Edit: susublue
"Thần sư huynh, ngươi đi chậm một chút, Thiên Thiên đuổi không kịp ngươi."Lý Thiên Thiên không ngừng đuổi theo sau lưng Bách Lý Thần, thế nhưng mỗi lần gần đuổi kịp thì lại bị rớt lại đằng sau, cho nên bây giờ nàng liều sống liều chết đuổi theo nhưng vẫn không kịp.
Nhược Tích nhìn thấy Lý Thiên Thiên như vậy, cũng biết tâm tư của nàng, trong mắt của nàng hiện lên vẻ khinh thường, bộ dạng của ngươi như vậy mà cũng dám nghĩ tới Thần của ta, không sợ mất mặt.
Trong lúc bất tri bất giác, Nhược Tích đã coi Bách Lý Thần là người của mình.
"Thần sư huynh, chờ Thiên Thiên một chút...."
Nghe tạp âm ở phía sau, lông mày Bách Lý Thần nhăn lại, nếu không phải muốn nhờ các nàng giúp mình tìm Nguyệt nhi thì hắn đã sớm đuổi bọn họ đi rồi.
"Thần sư huynh...."
Thật quá ồn ào, vẫn là Nguyệt nhi tốt nhất, xưa nay không nói điều vô dụng, Nguyệt nhi, nàng đang ở đâu, có biết ta đang tìm nàng không?
Nhược Tích cũng nhìn ra Bách Lý Thần không còn kiên nhẫn, thầm cười một tiếng, ngớ ngẩn, bộ dáng theo đuôi của ngươi sẽ chỉ làm hắn càng thêm chán ghét ngươi. Nhưng như vậy cũng tốt, ngươi sẽ làm nổi bật lên vẻ ổn trọng và yên tĩnh của ta, nói không chừng bởi vậy mà Thần sẽ phát hiện ta tốt hơn!
"Thần sư đệ, ngươi xem chúng ta cũng đã đi lâu như vậy, dừng lại nghỉ ngơi một lát đi, nếu không lát nữa ngươi tìm được biểu muội ngươi, nàng nhìn thấy bộ dáng ngươi tiều tụy như thế nhất định sẽ khó chịu."Đè nén hận ý trong lòng, Nhược Tích cắn răng nhắc đến tên của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Hừ, tốt nhất đừng gặp lại nàng ta ở đây, nếu không nàng quả thật ăn không ngon.
Nghe thấy hai chữ biểu muội này, mắt Bách Lý Thần đầy lãnh ý nhìn thẳng vào Nhược Tích, đáng chết, biểu muội, biểu muội, Nguyệt nhi là nương tử của ta, không phải biểu muội, nhưng hắn cũng khó mà nói ra khỏi miệng, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.
Nhược Tích nhìn thấy ánh mắt của hắn, giật nảy mình, bước chân không khống chế được lui về phía sau mấy bước, làm sao vậy, chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao, không có mà!
Thật lâu sau, Bách Lý Thần mới thu hồi ánh mắt, suy nghĩ về chuyện nàng ta vừa nói,. Nàng ta nói không sai, nếu để cho Nguyệt nhi nhìn thấy bộ dáng mình như vậy thì nhất định sẽ đau lòng, còn không bằng tự mình đi tắm rửa cho sạch sẽ, dùng diện mạo đẹp nhất để gặp Nguyệt nhi.
Nhìn thấy Bách Lý Thần ngừng lại vì lời nói của mình, Nhược Tích âm thầm vui mừng, điều này nghĩa là gì, hắn nghe mình như thế, nhất định là có cảm tình với mình.
Bách Lý Thần nhìn Lý Thiên Thiên và Nhược Tích, sau đó vung hai tay lên, tạo ra một lớp bình phong, khiến các nàng không thấy nhìn hắn.
"A, người đâu, Nhược Tích tỷ, sao không thấy Thần sư huynh nữa."Lý Thiên Thiên kinh ngạc quay đầu, hai tay sờ về phía trước, nàng có thể cảm giác được mình đυ.ng phải một cái gì đó, nhưng lại không nhìn thấy!
Bách Lý Thần đứng sau bình phong nhìn động tác ngu xuẩn của nàng, cười lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một bộ y phục trong không gian giới để mặc vào, sửa sang lại một chút, liền thu bình phong lại.
Nhìn Bách Lý Thần đột nhiên xuất hiện, hai người Lý Thiên Thiên đều há hốc mồm, trời, quá hoàn mỹ, chưa từng có nam tử nào đẹp đến mức này, vẻ đẹp của hắn không giống với nữ tử, hắn lạnh lùng, tỏa sáng, tiêu sái, thật sự quá hoàn mỹ!
Bách Lý Thần nhìn hai kẻ ngu luôn nhìn mình chằm chằm, không nhịn được vung tay lên, dinendian.lơqid]on một cỗ luồng khí nhẹ đánh vào trên người của các nàng, khiến các nàng lui về sau hai bước.
"Chuyện này.. Thần sư đệ, vừa rồi ta đã quan sát một chút, hình như phía trước không xa có sơn động, nếu không chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi."
Bách Lý Thần gật đầu, đi về phía trước.
Lý Thiên Thiên vốn còn muốn tiếp tục theo sau lưng Bách Lý Thần, vừa bước được một bước, đã đứng bất động, nàng kinh ngạc chỉ vào bên cạnh, cà lăm hô lên: "Cứu... Cứu mạng... Có.. Có yêu thú..."
Bách Lý Thần nghe tiếng kêu quay đầu lại, liếc thấy bên cạnh Lý Thiên Thiên là một con Gấu Tinh, cặp mắt của nó lóe lên ánh sáng xanh, nhìn Lý Thiên Thiên như đang nhìn con mồi, trong lúc này nó hận không thể lập tức nuốt nàng vào trong bụng.
Lý Thiên Thiên kêu to khiến nó không hài lòng, nó gầm rú vài tiếng, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ ngửi Lý Thiên Thiên.
Lúc này Lý Thiên Thiên cực kỳ sợ hãi, hai chân của nàng như bị giữ chặt, không thể động đậy được, mắt đầy nước cầu cứu nhìn Nhược Tích đứng cách không xa: "Ô ô, Nhược Tích tỷ, mau cứu ta."
Lúc Nhược Tích vừa nhìn thấy Gấu Tinh đã lập tức trốn ra xa, mặc dù thực lực của nàng không thấp, nhưng nàng không muốn mạo hiểm như vậy.
Bây giờ thấy Lý Thiên Thiên cầu cứu mình, Nhược Tích muốn cự tuyệt, nhưng đột nhiên nhớ lại lời nhắn nhủ của Lý trưởng lão lúc gần đi "Nhược Tích, ta chỉ có một đứa con gái là Thiên Thiên, lần này ngươi nhất định phải cam đoan nàng an toàn trở về, hiểu chưa, còn nữa, dù xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải đưa Thiên Thiên trở về không chút thương tích, ngươi là đệ tử ta vừa ý nhất, ta tin tưởng năng lực của ngươi, đừng để ta thất vọng."
Nhược Tích lâm vào tình thế khó xử, nàng đang do dự xem có nên cứu nàng ta hay không....
*****
"Cái này là mùi gì vậy, quá thối rồi."Vân Tiếu Tiếu không chịu được lấy tay khua khua, vừa mới ăn Thánh Linh quả xong, bản thân mình vốn chỉ là Huyền Linh trung cấp, hiện tại lại có thế đến Huyền Linh đỉnh phong, quả thực rất bất ngờ, không ngờ mình lại có thể nhảy vọt hai cấp, thật khó mà diễn tả được, mặc dù linh lực vẫn không cao, nhưng nàng đã rất thỏa mãn.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Vân Tiếu Tiếu vui vẻ, cũng cong khóe miệng lên: "Tiếu Tiếu, chúc mừng ngươi, đã là Huyền Linh đỉnh phong rồi."
"Huyền Linh đỉnh phong có cái gì tốt mà chúc mừng, Nguyệt nhi, bây giờ ngươi đã là Võ Linh cao cấp, hai chúng ta vốn không cùng một cấp bậc." Vân Tiếu Tiếu vừa nghĩ tới thực lực của Thượng Quan Tây Nguyệt, lại hơi thất vọng về mình, mình đã ở Học Viện Tinh Thần hơn nửa năm, thế nhưng thực lực không hề tiến bộ, lần này may mắn có loại quả xinh đẹp của Nguyệt nhi cho, nếu không thì không biết năm nào mới có thể tấn được một cấp.
Nhìn Vân Tiếu Tiếu cúi đầu ủ rũ, Thượng Quan Tây Nguyệt tiến lên vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Được rồi, biểu cảm của ngươi là sao, chẳng lẽ lần này tấn cấp được ngươi không vui sao, còn nữa, trên người của ngươi... Quá thối..." Nói xong, Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý bóp mũi lui về sau mấy bước.
Lúc này Vân Tiếu Tiếu mới nhớ ra vừa rồi mình đã quên mất mùi thối này, nàng nhẹ giơ ống tay áo lên ngửi một chút, sau đó không chịu được quay đầu lại, miệng còn hét lớn tiếng: "A, không được, Nguyệt nhi, ta sắp bị thối chết rồi, làm sao bây giờ, đây rốt cuộc là mùi gì.
"Đây là tạp chất thải ra từ trong cơ thể ngươi, là hiệu quả sau khi ăn Thánh Linh quả, nó có tác dụng tẩy rửa, nhưng ta nghĩ ngươi có thể mang theo mùi thối này đi tiếp, bởi vì nơi này không có chỗ để tắm." Thượng Quan Tây Nguyệt thấy thương mà lại không giúp được gì.
"Không thể nào!" Vân Tiếu Tiếu trừng to mắt nói, mang theo một thân toàn mùi thối để đi tiếp, đừng nói là người khác, ngay cả mình cũng không chịu nổi, rốt cuộc đó là loại quả gì, nhìn xinh đẹp như vậy, không ngờ ăn xong lại khiến người ta bốc mùi thối, ô ô, sớm biết thế này thì vừa rồi sẽ không ăn, không đúng, nếu không ăn thì sẽ không thể nhanh chóng tấn cấp đến Huyền Linh cao cấp, ai da, thật sự là vừa yêu vừa hận mà!
"Chủ nhân" Lạc Lạc luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng, hắn cảnh giác nhìn về phía trước: "Chủ nhân, hình như phía trước có người, không chỉ một người thôi đâu."
Có người sao?
Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ, sau đó liền hồi thần lại, trên mặt đầy vui mừng, chẳng lẽ là Thần, nghĩ tới nghĩ lui cũng rất có thể, liền dặn dò Lạc Lạc và Duyên Duyên trở lại không gian huyền ảo, kéo Vân Tiếu Tiếu đang uể oải nhanh chân đi về phía Lạc Lạc nói.
*****
"Nhược Tích tỷ, ngươi mau lại đây cứu ta." Lý Thiên Thiên cũng không nhận ra Nhược Tích đang do dự, nàng chỉ nghĩ là nàng ta đang suy nghĩ cách cứu mình, không thể không nói, nàng thật là một người đơn thuần!
Lý Thiên Thiên vốn đã quên mất bùa chú Lý trưởng lão cho ca nàng, chỉ cần nàng lập tức nhóm lửa, thì có thể lập tức trở lại học viện, nhưng giờ phút này nàng đang khẩn trương nên sao có thể nhớ tới những thứ này.
Nhược Tích nghe thấy âm thanh thúc giục, cái trán trơn bóng chảy đầy mồ hôi, bây giờ nàng thật không biết nên làm gì, nếu như không cứu, đến lúc đó nếu Lý Thiên Thiên trở về nói cho sư phụ biết thì nàng sẽ thảm, nhưng nếu đi cứu thì chính nàng cũng sẽ bị thương, nàng tuyệt đối không thể bị thương, nàng còn muốn tham gia giao đấu, để Thượng Quan Tây Nguyệt hoàn toàn mất mặt.
"Nhược Tích tỷ...” Thấy mình hô nửa ngày mà Nhược Tích vẫn không có phản ứng, Lý Thiên Thiên có chút thất vọng, không thể không nhìn sang Bách Lý Thần đang thờ ơ lạnh nhạt.
Lý Thiên Thiên liếʍ bờ môi khô nứt vì khẩn trương, giọng nói run rẩy: "Thần sư huynh, van cầu ngươi mau cứu ta có được không, chỉ cần ngươi cứu ta, ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt phụ thân, đến lúc đó kêu phụ thân ta thu ngươi làm đồ đệ kế nhiệm được không."
Tuy hiện tại tính mạng của Lý Thiên Thiên bị uy hϊếp, nhưng nàng vẫn rất tự đại, nàng vẫn cho rằng nếu ai có thể làm đệ tử của phụ thân mình thì đó là một vinh hạnh lớn lao, chứ đừng nói là đệ tử kế nhiệm, rất nhiều người cầu còn không được, cho nên bây giờ nàng nói như vậy thì Bách Lý Thần nhất định sẽ giúp mình, dù sao, ai lại không muốn trở thành đệ tử của trưởng lão chứ!
Bách Lý Thần nghe thấy nàng nói như ban ơn, chỉ lạnh lùng cười, không hề lên tiếng, giống như không nghe thấy.
"Thần sư huynh..." Còn chưa hết hi vọng, Lý Thiên Thiên vẫn muốn nói thêm chút gì đó để thuyết phục hắn.
Thượng Quan Tây Nguyệt đang chạy tới thì nhìn thấy Bách Lý Thần đứng ở nơi đó, áo khoác bay bồng bềnh, hắn chỉ cần đứng im một chỗ như thế, không cần nói gì cũng khiến người ta chú ý, hắn như một viên ngọc phát sáng, dù ở đâu cũng luôn tỏa sáng chói lóa, khiến người ta chú ý.
Nàng buông tay Vân Tiếu Tiếu ra, sửa lại tóc tai rối loạn vì lúc nãy đánh nhau, bước từng bước về phía hắn.
Đã hơn nửa tháng không nhìn thấy hắn, không ai biết nàng nghĩ về hắn nhiều thế nào, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bóng lưng Bách Lý Thần, bước từng bước một, giống như có nhìn nhiều cỡ nào cũng không đủ.
"Thần, rốt cuộc ta đã tìm được chàng rồi." Thượng Quan Tây Nguyệt vui đến phát khóc, mắt đầy nước mắt ôm lấy eo Bách Lý Thần, mũi ngửi mùi hương khiến cho người ta an tâm, rốt cục Thượng Quan Tây Nguyệt cũng bình tâm lại, quá tốt rồi, rốt cuộc cũng tìm được hắn!
Bách Lý Thần nghe thấy giọng nói mà mình khắc sâu trong lòng, lại cảm nhận được cánh tay mềm yếu không xương bên hông, thân thể của hắn run lên, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hắn cũng không dám quay đầu lại, hắn sợ là mình ảo giác, bởi vì hắn đã từng ảo tưởng rất nhiều lần như vậy, mỗi lần đều mừng rỡ nhưng khi quay đầu lại thì Nguyệt nhi lại biến mất không thấy đâu.
"Thần "
Lại nghe thấy âm thanh này lần nữa, rốt cục Bách Lý Thần cũng tỉnh táo lại, hắn biết đây không phải là nằm mơ, hắn cầm chặt hai bàn tay đang đặt trước bụng, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, hắn mừng rỡ như điên quay đầu lại.
"Nguyệt nhi" nhìn thấy dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, giọng Bách Lý Thần nghẹn ngào, bọn họ đã không gặp mặt hơn nửa tháng, mỗi ngày trôi qua đều nhớ nhung và lo lắng, hiện tại nhìn thấy nàng đứng ở trước mặt mình, rốt cục hắn cũng yên tâm.
Lúc này hai người dựa sát vào nhau, giống như trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ vậy, bọn họ không có động tác khác, chỉ an tĩnh ôm lấy nhau như vậy là đã rất thỏa mãn rồi.
Nhìn Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt không kiêng kỵ ôm nhau như vậy, mặt Nhược Tích méo mó, hai tay nắm chặt thành quyền, chặt đến nỗi rách da lúc nào cũng không biết.
Tiện nhân, tiện nhân, trong lòng Nhược Tích không ngừng kêu gào, Bách Lý Thần là của mình, không ai có thể cướp được, ai ngăn cản nàng đều phải chết.
Gấu Tinh bên kia cũng không có động tác gì, hai mắt lóe sáng nhìn hai người đang ôm nhau, bộ dáng giống như đang xem kịch.
Lúc này Lý Thiên Thiên cũng không đoái hoài tới những thứ này, nàng nhìn thấy Gấu Tinh di chuyển mục tiêu, lập tức cầu cứu: "Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi mau lại đây cứu ta."
Giọng nói kia nào giống đang cầu xin người khác, nói đúng hơn là ra lệnh.
Nghe thấy âm thanh đột ngột này, Thượng Quan Tây Nguyệt rời khỏi l*иg ngực Bách Lý Thần, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Thiên Thiên, lúc này nàng mới nhìn rõ con Gấu Tinh kia đang nhìn mình chằm chằm, nhưng nó lại đứng bên cạnh Lý Thiên Thiên, chỉ cần Lý Thiên Thiên có chút động tác, nói không chừng sẽ bị nó xé rách cổ.
Rõ ràng mình là kẻ gặp nguy hiểm, vậy mà vẫn còn ra lệnh cho người khác, chẳng lẽ nàng không biết nàng càng làm như vậy thì càng không có ai đến giúp nàng sao, thật là ngu xuẩn, Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh, không có bất kỳ động tác gì.
Lý Thiên Thiên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không nhúc nhích, không hề nhận ra giọng nói của mình không đúng, tiếp tục hô to: "Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi mau lại đây cứu ta, nếu ta xảy ra chuyện gì, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ha ha" Rốt cục Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được nữa cười phá lên, cười đến nỗi ngã về phía trước nước mắt đều bật cười, thật vất vả lắm mới ngừng lại được, nàng xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, buồn cười nói: "Ai da, ta sợ quá đi, ngươi nhanh làm cho cha ngươi không bỏ qua cho ta đi, nói ngươi ngu xuẩn thì thật đúng là ngu xuẩn, đã lớn thế này rồi, mà động một chút lại đi tìm cha, ngươi cho rằng ngươi là con nít ba tuổi sao, động một chút lại khóc lóc tìm cha, ai để ý đến ngươi."
Chậm rãi thở một hơi, Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục nói: "Còn nữa... Gấu Tinh huynh đệ, ngươi còn không nhanh ăn thịt nàng ta đi, nàng ta ở đây cũng làm cho ngươi không được bình yên, đúng không!"
Đối với từng lời nói, động tác của Thượng Quan Tây Nguyệt Bách Lý Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nhẹ nhàng ấn đầu Thượng Quan Tây Nguyệt vào trong ngực của mình, để nàng thoải mái dựa vào, mắt Bách Lý Thần ánh không hề rời khỏi người Thượng Quan Tây Nguyệt, cứ nhìn nàng như vậy.
Giống như nghe hiểu ý Thượng Quan Tây Nguyệt, Gấu Tinh ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng, sau đó quay đầu lại tham lam nhìn Lý Thiên Thiên, nhìn từ trên xuống dưới, giống như đang nghĩ xem nên ăn chỗ nào trước mới tốt!
"A" Lý Thiên Thiên hoảng sợ hét to một tiếng, mắng Thượng Quan Tây Nguyệt thật to: "Thượng Quan Tây Nguyệt, nữ nhân ác độc nhà ngươi, ngươi có ý nghĩ muốn hại chết ta đúng không, đừng tưởng rằng không ai biết tâm tư ác độc của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu ngươi rồi, bây giờ ngươi còn để con súc sinh này ăn thịt ta, ngươi... Ngươi... Ngươi đúng là táng tận lương tâm, không có nhân tính."
Nghe Lý Thiên Thiên vũ nhục Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần nhướng mày, đang muốn đi lên phía trước thì lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt cản lại.
"Lý Thiên Thiên, chúng ta không nói đến ai khác, nhưng không phải Nhược Tích học tỷ rất thân với ngươi sao, mà nàng còn là đệ tử của cha ngươi, vì sao nàng ta không tới cứu ngươi!" Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ Nhược Tích đang ngoan độc nhìn mình chằm chằm.
Vốn dĩ Nhược Tích đang ghen tỵ nhìn Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt thân mật dựa chung một chỗ, nhưng bây giờ tiện nhân này lại lôi mình ra, tốt nhất nàng cũng không nên né tránh.
"Thiên Thiên, không phải Nhược Tích tỷ không cứu ngươi, hiện tại Nhược Tích tỷ đang suy nghĩ đối sách, xem thử làm sao để cứu ngươi mà không để ngươi bị thương."
"Thôi đi, có quỷ mới tin ngươi!" Thượng Quan Tây Nguyệt đứng một bên không nể mặt bật cười, lời nói thật dễ nghe, thời gian dùng để suy nghĩ đối sách thì đã sớm cứu được người rồi, đứng ở đây kéo dài thời gian, không phải là không muốn cứu người sao, còn nói dễ nghe như vậy.
"Ngươi..." Nhược Tích bị nàng nói đến mức mặt trắng nhợt, hận không thể xé nát nàng ra.
"Nhược Tích tỷ, nhanh tới cứu ta!" Lý Thiên Thiên nhìn thấy không cầu được đám người Bách Lý Thần, lại chuyển hướng về phía Nhược Tích.
"Ta..." Nhược Tích nói quanh nói co, nhưng không biết phải nói cái gì.
Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng không thể chậm trễ nữa, liền đi lên phía trước một bước: "Lý Thiên Thiên, nếu hôm nay ngươi cầu xin ta, ta sẽ cố gắng cứu ngươi, thế nào."
Lý Thiên Thiên nghẹn giọng, nàng không muốn cầu xin nàng ta, nhưng nếu không giữ được mạng thì cũng chẳng còn gì nữa, cân nhắc xong, rốt cục Lý Thiên Thiên cũng hạ quyết tâm, khẩn cầu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng ánh mắt ác độc và giọng điệu cầu xin hoàn toàn không cân đối: "Cầu... Van cầu ngươi, mau cứu ta, xin ngươi."
Thượng Quan Tây Nguyệt sờ lỗ tai, không hài lòng nói: "Ngươi nói cái gì, ta không nghe thấy, còn nữa, ngươi cầu ai tới cứu ngươi, nói không tên không họ, ai nguyện ý đi cứu ngươi!"
Lý Thiên Thiên thực sự không chịu nổi nữa, nếu như có thể, bây giờ nàng thật sự muốn gϊếŧ chết nàng ta, miễn cho mỗi ngày đều bị tức không nhẹ, nàng nắm chặt tay lại, hít sâu một hơi, hô lên: "Thượng Quan tiểu thư, van cầu ngươi, mau cứu ta, xin ngươi."
Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ gật đầu, đang chuẩn bị tiến lên gϊếŧ Gấu Tinh, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Bách Lý Thần lại ngăn cản nàng, hắn cúi người nhỏ giọng nói bên tai Thượng Quan Tây Nguyệt: "Loại chuyện nhỏ này để vi phu làm là được rồi, nương tử đứng một bên nghỉ ngơi đi."
Khuôn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ lên, đánh nhẹ vào người hắn hai cái, liền lui ra phía sau mấy bước.
Bách Lý Thần nhảy lên một cái, nhân lúc Gấu Tinh chưa kịp phản ứng, một luồng sáng màu đen phát ra từ lòng bàn tay, đánh thẳng vào người nó.
"Ầm!!" Một tiếng vang thật lớn, mạnh mẽ va chạm xuống đất, thân thể Gấu Tinh bị đánh bay lên giữa không trung... Cuối cùng hung hăng rơi xuống mặt đất.
Sau đó Gấu Tinh co quắp mấy cái, rồi nằm bất động.
Mặt Bách Lý Thần không thay đổi nhìn Gấu Tinh đã chết, lúc xoay người nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng: "Nương tử, thế nào, vi phu lợi hại không, một chiêu là hạ được rồi."
Nhược Tích nhìn thấy thực lực của Bách Lý Thần, trong lòng càng quyết tâm có được hắn, nhìn thấy hai người bọn họ xì xào bàn tán, vô cùng thân mật, Nhược Tích chỉ có thể nắm chặt nắm đấm mới xoa dịu được hận ý trong lòng.
Lý Thiên Thiên trông thấy Gấu Tinh đã chết, thở dài một hơi, chân như nhũn ra thiếu chút ngã xuống, nhìn vẻ mặt Thượng Quan Tây Nguyệt tươi cười, Lý Thiên Thiên không cảm kích vì nàng cứu mình mà ngược lại càng hận nàng hơn, càng muốn đá nàng ra ngoài.
Nữ nhân Thượng Quan Tây Nguyệt ác độc, dám buộc mình cầu xin nàng, từ khi ra đời đến giờ, ai nhìn thấy mình cũng nịnh bợ, nhưng nàng ta, Thượng Quan Tây Nguyệt lại dám bắt mình cầu xin nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, đây quả thực là một sự vũ nhục lớn, mặt mũi của nàng đều đã mất hết rồi.
Nhược Tích thấy hai người nhìn nhau cười, nhịn cơn tức trong lòng, miễn cưỡng vui cười đi lên phía trước: "Thượng Quan cô nương, không phải ngươi nói Thần sư đệ là biểu ca của ngươi sao, vậy động tác của các ngươi có chút không ổn đó!"
Nói xong chỉ vào thân thể bọn họ đang dựa sát vào nhau, hừ, thật là không biết xấu hổ, trước mặt mọi người lại không biết kiêng kị mà dựa sát vào người nam nhân như vậy, thật là không có giáo dưỡng, tiện nhân quyến rũ người khác.
Thượng Quan Tây Nguyệt buồn cười nhìn biểu cảm bắt gian của Nhược Tích, có lầm hay không, nàng dựa vào người tướng công của nàng mắc gì mà nàng ta phải nói, mặc dù không có ai biết bọn họ là vợ chồng, nhưng cũng không liên quan đến người khác, thật đúng là chó mà lại đi bắt chuột, xen vào việc của người khác.
Nhược Tích nói chưa dứt lời, Thượng Quan Tây Nguyệt lại càng dựa sát vào người Bách Lý Thần hơn, sau đó nhíu mày nói: "Ta nói này Nhược Tích sư tỷ, ngươi đang quản quá nhiều rồi đó, nếu là ở trên đường lớn thì có phải ngươi cũng quy định ai được đi còn ai không được hay không, ta cho ngươi một lời khuyên, tự ngươi quản bản thân mình cho tốt là được rồi, đừng quản chuyện người khác, còn nữa, ta và biểu ca có tình cảm tốt chẳng lẽ làm phiền đến ngươi sao?"
"... Ta..."Nhược Tích nghẹn họng, đúng vậy, biểu huynh muội có quan hệ tốt cũng là bình thường, nhưng mối quan hệ này lại quá tốt rồi, còn chui vào ngực của nhau nữa.
Giống như còn chưa nói xong, Thượng Quan Tây Nguyệt nhướng mắt tiếp tục nói: "Đúng rồi, Nhược Tích học tỷ, ta và Thần biểu ca đều là đệ tử mới tới, vì sao ngươi gọi biểu ca ta là Thần sư huynh, còn gọi ta là Thượng Quan cô nương vậy, ngươi đừng nói là vì tôn trọng ta, ta sẽ không tin đâu."
"... Ta "
"Chẳng lẽ, ngươi có ý đồ khó nói với biểu ca của ta sao.” Không muốn buông tha nàng ta, Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục gây khó xử, cũng không nhìn thử xem ngươi là ai, loại người như ngươi mà cũng muốn mơ tưởng tướng công của ta, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!