Chương 40: Tuyệt thế thiên tài

Nàng mặc một bộ áo đỏ, một mình đứng nghiêm sau lưng một đám trẻ con, cũng không bởi vì người chung quanh nghị luận mà tỏ vẻ sợ hãi rụt rè, nàng như vậy, ngược lại làm cho người ta có cảm giác cao quý không thể chạm tới.

“Tỷ tỷ, bọn họ đều đang nói ngươi.” Sau lưng Bách Lý Thần tiến lên lôi kéo tay áo Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn rất khó chịu, vì Thượng Quan Tây Nguyệt mà khó chịu.

“Không sao, miệng là của bọn họ, thích nói thế nào thì nói, chỉ cần không để trong lòng, chẳng qua bọn họ đang tự lãng phí nước bọt thôi.” Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý nói.

Dù sao bọn họ nói gì, cũng không liên quan đến nàng.

“Vị kế tiếp, Thượng Quan Tây Nguyệt.”

Từ bên trong một gã sai vặt đi ra lớn tiếng gọi tên.

“Đến ta, ngươi chờ ta ở đây một lát.”

“Không, ta muốn vào cùng tỷ tỷ.” Bách Lý Thần rất kiên định nói.

Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ đành cho hắn theo vào.

Đi vào một cái đại sảnh, hai bên trái phải để một quả thủy tinh cầu, ngồi ở giữa là một người trung niên, lúc này hắn mặt ủ mày chau, bộ dáng buồn ngủ.

“Bên trái để khảo thí linh lực, bên phải để khảo thí Tinh thần lực, ngươi muốn thử cái nào, cứ đặt bàn tay lên trên vận khí là được.”

Nam nhân trung niên nhân cũng không vì Thượng Quan Tây Nguyệt đã lớn còn tới khảo thí mà chế giễu nàng, ngược lại làm trọn chức trách hướng dẫn nàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thủy tinh cầu bên trái để khảo thí linh lực, cũng không tiến lên, dù sao cũng biết hiện tại mình đã đạt đến Địa Linh đỉnh phong, nhưng lại không biết Tinh Thần lực của mình đã mạnh bao nhiêu.

Nghĩ kỹ về sau, Thượng Quan Tây Nguyệt đi về thủy tinh cầu bên phải.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi vận khí đặt bàn tay trên thủy tinh cầu bên trên, lúc đầu thủy tinh cầu cũng không có phản ứng gì, qua một chút thời gian, bắt đầu đổi màu, đỏ, cam, vàng, lục... Nhìn thấy thủy tinh cầu lúc dừng lại là màu xanh, hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, dù sao màu xanh cũng chỉ là tu vi bình thường.

Hắn đang muốn tuyên bố kết quả, thủy tinh cầu yên tĩnh lần nữa có động tĩnh.

Xanh, lam, tím...

Nhìn thấy thủy tinh cầu biến thành màu tím, miệng hắn có chút mở ra, thủy tinh cầu không phải chỉ có thể có thể khảo thí một lần thôi sao, từ khi nào đã ngừng rồi mà còn thay đổi, lại nói, người có thiên phú được màu tím ở đại lục này cũng không nhiều.

Thế nhưng để hắn kinh ngạc không chỉ có vậy, thủy tinh cầu lại lần nữa đổi màu, lần này từ màu tím chậm rãi biến thành màu vàng kim nhạt, sau đó dần dần biến thành màu hoàng kim chói mắt.

Lúc này nam nhân trung niên miệng đã há to đến mức cực đại, Kim Thiên Phú, toàn bộ đại lục này chưa từng có ai đạt được Kim Thiên Phú, đã một ngàn năm qua chưa từng xuất hiện, không nghĩ tới lần này hắn có thể tận mắt nhìn thấy người đạt được Kim Thiên Phú.

Hắn kích động đứng lên, đi tới trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.

“Vị cô nương này, không biết nên xưng hô như thế nào, ta họ Tạ.”

“Ta tên Thượng Quan Tây Nguyệt.”

Tạ lão vừa nghe thấy tên nàng, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ nổi

“Thượng Quan cô nương, vậy phiền ngươi ở đây chờ một chút, có thể chứ?”

Thượng Quan Tây Nguyệt không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.

Tạ lão thấy nàng đồng ý, chạy thật nhanh vào bên trong.

Hiện tại hắn không kịp chờ muốn lập tức nói cho quân đại sư biết về vị cô nương đạt được Kim Thiên Phú.

“Quân đại sư... Quân đại sư...” Tạ lão lảo đảo nghiêng ngả chạy đến trước mặt một lão đầu trên mặt đầy bụi đất đang luyện đan.

“Kêu cái gì, nhìn bộ dáng của ngươi đi.” Quân đại sư quay đầu lại mắng.

Tạ lão cũng không quan tâm quân đại sư nói cái gì, lúc này hắn chỉ muốn nói cho đại sư biết hắn phát hiện ra một thiên tài tuyệt thế.