Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Sơ Niệm mặc thêm quần áo.
Hiện thời đã qua nguyên tiêu, mùa tuy nhập xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh thấu xương. Một mảnh trăng non he hé nơi chân trời cũng chỉ phát ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng sương giá.
Bởi vì ra ngoài ở nhờ nhà người ta, nàng cũng không buộc phải chịu tang theo quy củ. Nha đầu Tô gia đưa tới cái gì, nàng liền mặc cái đó.
Nhưng có lẽ trước đó Từ Nhược Lân cũng đã đề cập qua, nên quần áo đưa tới cũng không có màu sắc tiên diễm rực rỡ.
Trên người nàng lúc này, bên trong là bộ váy áo Vân Nam màu tím nhạt, bên ngoài là áo khoác gấm có mũ viền lông.
Kéo mũ trùm lên đầu xong, nàng liền nhờ nha đầu thôn trang xách đèn l*иg đi phía trước dẫn đường, đi đến chỗ Từ Nhược Lân. Sau khi quẹo mấy vòng, xuyên qua hai cái đình viện, nha đầu ngừng bước, chỉ vào con đường mở ra đình môn phía trước, nói: “Vị gia kia, ở đầu bên đó.”
Sơ Niệm tạ ơn xong, túm chặt áo choàng trên người, ngăn lại quả tim dường như càng lúc càng đập nhanh, lặng lẽ hít vào một hơi, nàng chậm rãi đi về phía cánh cổng kia.
Mới vừa vững vàng đặt chân qua thềm cửa, nàng có thể ngay lập tức nhìn thấy Từ Nhược Lân đang ngồi xoay lưng về phía mình.
Ở trong sân cạnh một gốc mai thụ, y tựa lưng vào trụ hành lang, hai chân tùy ý đặt trên lan can, trên tay nâng chén rượu, nhìn thấy như sắp đưa vào miệng.
Từ lúc Tô Thế Độc tới chỗ của nàng, đã trôi qua ít nhất một khắc (15 phút).
Theo như lời tiểu cô nương đó nói, trước khi nàng ấy đến uống vài chén rượu, y đã ở đây rồi.
Thấy y nhất định không ngừng, trong lòng Sơ Niệm bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa vô danh, nhanh chóng đi tới phía sau y, ngay khi y lại nâng chén lên, nàng đoạt lấy, ném ngay xuống nền đất.
Từ Nhược Lân mới rồi có nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, cũng không mấy quan tâm, tưởng rằng hạ nhân lại đây.
Thình lình cái chén trên tay bị người ta cướp đi, bộp một tiếng đã bị vứt xuống đất bên ngoài hàng hiên.
Nương vào ánh sáng từ chiếc đèn l*иg treo trên hành lang, y giương mắt nhìn lại, lúc này mới phát giác thì ra là Sơ Niệm lại đây.
Giờ phút này người đang đứng ngay cạnh y, trừng mắt trừng trừng y.
Trên khuôn mặt mặc dù bị chiếc mũ viền lông trùm đầu che khuất hơn phân nửa, nhưng cũng không che được sự buồn bực cùng bất mãn toát ra từ trong ánh mắt.
“Là nàng ——”
Từ Nhược Lân không che dấu bản thân lúc này rất kinh ngạc, từ trên lan can chậm rãi thả chân xuống, đứng lên.
Bỗng nhiên y nấc một cái rõ to.
Có lẽ chính y cũng thấy thất lễ, có chút quẫn bách nhìn nàng nở nụ cười.
Sơ Niệm mày mặt càng nhăn nhó, vươn tay nhấc cái bầu rượu bên cạnh lên lắc lắc vài cái, phát hiện bên trong chẳng những chỉ còn lại chút ít, hơn nữa còn sờ thấy thân bầu lạnh lẻo.
Rốt cuộc không nén được sự bất mãn trong lòng, nàng nói: “Chính người không thương xót thân mình thì thôi, người bên ngoài cũng không quản được người, làm gì còn lôi kéo tiểu cô nương người ta uống? Trời lạnh như thế, người cho nàng ấy uống rượu lạnh, cơ thể nàng ấy có chịu đựng nổi hay không?”
Từ Nhược Lân ngẩn ra, dường như bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, lập tức giải thích: “Nàng đừng hiểu lầm. Không phải ta lôi kéo nàng ta uống. Là chính nàng ta đi ngang qua, ồn ào nhất định đòi uống. Ta thấy nàng ta giống một tên nhóc, nên cũng không ngăn cản. Nhưng bất quá chỉ ba hai chén thôi, liền ngăn…”
Sơ Niệm hừ một tiếng: “Nàng ấy đã say đến bất tỉnh rồi! Giờ đang nằm ngủ ở chỗ ta! Xem chuyện tốt người làm đi!”
Từ Nhược Lân lại tiếp tục trầm mặc, một lát sau, rốt cục nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi. Là ta không tốt. Sau này sẽ không cho nàng ta uống nữa….”
Sơ Niệm mới vừa rồi bla bla bla nói nhiều như vậy, nhưng thấy thái độ y lại dịu dàng thế này, giống như đấm vào một chiếc gối bông, nhất thời không xuất ra lực, trong đầu còn một câu lợi hại nhất mãi cũng nói không nên lời, đành phải theo y trầm mặc xuống.
Một cơn gió đêm thổi qua, quét trúng một nhánh khô trên gốc mai già, rắc một tiếng đứt gẫy.
Sơ Niệm giật mình bất ngờ giương mắt, mới phát giác y đang cúi đầu không chớp mắt nhìn chính mình.
Hai người lại cách nhau gần như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi được một chút hương rượu trong hơi thở của y….
Quả tim bỗng nhiên đập loạn một nhịp, lập tức lui về phía sau một bước, hấp tấp nói: “Ta lại đây là muốn nói với người, ta đã khỏe nhiều rồi, ngày mai có thể lên đường ngay.”
Dứt lời vội vàng xoay người, làm như phía sau có cái gì sắp đuổi theo cắn nàng một ngụm vậy.
Từ Nhược Lân à một tiếng, nhìn theo bóng dáng nàng, bỗng nhiên chậm rì rì nói: “Hôm nay ta nên thay thuốc. Nhưng đến giờ còn chưa được thay….”
Sơ Niệm thoáng dừng bước, quay đầu lại nhìn y một cái, thấy trên mặt y dường như có ý cười mạn bất kinh tâm (*), liền có chút gượng gạo nói: “Vậy người vì sao còn không thay? Còn ở nơi này uống rượu? Ta đi gọi người ta lại đây hầu hạ.”
(*) mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không quan tâm
Ý cười trên mặt Từ Nhược Lân tựa hồ càng đậm, lớn tiếng nói: “Ta muốn nàng thay giúp ta… Không thì thôi, ta lười gọi người đến làm phiền họ.”
Sơ Niệm kinh hãi với cái kiểu gần như là làm nũng kèm theo uy hϊếp của y, hay là khẩn cầu? Quả tim thình thịch không ngừng nhảy lên.
Còn đang trố mắt, đã thấy y xoay người, chậm chạp nói: “Quên đi…. Dù sao cũng không chết được. Từ từ rồi tự nó cũng sẽ lành thôi…..”
Kinh ngạc nhìn bóng dáng phía sau lưng của y, trong đầu nàng bỗng thoáng hiện lên tình cảnh ngày trước y nắm chặt tay nàng, đưa nàng ra khỏi Phúc vương phủ, khi bị truy binh trước sau vây quanh, ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi nàng có sợ không, trong lòng dần dần từng chút từng chút một mềm mại, cuối cùng như một vốc nước mùa xuân tan chảy, dùng đôi tay hợp lại, kẽ tay dù kín kẽ đến đâu cũng không ngăn được từng giọt từng giọt tí tách rơi ra……
Nàng không phải từng cảm kích giúp Chu Từ Long băng bó miệng vết thương hay sao? Cũng không phải chưa từng giúp y…… Bất quá lại thêm một lần nữa mà thôi, có thể có chuyện gì?
“Chờ đã, để ta giúp người.”
Nàng cắn môi dưới, rốt cuộc nói ra một câu như vậy, sau đó bỗng nhiên y quay đầu lại, dưới ánh nhìn chăm chú dường như có chút không thể tin được, nàng cúi đầu đi vào trong.
Đèn trong phòng sáng lên. Y phải dùng đá lửa đánh vài lần, cuối cùng mới thắp được.
Nàng đứng ở một bên, nhìn y lấy thuốc trị thương cùng băng vải ra, thoát xiêm y, nửa thân trên trần trụi, ngồi xuống ghế, sau đó lặng yên quay đầu hướng ánh mắt về phía nàng.
Nàng cởϊ áσ choàng, xắn tay áo, lau tay sạch sẽ, sau đó nhìn không chớp mắt đi tới trước mặt y, hơi hơi cúi người xuống, vươn tay ra tháo lớp băng vải cũ trên cánh tay và vai y, để lộ ra miệng vết thương so với lúc trước đã đỡ hơn một chút, nhưng nhìn vẫn còn dữ tợn.
Nàng đè ép cái loại cảm giác đau đớn đầy cảm kích này, thật cẩn thận dùng chiếc khăn sạch thấm nước nhẹ nhàng lau xung quanh miệng vết thương, sau đó lại nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên.
Xử trí cánh tay xong, lại xử trí tiếp trên lưng, rốt cuộc nàng nhịn không được, một bên nhè nhẹ động tay, một bên nhỏ giọng nén giận nói:
“Miệng vết thương của người sâu như vậy, mới qua vài ngày, sao đã đi uống rượu? Đã là người lớn từng này, vì sao còn không biết tự chăm sóc mình? Ỷ vào tuổi trẻ thể trạng tốt, muốn cái gì liền làm cái đó, vạn nhất để lại di chứng gì, chờ đến khi già rồi, có hối hận cũng đã muộn…..”
Dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, khi nàng với đôi bàn tay trắng nõn như ngọc bị ống tay áo tím nhạt che tới cổ tay, hơi hơi cúi người dựa lại gần, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt dịu dàng cùng điềm tĩnh không sao tả xiết.
Bên cửa sổ, ánh trăng thanh lãnh như mặt nước lặng lẽ nhô ra.
Từ Nhược Lân nhìn thấy nàng ở bên cạnh mình vội vàng bận rộn như vậy, nghe nàng nói liên miên cằn nhằn, hơi thở của nàng như hương hoa mai thoang thoảng lửng lờ… Thoáng chốc, y dường như lâm vào một cái ảo cảnh, trong đó nàng là thê tử của y, bởi vì y không nghe lời mà đang bất mãn oán trách….
“Xong rồi.”
Tầm mắt Sơ Niệm vẫn không rời khỏi chỗ vết thương của y, cẩn thận quấn băng vải một vòng cuối cùng, thắt lại xong, nàng lại lo lắng bồi thêm một câu:
“Trước khi vết thương lành lại, không cho phép người uống rượu nữa…”
“Kiều Kiều.”
Nàng đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe được y khẽ khàng gọi chính mình như vậy. Nàng kinh ngạc, rốt cục chuyển ánh mắt sang nhìn y, khi tầm mắt chạm nhau, tim bỗng nhiên đập mạnh.
Từ Nhược Lân giờ phút này, đang chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Không biết là do ánh nến hay do trước đó y uống rượu, mà hai mắt ẩn ẩn điểm đỏ, bên trong có cái gì đó lóe sáng, như con sóng ngầm đang lưu chuyển.
Tay nàng bỗng chốc cứng đờ, theo bản năng liền nhanh chóng lui khỏi đầu vai y.
“Được rồi, ta phải đi……”
Nàng thậm chí còn quên lấy cả kiện áo choàng vừa rồi cởi ra mắc tại bên kia, vội vã xoay người.
Chân mới vừa nhấc lên, còn chưa kịp chạm đất, Từ Nhược Lân đã túm được bàn tay mới vừa giúp y xử lý vết thương, kéo nhẹ một cái, nàng liền không khống chế được mà theo cổ lực đạo kia bỗng chốc ngã xuống ngồi vào trên đùi y.
Ngay sau đó, nàng bị y ôm chặt lấy.
Nàng kinh hãi dùng sức giãy giụa, cảm giác được y áp đến gần, cúi đầu nói bên tai nàng: “Kiều kiều, ta muốn ôm nàng….. Cứ để cho ta ôm nàng như vậy, chỉ ôm một chút….”
Y không có chút ý tứ che dấu mà nói thẳng ra lời khẩn cầu gần như hèn mọn này.
Sơ Niệm cảm giác được một trận nhiệt khí theo lời nói của y phủ đến làm vành tai và cổ của nàng nóng lên, làn da mẫn cảm lập tức ửng lên.
Từ Nhược Lân phát hiện ra sự chần chờ của nàng.
Sự khao khát đối với nàng giờ phút này tựa như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, tùy ý tuôn trào trong dòng máu hòa lẫn rượu — y là nam nhân, đương nhiên rõ ràng “rượu sau không khống chế được” bất quá là câu nói dối vụng về.
Nhưng vào thời khắc này, y lại thầm muốn mượn câu nói dối đó mà dung túng mình, mà chặt chẽ giam cầm nàng bên người, vĩnh viễn không để cho nàng thoát thân rời khỏi.
Cánh tay đang quấn lấy eo nàng càng siết chặt, một bàn tay khác, cũng đã phủ lấy một bên mặt của nàng, ngón cái thô ráp gần như là khát khao đảo qua hai má non mịn của nàng, hơi dùng sức ép buộc, xoay mặt của nàng về phía mình, lập tức, cúi đầu liền dễ dàng tóm được đôi môi nàng.
Bởi nụ hôn bất thình lình này mà Sơ Niệm hoàn toàn bừng tỉnh, cực lực né tránh, lại mãi không thoát khỏi môi lưỡi truy đuổi của y.
Trong hơi thở của nàng, tràn ngập hơi thở nồng đậm của chính y.
Khi đôi cánh hoa bị y thông thạo quen thuộc dễ dàng khai mở, môi lưỡi cũng bị thúc ép dây dưa cùng một chỗ với y, khi nàng chấp nhận sự xâm chiếm hoàn toàn của y thì chính là lúc, ký ức của những xúc cảm quen thuộc từ một nơi nào đó từ trong sâu thẳm cũng phóng ra trong nháy mắt.
Cuối cùng nàng bị một nỗi sợ hãi đã cắm sâu chặt chẽ trong lòng xâm chiếm.
Cho tới bây giờ, sự lưu luyến chính là cảm giác song song bất li bất dịch cùng với sự bất mãn, căm thù, thậm chí chán ghét của nàng đối với nam nhân này.
Tại một khắc này đây bị phóng đại lên vô hạn, rồi đến cuối cùng, chỉ còn hóa thành sợ hãi, theo nước mắt của nàng tràn mi mà ra.
Cả người bị giam cầm ở trong lòng y, cũng không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy bần bật.
Từ Nhược Lân đang dán trên mặt nàng thì bị lệ của nàng thấm ướt.
Cuối cùng y buông môi của nàng ra nhưng lại không thả nàng, chỉ là sửa thành hôn nhẹ dọc theo hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng, càng ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng như đang dỗ trẻ con, chạm vào vành tai và tóc mai nàng, rồi dịu dàng nói bên tai nàng: “Kiều Kiều, tốt với ta không tốt hơn sao? Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời.”