Chương 17

Chuyển ngữ: Hiểu Vân

Xuân năm đó, hoa lê nở

rộ, không chịu nổi trước làn gió xuân phơi phới, bay xuống lả tả như

tuyết rơi, thành một lớp thật dày trên mặt đất nơi tiểu thiền viện mà Sơ Niệm đang tạm cư ngụ.

Hơn nửa năm trước, quốc

thái quá đau lòng khi mất đi tôn tử người yêu quý, khó mà quên được nỗi

đau, nên từ đầu năm, bà liền cùng người cháu dâu trẻ tuổi đã phải góa

bụa – Sơ Niệm đến Hộ quốc tự dốc lòng tu hành, vì người qua đời tụng

kinh siêu độ, mong tích phúc cho kiếp sau. Sơ Niệm cũng đang muốn cho

lòng thanh tịnh, nên thành tâm đi theo. Nhưng điều nàng không nghĩ tới

chính là, vào một ngày nào đó, vận hạn thật sự của đời nàng cũng đã bắt

đầu… Quay lại tiểu viện sau khi xong bài tụng buổi tối, nàng hoảng hốt

nhìn thấy người nam nhân khiến nàng e sợ muốn tránh cũng không kịp,

nhưng người đó cứ thế đứng trước mặt nàng, trong ánh trăng dưới gốc hoa

lê, mỉm cười với nàng.



Kề từ sau lần đầu tiên

bất ngờ gặp gỡ dưới tàng cây cạnh khóm phù dung, cuộc sống của nàng hoàn toàn bị xáo trộn. Hơn nửa năm qua, nàng nếm trải sự giày vò trước nay

chưa từng có, tim như bị moi ra, khi thì nướng trong liệt hỏa, khi thì

băng tuyết bao trùm, khi thì lại lâm vào nỗi sợ hãi cùng tự trách vô

biên vô hạn. Mà tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ Từ Nhược Lân –

huynh trưởng của người trượng phu đã qua đời của nàng. Nam nhân không

biết liêm sỉ chẳng màng đạo đức này ở xung quanh nàng giăng tơ kết lưới

dày đặc, khiến nàng muốn tránh cũng không thể tránh, giống như con mồi

ngồi nhìn y từng bước từng bước ép sát về phía mình, mà giờ phút này,

chính là thời khắc cuối cùng. Nàng biết, bản thân mình từ nay về sau có

lẽ sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.

Nàng giãy giụa, bị y ôm vào gian tiểu viện kia.

Trong phòng, ánh trăng

lẳng lặng chiếu qua song cửa nhỏ, nhuộm trắng một góc tường, từng làn

hương khí phảng phất khi đàn hương bị đốt cháy giống như sinh mệnh từng

chút từng chút một thấm vào phế phủ nàng, vốn nên là một đêm yên lòng,

nàng lại bị y vắt ngang chật vật ở trên sạp, hoảng sợ nhìn y chậm rãi

đến gần.

Y vẫn luôn mỉm cười ấm áp với nàng, chỉ có đôi mắt tiết lộ đáy lòng lại lóe lên tia tăm tối.

Giống như dã thú kiên nhẫn chờ đợi đã lâu, rốt cuộc đã đến thời khắc

cuối cùng phải tấn công về phía con mồi.

Nàng muốn hô hoán lên,

muốn chửi mắng y, thậm chí muốn gϊếŧ y, nhưng yết hầu dường như bị một

cánh tay vô hình bóp chặt, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng nức nở nho

nhỏ, giãy giụa vặn vẹo đánh y, nhưng nhanh chóng bị y khống chế. Khi y

rốt cuộc cũng buông miệng nàng ra, thở hào hển, khẽ cắn vành tai nàng,

nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Tiểu yêu tinh, sao ta lại rơi vào trong tay nàng, ngay cả linh hồn cũng bị nàng câu đi…”

Y không đợi nổi sự đáp

lại cam tâm của nàng, y cũng không cần nàng cam tâm đáp lại, chỉ là tự

lừa người, nói xong lời ái mộ, y dùng sức mạnh to lớn của mình, giam cầm nàng dưới thân trên chiếc sạp chưa tới ba thước, hoàn toàn phóng thích

tâm nguyện đã chủ mưu từ lâu.

Tiếng chuông buổi tối ở

xa bỗng nhiên phiêu đãng mà đến, chú chim đậu trên cành cao cũng ngừng

cất tiếng. Hoa lê dưới ánh trăng yên tĩnh, chiếc trâm ngọc trong búi tóc nàng chưa cởi ra tùy theo ngoại lực mà va chạm vào cái gối đầu, khi khe khẽ, khi kéo dài, khi thong thả phát ra tiếng động lách cách rất nhỏ.

Ánh trăng soi sáng phác

họa trên tường hai bóng người trong phòng giao triền hỗn độn, từng chút

biến đổi, không biết qua bao lâu, rốt cuộc lặng lẽ chiếu tới một đống áo xống trên mặt đất trước sạp, mà phóng lên hai thước trên sạp cao kia,

nàng sớm đã tóc dài hỗn độn, vô lực nằm ở trên đó. Tấm thân trắng noãn

còn hơn cả ngọc ngà. Chỉ là dưới ánh mắt mãnh liệt của nam nhân đó, từ

đầu đến chân, da thịt không một tấc nào là không tản mác dấu vết diêm

dúa cùng mị hương sau từng đợt từng đợt bị chà đạp, dụ dỗ y tiếp tục

phạm tội.

Y đã có được nàng như

mong muốn, thậm chí còn hôn khắp toàn thân nàng mỗi một tấc da thịt,

ngay cả một đôi chân trần trắng nõn kia, cũng bị y thưởng thức qua.

Nhưng ngay lúc này, y dù cách nào cũng thấy không đủ, lại phủ phục đi

xuống, vén mái tóc dài đang tán loạn trên lưng nàng, miên man tỉ mỉ gặm

nhắm cái cổ cùng phía sau lưng đầy mồ hôi của nàng, một bàn tay xuyên

qua phía trước tà ác bắt lấy cái rất tròn rất trắng nhìn không chịu nổi. Y hàm hàm hồ hồ nói: “Tiểu tâm can, thời gian trước ta không ở đây,

không truyền tin cho nàng. Nàng có nhớ ta hay không?”

“Tín” trong miệng y, đó

là vì lúc lão hoàng đế băng hà, y lục tục ở lại Kim Lăng nửa năm, cứ

cách bốn năm ngày, sẽ có người tìm đưa cho nàng vật gì đó. Có khi là cửa hiệu châu báu lâu đời ở Kim Lăng đưa đến một đóa châu hoa độc nhất vô

nhị, có khi là một đôi búp bê cười đến cả mắt cũng thành nguyệt nha

(trăng lưỡi liềm) của miếu hoàng thành thành Nam, có khi là nhánh mai

già chiết ra bán ở ngoài thành Tây sơn, nói với nàng nơi đó hoa vừa lúc

nở. Có đôi khi cái gì cũng không có, chỉ là vài câu chữ linh tinh, báo

nàng biết hành tung mấy ngày qua. Những món đồ đó đều đặt ở trong sân

của nàng, góc tường phía tây từ ngoài đếm vào viên gạch thứ ba bên trong là trống rỗng, phía ngoài bị một bụi cỏ che khuất, nếu không phải người biết rõ nội tình, ai có thể tưởng tượng được, nơi này còn chôn dấu càn

khôn?

Sơ Niệm biết y dùng

phương thức này để nhắc nàng nhớ đến sự tồn tại của y. Nàng cảm thấy bản thân căm ghét loại hành động này của y, nhưng lại không dám không đi

nhận, sợ để ở nơi đó bị người phát hiện. Giờ phút này nghe thấy y vẫn

nhắc tới chuyện này, nàng vùi mặt trong khuỷu tay, nghẹn ngào nói: “Ta

chỉ mong ngươi chết đi! Nơi thanh tịnh như thế này, mà ngươi lại làm ra

chuyện vô sỉ với ta như vậy, ngươi thật không sợ bị trời phạt?”

“Ta dù bị trời phạt, kiếp sau vẫn sẽ đến tìm nàng, ai bảo nàng mê hoặc ta như vậy?”

“Ta không có!” Nàng tức giận, lại càng không muốn liếc nhìn y thêm cái nào nữa.

Y thấp giọng nở nụ cười

ha ha, cuối đầu hôn xuống sau gáy nàng, dịu dàng nói: “Được, được. Là

kiếp trước ta nợ nàng, nên đời này bản thân mới bị nàng mê hoặc đó, vậy

có được chưa?”

Nàng càng tức hơn, ngón

tay trắng muốt nắm chặt tấm chăn mỏng mỏng bên dưới, túm thành một cục,

oán hận nói: “Những thứ đồ bỏ đi của ngươi, tất cả đều bị ta thiêu hủy

cả rồi.”

Từ Nhược Lân kéo nàng

xoay người, liền để nàng nằm úp sấp trên ngực đầy mồ hôi của mình, nâng

lên khuôn mặt có đôi mắt đã sưng đỏ, y nhìn nàng, bỡn cợt nói: “Những

cái khác đều bị nàng thiêu hủy. Nhưng ta nghe nói, nàng giữ lại búp bê,

giấu trong ngăn tủ?”

Nhất thời Sơ Niệm vừa

thẹn vừa giận, nói: “Là ta thấy cặp búp bê đó đáng yêu, không đành lòng

mới giữ lại thôi, có can hệ gì với ngươi!” Vừa nói, vừa cố sức giãy

giụa, móng tay sượt qua cổ y. Y ôm lấy nàng, tùy ý nàng ở trong lòng

mình vùng vẫy. Rốt cuộc đến khi không kiên nhẫn được nữa, y bắt lấy đôi

tay của nàng, tham lam hung hăng hôn môi bắt giữ miệng của nàng, đến khi nàng không thể thở nổi, mới buông nàng ra, mạnh mẽ áp đầu của nàng lên

trước ngực mình, để nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập như tiếng

trống trận của chính mình, thở hào hển nói: “Khi hoàng thượng vẫn là

thái tử, trong lòng đối với Bình vương đã có kiêng kị. Hiện giờ hắn đã

đăng cơ, ta đánh giá là rất nhanh thôi sẽ có hành động. Sau này thiên hạ sẽ có một hồi đại loạn, ta chỉ sợ cũng sẽ nhiều ngày không thể trở về.

Nàng này tiểu yêu tinh nhẫn tâm, nàng câu đi linh hồn nhỏ bé của ta rồi, bây giờ ngược lại mong cho ta chết. Ta lại một ngàn một vạn lần lưu

luyến nàng, vô luận như thế nào, ta cũng phải giữ một mạng để quay về

tìm nàng…”

Sơ Niệm nằm trên lòng

ngực ẩm ướt của y, trong lòng ngàn mối tơ vò. Vô cùng hối hận, sợ hãi,

tự trách, chán ghét, con tim lại như có một thoáng run rẩy, cuối cùng

hết thảy đều hóa thành nước mắt, tràn ra khóe mắt.

Nàng cũng không hiểu

được, tại sao bản thân mình khi ở trước mặt y, sẽ có nhiều nước mắt như

vậy. Giống như muốn đem nước mắt suốt cả đời đến trước mặt y chảy hết

mới thôi…

___

“Kiều Kiều, Kiều Kiều, nàng tỉnh tỉnh…”

Nàng đang rơi lệ, khóc

đến nức nở nghẹn ngào, bên tai bỗng nghe thấy tiếng gọi tên mình, rốt

cuộc cũng vùng vẫy tỉnh lại thoát khỏi cơn mơ. Lúc này nàng mới phát

hiện trên mặt mình thật sự đang đầm đìa nước mắt. Trượng phu đã ngồi

dậy, lo lắng bất an đưa tay khẽ vỗ mặt nàng.

Nàng không mở mắt, còn co rúm lại dựa vào gần hắn, nức nở cúi đầu nói: “Nhị gia, ta không phải nữ nhân tốt. Ta có lỗi với chàng. Chàng đừng giận ta, đừng bỏ mặc ta…”

Từ Bang Đạt từ chỗ Từ

Bang Thụy, tiếp thu được tới chuyện thứ hai trong cuộc đời – tính là mở

rộng tri thức, thế mới biết, thì ra một khi nữ tử có đủ nhiệt tình phóng đãng, đối với hùng phong giường chiếu của nam nhân có khi cũng sẽ đưa

đến công hiệu tuyệt diệu như vẽ mắt cho rồng. Vì quá khát vọng thực hiện tâm nguyện thể hiện năng lực nam nhân chân chính ở trước mặt nàng, nên

hắn mới hy vọng nàng cũng có thể đối với chính mình như thế. Không ngờ

cuối cùng nhìn thấy nàng nôn mửa rồi kết thúc, khó tránh khỏi tổn thương đến lòng tự tôn, trong lòng hắn đương nhiên có chút khó chịu. Lúc nãy

dù chính mình nằm xuống ngủ trước, nhưng mà nửa điểm buồn ngủ cũng không có. Trong bóng đêm, hắn nghe được tiếng nức nở của nàng dần dần càng rõ ràng hơn, chung quy vẫn không đành lòng, vội vàng ngồi dậy gọi nàng.

Đến khi thấy nàng như nhược liễu dựa vào chính mình, dùng âm điệu đó cầu xin chính mình, mọi bực mình cùng bất mãn lúc trước cũng đã biến mất,

hắn ôm lấy bả vai nàng, liên tục nói: “Ta không tức giận với nàng, lại

càng sẽ không bỏ mặc nàng…”

Sơ Niệm nghe thấy giọng

nói của trượng phu vang lên bên tai, càng dựa vào hắn gần hơn nữa. Tựa

như chỉ có hương vị trên người hắn, mới có thể xua đuổi hết thảy những

thứ nàng hận không thể hoàn toàn gạt đi trong trí nhớ.

Từ Bang Đạt cảm giác được giờ phút này thê tử không muốn xa rời chính mình, trong l*иg ngực liền

nóng lên, trở tay đi lấy quyển sách kia khi nãy bị để qua một bên

giường, hất tay ra xa ngoài màn, nghe tiếng sách rơi xuống đất một cái

phạch xong, mới vỗ về lưng nàng, an ủi nói: “Kiều kiều, là ta không tốt. Sau này ta sẽ không làm khó nàng.”

Sơ Niệm được hắn ôm như vậy, nghe hắn an ủi chính mình, cảm xúc cũng dần ổn định lại.

Từ Bang Đạt âm thầm thở ra, không nói lại nữa, chỉ ôm nàng càng chặt hơn nữa.

Năm Đức Hòa ba mươi tư,

ngay tại sau ngày mừng thọ của Tư quốc thái Ngụy Quốc Công phủ không bao lâu, cuối tháng tám, ở đế đô Kim Lăng Đại Sở, đã xảy ra một sự kiện to

lớn đủ để có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Lão hoàng đế

bệnh đã lâu cuối cùng cũng như mọi người đoán được, băng hà ở tây cung.

Trước Long sàn, thái tử Triệu Khâm mặc quần áo tang, ngay tại đó dưới sự triều bái của tất cả quan lại, kế nhiệm ngôi vị hoàng đế.

Đại tang cho hoàng đế

được tổ chức ở Bảo Linh điện, dự định nửa tháng sau sẽ hậu táng ở tây

lăng. Trong nửa tháng này, cả đất nước cùng mặc đồ trắng để tang. Tân

hoàng dẫn theo hậu cung phi tần túc trực bên linh cữu ở Bảo Linh điện,

cùng với các vương hầu, văn võ bá quan cùng quý tộc gia quyến chẳng phân biệt ngày đêm từng nhóm quỳ trước điện thờ, các phiên vương họ Triệu

phân tán ở khắp nơi nhận được phó chiếu, cũng đều rời đất phong vội trở

về Kim Lăng chịu tang.

Ngụy quốc công phủ Từ gia vốn là hậu duệ quý tộc thế gia, hiện giờ Tân hoàng đăng cơ, trưởng nữ

Từ Thanh Loan lại được sắc phong làm quý phi, chỉ dưới hoàng hậu, cho

nên mấy ngày nay, người nhà đương nhiên thường xuyên xuất nhập trong

cung. Tới ngày cúng thất đầu tiên của tiên hoàng, ngày này, ngay cả Từ

Bang Đạt cũng đi cùng người nhà, vào cung quỳ canh linh vị, tẫn sức bề

tôi lần cuối cùng theo lễ nghĩa.

Tổ chức tang sự như thế,

phiền phức thì không cần phải nói, còn thêm khí trời ngày càng nóng bức, trong linh điện lại tập trung quá nhiều người, suốt mấy ngày không

ngừng truyền ra tin tức những người thể trạng kém cỏi quỳ bên linh đường bị té xỉu ra đất. Sơ Niệm cùng đám người Liêu thị ở một bên, vẫn lo

lắng cho Từ Bang Đạt quỳ ở phía đông sẽ không chịu được. Cũng may còn có vị tỷ tỷ là quý phi nương nương, lễ thất đầu còn chưa kết thúc, đã cò

cung nhân đến truyền lời, nói Hoàng Thượng khoan nhân thể lượng (thông

hiểu nhân ái), đặc cách cho Từ Nhị gia có thể rời đi trước.

Sau khi Quốc thái, Liêu

thị cảm tạ hoàng ân, bản thân vẫn tiếp tục ở lại, cho Sơ Niệm ra bên

ngoài linh điện đứng chờ, cùng Từ Bang Đạt về trước. Sơ Niệm ra Bảo Linh điện, lát sau, liền thấy hắn được một cung nhân dìu ra. Dưới ánh mặt

trời chói chang, trên trán thấm ướt mồ hôi, vội vàng dẫn người lên đón,

dìu hắn lên liễn, được cung nhân chỉ dẫn đường ra khỏi cung.

Cung nhân đó tên là Thôi

Hạc, chưa đến hai mươi tuổi, tươi cười khả ái, khá là dẻo miệng, một

đường dẫn đến cổng xuất nhập cung ở phía Tây, khi tới cổng lớn, đang

muốn tiễn Từ gia Nhị gia cùng Sơ Niệm lên xe ngựa, bỗng nhiên thấy phía

ngoài một nhóm người bận đồ trắng đang nhanh chóng đi đến. Dẫn đầu là

một người khoảng độ bốn mươi, mặt đen, cường tráng, ánh mắt sáng ngời,

xoải bước như hổ, chính là không nhận ra được là ai, trái lại nam tử trẻ tuổi hơn một chút đi phía sau, hắn nhận ra được, đúng là Đại gia Từ

Nhược lân của Ngụy quốc công phủ.

“Chao ôi, không phải Bình vương cùng Từ đại gia đây sao, bây giờ mới đến!”

Một cung nhân lớn tuổi hơn chút bên cạnh cửa cung thất thanh, cuối đầu hô một câu.

Thôi Hạc cả kinh, không

nghĩ tới vị này chính là kỳ danh nghe thấy đã lâu – ấu đệ đồng mẫu của

Đại Hành hoàng đế, thập nhị thúc của Tân hoàng đế – Bình vương Triệu Cư!