“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn...” Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Ngôn.
“A, tiểu thư, thế nào.”
“Ngươi tìm một bộ y phục khác cho ta thay, cũng không thể mặc bộ này mà đi được.” Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ quần áo bẩn bên cạnh.
Tiểu Ngôn nghe xong, mở tủ quần áo ra.
Thượng Quan Tây Nguyệt liếc qua, chỉ có ba bốn bộ y phục, mặc dù có chút cũ, nhưng được giặt rất sạch sẽ.
“Bộ màu đỏ kia đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ bộ lụa mỏng màu đỏ treo ở một bên.
Tiểu Ngôn đem áo bào màu đỏ lấy ra giúp Thượng Quan Tây Nguyệt mặc vào.
“Tiểu thư, màu đỏ rất thích hợp với ngươi a, thế nhưng ngươi từ trước cho tới bây giờ đều chỉ mặc quần áo nhạt màu.” Tiểu Ngôn vuốt nếp góc áo.
“Từ hôm nay trở đi, ta chỉ mặc màu đỏ, đúng, Tiểu Ngôn, ngươi giúp ta chải tóc phía trước ra đằng sau đi, để như vậy che hết mắt ta rồi.”
“Được, tiểu thư, ngươi ngồi xuống.” Tiểu Ngôn đem Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ đến trên ghế ngồi.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Ngôn khéo tay liền chải một kiểu đơn giản cho nàng, lộ ra cái trán, nhẹ nhàng khoan khoái, gài thêm cây ngọc trâm lên, nhìn có một phong vị khác hẳn.
Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng nhìn mình trong gương đứng lên, mang theo Tiểu Ngôn đẩy cửa đi ra ngoài.
Từ khi đến nơi đây, còn chưa xem thử nơi này như thế nào đâu.
Một chữ, rách nát...
Hai chữ, rất rách nát...
Ba chữ, cực kì rách nát...
Đây là cảm giác đầu tiên của Thượng Quan Tây Nguyệt, cái viện này thật sự là quá... Quá không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Đi lên phía trước mấy bước, chỉ có một cây hòe, xa xa nhìn lại giống như một lão nhân gia đang cố gắng níu kéo chút hơi tàn còn sót lại, tùy thời đều có thể mất hô hấp ngã xuống, trên mặt đất tất cả cỏ dại đều khô héo, bay trong gió...
Bên cạnh tường đầy sâu dáng dấp rạn nứt, run rẩy chống đỡ lẫn nhau...
Khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng co quắp, bước nhanh về phía trước.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, phong cảnh trước mắt so với vừa rồi cách biệt một trời một vực.
Ngay hành lang là nhiều đường quanh co, dưới thềm, lối đi giữa lót đá. Dị hương trong không khí xông vào mũi, từng cây cao kết lại như từng cây dù dựng xuống, nhánh cây, thân cành nhiều đến vô số kể, trên cành lá cây chen chúc nhau, đám này chồng chất lên đám kia, mưa xuân thẩm thấu trên mặt lá mọc ra một tầng xanh mới, dưới ánh mặt trời lộ ra mấy phần xanh biếc trơn bóng.
Nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy cây tươi tốt xanh rờn, nở hoa rực rỡ, xanh mát một vùng, từ chỗ hoa mọc nhìn sâu vào trong là một khe hở. Tiến lại mấy bước, bên hướng bắc, bằng phẳng, rộng rãi, thông suốt, giáo mác cắm hai bên, điêu khắc chạm trổ, đều ẩn vào giữa khe thân cây. Cúi xuống mà nhìn, sẽ thấy dòng nước xanh chảy như rót xuống.
Bên cạnh là một ao hoa sen, hoa sen trong nước theo gió chập chờn...
Lại nhìn lá Liệu Hoa trên bờ, cũng cảm thấy lung lay tự nhiên, giống như đang nhớ cố nhân...
Gió nhẹ thổi tới, mặt nước nổi lên từng tầng gợn sóng, giống như con cá mặc cẩm y mỹ lệ đang run rẩy...
Đột nhiên, cảnh sắc trước mắt thay đổi
Đất trống phía trước đầy hoa bên kia bờ...
Bờ bên kia hoa nở đầy bờ, hoa nở lúc không nhìn thấy lá, có lá lại không nhìn thấy hoa, hoa lá không gặp nhau, sinh trưởng khác biệt.
Tương truyền hoa này chỉ nở tại Hoàng Tuyền, phong cảnh này chỉ có duy nhất ở hoàng tuyền, bờ bên kia có hoa không có lá, khi linh hồn quên hết mọi thứ đến đây, cũng quên mất mọi chuyện khi còn sống, hết thảy mọi chuyện từng trải qua đều lưu lại bờ bên kia, nở thành yêu diễm hoa.
Hoa bờ bên kia (hay còn gọi là hoa bỉ ngạn), hoa vong tình, hoa rơi xuống bên bờ đều quên hết tất cả mọi chuyện.
Hoa bờ bên kia, hoa ác ma, tình bị thương tổn không nên nhớ.
Hoa bờ bên kia, hoa thủy nguyệt kính. Hoa trong gương phản chiếu hình ảnh từ từ.
Hoa bờ bên kia, hoa gân tím. Hồng trần cuồn cuộn không điểm dính.
Hoa bờ bên kia, hoa Hoàng Tuyền. Lá Bích lạc khi chết tan vào hư vô.
Hoa bờ bên kia, hoa lạnh nhạt thờ ơ. Tâm cùng nguyện vọng đều tan biến trong giấc mộng.
Hoa bờ bên kia, hoa luân hồi. Sinh sôi không ngừng nảy nở tràn lan.
Hoa bờ bên kia, hoa mộng thương. Thiên Tâm vô hạn, nét mặt tươi cười.
Không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy dàn hoa lớn như vậy...
Đến gần xem xét
“Tiểu Ngôn, đây là viện tử của ai.” Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ tay vào bảng hiệu "Ngọc Tình Các" hỏi.
“Tiểu thư, cái này là chỗ lúc trước ngươi cùng phu ở, nhưng từ khi phu nhân qua đời, ngươi đo linh lực thất bại, lão gia liền đem ngươi đuổi tới viện tử chúng ta bây giờ, mà ở đây, bị Nhị di nương chiếm lĩnh.”
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa muốn nói chuyện, một thiếu nữ trong viện đi ra.
Nàng một thân áo màu lam thúy khói, làn váy gấp nếp tán in hoa, cỏ xanh, hơi nước, trên người khoác một tầng áo mỏng màu lam nhạt như nước, Vai như chẻ thành eo, ống tay áo thêu hoa sen màu lam nhạt, tơ bạc lộ ra vài đám mây, vạt áo in một loạt đám mây màu lam nước biển, trước ngực là một gấm vóc quấn ngực, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, váy dài tản ra. Chải lấy tóc mai, búi tóc nghiêng cắm trâm ngọc Phù Dung, tai đeo khuyên tai trân châu do đi mà lắc lư, da thịt mịn nhẵn như ôn ngọc, ánh sáng nhu hòa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không son mà đỏ, kiều diễm, sợi tóc hai bên má theo gió bay dính vào mặt càng thêm mấy phần mê người phong tình...
“Yêu, đây không phải đại tỷ tỷ phế vật của ta sao?” Lời nói chanh chua của mỹ nữ làm hình tượng của nàng tan thành mây khói.
Thượng Quan Lâm, nữ nhi của Nhị di nương Giang Phỉ, tự nhận là mỹ nữ thứ hai của Tây Lăng Quốc.
Lần này thân thể này bị nàng ta đánh chết.
Tục ngữ nói, cừu nhân gặp mặt sẽ đỏ mắt...
“Tiểu Ngôn, ở đâu ra chó hoang đứng ở đây sủa loạn a.” Thượng Quan Tây Nguyệt mặt không đổi sắc nhàn nhạt hỏi.
“Cái này...”
“Tốt, không nói, chúng ta còn có việc, không cùng chó hoang so đo, chúng ta đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị đi qua Thượng Quan Lâm.
“Phế vật, ngươi mắng ai là chó hoang.” Thượng Quan Lâm tức hổn hển chỉ về phía nàng, nàng làm sao cũng không thể tin được Thượng Quan Tây Nguyệt bình thường nhu nhược, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng thế mà lại dám mắng nàng.
“Ai đứng đây thì là mắng người đó.”
“Ngươi...” Thượng Quan Lâm lúc này không tìm ra được lời nào nói lại nàng, chỉ có thể lớn tiếng mắng nàng để che dấu sự chật vật của chính mình.
“Ngươi cái phế vật này, “
“Ngươi nói ai phế vật”
“Nói ngươi phế vật “
“Đúng a, không phải là phế vật đang nói chuyện với ta sao, Tiểu Ngôn, đi, ta không nói chuyện với người chửi mình là phế vật.”
Nói dứt lời, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không quay đầu lại đi ra cửa lớn.
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt rời đi, Thượng Quan Lâm phẫn nộ trong lòng như ngựa hoang mất cương không ngừng lao nhanh...
“Tiểu thư, ngươi nói chuyện với Nhị tiểu thư như thế, đến lúc đó...” Tiểu Ngôn lo lắng hỏi, nàng làm sao lại không biết lá gan tiểu thư lại to như vậy.
“Tiểu Ngôn” Thượng Quan Tây Nguyệt đánh gãy suy nghĩ của nàng.
“Ta nói rồi, ta sẽ mạnh lên, vận mệnh của chúng ta chúng ta tự nắm giữ ở trong tay mình, không liên quan với người khác, về sau cảnh tượng như vậy hoặc thậm chí còn nghiêm trọng hơn sẽ xuất hiện nữa, ngươi phải học được cách thích ứng, để cho mình không bị người khác khi dễ, tự bảo vệ chính mình, ta chắc chắn sẽ bắt những người kia trả giá đắt.” Thượng Quan Tây Nguyệt giúp Tiểu Ngôn chuẩn bị tư tưởng.
“A “
Nhìn Tiểu Ngôn cái hiểu cái không, âm thầm thở dài, xem ra muốn Tiểu Ngôn thay đổi phải cần một khoảng thời gian nữa.
Đi tới cửa chính có hai nô tài canh giữ.
“Đại tiểu thư, ngươi muốn đi ra ngoài sao, phải chú ý an toàn.” Bên trong một nô tài cung kính cúi đầu xuống.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn sang, phát hiện một nô tài khác xấu xí vênh váo tự đắc đứng đấy, thấy nàng trực tiếp đem mặt xoay qua chỗ khác.
“Đúng, ta muốn đi ra ngoài.”
“Ngươi tên là gì.” Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị đi ra liền dừng lại.
“Đại tiểu thư, nô tài gọi A Văn, hắn gọi a Vũ.” A Văn chỉ vào a Vũ nói.
A Vũ nghe Thượng Quan Tây Nguyệt tra hỏi, hừ một tiếng.
“Ta đã biết, cám ơn ngươi, A Văn.” Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn cũng không nhìn A Vũ một chút, cười với A Văn, sau đó đi ra ngoài.
A Văn nhìn bộ dáng vui vẻ của Thượng Quan Tây Nguyệt, thật thà đỏ mặt, luống cuống gãi đầu. Ai nói đại tiểu thư rất xấu, hắn thấy đại tiểu thư nhìn rất đẹp, đặc biệt là nụ cười của nàng.
Ngay khi các nàng vừa rời đi, bóng dáng Thượng Quan Lâm xuất hiện ở cửa ra vào.
“Nhị tiểu thư” hai nô tài canh cổng lần nữa cúi đầu.
“Nhị tiểu thư, ngươi có dặn dò gì sao?” Lần này A Vũ phi thường cung kính ôm quyền, chân chó hỏi.
“Ta hỏi ngươi, vừa rồi Thượng Quan Tây Nguyệt đi ra có đúng không.” Thượng Quan Lâm híp mắt nhìn về hai bóng dáng mơ hồ phía xa.
“Đúng vậy, Nhị tiểu thư, nàng mới đi ra.” A vũ hồi đáp.
“Đợi chút nữa thời điểm nàng trở về ngăn nàng, không cho phép nàng đi vào.”
“Nhị tiểu thư, như vậy không tốt đâu, dù sao cũng là đại tiểu thư.” A Văn một mực cúi đầu mở miệng.
“Đại tiểu thư cái gì, ta nói cái gì các ngươi làm theo là được rồi.”
“Thế nhưng...” A Văn còn muốn giúp Thượng Quan Tây Nguyệt nói chuyện.
“Nhưng mà cái gì mà nhưng, ngươi không muốn làm à.” Thượng Quan Lâm nói xong liền đi vào.
“Ai...” A Văn thở dài, vì Thượng Quan Tây Nguyệt mà bi ai.
“Ngươi than thở cái gì a, nói cho ngươi biết, cái nhà này là do Nhị di nương làm chủ, Nhị tiểu thư lại là con gái ruột của nàng, ngươi không nịnh bợ nàng ngược lại nịnh bợ cái đại tiểu thư không được sủng ái, có bệnh à.” A Vũ khinh bỉ nhìn A Văn.
A Văn đứng vững ở cương vị của mình, không để ý câu hỏi của A Vũ.
Trên đường cái, Thượng Quan Tây Nguyệt cùng Tiểu Ngôn thật cao hứng đi dạo trên đường phố.
“Tiểu Ngôn, không nghĩ tới trên đường lại phồn hoa như thế, ngươi từng đi qua rồi à.” Thượng Quan Tây Nguyệt cầm vật phẩm của nữ nhi quay đầu hỏi Tiểu Ngôn đang vui vẻ.
“Không có, trước kia tiểu thư không ra ngoài, cho nên ta cũng không có ra ngoài.”
“Vậy chúng ta hôm nay liền dạo chơi thật tốt.” Thượng Quan Tây Nguyệt buông đồ vật trong tay xuống, chuyển sang một cửa hàng khác.
“A...” Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, đi đến trước quầy bán của một lão bà bà.
Cầm một thứ tròn tròn lên, hình dạng giống như nhẫn ở hiện đại, mặt ngoài không có gì kỳ lạ, nhưng không biết tại sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại muốn mua nó.
“Bà bà, cái này bán thế nào.” Thượng Quan Tây Nguyệt đem vật đó cầm đến trước mặt lão bà bà.
“Tiểu thư, chúng ta căn bản không đủ tiền, ngươi còn mua cái này...” Tiểu Ngôn vội vàng tới ngăn cản.
“Đây là cháu của ta nhặt được, cho các ngươi.” Lão bà bà đem vật đó bỏ vào trong tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Cám ơn ngươi, bà bà.”
“Tiểu Ngôn, trước bỏ vào trong ví ngươi trở về rồi đưa ta.” Thượng Quan Tây Nguyệt đem vòng tròn đưa cho Tiểu Ngôn.
Ngay khi Tiểu Ngôn đem vòng tròn cất đi, phía trước truyền đến tiếng ồn, nhìn qua, rất nhiều người vây quanh thành một vòng tròn
“Huynh đệ, đó là đồ đần, đánh cho ta.”
“Ta đánh chết ngươi, ngươi kẻ ngu này, đánh chết ngươi.”
Thanh âm quyền đấm cước đá truyền đến tai Thượng Quan Tây Nguyệt cùng Tiểu Ngôn.
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa định rời đi, liền bị Tiểu Ngôn lôi đến chỗ đó.
Chỉ gặp hai tên ăn mày, bị đánh ngã trên mặt đất là một nam tử trẻ tuổi quần áo hoa lệ.
Thượng Quan Tây Nguyệt bởi vì vừa tới đây, không có thực lực nên không muốn gây chuyện, cho nên liền muốn rời đi, tuy nhiên góc áo lại bị một cái tay kéo lại.
Cúi đầu xem xét, người trẻ tuổi bị đánh chẳng biết đã bò tới trước mặt của nàng lúc nào, đưa tay giữ váy nàng lại.
“Tỷ tỷ, mau cứu ta... Đau quá...”
“Đúng vậy a, tiểu thư, ngươi mau cứu hắn đi, hắn thật đáng thương.” Tiểu Ngôn cũng bắt lấy tay áo của nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt bó tay, muốn trực tiếp xoay người rời đi, thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt Tiểu Ngôn, nàng nhận thua.
“Các ngươi không buông ta ra, ta làm sao động thủ a.”
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa dứt lời, váy cùng tay áo đều được buông xuống.
“Nói cho ngươi biết, chuyện không liên quan tới ngươi, cũng đừng can thiệp vào, nắm đấm không có mắt đâu.”Trong đám đông một tên khất cái quơ quơ quả đấm nói.
“Ngươi nói đúng, nắm đấm không có mắt.” Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong cũng lướt tới.
Tên khất cái há to mồm nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt không biết lúc nào đã xuất hiện trước mắt hắn, nàng tới lúc nào, sao hắn không nhìn thấy.
Thượng Quan Tây Nguyệt không cho hắn thời gian suy nghĩ, trực tiếp nhấc chân đá, vật ngược hắn qua vai quẳng xuống đất, không bò dậy nổi.
Đồng bọn tên khất cái nhìn thấy bạn bị đánh, giơ nắm đấm lên kêu lớn lao đến.
“Phanh” gặp Thượng Quan Tây Nguyệt nắm tay đấm vào mũi hắn một cái, máu mũi chảy ròng hắn trực tiếp ngã xuống đất.
Buồn cười, nàng tốt xấu gì trước kia cũng là sát thủ, làm sao đến phiên những tiểu lâu la này uy hϊếp.
Nhìn hai tên ăn mày ngã xuống đất, một người mặc vải thô áo gai từ trong đám người đi đến trà lâu cách đó không xa.
“Thái tử” hắn khom người xuống.
“Đứng dậy, Thanh Ngọc, tình huống như thế nào.” Người nói chuyện chính là một nam tử mặc một kiện trang phục màu lam thêu hoa văn tường mây, bên hông buộc ngọc bội thanh long, cổ áo trường bào màu xanh lam, ống tay áo đều thêu tơ bạc viền mây, bên hông thắt một thắt lưng bằng gấm đầu màu xanh viền mây, tóc đen nhánh buộc lên cố định bằng kim quan khảm ngọc, trơn bóng càng làm nổi bật tóc đen của hắn, như tơ lụa, bất quá ánh mắt hắn có chút âm nhu, làm cho người ta nhìn không thoải mái. Hắn là Tây Lăng Quốc thái tử, Bách Lý Hành.
Người cúi đầu ngẩng đầu lên, chính là người vừa rồi bước ra từ trong đám đông.
“Thần vương đoán chừng là rất choáng váng, hai tên ăn mày kia đánh hắn, hắn cũng thờ ơ, căn bản là không biết phản kháng, chỉ yên lặng chịu đòn, bất quá, được một nữ tử cứu.”
“A, là ai, cứu hoàng đệ ngốc của ta.” Bách Lý Hành hững hờ xoay chén trà.
“Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là nhìn một bên mặt của nữ tử kia, dung mạo của nàng rất xinh đẹp, đoán chừng là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ.” Thanh Ngọc thành thật trả lời, thế nhưng hắn làm sao cũng không ngờ rằng nữ tử kia chính là thái tử phi tương lai.
“Hoàng huynh, cái người ngốc kia quả là có phúc a.” Bên cạnh Bách Lý Hành còn có một người khác.
Hắn mặc một thân trang phục màu tím, bên hông là hoa văn đám mây như tơ nhện vàng, tóc đen được buộc lên lấy kim quan khảm ngọc bích mạ vàng cố định, dáng vẻ lưu manh.
Hắn là Hoàng tử thứ 7 của Hoàng Thượng, Diệp vương Bách Lý diệp.
“Được rồi, chúng ta hồi cung” Bách Lý Hành đứng lên dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Bên này Thượng Quan Tây Nguyệt, sau khi đánh ngã hai tên ăn mày, nàng đi tới trước mặt nam tử đang nằm dưới đất, ngồi xổm xuống, đỡ hắn lên.
Nam tử đem đầu nhấc lên, Thượng Quan Tây Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Nam tử trước mắt tuy trên mặt có chút bẩn, nhưng tuyệt không ảnh hưởng dung mạo tuyệt mỹ.
Nam tử ước chừng 17, 8 tuổi, hắn mặc một thân trường bào màu trắng, bởi vì đánh nhau nên nhiễm bẩn, quần áo rũ xuống cảm giác vô cùng tốt, thắt lưng xanh nhạt điểm mây, bên trên chỉ treo một khối ngọc bội đen như mực cực đẹp, hình dạng nhìn như thô ráp chưa được mài dũa. Tóc đen dùng tơ bạc tùy ý cột, không đội kim quan cũng không gài trâm, trên trán có mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn, cùng tơ bạc đan vào một chỗ, lộ ra chút nhẹ nhàng.
Lông mi dài giống hai bàn chải nhỏ, theo hơi thở nhẹ nhàng đảo qua da thịt, con mắt đen tản ra ấm áp nồng đậm, đôi môi như hoa anh đào cong lên như hình bán nguyệt, ôn nhu như nước, đẹp đến nỗi làm cho người ta động tâm.
“Tỷ tỷ, trên mặt Thần Thần có cái gì sao, nếu không sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm như thế.”
“Ây...” Thượng Quan Tây Nguyệt hồi thần lại, từ trong tay áo móc ra chiếc khăn thêu đưa cho hắn.
“Trên mặt của ngươi bẩn, lau một chút đi.”
“Thần Thần muốn tỷ tỷ giúp ta lau.” Nam tử nũng nịu đem khăn thêu trả lại cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
Cách đó không xa một người nam tử trên cây bị lời này dọa xém chút rớt xuống, chủ tử, bộ dạng dọa người, người nào không biết người ghét nhất là bị người khác đυ.ng vào người.
“Ngươi...” Thượng Quan Tây Nguyệt vừa định từ chối, lại nghĩ tới tâm trí của hắn giống tiểu hài, giúp hắn lau một cái cũng không có gì.
“A, tiểu thư ta nhớ ra rồi, hắn là Thần vương Bách Lý Thần.” Một bên Tiểu Ngôn bỗng nhiên kêu lên.
“Bách Lý Thần...” Thượng Quan Tây Nguyệt buông khăn thêu xuống, ở trong lòng suy tư.
Bách Lý Thần, nhi tử của Uyển phi, bất quá lúc 10 tuổi trong một trận kinh biến, tận mắt nhìn thấy mẫu phi chính mình bị gϊếŧ chết, tâm trí của hắn từ đó liền ngừng lại thời điểm 10 tuổi.
Nghĩ đến điều này, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên cảm giác Bách Lý Thần cũng là người đáng thương, cũng bởi vì bị sốc trong kinh biến, nên mới bị người ta khi dễ.
“Tỷ tỷ, ngươi có phải nghe thấy ta là Bách Lý Thần, là kẻ ngu, liền không muốn để ý đến ta.” Bách Lý Thần nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không nói cho là nàng không thích hắn, thương tâm cúi đầu.
“Không có, ngươi không phải người ngu, những người nói ngươi ngu mới thật sự là đồ đần.” Thượng Quan Tây Nguyệt không đành lòng nhìn thấy hắn khổ sở.
“Thật sao, tỷ tỷ, Thần Thần không phải người ngu, thật vui a.” Bách Lý Thần nhảy dựng lên xoay một vòng.
Trên cây ám vệ xém chút lại bị kinh hãi rớt xuống, chủ tử, ngươi có thể đừng dọa ta hay không, tâm của ta thật sự chịu không được bộ dạng giả nai tơ của ngươi a, trong lòng của hắn cảm khái vô hạn...
“Ngươi đi ra ngoài không ai đi theo sao, nếu không ta đưa ngươi trở về.” Thượng Quan Tây Nguyệt phát hiện Bách Lý Thần chỉ có một người quan tâm hỏi.
“Không có, bọn hắn cũng không biết đi đâu rồi.”
Ám vệ nghe xong nhếch miệng, chủ tử, rõ ràng là ngươi bắt ta đừng hiện thân, hiện tại lại...
“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.”
“Tỷ tỷ, nhà ta ở phía trước, ta dẫn ngươi đi.” Bách Lý Thần nói xong cao hứng bừng bừng kéo tay Thượng Quan Tây Nguyệt đi về phía trước.
“Tỷ tỷ, tay của ngươi thật mềm, Thần Thần thích ngươi.”
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong không tự chủ muốn đem tay rụt lại, thế nhưng nghĩ hắn chỉ là tiểu hài tử nên không có động, mặc cho hắn lôi kéo.
Bách Lý Thần đi ở phía trước ngay lúc Thượng Quan Tây Nguyệt không thấy được, ánh mắt lóe lên tia tươi cười...