Chương 35: Người không bằng lừa

Trình Thụ ngồi thẳng thớm trên chiếc ghế nhỏ, bày ra bộ dạng lắng nghe lão phu nhân nói. Lão phu nhân cười nói.

“Ở chỗ của tổ mẫu thì con cứ thoải mái đi.”

Trình Thụ bật cười.

“Con luôn rất thoải mái, chỉ là con đang tò mò không biết tổ mẫu có chuyện gì cần hỏi con.”

“Năm nay Thụ nhi mười chín tuổi rồi nhỉ?”

“Dạ.”

Nghe thấy lão phu nhân hỏi tuổi của mình, trong lòng Trình Thụ hơi chấn động.

Chẳng lẽ lão phu nhân đang muốn lập thê tử cho hắn?

Nghĩ đến khả năng này mà Trình Thụ cảm thấy kích động. Bình tĩnh, hắn phải bình tĩnh, hắn không thể để lão phu nhân nhận ra là hắn đang sốt ruột. Lão phu nhân than nhẹ một tiếng.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, lúc phụ thân của con rời đi thì con chỉ mới ba tuổi.”

Mẫu thân của Trình Thụ vì sinh khó mà chết, Trình Chí Viễn liền ôm Trình Thụ đến phủ Tướng quân nhờ nghĩa mẫu là lão phu nhân xót thương mà cưu mang. Từ đó đến nay Trình Chí Viễn cũng không tái giá mà đến khi Trình Thụ được ba tuổi thì ông ấy bắt đầu đi ngao du thiên hạ.

Những năm gần đây, số lần Trình Chí Viễn quay lại kinh thành rất ít ỏi, thỉnh thoảng mới gửi về một lá thư.

“Đúng là rất nhanh.”

Trình Thụ hơi khẩn trương. Chắc chắn lão phu nhân đang muốn mai mối cho hắn, chỉ là không biết bà ấy đã nhìn trúng khuê nữ nhà ai…

“Lần gần nhất phụ thân con gửi thư về là hơn một năm trước, trên thư còn dặn dò tổ mẫu phải lưu tâm đến chuyện chung thân đại sự của con.”

Nói đến đây thì nét mặt của lão phu nhân có hơi ảm đạm.

“Sau đó ít lâu thì tổ phụ của con qua đời, thế là chuyện này lại kéo dài đến tận bây giờ.”

“Tổ mẫu, chuyện này con không vội…”

Nhìn thấy lão phu nhân như thế thì Trình Thụ có hơi khó chịu. Nhưng lão phu nhân đã khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.

“Con không vội nhưng tổ mẫu vội. Con, Thuyền nhi và A Hảo đều không còn nhỏ nữa, chuyện chung thân đại sự vẫn nên nắm chắc thì hơn. Hôm nay tổ mẫu gọi con đến là muốn hỏi xem ý của con, con cảm thấy Thuyền nhi thế nào?”

“Đại muội sao?”

Khóe miệng Trình Thụ khẽ giật, vẻ thẹn thùng bị thay thế bới vẻ hoảng hốt. Nhìn thấy phản ứng này của Trình Thụ, lão phu nhân khẽ nhíu mày.

Bộ dạng này không giống như là đang cảm thấy vui mừng.

“Đại muội… muội ấy rất tốt… “

Sau khi định thần lại thì Trình Thụ ngại ngùng ấp úng trả lời.

Chuyện của nhi nữ vừa mới giải quyết xong nên đối với câu nói này của Trình Thụ khiến lão phu nhân nhạy bén phát hiện ra vấn đề, bà nghiêm mặt nói.

“Thụ nhi, tổ mẫu vẫn luôn xem con là tôn tử nên muốn tác thành cho con và Thuyền nhi vì tổ mẫu nhìn thấy con là một người tốt. Nhưng con không thể vì những lý do bát nháo mà làm trái lại tâm ý của mình.”

Bà hiểu tính tình của Thụ nhi, hắn cũng sẽ mang lòng dạ khác mà cưới Thuyền nhi nhưng bà muốn thấy chính là hắn cưới vì trong lòng thật sự muốn cưới.

Trình Thụ hơi đứng ngồi không yên, ngồi trên cái ghế nhỏ mà cơ thể cứ động đậy liên tục.

“Tổ mẫu, thật sự con cảm thấy đại muội rất tốt…”

Lão phu nhân ngắt lời hắn.

“Chuyện Thuyền nhi là người tốt thì không có gì phải bàn cãi, vậy con có để tâm đến Thuyền nhi không? Nếu con không có mà vẫn đồng ý thì chính là làm chậm trể cho cả hai con.”

Trình Thụ hiểu rõ ý tứ của lão phu nhân. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi thành thật giãi bày tâm tư của mình.

“Có lẽ là đại muội quá thân thuộc với con, cho nên con vẫn xem muội ấy là…”

Lão phu nhân cười.

“Vậy Thụ nhi thích cô nương như thế nào, con nói cho tổ mẫu biết đi để tổ mẫu tìm giúp con.”

Nếu đã nói đến mức này rồi thì Trình Thụ cũng mặt dày mở miệng nói.

“Đầu tiên là phải đặc biệt xinh đẹp nhưng không được quá đanh đá, cũng đừng quá dịu dàng ít nói, không thể nhỏ mọn, không thể cẩu thả, không thể…”

Lão phu nhân im lặng lắng nghe, nghe được một nửa thì cả khuôn mặt bà nhăn tít lại.

Tên tiểu tử này đĩa đói mà đòi ăn thịt thiên nga!

Ước chừng qua một tuần trà thì Trình Thụ mới ngừng nói xong rồi cười ngượng ngùng nhìn lão phu nhân.

“Tổ mẫu, có phải yêu cầu của con cao quá không?”

Lão phu nhân bật cười.

“Không hề cao chút nào.”

Sau đó lúc Lâm thị đến hỏi thăm lão phu nhân về ý tứ của Trình Thụ, lão phu nhân thở dài.

“Ta thấy tâm tình của Thụ nhi vẫn là đứa trẻ, thêm hai năm nữa rồi mới bàn chuyện thành thân sau đi.”

Đến lúc đó Uyển Tình đã có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý là Ôn Như Quy, việc chung thân đại sự của tên tiểu tử đó vẫn là nên để cho Lâm thị lo liệu thì hơn.

Ngày hôm sau, Trình Thụ mang theo tâm trạng phấn khởi đến Ôn phủ.

Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà hạ nhân của Ôn phủ đều không còn ai, chỉ còn lại người của Lâm thị hoặc là những người trước kia đi theo Lâm thị từ phủ Tướng quân sang để để mắt đến Ôn Như Quy.

“Đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi chứ?”

Bộ dạng của quản gia rất chân thật.

“Công tử yên tâm, đều đã kiểm tra kỹ càng hết rồi, những thứ mà Ôn lão gia mang đi đều có giá trị không bằng một nửa bổng lộc mấy năm nay của ông ta.”

Trình Thụ cười lạnh.

“Hời cho ông ta rồi.”

Không nếm trải qua nỗi khổ của nhân gian thì ông ta sẽ không nhận ra sống cùng với cô mẫu sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Đừng nói đến việc bổng lộc của Ôn Như Quy thừa một nửa mà cho dù có cộng hết bổng lộc của ông ta cũng không đủ cho trên dưới Ôn phủ tiêu trong một tháng.

Chẳng qua là lão phu nhân đã nói không nên làm việc quá tuyệt tình, đây không phải là chỉ đối xử riêng với Ôn Như Quy mà là quy tắc ứng xử của phủ Tướng quân.

Tóm lại tên mặt người dạ thú như Ôn Như Quy vẫn nhặt được của hời.

Trình Thụ không chớp mắt nhìn Ôn Như Quy mang theo hai xe ngựa đồ đạc rồi rời khỏi Ôn phủ.

“Đóng cửa!”

Hắn hô lên một tiếng thì người giữa cửa lập tức đóng cửa lại, cửa đóng lại cũng đã hoàn toàn ngăn cách tòa trạch viện rộng lớn này với mối quan hệ cũng Ôn Như Quy.

Trình Thụ chỉ huy hạ nhân mang những đồ vật có giá trị chỉnh đốn lại cẩn thận, sau đó hắn cất bước quay lại phủ Tướng quân.

“Ngươi, lại đây!”

Trình Thụ nhìn thấy quản gia Ôn Bình bùi ngùi đứng ở góc tường thì vẫy tay gọi ông ta đến, ông ta hơi do dự nhưng vẫn đi qua.

Trình Thụ nhíu mày đánh giá Ôn Bình.

“Ta nhìn ngươi quen mắt lắm.”

Ôn Bình cúi đầu cười gượng.

“Tiểu nhân là quản gia của Ôn lão gia…”

“À, ta nhớ ra rồi, ngươi là quản gia Ôn Bình.”

Trình Thụ trầm mặt.

“Nói đi, ngươi còn định có ý đồ xấu gì?”

Hắn đã gặp Ôn Bình rất nhiều lần nhưng do hôm nay ông ta không tỉa râu nên hắn không nhận ra.

“Biểu công tử nói đùa rồi, tiểu nhân nào dám có ý đồ xấu.”

Ôn Bình khom lưng, ăn nói khép nép.

Hai ngày nay ông ta cũng chưa dám hồi phủ, lại nghĩ đến viễn cảnh tối tăm trước mắt thì làm gì có lòng dạ quay về phủ thị lang.

“Vậy ngươi lén lút ở đây làm gì?”

“Tiểu nhân…”

Ôn Bình ngập ngừng không nói. Trình Thụ trừng mắt nhìn ông ta.

“Đừng bịa lời nói dối với ta, ngươi có tin ta sẽ bắt ngươi lại không?”

“Biểu công tử đừng giận, đừng giận.”

Trong lòng Ôn Bình biết hắn là đang dọa người. Không tính đến việc hắn là Cầm Lân vệ nên muốn bắt người lúc nào thì cứ bắt, chỉ tính việc đối phó với một tiểu nhân nhỏ bé như ông ta thôi thì cũng dễ như trở bàn tay.

Ôn Bình liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói.

“Tiểu nhân đến tìm nhị tiểu thư.”

Ông ta đang lo là không thể vào được phủ Tướng quân thì sẽ không gặp được nhị tiểu thư nhưng nhờ vị biểu công tử này truyền lời cũng tốt.

Sắc mặt của Trình Thụ hoàn toàn lạnh lẽo.

“Ngươi tìm A Hảo?”

Chuyện này không trách hắn hiểu lầm, người đã từng là quản gia của Ôn phủ lại đi tìm một tiểu thư khuê các thì không phải là đang tìm phiền phức thì là gì?

Ôn Bình cảm thấy da đầu tê rần, một ý tưởng chợt nảy ra.

“Là nhị tiểu thư tìm tiểu nhân.”

Trình Thụ hoài nghi nhìn ông ta, Ôn Bình vội vàng thề.

“Thật sự nhị tiểu thư tìm tiểu nhân có chuyện, nếu biểu công tử không tin có thể đi hỏi nhị tiểu thư. Nếu tiểu nhân có nữa câu nói dối thì công tử cứ bắt tiểu nhân lại.”

“Vậy ngươi chờ đó, nếu ngươi dám gạt ta thì ngươi chết chắc!”

Trình Thụ đi vào trong phủ Tướng quân rồi đi thẳng đến Lạc Anh Cư. Viện của Lâm Hảo ở phủ Tướng quân cũng lấy tên Lạc Anh Cư.

Khi Trình Thụ đến thì Lâm Hảo đang ngồi cho Lâm Tiểu Hoa ăn cỏ trên sân viện, Bảo Châu thì cầm một cái quạt trúc nhẹ nhàng quạt cho Lâm Hảo.

Trình Thụ liếc nhìn Lâm Tiểu Hoa một cái rồi thầm nghĩ, bây giờ con lừa này còn sống thoải mái hơn Ôn Như Quy nữa.