7.
Ngày đại hôn, pháo mừng tề minh, chiêng trống vang trời.
Ngày thành hôn được chọn rất sớm, mọi việc đều chuẩn bị hấp tấp.
Bùi Vân Tu trước khi thành hôn thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mặt mũi Sở Lạc Dao như thế nào đã bị đẩy lên xe ngựa.
Nhưng Sở Lạc Dao lại hoàn toàn không thèm để ý.
Mấy ngày trước Đại hôn tỷ tỷ ăn ngon uống tốt.
Nhân tiện còn dành thời giờ kéo ta đi một chuyến đến Tĩnh An tự lén tìm Hòa thượng kia.
.
Đáng tiếc, trái với vẻ mặt vui sướиɠ của tỷ tỷ khi cùng Quy Nguyên Hòa thượng báo tin vui nói mình có thai.
Đổi lại là hắn thở dài một tiếng.
“Nghiệt căn sâu nặng.”
Bốn chữ, giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.
Sở LẠc Dao tức giận quay về đập hết một nửa bình hoa trong phủ.
“Tại sao? Tại sao chàng lai nói con của chúng ta là nghiệt căn!”
“Nhất định là chưa sinh ra hạ tới! Chờ ta sinh ra đưa cho chàng nhìn! Chàng sẽ thích! Muội nói đúng không ? Sở Xán! Muội nói xem!”
“Con của chúng ta nhất định rất đáng yêu! Chàng nhất định sẽ thích,
Sở Xán muội nói có phải hay không?!”
Đêm đó ty tỷ nắm lấy áo ta, cuồng loạn hỏi ta một lần lại một lần.
Trên mặt ta không tỏ ra phiền phức mà luôn khuyên tỷ bớt giận..
Trong lòng lại vui sướиɠ vô cùng.
Trưởng Công chúa từ nhỏ sống trong nhung lụa, trưởng Công chúa vì bảo toàn thân mình luôn có thể tùy ý hy sinh người khác.
Thì ra cũng sẽ có ngày cầu mà không được, ruột gan cồn cào như hôm nay.
“Xán nhi…… Nhanh, muội giúp ta đi xem thuốc dưỡng thai có chưa……”
Sở Lạc Dao vừa nói, ta lập tức thu hồi những suy nghĩ lan man..
Sau khi trở về từ Tĩnh An tự, tỷ tỷ ăn cái gì phun cái đó, sắc mặt mỗi ngày một kém.
.
Mỗi ngày đều phải dùng thật nhiều son phấn mới có thể che đậy vài phần.
Nếu không phải dựa vào chén thuốc dưỡng thai này giúp tỷ ổn định tinh thần, chỉ sợ tỷ còn không xuống giường nổi.
“Điện hạ, nếu không người ăn một chút gì lót bụng trước khi uống thuốc đi, người mới nôn xong, clại không ăn gì…”
Tì nữ bên cạnh nhìn khuôn mặt hốc hác của tỷ ấy, đau lòng mà khuyên một câu.
Nhưng không ngờ sẽ nhận lại một ánh mắt căm ghét.
“Ngươi là cái thá gì, dám dạy Bổn cung làm việc?!”
“Điện hạ bớt giận, nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám!”
Tỳ nữ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đầu gối mềm nhũn lập tức quỳ xuống.
“Tỷ tỷ của ta, chỉ là một tì nữ chạy việc mới tới làm chưa hiểu quy củ, giờ lành tới rồi, chớ có chậm trễ.”
“Thuốc dưỡng thai chắc cũng sắp có rồi, tỷ tỷ đến thiên phòng chờ một lát, thuốc lập tức có liền.”
Ta kéo kéo tay Sở Lạc Dao, lại liếc mắt nhìn tì nữ đang quỳ trên mặt đất kia một cái
Tỳ nữ kia hiểu ý, vội vàng ngàn ân vạn tạ mà cáo lui.
8.
Bùi Vân Tu mặc hỷ phục đỏ thẫm, gương mặt thanh tú nở một nụ cười nhẹ.
Hắn đứng ở hành lang lần lượt nghênh đón từng quan khách đi ngang qua thân hình cao lớn, ai thấy đều phải khen một câu Trạng Nguyên lang tài mạo hơn người.
Giây tiếp theo, một tì nữ bưng chén thuốc vội vã chạy ngang qua hành lang.
Chén thuốc đen đặc lướt qua người hắn.
Tỳ nữ giật mình một cái lảo đảo, một chén thuốc nóng hầm hập không nghiêng không lệch tạt lên người Bùi Vân Tu.
“Phò mã thứ tội! Nô tỳ không phải cố ý! Nô tỳ đáng chết!”
Tỳ nữ kia lập tức quỳ xuống vái lạy mấy cái.
Bùi Vân Tu cũng không phải lòng dạ hẹp hòi, liền nói vài câu không ngại, duỗi tay nâng tỳ nữ dậy.
“Vì sao vội vàng như thế? Đây là thuốc của ai?”
“Là…… Là……”
Tỳ nữ kia ấp a ấp úng, môi ngập ngừng một lúc, muốn nói lại thôi.
“Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ không trách tội
.”
Bùi Vân Tu sinh lòng nghi ngờ, nhìn trái nhìn phải, kéo tỳ nữ kia đến một góc.
Sau khi tỳ nữ kia do dự, cuối cùng “thình thịch” một tiếng lại quỳ rạp xuống đất.
“Phò mã gia, nô tỳ không dám lừa gạt, đây là thuốc của Công chúa.”
“Công chúa? Là Vinh Hoa công chúa sao? Nàng vì sao phải uống thuốc?”
“Là…… Công chúa, người…… thân thể không khỏe.”
Tỳ nữ kia ánh mắt mơ hồ, mỗi lời nói của nàng ta dường như phải uốn lưỡi vài lần mới dám nói ra.
Nhìn cái bộ dáng này ngay cả kẻ ngốc cũng không tin nàng ta đang nói thật.
Càng đừng nói trước Đại hôn tân lang tân nương đều sẽ tìm Y sĩ đi tới nhà đối phương một chuyến bắt mạch cho nhau, kiểm tra thân thể cả hai đều khỏe mạnh, đủ điều kiện kéo dài nhân mạch.
Này vẫn luôn là quy củ trước khi thành thân của Đại Thịnh quốc.
Nếu là Sở Lạc dao có cái gì không hay xảy ra, Bùi Vân Tu cũng phải biết đầu tiên mới đúng.
“Bản quan lại cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, nói thật!”
Bùi Vân Tu năm lần bảy lượt không có được đáp án, dần dần mất kiên nhẫn.
Tỳ nữ kia sợ đến mức co rúm người, khóc lóc nức nở:
“Phò mã gia thứ tội! Này…… này là thuốc dưỡng thai của Công chúa! Nô tỳ nói rồi Phò mã gia khai ân, đừng để Công chúa gi.et, nô tỳ không muốn chết……”
Vừa dứt lời, nàng “Oa” một tiếng lập tức khóc.
“Thuốc dưỡng thai…… A!”
Bùi vân Tu không thể tin được mà lui về phía sau hai bước, sắc mặt hắn so với vạt áo dính nước thuốc còn đen hơn.
Trạng Nguyên lang này, tự cho là xuân phong đắc ý, một ngày cưỡi ngựa đã ngắm hết hoa ở Trường An.
Hắn không nghĩ tới rằng thi đậu Trạng Nguyên là bước khởi đầu cho hành trình tăm tối của cuộc đời hắn.
Nhưng cũng không tệ lắm.
Đời này có ta ở đây.
Đúng lúc ta từ trong đình hóng gió gần đó lại gần hắn.
“Bùi công tử, giờ lành đã đến, trước mắt vô luận có chuyện gì, không bằng ngày sau bàn bạc kỹ hơn.”
Ta khẽ mỉm cười, gọi hai cung nhân đưa Bùi Vân Tu đi thay hỉ phục khác.
Hắn liền gật đầu, cùng ta lướt qua nhau.
Ta liếc nhìn nô tì kia một cái.
9.
“Thuốc đâu, thuốc của Bổn cung đâu?”
Sở Lạc Dao đợi nửa ngày cũng không uống được thuốc dưỡng thai, lại không chịu ăn cái gì.
Dạ dày từng đợt sóng cuộn biển gầm, tra tấn đến tỷ ấy nổi điên.
Ta mới vừa vào cửa, một giá cắm nến lưu ly sượt qua, thiếu chút nữa liền trúng trán ta.
“Sở Xán! Muội có đi qua phòng bếp xem chưa…… nhanh! Tại sao vẫn chưa có thuoc61cho Bổn cung?!”
Giờ lành đã đến, khách nhân sảnh ngoài đều đã chờ đến sốt ruột, nhưng Công chúa lại chậm chạp không ra.
Ta liền đoán được, khẳng định là tỷ ấy bị nghén rất nặng, căn bản không dám đi ra ngoài.
“Tỷ tỷ bớt giận, có một con mèo nhỏ chạy vào bếp, một đám nô tài vội vã xua đuổi, làm vỡ rất nhiều đồ.”
Ta từ trong ống tay áo móc ra một bình sứ nhỏ, mở nút lọ, lấy ra một viên thuốc màu vàng.
“Mới vừa rồi muội gọi người mời môt Lang trung tới, đây là thuốc chống ói, tỷ tỷ ăn vào sẽ khỏe thôi.”
Sở Lạc Dao nhìn thuốc viên một lúc lâu, lại nhìn xem ta, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Ta cười.
Ta ngu ngốc cỡ nào mà lại đầu độc trực tiếp như vậy.
Huống chi kế hoạch liền ban đầu của ta không phải là phá hoại hôn lễ.
Để cho tỷ bớt nghi ngờ, ta ăn trước một viên thuốc.
Tỷ ấy trơ mắt nhìn ta nuốt xuống, mặt không đổi sắc, lúc này mới tin ta.
“Vẫn là muội chu đáo.”
Tỷ tỷ nuốt viên thuốc, xoay người đẩy cửa đi thẳng ra sảnh ngoài.