. Làm một con chim nhỏ tự do bay lượn bị mặt trời thiêu chết còn hơn làm một con gà quay bị nướng chín trong lò nướng a !

Có một cái gọi là bạn bé ăn ý, chính là ngay lúc đó thì điện thoại Vương Nguyên vang lên tiếng chuông ngắn.

"Hôm nay lớp học bổ túc được nghỉ ! Buổi chiều gặp một chút, ở chỗ cũ !"

"Được !" Vương Nguyên từ trên giường leo xuống, nhanh chóng nhắn tin trả lời Lưu Chí Hoành. Cậu hưng phấn mở cửa sổ, hít sâu một ngụm không khí tươi mới, trong lòng hô to : Ta - Mỹ Hầu Vương rốt cục cũng được rời núi !

Buổi chiều, chỗ cũ gặp mặt chính là khu trò chơi, chơi đua xe, bắn súng chạy bằng điện và vân vân. Vương Nguyên đến sớm một chút, bắt đầu đi dạo khắp nơi, thân thể bất giác tiến đến tủ thú bông mà dựa sát vào xem.

Tuy rằng Vương Nguyên là con trai nhưng từ khi đến nhà Lưu Chí Hoành thấy trên giường cậu bạn có một đống thú bông, trong lòng Vương Nguyên như cánh cửa mở ra một thế giới mới, Vương Nguyên đặc biệt thích một con thú bông khủng long trong cái đống trên giường, nhưng Lưu Chí Hoành thà chết vẫn phải giữ nó ở lại, không cho Vương Nguyên cầm.

"Cái này bí mật, không thể để cho ai biết." Lưu Chí Hoành cậu ta cứ vừa giống như nói đùa vừa giả bộ thần bí đem con thú bông từ tay Vương Nguyên đoạt đi.

.

.

.

Sau đó hai bạn nhỏ cùng nhau chơi gắp thú bông, đáng tiếc tiền xu đổi ra đều đem cống hiến hết cho chỗ này, hai người rốt cuộc nhận ra mình không hề có khả năng thiên phú chơi gắp gấu bông a...

"Woa ! Người này thật lợi hại !"

Vương Nguyên thấy một thiếu niên ở trước máy gắp thú bông, hắn đeo tai nghe, bên người cũng có ít nhất mười con thú bông, hắn gắp một con khỉ bông đang nằm chắc chắn trong mấy cái móng vuốt (Ý ẻm là cái để gắp thú =)) ) Sau đó hắn cúi người xuống lấy con khỉ bông từ cái hộp đằng sau máy.

Thiếu niên kia lúc này cũng đã nhận ra ánh nhìn chăm chú vào mình từ nãy đến giờ, chính mình hướng ánh mắt ấy nhìn qua.

"Tại sao lại nhìn tôi chằm chằm ?" Thiếu niên gỡ tai nghe ra, đối mặt Vương Nguyên mà cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Vương Nguyên còn không có phản ứng lại, ánh mắt ban đầu nhìn con khỉ bông đã chuyển lên nhìn đến khuôn mặt thiếu niên kia. Môi màu sắc nhạt tự nhiên, mũi cao và thẳng, lông mi dài, đối với tầm nhìn của người đối diện, đôi mắt kia chính là tựa như thủy đích đào hoa. (*)

(*) Ý chỉ một ánh mắt tựa như làn nước, đẹp như hoa đào.

"A~ a~ tôi chính là thích con khỉ bông kia..."

"Cái này ?" Thiếu niên cầm thú bông trên tay đưa lên, thanh âm trầm thấp khiến cho Vương Nguyên lần đầu nhận ra, giọng của một tiểu nam hài cũng có thể mê người đến vậy.

Vương Nguyên sửng sốt một chút, "A...đúng vậy..."

"Được rồi, vậy cho cậu."

Thiếu niên đưa qua, Vương Nguyên nhận lấy con khỉ bông, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra thì thiếu niên kia đã muốn rời đi, đưa tay vẫy vẫy rồi đi khỏi.

Lưu Chí Hoành vừa đúng lúc từ phía sau vội vã chạy tới.

"Vương Nguyên, tớ tìm cậu nãy giờ a !" Hướng theo tầm mắt Vương Nguyên mà nhìn lại, Lưu Chí Hoành có chút giật mình mà lẩm bẩm.

"Kia chẳng phải học trưởng của lớp bổ túc sao ? Ở đây cũng có thể gặp được..."

"Cái gì, cậu biết hắn ?" Vương Nguyên rốt cục phục hồi lại tinh thần.

"Đúng vậy, là học trưởng ở lớp bọn tớ a, trước đó cũng có trò chuyện vài câu."

"Hắn gọi là gì ?"

"Để tớ nghĩ coi..." Lưu Chí Hoành vốn đầu óc không được tốt, lại bị Vương Nguyên vừa hỏi vùa thúc giục, não bộ cũng không có tác dụng a !

"Dù sao là họ Vương, tớ nghe mọi người trong lớp còn gọi hắn Tiểu Khải... ê ê, Vương Nguyên cậu đi đâu a !"

Chả trách động tác đeo tai nghe lại quen như thế. Chả trách bộ dáng tươi cười lộ răng nanh kia làm cho mình cảm thấy bị trêu đùa. Hắn nhất định là nhận ra mình còn cố ý không nói, đúng là xấu tính. Vương Nguyên một bên nghĩ như vậy, một bên chạy vội đi ra ngoài, nhưng cuối đường lại xuất hiện một ngã ba, Vương Nguyên hướng qua bên kia nhìn đều không thấy bóng dáng đối phương, bên này Lưu Chí Hoành cũng đã đuổi kịp, Vương Nguyên đành phải từ bỏ ý định.

"Cậu biết người đó sao ?" Lưu Chí Hoành khom lưng chống đầu gối, thở hổn hển.

"Cũng không hẳn." Vương Nguyên chống hông, đột nhiên nhớ tới điều gì.

"Ê, khỉ bông của tớ đâu ?!"

.

.

.

Vương Nguyên cả buổi chiều chơi điện tử đều bị phân tâm. Cậu đem con khỉ bông đáng thương tìm về, Lưu Chí Hoành nghĩ muốn cầm lên xem liền bị Vương Nguyên giật lại, nói Lưu Chí Hoành ngày mai đi đến lớp bổ túc lấy số điện thoại người kia.

"Cậu ngốc quá ! Lớp học bổ túc đang trong kỳ nghỉ a !"

Lưu Chí Hoành vừa nói vừa đưa tay đoạt lấy con khỉ bông, xem bên trái xem bên phải.

"Con khỉ bông này ở đâu a, cậu gắp à ?"

Vương Nguyên cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù, một phen từ trong tay Lưu Chí Hoành đoạt lại con khỉ bông.

"Cái này là cũng là bí mật a !"

Về đến nhà, Vương Nguyên quyết định phải nghĩ ra một phương pháp nhất định lấy cho được số điện thoại của Vương Tuấn Khải. Chính cậu bình thường rất ít cùng người khác niên cấp có liên hệ, chỉ có thể nhờ người quen cùng niên cấp xuống tay thôi.

... Ờm...

Bức thư tình kia ! Bên trong có số điện thoại của Trịnh Tử Kỳ, mà Trịnh Tử Kỳ nhất định có số của Vương Tuấn Khải !

"Mình quả thật rất cơ trí a !" Vương Nguyên nghĩ như vậy, liền chạy vội ra khỏi nhà.

Phòng bảo vệ của trường học không có điều hòa, đại thúc trực ban vừa nghe radio vừa thổi quạt, ngẫu nhiên miệng còn hừ hừ vài câu.

Vương Nguyên đến sân trường, liền thấy một tốp người đang đem bàn ghế chất đầy trên sân thể dục.

"Đại thúc, bọn họ đang làm gì vậy ?"

"Ngươi nói cái gì ?"

"Con nói, mấy cái bàn như thế nào đều bị bọn họ mang lên sân thể dục vậy ?"

"Nhà trường cho thay mới toàn bộ bàn học"

Không đổi vào lúc nào, lại phải đổi vào đúng hôm nay a ! Vương Nguyên bắt đầu xem xét kỹ càng đống bàn học, thế nhưng đều rỗng tuếch. Mồ hôi Vương Nguyên chảy ra không ít, từng giọt từng giọt, từ trán đến mũi, đều toát ra mồ hôi hột. Cậu chạy tới toilet rửa mặt, chuẩn bị bỏ cuộc về nhà suy nghĩ một biện pháp khác.

"Đại thúc, con đi nha !"

"Nhóc con, ngươi không phải đến tìm đồ hay sao ?"

"Dạ ?"

Đại thúc đổ ra một đống đồ vật hỗn tạp, Vương Nguyên bỗng nghĩ, ai nha, rõ ràng là nhà trường đã nhiều lần nhấn mạnh rằng trước khi nghỉ hè có vật dụng cá nhân thì phải mang tất cả về nhà, làm thế nào có rất nhiều học sinh không nghe ! Đại thúc lại đem sọt, rổ đặt trước mặt Vương Nguyên, bảo cậu tìm đi.

Vương Nguyên lập tức bới tung lên, cuối cùng ở đáy sọt tìm được một phong thư tình có bìa màu hồng nhạt, cậu vội vàng mở nó ra.

"Vương Tuấn Khải bạn học,

Mình là Trịnh Tử Kỳ, học ở trường nữ sinh bên cạnh.

Từ lần đầu tiên gặp bạn, mình đã bị dáng vẻ lãnh tĩnh, giọng nói trầm thấp, tính cách trưởng thành chững chạc của bạn thu hút.

Có thể cùng mình trở thành bạn bè không ? Số điện thoại của mình là 188451232xx.

Chờ hồi âm của bạn.

Trịnh Tử Kỳ."

"Ta hận ! Dùng bút máy viết làm cái gì a !!!" Hóa ra mồ hôi từ trên mặt Vương Nguyên chảy xuống đã làm nhòe mất hai chữ số cuối cùng của dãy số điện thoại. Vương Nguyên kích động muốn đem giấy viết thư đưa lên xé làm đôi.

10 × 10 = 100

Đối với người bậc tiểu học đã từng đạt được thành tích ưu tú như Vương Nguyên, bài toán này bất quá là quá đơn giản, cậu cũng không biết tại sao chính mình đem thực hiện bước này, gửi một trăm tin nhắn cho một trăm người bạn : "Bạn có số điện thoại của Vương Tuấn Khải không ?" Có hơn hai mươi tin nhắn trả lời với một nội dung : "Bạn là ai ?" Vương Nguyên đem hai chữ tên mình mà trả lời lại cho hai mươi người bạn kia.

"Bạn không phải là bạn của anh ấy sao ? Như thế nào lại hỏi mình ?"

Tin nhắn trả lời đầu tiên chính là của Trịnh Tử Kỳ !

Vương Nguyên lập tức lưu lại số điện thoại này, cậu nói rằng điện thoại bị hỏng, mất hết số rồi.

Trịnh Tử Kỳ "À~" một tiếng, hỏi Vương Nguyên như thế nào lại có số của mình.

Vương Nguyên tiếp tục suy nghĩ một câu trả lời hợp lí như câu trả lời ban nãy, Trịnh Tử Kỳ liền đưa số Vương Tuấn Khải, còn bổ sung thêm một câu : Vậy nhờ bạn nói vài lời tốt cho mình với nha !

Vương Nguyên trả lời "Được", lập tức gọi vào dãy số kia.

Chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy, Vương Nguyên không tự giác nắm chặt đầu con khỉ bông.

Nên nói cái gì mới tốt đây ?

Nên nói cảm ơn hắn đêm đó ra tay cứu mình trước hay là nên cảm ơn vụ con khỉ bông trước đây ?

Aaa !!!

"Số điện thoại này hiện không liên lạc được."

Vương Nguyên hung hăng đem con khỉ bông ném xuống đất, cả người tạo thành hình chữ đại nằm dang tay dang chân tê liệt ngã xuống giường.

Mùa hè, thực sự dễ làm cho tâm can người ta bùng cháy a !

~oOo~

Bình Luận (1)

  1. user
    Hàng Tương (4 tháng trước) Trả Lời

    Hay nha

Thêm Bình Luận