Editor: Susublue
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng dậy lấy đan dược ra. Lần này so với lần trước tiến bộ hơn một chút, là sáu viên.
"Có lầm hay không, ta dựa theo lời hướng dẫn của sư phụ, sao lại chỉ có sáu viên."
Quân đại sư nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Thượng Quan Tây Nguyệt, râu ria bị tức đến dựng thẳng lên.
"Sáu viên, lần đầu tiên luyện đã được sáu viên, ngươi còn muốn thế nào."
Đồ nhi, ngươi cũng biết vi sư luyện đơn mấy chục năm mới có được hiệu quả hôm nay, mà ngươi, chỉ trong chớp mắt, liền luyện thành công sáu viên, vẫn còn chê ít, ngươi nên biết là có không ít người lần đầu luyện đan không hề thành công, thậm chí còn có thể nổ lò.
"Sư phụ, đây là lần thứ hai ta luyện đơn." Thượng Quan Tây Nguyệt bất mãn phản bác lí do thoái thác của quân đại sư.
Bách Lý Thần cúi đầu nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói đây chỉ là lần thứ hai nàng luyện đơn, không ngờ mới hai lần luyện đơn mà đã có thành tích rõ rệt như thế.
Xem ra, trước kia đều do nàng ngụy trang, nhưng bây giờ khinh thường không muốn tiếp tục nữa, như vậy còn hắn thì sao, có phải cũng nên khôi phục lại hay không....
"Ngươi... Ai, thôi thôi, thiên phú của ngươi vốn không người nào có thể so sánh, vi sư thật là may mắn, có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ." Quân đại sư nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt vui mừng nói.
"Sư phụ, ta phải về rồi, có rảnh ta lại đến gặp ngài." Thượng Quan Tây Nguyệt cất sáu viên dưỡng khí đan vừa luyện chế được vào nhẫn Thiên Hoàng.
Quân đại sư nghe Thượng Quan Tây Nguyệt muốn đi, rất không muốn, hắn còn muốn tâm sự cùng đồ đệ, nhưng hắn cũng biết đồ đệ mình không phải là người bình thường, xem ra, đại lục này sắp có biến rồi.
"Vậy được rồi, ngươi về trước đi, có rảnh thì đến, sư phụ sẽ dạy ngươi cái khác."
"Được, sư phụ, ta đi trước." Kỳ thật Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không muốn rời khỏi người sư phụ mới quen này, nhưng thật sự không có cách nào khác, còn rất nhiều chuyện đang chờ nàng làm.
Tạm biệt quân đại sư, Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần đi ra ngoài.
"Ai, các ngươi nói xem, sao đến bây giờ Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa ra."
Vì vừa rồi có gã sai vặt đi ra nói chờ một chút nên đám người ngoài cửa nhàm chán tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
"Ai biết, chẳng lẽ phế vật kia có thể tu luyện."
"Hừ, làm sao có thể, phế vật chính là phế vật, dù trải qua mấy trăm năm cũng không thể." Một người mặc quần áo màu xanh khinh thường nhìn về phía hai người đi ra.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy mấy câu nói này, mặt không đổi sắc đi qua bọn họ, coi như có nói khó nghe hơn cũng không sao, sớm muộn cũng có một ngày bọn hắn hối hận tự nói mình ngu xuẩn.
Nhưng sau lưng, Bách Lý Thần nghe thấy mấy lời vũ nhục nàng, nắm chặt nắm đấm cố áp chế lửa giận để không đánh một chưởng ra ngoài.
"Đúng rồi, lần này chỉ có một mình ngươi ra ngoài thôi sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt đi ở phía trước chợt nhớ tới bên cạnh Bách Lý Thần không có một tùy tùng nào nên quan tâm hỏi.
"Ta vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, bọn họ không biết."
"Ngươi cứ như vậy sẽ làm bọn họ lo lắng, biết không? Ngươi mau trở về đi, ta cũng phải về rồi."
Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong phất tay với hắn, xoay người rời đi.
Bách Lý Thần nhìn nàng đi xa, liền đi đến một nơi vắng vẻ, nhún chân lao về phía trước.
Trở lại phủ, còn chưa về tới viện của mình, đã nghe thấy tiếng ồn ào.
"Ngươi về trước đi, bây giờ đại tiểu thư không có ở đây." Đây là tiếng của Khương ma ma.
"Không, ta muốn ở đây đợi đại tiểu thư trở về."
Thượng Quan Tây Nguyệt đến gần xem xét, một nha hoàn mặc y phục màu lam quỳ gối trước cửa viện tử của nàng.
"Có chuyện gì."
Nha hoàn vừa nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Tây Nguyệt, quay đầu thật nhanh, gương mặt này, không phải là Hỉ nhi lần trước bị đánh bằng roi sao?
"Đại tiểu thư, ta là Hỉ nhi." Hỉ nhi vừa quỳ vừa bò qua níu góc áo Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ta biết ngươi là ai, ta chỉ muốn hỏi ngươi đến đây làm cái gì." Thượng Quan Tây Nguyệt rút áo mình lại, đi về phía trước mấy bước.
"Đại tiểu thư, ta... Ta muốn nói, thương thế của ta lành rồi, có thể tiếp tục hầu hạ ngươi." Hỉ nhi thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi về phía trước, vội vàng quỳ bò theo.