Liên Ngọc đang dưới đứng một thân cây cách cửa không xa, một tay vỗ lên thân cây, từ từ nhắm hai mắt thấp giọng nói, trên mặt đã không còn một tia nhút nhát vừa nãy, thân thể cũng không giống như trướ …
Liên Ngọc đang dưới đứng một thân cây cách cửa không xa, một tay vỗ lên thân cây, từ từ nhắm hai mắt thấp giọng nói, trên mặt đã không còn một tia nhút nhát vừa nãy, thân thể cũng không giống như trước mặt hắn mà cứng ngắc khẩn trương, hoàn toàn triển khai khóa trong y phục trắng thuần, trong tinh tế lại có vẻ mê người.
Khi y nói thì bên môi trong mắt đều có ý châm chọc cùng khinh thường khiến cho Cận Song Thành cảm thấy chấn động, thậm chí có chút không biết làm sao, cũng như không thể nào đồng nhất con người trước mắt cùng người thiếu niên không lâu trước còn nhát gan quỳ gối trước mặt mình thành một.
Liên Ngọc tựa hồ thủy chung không phát hiện có người ở gần đó, lẩm bẩm nói liên miên một trận, liền trở nên trầm mặc, giương mắt nhìn lên bầu trời, biểu tình trên mặt từng chút tan đi, cuốn cùng, nói một câu mà Cận Song Thành vô pháp lý giải.
“Cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt… Đúng không.”