"Tiểu Ngôn, ngươi phải nhớ kỹ, người muốn thể diện như cây muốn vỏ, nhưng tuyệt đối không nên học theo người không thèm để ý người khác đồng ý hay không mà cứ cho là đúng." Thượng Quan Tây Nguyệt tuy nói với Tiểu Ngôn, nhưng hai mắt lại nhìn Thượng Quan Lâm và thái tử.
Hừ, chính là nói các ngươi
Ta không đồng ý, các ngươi cứ ngồi xuống, không phải là không biết xấu hổ sao.
Thượng Quan Lâm cũng biết Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ cây dâu mắng cây hòe, khuôn mặt tươi cười liền đỏ bừng, nhưng lại không thể nói gì, dù sao vừa rồi Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự không hề mở miệng nói đồng ý.
Bách Lý Hành không cao hứng, hắn không cho phép giai nhân ở trước mặt mình bị ủy khuất.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi mắng ai không biết xấu hổ."
"Bách Lý Hành, não ngươi
tàn sao, ngươi nghe thấy ta nói câu nào có ba chữ không biết xấu hổ chưa." Thượng Quan Tây Nguyệt không nể mặt nói.
"Ngươi..." Bách Lý Hành không còn lời nào để nói, Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự không hề nói ba chữ kia.
"Lời nói của ngươi có ý này." Thượng Quan Lâm nhìn thấy dáng vẻ Thượng Quan Tây Nguyệt ngang ngược, thực sự không thể nhịn được nữa.
"Ngươi đã nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào, ngươi thích thì cứ nghĩ, coi như vừa rồi ta mắng ngươi cũng được." Thượng Quan Tây Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai.
Bách Lý Hành bị ánh mắt xem thường của Thượng Quan Tây Nguyệt triệt để chọc giận.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi không nên quá phận, ngươi cho rằng ta muốn ngồi ở chỗ này sao? Còn nữa, vừa rồi Lâm Nhi đã hỏi ngươi, ngươi không nói chuyện cũng chính là đã chấp nhận."
"Bách Lý thái tử, lời này của ngươi không đúng rồi, đây chính là trí thông minh của thái tử một nước sao? Thật là không dám nghĩ nữa." Thượng Quan Tây Nguyệt nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
"Nếu như ngày nào đó ngươi gặp bất trắc, bị người ta gϊếŧ chết, người khác dò hỏi trên đầu ta, nếu như ta không nói gì chính là ngầm thừa nhận sao, chẳng lẽ ngươi sẽ bị một nữ tử nhu nhược như ta gϊếŧ chết, hay ngươi cho là ta có năng lực gϊếŧ ngươi?"
"Ngươi..." Bách Lý Hành thấy nàng nguyền rủa mình, muốn mở miệng mắng nàng, nhưng vì mặt mũi thái tử không cho phép hắn làm như thế.
Hắn chăm chú nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ, nàng khi nào thì trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế, lời nói ra đều khiến người khác không thể phản kích, lúc trước nàng không phải vừa thấy mình liền quấn lấy không thả, đuổi cũng không đi, sao lần này lại thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ là lấy lui làm tiến?
Nếu để Thượng Quan Tây Nguyệt biết suy nghĩ trong lòng hắn, không thể không hỏi thăm hắn thật tốt
Ngươi còn không đáng để bản cô nương lấy lui làm tiến đâu
Thời điểm bọn họ nháo đến kịch liệt, ở bên trong phòng bao có động tĩnh.
Phòng bao này thiết kế rất khéo léo, bên ngoài nhìn không thấy gì bên trong, nhưng từ bên lại nhìn rất rõ ràng mọi thứ bên ngoài.
"Thần, cô nương này thật thú vị." Người nói chuyện chính là một nam tử mặc áo trắng áo ôn nhuận, quần áo màu lam làm bằng tơ lụa, thêu lên hoa văn tuyết trắng thanh nhã, trâm gài trên đầu hắn cố định tóc đen như ngọc, khí chất giống như hoa tuyết liên, làm cho người ta có cảm giác xa không thể chạm tới.
"Ha ha, Lăng nói không sai, nha đầu kia quá thú vị." Người phụ họa mặc trường bào thêu hoa văn màu tím, tóc đen nhánh búi chỉnh tề trên đỉnh đầu, cố định bằng một cái phát quan tinh xảo làm bằng bạch ngọc, trong tay cầm quạt xếp bằng ngà voi, cả người toát ra một khí chất phóng đãng không bị trói buộc.
Người bị hỏi không hề lên tiếng, chỉ lười biếng nâng khóe miệng lên như cười mà không cười.
Nếu như lúc này Thượng Quan Tây Nguyệt ở chỗ này, nàng nhất định có thể nhận ra đây chính là Bách Lý Thần lần trước gọi nàng là tỷ tỷ