"Lạc Lạc thế nào, ngươi không sao chứ." Thượng Quan Tây Nguyệt không nghe thấy động tĩnh, quan tâm quay đầu hỏi Lạc Lạc cũng đang nằm sấp một bên.
"Chủ nhân, ta đương nhiên không sao, ngươi quên ta là linh hồn sao? Những thứ này căn bản không đυ.ng tới ta được, sẽ trực tiếp xuyên qua người ta." Lạc Lạc đầu đầy hắc tuyến, chủ nhân này, lúc thông minh thì khiến cho người ta khó mà chống đỡ nổi, lúc hồ đồ lại rất... Khôi hài.
"Ách... Ta thật sự đã quên mất..."
"Đúng rồi, Lạc Lạc vừa rồi là thế nào."
Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu nhìn sau lưng, lại phát hiện sau lưng có thêm một cái đỉnh( cái vạc).
Đây là cái đỉnh đỏ trong lịch sử đã biến mất từ rất lâu rồi, hình dáng hoa văn phía trên rất phức tạp, cực kỳ hoàn mỹ, tinh tế, làm cho người ta cảm thấy rất thần bí.
Chẳng biết tại sao, lúc Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy cái đỉnh này, trong lòng lại có cảm giác quen thuộc...
Một bên Lạc Lạc nhìn thấy Thiên Hoàng đỉnh xuất hiện, a một tiếng há to miệng, lúc này trong lòng kích động không thôi.
Thiên Hoàng đỉnh, thật sự là Thiên Hoàng đỉnh, quá tốt rồi, chủ người lập tức có thể tu luyện, không lâu sau, chủ nhân nhất định có thể khôi phục ký ức ngàn năm trước...
"Lạc Lạc, đây là cái gì."
"Lạc Lạc, Lạc Lạc, sao lại phát ngốc rồi." Thượng Quan Tây Nguyệt muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại thấy Lạc Lạc đứng một bên ngẩn người.
"A, cái gì." Lạc Lạc rốt cuộc cũng phản ứng.
"Chủ nhân, đây chính là Thiên Hoàng đỉnh, là vật chuyên dùng để luyện chế đan dược, ngươi nhanh nhỏ máu nhận chủ."
"Cái gì, lại nhỏ máu."
Thượng Quan Tây Nguyệt rống to, thế giới này bị làm sao vậy. Khắp nơi đều huyền bí, lúc nào cũng muốn máu. Hơn nữa còn là máu của nàng
" Lạc Lạc đáng chết, sao ngươi không nói sớm tất cả đều phải nhỏ máu nhận chủ, như vậy ta có thể cầm sẵn một chén máu theo, cũng không cần mỗi lần đều phải cắn ngón tay, ngươi nhìn thử đi, ngón tay của ta đã có hai vết thương." Thượng Quan Tây Nguyệt tức giận đem ngón trỏ đến trước mặt Lạc Lạc dùng sức lắc lắc.
"Chủ nhân, người ta cũng không biết Thiên Hoàng đỉnh lại xuất hiện nhanh như vậy." Lạc Lạc quệt miệng chớp mắt nhìn nàng.
"Được rồi "
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy ánh mắt đáng thương của Lạc Lạc, mềm lòng khoát tay. Lần nữa cắn ngón trỏ.
Ai, chút nữa phải bồi bổ thật tốt...
Thiên Hoàng đỉnh nhận máu của Thượng Quan Tây Nguyệt, không giống hai lần trước phát ra ánh sáng, ngược lại từ trong đỉnh chậm rãi bay ra hai thứ.
Khi Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay duỗi về phía trước, hai thứ kia tự động bay vào trong tay nàng.
"Đây là cái gì." Rơi vào trong tay Thượng Quan Tây Nguyệt là hai quyển sách.
Nàng hiếu kỳ mở một quyển sách ra, bên trong đều viết tên dược liệu, còn có trình tự luyện chế đan dược.
"Chủ nhân, đây đan thư của Thiên Hoàng đỉnh, một quyển khác liền dạy ngươi cách tu luyện, còn có võ công tâm pháp." Lạc Lạc đứng mệt, chậm rãi ngồi trên mặt đất.
"Lạc Lạc, ngươi không sao chứ." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Lạc Lạc ngồi dưới đất, lúc này sắc mặt tái nhợt, lo lắng hỏi.
"Chủ nhân, ta ra ngoài thời gian quá lâu, đã không chịu nổi nữa." Thân ảnh Lạc Lạc càng ngày càng trong suốt.
"Ngươi chỉ cần làm theo phương pháp trong sách tu luyện là có thể, còn nữa, luyện đan chủ yếu nhờ vào sự khống chế của Tinh Thần lực, trước tiên chủ nhân nên tu luyện linh lực, sau đó mới luyện đan, rồi rời khỏi đây ra ngoài tìm một nơi để kiểm tra định lực Tinh Thần một chút...
Chủ nhân, ngươi phải tu luyện thật tốt nha..." Lạc Lạc nói xong câu sau cùng, thân thể hóa thành một làn khói nhẹ, bay vào bên trong cây trâm của Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Lạc Lạc, ngươi yên tâm, ta nhất định chăm chỉ tu luyện, giúp ngươi khôi phục thân thể." Thượng Quan Tây Nguyệt rất không đành lòng nhìn Lạc Lạc rời đi, trong lòng âm thầm thề nhất định phải trở nên cường đại.