Chương 9: Mầm họa



Chớp mắt đã đến sinh thần của Trần tam tiểu thư Lễ Bộ thượng thư, Ôn phủ nhận được thiệp sớm mấy ngày, trên thiệp mời tỷ muội Ôn Hảo.

“Nhị muội thật sự không đi sao?”

Đến khi ra khỏi cửa rồi, Ôn Thuyền còn không nhịn được quay lại hỏi thêm lần nữa.

Ôn Hảo cười đẩy đẩy trưởng tỷ.

“Đại tỷ đi đi, đến muộn là không được đâu, chuyện ở Tĩnh Vương phủ mới qua chưa bao lâu, muội muội không muốn vô duyên vô cớ trở thành chuyện phiếm của người ta đâu.”

“Vậy tỷ tỷ đi trước, lúc về sẽ mua điểm tâm ở của hàng Vạn Cát cho muội.”

Chờ Ôn Thuyền đi rồi, Ôn Hảo lập tức rủ mắt thu lại nụ cười, trong mắt chỉ toàn là lạnh lẽo.

Ở kiếp trước, nàng cũng không đến dự yến tiệc sinh thần của Trần tam tiểu thư.

Thiệp mời này tuy đề tên nàng nhưng thật ra chỉ mời mình tỷ tỷ, suy cho cùng Trần tam tiểu thư cũng là tiểu thư khuê các, nhưng không quen nhìn tiểu nha đầu thích trèo tường như nàng.

Nàng không phải là người tự chuốc lấy khổ nên tất nhiên sẽ không tham gia náo nhiệt rồi.

“A Hảo, chân con cũng đã khỏe hơn rồi, vậy cùng mẫu thân đến Trân Bảo Các đi dạo đi, đã mấy ngày không đến đó rồi, đoán chừng cũng có không ít kiểu dáng mới lạ.”

Ôn Hảo nghe vậy thì liếc nhìn về phía Lâm thị, trong lòng dâng lên ấm áp.

Ở kiếp trước, lúc đại tỷ đi rồi mẫu thân cũng nói như vậy.

Nói là muốn cùng nàng đi đến Trân Bảo Các, thật ra là lo lắng cho nàng không đến dự yến của Trần tam tiểu thư thì trong lòng sẽ thấy mất mát.

Sau khi sống lại thêm một lần, căn bản nàng không để bụng mấy chuyện phiếm họ nói, không đến Trần gia cùng đại tỷ cũng không sao cả, nhưng Trân Bảo Các thì không thể bỏ qua.

Nàng cân nhắc quá, người mà kiếp trước có ý đồ với nàng, rất có khả năng lần này sẽ gặp được ở Trân Bảo Các.

Ngoại tổ phụ đã mất hơn một năm, nàng hoặc là ở Ôn phủ, hoặc là ở Tướng quân phủ, chưa hề ra bên ngoài đi dạo, bởi vì vô tình trèo tường mà ngã vào Tĩnh Vương phủ, nhưng cũng rất nhanh đã được đại tỷ đưa về Tướng quân phủ.

Ngày sinh thần của Trần tam tiểu thư này, cùng là ngày duy nhất nàng bước ra ngoài.

Sau đó phụ thân đưa Thường thị về phủ, ngoại tổ mẫu vì hận mà chết, nàng đã phải vì ngoại tổ mẫu mà giữ đạo hiếu, lại đau lòng cho tình cảnh của mẫu thân nên lại càng không ra khỏi cửa. Cho đến khi tỷ tỷ xuất giá, người sống mà nàng chứng kiến cũng chính là đại tỷ phu*.

*Tỷ phu: anh rể

Ôn Hảo thật sự không muốn đánh mất manh mối để tìm ra người đó.

Có thể khiến phụ thân làm ra việc bán nhi nữ, thân phận người đó chắc chắn không bình thường, nếu như cứ bị động không biết một ngày nào đó bị hắn theo dõi, không bằng chủ động nắm giữ thân phận của đối phương trước.

“Được ạ, nữ nhi cũng đang muốn ra ngoài đi dạo.”

Thấy Ôn Hảo đồng ý, Lâm thị cũng vội vàng chỉnh đốn một phen, sau đó tâm tình vui vẻ bước ra cửa.

Phố Trường Xuân người đến người đi, nhộn nhịp lạ thường.

Lâm thị cùng Ôn Hảo bước xuống xe ngựa, đi vào Trân Bảo Các.

“Lâm phu nhân lâu rồi mới đến, mau mời vào bên trong.”

Nữ chưởng quầy vừa nhìn thấy Lâm thị thì hai mắt sáng lấp lánh, mặt mũi tươi cười tiếp đón.

Lâm thị là khách quen của Trân Bảo Các, là khách hàng lớn.

Lâm lão tướng quân từng theo chân Thái tổ bình định thiên hạ, được phong Định Quốc Công, xuất thân là Sơn đại vương nên rất giỏi tích trữ của cải, nói Lâm gia là bát thiên phú quý* cũng không khoa trương.

*Bát thiên phú quý: rất nhiều của cải, giàu có không ai sánh bằng

Lâm thị lại là nhi nữ độc nhất, lại có hai ái nữ như hoa như ngọc, nếu không phải vị khách nổi tiếng nhất kinh thành thường xuyên lui tới Trân Bảo Các thì sẽ kỳ lạ lắm.

Chỉ là từ khi Lâm lão tướng quân qua đời, Lâm thị đã hơn một năm không đặt chân đến nơi này rồi.

Đúng như dự đoàn, mẹ con họ nhận được sự tiếp đón rất chu đáo.

Trên một bàn dài bày đầy các loại trang sức, vàng óng đến lóa cả mắt.

“Phu nhân người xem vòng ngọc này đi, trong suốt xanh biếc, thế nước rất tốt, rất hợp với màu da của nhị tiểu thư.”

Lâm thị quét mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói.

“Không đẹp bằng đôi năm trước mua cho tỷ muội chúng.”

Nữ chưởng quầy vội đem một cái rương đẩy đến trước mặt Lâm thị.

“Vậy phu nhân xem thử chiếc trâm bướm hồng bảo bằng vàng ròng này xem, hồng bảo trên mặt không đáng nhắc đến với phu nhân, chủ yếu là con bướm này tinh xảo vô cùng, sống động như thật…”

“Mẫu thân!”

Ôn Hảo đúng lúc lên tiếng.

“Bên ngoài hình như có gì đó náo nhiệt, con muốn đi xem thử.”

“Có phải cảm thấy nhàm chán hay không?”

Lâm thị cười, xoa xoa bàn tay Ôn Hảo.

“Đi đi, nhớ đội mũ có rèm che nhé.”

Ôn Hảo đội mũ có rèm che lên, đi cùng Bảo Châu ra khỏi Trân Bảo Các.

Cách Trân Bảo Các không xa có một đám người đang tụ lại với nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng chiêng trống với tiếng người la hét.

Ôn Hảo tập trung tinh thần, bước nhanh qua đó.

Thì ra mọi người đang vây quanh một thiếu niên đang múa kiếm.

Nhìn dáng dấp của thiếu niên này khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Dáng người khỏe khoắn, đang mạnh mẽ xoay tròn, mắt phượng mày ngài thanh tú hiếm có, không giống như những người bán nghệ kiếm sống bình thường.

Ôn Hảo bình tĩnh nhìn thiếu niên múa kiếm, có chút xuất thần.

Nàng không thể nhớ tại sao ở kiếp trước, nàng lại dành nhiều thời gian để xem một nam nhân múa kiếm lâu đến như vậy.

Không thể nào là vì thiếu niên này tuổi trẻ tài cao được, đúng không? Nàng không phải là loại người như vậy.

“Hay!”

Tiếng hoan hô vang lên, thiếu niên thu thế lại, một bên có một ông lão cầm cái chiêng trong tay đi vòng quanh xin thưởng.

Mọi người ném đồng xu vào trong chiêng phát ra tiếng leng keng không dứt, ông lão còn chưa đi đến bên phía Ôn Hảo thì trong đám đông có tiếng kinh hô.

“Hóa ra là lá vàng”

“Có người đưa tiền thưởng là lá vàng.”

Ai cũng biết người bình thường khi mua bán đều dùng tiền xu, ngay cả bạc còn không thấy sử dụng nhiều thì huống chi là lá vàng.

Vì tò mò nên mọi người chen chúc nhau nhìn về hướng đó, muốn nhìn thử một lần xem có thật sự là lá vàng hay không.

Ôn Hảo biết nhưng nàng lại nhanh chóng bị đám đông hất tung rèm che mặt.

“Tiểu thư cẩn thận!”

Bảo Châu ra sức ngăn lại những người đang đổ xô dồn về phía bên này, che chắn cho Ôn Hảo thoát ra ngoài.

Ôn Hảo xoay người, đúng lúc này bên ngoài có một người đi lướt qua người nàng, đυ.ng phải mũ có rèm che, chiếc mũ rơi trên mặt đất bị những người khác dẫm đạp.

Bảo Châu kéo Ôn Hảo chạy thoát khỏi đám người, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

“Tiểu thư, người không bị đạp trúng chứ?”

“Không sao”

Ôn Hảo vươn tay vén mái tóc rối lòa xòa ra phía sau tai.

“Tiểu thư, vẫn là nên quay lại Trân Bảo Các thôi.”

“Không, nhìn thêm chút nữa.”

Tầm mắt của Ôn Hảo vẫn nhìn về hướng kia, chân vẫn không nhúc nhích.

Kiếp trước quả thật nàng đã lựa chọn nhanh chóng quay về Trân Bảo Các, nhưng bây giờ nàng lựa chọn dừng lại, liệu sẽ khác chứ?

Một già một trẻ bán nghệ nhận được lá vàng đã lập tức rời đi rồi, người xem náo nhiệt cũng từ từ tản đi, vừa mới nãy còn là đám đông ồ ạt, chớp mắt một cái đã trở nên vắng lặng, chỉ còn chiếc mũ có rèm che của nàng lẻ loi nằm lại trên mặt đất.

“Tiểu thư, để nô tỳ đi nhặt mũ về.”

Ôn Hảo cũng không gật đầu ngay.

Mầm tai họa ở kiếp trước có lẽ xuất hiện từ khoảnh khắc chiếc mũ này rơi xuống đất?

Còn đang do dự thì nhìn thấy một thanh niên mặc cẩm phục đi về phía đó, hắn khom lưng nhặt chiếc mũ lên, sau đó đi về phía Ôn Hảo.

Ôn Hảo gắt gao cắn môi đứng bất động, vì trong lòng khϊếp sợ mà hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Một bước, hai bước, ba bước…

Bảo Châu từ đâu lao đến, hai gã hộ vệ theo sau thanh niên đó tiến lên, ngăn Bảo Châu lại.

“Đó là mũ của tiểu thư nhà ta.”

Bảo Châu tức giận dậm chân.

Thanh niên mặc cẩm phục liếc nhìn Ôn Hảo một cái, đem mũ đưa cho Bảo Châu, khẽ cười nói.

“Giữ cho tiểu thư của ngươi đi, cẩn thận đừng để rơi nữa.”

Bảo Châu nhận lấy mũ, sau đó chạy về bên cạnh Ôn Hảo.

Vẻ mặt Ôn Hảo không một chút biểu cảm nào, nàng xoay người nhanh chân bước về hướng Trân Bảo Các.

Thanh niên mặc cẩm phục kia đứng nhìn theo hai cái bóng biến mất ở cửa Trân Bảo Các, lạnh lùng cười.

“Khá kiêu ngạo, Vương Quý, điều tra xem là cô nương của nhà nào”

“Dạ”

Ôn Hảo bước vào Trân Bảo Các, lòng bàn tay đang nắm chặt bây giờ chỉ toàn mồ hôi lạnh.

Tiết trời mùa xuân đang dần trở nên ấm áp hơn, nhưng nàng lại như đang ngã vào hầm băng, từ chân tơ kẽ tóc đến tim phổi đều lạnh ngắt.

Là Thái tử, kẻ đó chính là Thái tử!