Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Sơ Niệm quay trở lại
viện, được giúp lau đi vết máu trên mặt, lúc này, nàng mới cảm giác thấy trên trán co rút đau đớn. Soi gương, nhìn thấy một vết rách dài gần nửa lóng tay, miệng vết thương đã khô lại, vẫn còn đọng máu đỏ tươi, nhìn
hơi đáng sợ. Xích Tố đau lòng, thấp giọng oán trách vài câu, tay cầm
thuốc trị thương, cẩn thận bôi lên, sau đó dùng vải bố sạch quấn lại.
Sơ Niệm thay quần áo sạch sẽ, ngồi trên giường nhỏ, tựa vào tấm bình phong ở sau giường.
Một đêm quá mức hỗn loạn
này, rốt cuộc đến thời khắc này, đã khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có.
Nhờ vào ánh nến lay lắt, nàng nhìn sang trượng phu đang nằm mê man bất
tỉnh trên giường.
Hiển nhiên là, giữa hắn
và Thu Liễu đã xảy ra loại việc đó. Nhưng đối với chuyện này, lúc này
nàng chẳng chút oán giận hay bất mãn, thậm chí là cảm giác bị nhục nhã
cũng không có. Trong lòng của nàng, điều duy nhất chậm chạp sinh sôi, đó chính là khủng hoảng cùng bi thương.
Dù cho nàng đã sống lại
một lần, thậm chí biết được tương lai, nhưng vào thời khắc này, nàng vẫn cảm thấy bi ai, chung quy thì nàng không thể hoàn toàn nắm được thế sự
trong tay. Có lẽ, là nàng quá vô dụng.
Nàng không muốn Từ Bang
Đạt chết. Đối với người trượng phu này của mình, có lẽ chưa nói tới tình yêu nam nữ, nhưng trong mấy tháng qua, nàng đã sớm xem hắn như người
nhà của mình suốt đời. Nhưng bây giờ, ngồi trước giường bệnh của hắn,
nàng bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm: đời này, có lẽ hắn cuối cùng
cũng sẽ sớm ra đi, chẳng qua, thay đổi một loại phương thức mà thôi, ví
như, tựa như đêm nay.
Nàng bị ý niệm trong đầu
này siết chặt, sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, rồi sau đó, ngay cả
hít thở dường như cũng khó khăn hơn.
Nếu hết thảy thật sự lại buông xuống, nàng bây giờ, con đường sau này rốt cuộc nên đi như thế nào?
Suốt cả đêm, Sơ Niệm vất
vả canh giữ bên người Từ Bang Đạt, thẳng đến sắp bình minh, Xích Tố,
Thúy Hoa mới khuyên được nàng sang phòng cách vách chợp mắt chốc lát.
Trong giấc ngủ, nàng nằm mộng thấy hỗn loạn mê muội. Trong mộng, nàng tự biết chính mình đang nằm mơ, cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng vẫn phí công
vô lực.
“Mợ hai, mợ hai…”
Bên tai thấp thoáng có tiếng gọi nàng, nàng rốt cuộc mở được mắt.
Xích Tố nói: “Mợ hai, Nhị gia tỉnh rồi, đang tìm người…”
Sơ Niệm nhíu mày, chống đỡ cái trán vẫn còn sưng đau, chờ đầu óc hơi tỉnh táo lại một chút, mới chậm rãi đứng lên.
Từ Bang Đạt đã tỉnh lại,
tuy rằng cả người suy yếu tựa như ngọn đèn trước gió chuẩn bị thổi tắt,
nhưng quả thật là, hắn tỉnh lại.
Từ miệng Thúy Hoa, hắn đã biết được chuyện phát sinh đêm qua khi mình ngất đi. Trong nắng sớm,
hắn nhìn thấy Sơ Niệm đi về phía mình, thái dương nàng bị thương, dung
nhan tiều tụy. Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy.
“Nhị gia, người nằm yên đừng nhúc nhích.”
Sơ Niệm bước nhanh, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn áp chế nỗi xấu hổ
mãnh liệt trong lòng, run rẩy cầm lấy tay của nàng, ngập ngừng nói:
“Kiều Kiều, ta, thực sự xin lỗi nàng… Chắc nàng buồn ta…”
“Nhị gia, người đừng nói
vậy.” Sơ Niệm trở tay nắm lấy tay hắn. “Người không phải xin lỗi ta, ta
càng không buồn. Người đừng nghĩ nhiều, dưỡng sức khỏe lên mới quan
trọng hơn.”
Từ Bang Đạt kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng so với ngày thường
chẳng khác gì nhau, khác là, làm như đêm qua tất cả mọi chuyện chẳng hề
phát sinh, và giờ chỉ là một sáng sớm khi hắn mới tỉnh dậy như mọi ngày.
“Mợ hai, Ngọc Trợ đến đây.”
Tiểu nha đầu ngoài cửa
thông báo, Ngọc Trợ – một đại a đầu khác bên cạnh Tư Quốc thái vén mành
đi vào, nhìn thấy Từ Bang Đạt đã tỉnh lại, thần sắc nhẹ nhõm, thấp giọng nói với Xích Tố đi đến nghênh đón: “Lão thái thái cả đêm cũng không an
giấc, sáng sớm liền sai ta đến xem sao. Thấy Nhị gia đã tỉnh, ta phải
trở về thông báo.” Dứt lời vội vàng bước đi.
Ngọc Trợ mới vừa đi, Liêu thị liền tự mình đến đây. Tra tấn suốt một đêm, làm cho sắc mặt bà
trông cũng cực kỳ tàn tạ. Bà liếc nhìn thái dương Sơ Niệm, nói: “Tối qua ta nhất thời cực đoan, lỡ tay làm ngươi bị thương. Thái y đến, bảo ông
ấy giúp ngươi nhìn một cái.”
Sơ Niệm cúi đầu nói tiếng tạ ơn. Liêu thị ngồi xuống trước giường nhi tử, cầm một tay hắn, nước
mắt đã rơi xuống, giọng căm giận nói: “Đang lúc quốc tang, may mà thái y là người quen biết, nên mới có thể đè ém tin xuống. Tạm thời không nói
chuyện đó, còn thân mình của ngươi như thế nào, tự mình cũng không hiểu
sao? Ngươi từ nhỏ đã là đứa nhỏ hiểu chuyện, sao bây giờ lại cùng một
hội với huynh đệ ngươi, gây chuyện hồ đồ…”
Có lẽ do xấu hổ, hoặc không có khí lực, Từ Bang Đạt chính là hơi hơi xoay mặt sang một bên, nhắm mắt không nói gì.
Liêu thị ở bên cạnh
khuyên vài câu, lau nước mắt, không lâu sau, thái y liền đến. Chiếu theo ngày hôm qua tỉ mỉ châm cứu một hồi xong, lại nhìn sang trán của Sơ
Niệm, nói: “Chỗ ta có thuốc dán, trở về sẽ cho người đưa đến, dùng một
thời gian, chỗ vết thương sẽ không để lại sẹo.”
Bản thân Sơ Niệm cũng không có cảm giác gì, nhưng Xích Tố ở bên cạnh nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm tạ.
Thái y hơi hơi vuốt cằm,
lại liếc nhìn Từ Bang Đạt đang nằm trên giường, trong lòng thầm than,
thoáng lắc đầu, thu thập hòm thuốc rời đi.
Ông đã nhìn ra được,
trưởng tử nhà Quốc công phủ đã có mười mấy năm giao tế với ông, lúc này
đây, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Hắn tựa như chiếc đèn dầu nhỏ mong
manh, bỗng nhiên bị ép cháy thật sáng, khoảnh khắc tỏa sáng ngắn ngủi
qua đi, thì chính là dầu cạn đèn tắt.
Từ Bang Đạt uống thuốc, rồi lại nhanh chóng ngủ mê.
Suốt cả ngày Sơ Niệm
không ra khỏi viện một bước. Chính là đến lúc hoàng hôn, nghe nói Tam
gia Từ Bang Thụy hồi phủ, Từ Diệu Tổ giận dữ, đòi rút đao chém hắn,
nhưng nhờ Liêu thị bảo vệ, làm náo loạn một hồi cuối cùng mới yên xuống.
Hiện tại nàng đối với hết thảy đều hờ hững, chỉ biết ngồi canh giữ trước giường Từ Bang Đạt. Tình huống của hắn khi tốt khi xấu. Đến lúc nửa đêm, đang tạm ngủ trên chiếc giường nhỏ, Sơ Niệm bị Xích Tố vốn thay việc gác đêm đánh thức. Xích Tố nói: “Nhị gia tỉnh, đang tìm người…”
Sơ Niệm lập tức đứng dậy
đi tới trước giường Từ Bang Đạt, thấy hắn nửa tựa vào một đống gối, trên mặt lộ vẻ đau đớn, sắc mặt trắng như tờ giấy, làm nổi lên một đôi mày
đen nhìn thấy ghê người.
“Nhị gia, để ta kêu người đi mời thái y.”
Sơ Niệm lập tức nói.
“Không cần gọi bọn họ. Vô ích, ta biết mà.”
Hắn chậm chạp nói, vươn tay nắm tay tay nàng.
Tay hắn vốn luôn lạnh lẽo, nhưng bây giờ, trong lòng bàn tay lại nóng như bếp lò.
“Kiều Kiều, nàng thật sự không trách ta?”
Hắn lại hỏi như vậy.
Sơ Niệm biết hắn có ý gì. Nhẹ giọng nói: “Nhị gia, ta không trách người.”
“Nhưng trong lòng nàng đối với ta cũng rất thất vọng rồi…”
Trong lòng Sơ Niệm hơi
chua xót, rốt cuộc nhịn không được, nói: “Nhị gia, ta biết người không
phải người như vậy. Nhưng mà người ngốc quá, vì cái gì phải như vậy, làm khó xử chính mình?”
Từ Bang Đạt lẩm bẩm nói:
“Kiều Kiều, nàng có biết, ta nếu cưới nàng, liền một lòng muốn tốt cho
nàng, để nàng không hối hận gả cho ta. Nhưng ta vô dụng…”
Hắn có chút thống khổ nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, bình tĩnh nhìn đỉnh màn màu đỏ đối diện trên đầu.
“Nàng có biết ta hâm mộ
Tam đệ của ta biết bao nhiêu không? Không, đừng nói là hắn, cho dù là
người huynh trưởng kia của ta, đứa con trai do Hồ nữ sinh ra, ta đôi khi cũng hâm mộ, thậm chí là đố kỵ. Có một thân mình khỏe mạnh, muốn làm
cái gì thì làm cái đó. Nhưng ta cái gì đều không có, trừ nàng ra…”
Ánh mắt hắn dần dần lại chuyển sang trên mặt nàng.
“Kiều Kiều, nàng đại khái sẽ nghĩ ta đa tâm, nhưng ta biết, thật sự không phải. Đứa con trai do
Hồ nữ sinh ra đó, bắt đầu từ thời khắc hắn xuất hiện ở phòng chính sau
ngày chúng ta tân hôn, ta liền cảm giác được hắn đối với nàng có tình ý. Ta hy vọng hắn vĩnh viễn cũng không xuất hiện ở trước mặt nàng. Sau đó
hắn rời khỏi, ta rốt cục có thể yên tâm. Nhưng chưa được bao lâu, lúc
này đây hắn lại quay trở về, còn có thể không đi…”
Có lẽ do cảm xúc quá kích động, hắn bỗng nhiên lên cơn thở hào hển, thống khổ nhăn mày.
“Nhị gia, người đừng nói nữa!”
Sơ Niệm vội vàng xoa ngực hắn.
Hắn ổn định lại, lắc đầu nói: “Nàng để ta nói hết. Những lời này ta kìm nén đã lâu, nếu không nói, chỉ sợ không còn cơ hội…”
Sơ niệm ngừng tay, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta càng thống hận bản
thân mình vô năng. Ta ngay cả nằm mơ cũng muốn nàng chân chính trở thành người của ta. Cho nên ta quyết định tìm Tam đệ. Ngày đó mọi người đều
chưa quay về. Khi ta ở Lâm Phương Hiên, hắn cho ta chai thuốc kia. Ta
sao lại không biết thuốc đó tổn thương thân thể, nhưng ta không nghĩ
nhiều như vậy. Ta bán tín bán nghi nuốt một viên, vô dụng, lại nuốt hai
viên, rốt cục nổi lên công hiệu. Tam đệ liền gọi Thu Liễu…”
Hắn bỗng nhiên im lặng, ngừng lại, nhắm chặt hai mắt.
“Kiều Kiều, ta thực sự hối hận…” Mở mắt ra, khi cất tiếng trở lại, ngay cả giọng nói dường như cũng chứa đầy sự lụn bại.
“Bao năm bệnh tật, ta
biết rõ bản thân mình. Thái y mặc dù chưa nói, nhưng ta lại cảm thấy
được, lần này không giống mọi lần trước, ta có lẽ thật sự sắp chết…”
“Nhị gia, người đừng nghĩ ngợi lung tung, người sẽ khỏe lên!”
Sơ Niệm cố nén nước mắt, cố hết sức an ủi.
Hắn thở dài một tiếng, trong âm thanh đó mang theo rất nhiều tiếc nuối cùng không cam lòng.
“Kiều Kiều, ta không muốn chết, ta muốn sống cùng nàng cả đời. Nhưng mà không thể. Nàng gả cho
ta, thật là đã hại một đời này của nàng. Sau khi ta đi rồi, nàng tuổi
còn trẻ như vậy, lại lẻ loi một mình, tháng ngày dằng dẵng sau này. Ta
tưởng tượng đến đó, trong lòng liền khó chịu…”
“Ta lúc trước cũng nghe
nói qua, về chuyện có vài nhà vô hậu sẽ nhận con thừa tự trong dòng họ
làm con nối dòng. Sau khi ta đi, thái thái có lẽ cũng sẽ như thế…”
Hắn ngừng lại, một lát
sau, giống như rốt cục hạ quyết tâm, cúi đầu nói. “Nếu nàng nguyện ý,
như vậy cũng tốt. Chọn một đứa nhỏ nghe lời ở bên cạnh nàng, nó trưởng
thành cũng có thể cho nàng nương tựa. Nhưng nếu nàng không muốn, thì
không cần miễn cưỡng thay ta thủ…”
Giọng hắn nhỏ dần.
Sơ Niệm yên lặng nhìn hắn, lã chã rơi lệ.
Giờ phút này, ngay cả
chính nàng cũng không phân rõ, rốt cuộc là nàng đang thương xót người
đang nằm trên giường bệnh trước mắt, hay chính bản thân mình đang ngồi
bên cạnh hắn. Nói cho cùng, bất quá là một đôi đáng thương như nhau
thôi!
Hắn thật sự rất hư nhược rồi, nói xong những lời đã nghẹn trong lòng xong, lại khép mắt, dần dần ngủ say.
Sơ Niệm vẫn ngồi yên, mãi không nhúc nhích. Sau một lúc lâu, cuối cùng rút ra bàn tay mà hắn vẫn
còn nắm, thay hắn đắp lại góc chăn.
Trưởng tử Từ Bang Đạt của Ngụy Quốc công phủ, cuối cùng vẫn không có thể sống quá tuổi đôi mươi
như những người ngồi lê đôi mách đánh cược, vội vàng chết sau một trận
phong hàn dẫn phát bại chứng.
Trước đại môn Quốc công phủ, đèn l*иg màu trắng treo lên vì quốc tang vừa mới tháo xuống chưa tới hai ngày, lại bị treo trở lại.
Từ Bang Đạt ra đi quá
nhanh, ngay đêm thứ ba sau khi hắn phát bệnh, chết trong sự khóc than
thương tiếc của cả nhà. Thời điểm trước khi đi, tay vẫn còn bám chặt tay Sơ Niệm, miệng thì thào: “Nàng phải sống cho thật tốt…”
Sơ Niệm rơi lệ đầy mặt,
ngồi bất động mặc cho người khác giúp nàng thay quần áo tang màu trắng,
trống rỗng nhìn màu trắng truy điệu giơ lên trước mắt. Thẳng đến ngày
hôm sau, ở sảnh đường nghe thấy tân khách đến phúng viếng quan tâm, thời điểm cúi đầu quỳ gối trước linh cữu trượng phu, nàng mới rõ ràng ý thức được, một đời này, bản thân mình đúng là vẫn không trốn thoát cơn ác
mộng bị nguyền rủa của kiếp trước, lại một lần nữa trở thành tân quả phụ hào môn đại gia.
Trường hợp như thế này,
nàng biết chính mình phải làm gì, phải bi ai thương khóc, khóc càng
thống thiết càng tốt, tựa như lần trước nàng đã khóc vậy. Nhưng lần này, trong hốc mắt ngoại trừ chua cay, nhưng lại không rơi được một giọt lệ. Nàng chỉ cúi đầu quỳ ở một bên, vẻ mặt đờ đẫn, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc đánh giá của đám nữ nhân bên cạnh, thậm chí ngay cả khi Thẩm bà tử cuối cùng phải mượn cớ tới bên cạnh nàng, cúi người đến bên tai nàng nhắc
nhở, nàng vẫn không đổ được một giọt lệ.
“Khi Nhị gia hấp hối còn
cố sức kéo tay nàng không buông, nói rằng nàng phải sống tốt, mợ hai
thương tâm quá độ, cuối cùng lại thành bộ dáng si ngốc như vậy…”
Có người đối với người
bên ngoài giải thích như vậy. Mọi người giật mình, sau một hồi thấp
giọng nghị luận, thổn thức, đều quay đầu gửi đến ánh mắt đồng tình.
Ngày này, cũng đang là
ngày các phiên vương Triệu gia khắp nơi lĩnh chỉ đến bái biệt tân hoàng, khởi hành quay trở về đất phong. Rất nhiều phiên vương, ít nhiều cũng
có chút đoán trước được vận mệnh sau này của mình, sắc mặt đều ảm đạm.
Sở dĩ hoàng đế trẻ tuổi hiện giờ còn chưa động thủ, chỉ vì mời đăng cơ
chưa bao lâu, sự vụ trong triều còn chưa yên ổn mà thôi. Một khi củng cố xong, điều kế tiếp chờ đợi bọn họ, đó là tước phiên đoạt quyền. Thậm
chí, vì phòng ngừa nhóm phiên vương này lén tụ họp mưu đồ bí mật, tân
hoàng còn lấy danh nghĩa phủ cương đại sứ để đưa hai gã quan viên vào
bên người bọn họ, lần này phải theo bọn họ cùng quay lại đất phong.
Không ai cam tâm như vậy, nhưng còn có thể như thế nào? Hậu quả của phản kháng đó là bí quá hoá
liều, loạn thần tặc tử. Nhưng không phải ai cũng có can đảm khí phách
như vậy.
Mấy ngày nay, Từ Nhược
Lân đều ở trong một biệt viện của Từ gia ở ngoại thành phía bắc. Sáng
sớm ngày hôm đó, nhìn theo bóng dáng một đoàn người ngựa của Bình vương
biến mất chỗ cây dâu và cây du trên quan đạo ngoài cửa thành bắc xong,
khi thúc ngựa quay về, nghênh diện gặp được Dương Dự người cũng ở lại
theo mình.
“Đại nhân, thu được tin báo do quý phủ truyền đến. Đêm qua, Nhị gia đã mất.”
Từ Nhược Lân giật mình.
Mấy ngày trước, hắn có
nghe tin Từ Bang đạt phát bệnh. Vốn hắn cho rằng cũng giống như mấy dạo
trước, qua vài ngày sẽ chuyển biến tốt đẹp. Không ngờ mới ít ỏi mấy
ngày, giờ phút này thế mà lại thu được báo tử của hắn.
Hắn nhíu mày, nói: “Trở về đi.”