Chương 3:
Vội vã thay bỏ y phục hoàng tử màu vàng rực, vó ngựa tung bay trong gió, hương thơm thanh khiết của cỏ cây vào cuối xuân phảng phất trong không khí, thoảng qua chân mày, tóc mai của thiếu niên Mục An Chi.
Gió xuân thổi vào l*иg ngực, len lỏi vào huyết dịch, xua tan đi cái mùi nồng đậm của thang thuốc đen kịt và u tối trong giấc mộng.
Trong giấc mộng, khi biết tin Đại hoàng tử được phong Thái tử, hắn tức giận và bất bình đến tột cùng. Thật ra, đó vốn là điều sớm đã nằm trong dự đoán của hắn, có gì mà phải điên cuồng như thế.
Theo lời của các triều thần, mẫu thân hắn khi còn mang long thai đã bị phế truất khỏi hậu vị, hắn cũng không được xem là đích tử thực sự. Đại hoàng tử vừa là đích tử, lại là trưởng tử, là con của Hoàng hậu, việc được lập làm Thái tử là điều hiển nhiên.
Cơn phẫn nộ ấy của hắn mạnh mẽ đến vậy, nhưng lại rất rõ ràng, hắn hiểu rằng cuộc đời của mình đã kết thúc vào khoảnh khắc Đại hoàng tử được lập làm Thái tử.
Hắn thậm chí không đủ can đảm để gặp người bạn đã vì hắn mà chịu hình phạt đòn roi. Hắn hèn nhát đến mức sợ làm liên lụy đến tiền đồ của Bùi Như Ngọc. Khi Bùi Như Ngọc đến từ biệt trước khi lên đường đi Bắc Cương, hắn cũng không gặp mặt.
Nghe Tiểu Dịch kể lại, Bùi Như Ngọc đã đứng đợi rất lâu ở cửa cung, đợi từ lúc cửa cung mở đến lúc cửa cung đóng, rồi mới quay lưng rời đi.
Một lần từ biệt ấy, chính là vĩnh viễn không gặp lại.
Cả đời này của hắn, ở cung điện hoa lệ, mặc y phục xa hoa, ăn sơn hào hải vị, trông có vẻ vinh hoa phú quý, nhưng thực ra những gì hắn thực sự sở hữu chẳng qua chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu hắn biết đó là lần cuối, hắn sẽ không tránh mặt mà không gặp. Điều này đã trở thành nỗi ân hận cả đời của hắn.
Trong cuộc đời ngắn ngủi và lạnh lẽo ấy, chỉ có được một vài người khiến hắn cảm nhận được hơi ấm. Sau khi những người đó rời đi, cuộc đời của hắn trở nên tĩnh lặng như dòng sông băng vĩnh cửu, không còn lấy một chút hơi ấm nào nữa.
Khi Mục An Chi đến Bùi phủ, Bùi Như Ngọc đã rơi vào hôn mê. Gương mặt tuấn tú từng được mọi người ở Đế đô ca ngợi tựa "Vầng trăng sáng của Đế đô" nay đã sưng tấy, biến dạng đến không còn nhận ra được. Mục An Chi không đành lòng chạm vào, cũng không dám chạm vào, hắn gần như phải kìm nén hết sức để nước mắt không trào ra.
"Thật xin lỗi."
Lẽ ra ta nên nghĩ đến ngày hôm nay sớm hơn, lẽ ra ta nên ngăn ngươi trước Điện Chiêu Đức. Ngươi mới là trạng nguyên năm ngoái, không nên vì ta mà mạo hiểm như vậy. Ngươi đáng lẽ có thể có một tiền đồ rực rỡ, nhưng vì ta mà hủy hoại cả con đường làm quan. Ngươi có biết ta cảm thấy áy náy đến nhường nào không?
"Thật xin lỗi."
Ta đã không nghĩ đến những điều này sớm hơn.
Mục An Chi không hề cảm nhận được nước mắt đã lăn xuống, nhưng Bùi Như Ngọc lại mơ thấy cơn mưa như thác đổ trút xuống người, đau đớn khắp toàn thân. Ngay cả thang thuốc an thần cũng không khiến y ngủ yên được.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, y cảm thấy dường như cơn mưa trong mơ không phải là mơ. Bùi Như Ngọc cố gắng mở đôi mắt đã sưng đến chỉ còn một khe hở nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Mục An Chi.
Đôi mắt sưng húp của Bùi Như Ngọc khẽ lóe lên một chút thần thái, y yếu ớt nói: “Ngươi là đứa trẻ nhà ai, vì sao lại ngồi đây khóc thế?”
Một câu nói đã khơi dậy ký ức xưa cũ.
Năm ấy, Mục An Chi còn nhỏ đã ngồi khóc một mình ở góc một ngôi viện, gặp Bùi Như Ngọc khi ấy đang dưỡng bệnh tại chùa. Bùi Như Ngọc trao cho hắn một chiếc khăn tay, đùa rằng: “Ngươi là đứa trẻ nhà ai, vì sao lại ngồi đây khóc thế?”
Khi đó, Mục An Chi còn không biết mình là hoàng tử, cũng chẳng biết mẫu thân của mình là vị Hoàng hậu đã bị phế truất, phải sống ở chùa.
Hắn chỉ biết buồn bã vì không được lòng mẹ, thế là khóc. Khi ấy, Bùi Như Ngọc cũng không biết thân phận của Mục An Chi, hai đứa trẻ cứ thế chơi đùa cùng nhau, cùng đọc sách, cùng trò chuyện.
Bùi Như Ngọc lớn hơn hắn ba tuổi, cao hơn nửa cái đầu, khi ấy Mục An Chi nhỏ bé luôn đem những nỗi muộn phiền của mình thổ lộ với người “đại ca” lớn hơn mình ấy. Cậu bé ngày ấy khổ sở hỏi: “Làm thế nào mới khiến mẫu thân vui lòng?”
Cậu bé Bùi Như Ngọc khi ấy ngẫm nghĩ một hồi, rồi giả bộ nghiêm trang, ra vẻ hiểu biết mà nói: “Hãy cố gắng trở thành một người xuất chúng, mọi người đều thích những người tài giỏi.”
Nhưng sau này, chúng ta sẽ phát hiện ra, trái tim của những người ấy từ lâu đã trở nên lạnh lùng, cứng rắn như thép trong cuộc đấu tranh giành quyền lực.
Rồi người ta sẽ hiểu rằng đó là tảng băng lạnh giá đến mức cả nham thạch nóng bỏng cũng chẳng thể sưởi ấm được. Khi chúng ta mở rộng vòng tay, khao khát một cái ôm, rốt cuộc ta sẽ nhận ra rằng, trong những đêm tối lạnh lẽo, thứ duy nhất chúng ta có thể ôm lấy chỉ là chính bản thân mình.
Mục An Chi chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói, nỗi đau đến mức hắn chỉ muốn ôm chầm lấy người bạn của mình và khóc một trận.
Bùi Như Ngọc bị thương nặng, đến cả đôi tay bình thường luôn được chăm sóc cẩn thận cũng bị nứt toác, đỏ sưng, bong cả móng. Mục An Chi không dám chạm vào, nghẹn ngào nói: “Như Ngọc, sau này đừng nhắc đến chuyện Đông cung nữa. Ta không muốn tranh đoạt ngôi vị ấy, ta chỉ mong ngươi bình an.”
Bùi Như Ngọc khàn giọng, nhưng trong giọng nói vẫn kiên định: “Ta đứng trước triều mà nói thẳng, không phải vì điện hạ, mà là vì lòng trung thành của ta. Dù điện hạ có tranh đoạt Đông cung hay không, trong lòng ta, ngài là người tôn quý nhất trong số các hoàng tử. Hoàng thượng lấy lý do đích trưởng tử để lập thái tử, vốn đã bất chính. Là thần, khi có thể nói, ta phải nói. Điện hạ, ngài cao quý, nhân hậu, ngài không thua kém bất kỳ ai.”
“Ta biết.” Mục An Chi mỉm cười trong nước mắt.
“Chỉ là Đông cung đã định. Ta đã tâu với bệ hạ xin xuất cung, lập phủ. Ta nghĩ, ta nên tìm một nơi nhỏ nhoi làm phiên vương, dù chỉ là một huyện, một làng, hay một góc đất nhỏ cũng tốt rồi. Có ngươi là người bạn chí cốt, ta không quan tâm đến cái nhìn của người khác, chỉ cần ngươi cho rằng ta là người tốt, thì ta chính là người tốt.”
“Ngươi biết không, từ nhỏ ta đã lớn lên trong tự viện, dù sau này được đưa về cung, vẫn khó tránh khỏi sự ngây thơ. Khi còn nhỏ, mỗi lần đến nhà ngươi, ta nhìn thấy cha mẹ ngươi, ta vô cùng ngưỡng mộ. Ta luôn nghĩ rằng, mọi gia đình trên thế gian này đều nên giống như nhà ngươi, cha hiền con thảo, mẹ từ con yêu. Ta cũng hy vọng nhà ta sẽ như thế.”
“Thực ra, Như Ngọc, ta không bao giờ có thể làm cho những người không nhìn thấy ta phải thích ta. Lẽ ra ta phải sớm nhìn thấu điều này, nhưng ta đã không làm được, ta lại chìm đắm trong ảo tưởng. Ta không nhận ra bên cạnh ta vẫn luôn có những người đánh giá cao và quan tâm đến ta.”
“Như Ngọc, đừng vì ta mà liều mạng nữa. Mất đi Đông cung không phải là tổn thất đối với ta, vì Đông cung vốn chưa bao giờ thuộc về ta. Ngươi là bạn của ta, cũng là huynh trưởng của ta, đừng để ta mất đi cả bạn lẫn thân nhân. Đời người như thế mới thực sự là lạnh lẽo và cô độc.”
“Điện hạ…” Nước mắt nóng hổi rơi xuống tay, tựa như rơi vào lòng Bùi Như Ngọc.
Từ thuở bé, y đã quen biết Tam hoàng tử Mục An Chi, đó là khoảng thời gian vô ưu vô lo của tuổi trẻ.
Khi ấy, y dưỡng bệnh tại chùa, Mục An Chi cũng lớn lên trong chùa.
Trong Thiên Kỳ tự, chỉ có hai đứa trẻ bọn họ là đồng lứa, tình bạn nảy sinh một cách tự nhiên. Khi đó, Mục An Chi nhỏ bé thường khóc vì không được mẹ yêu thương, sau này, y mới biết Mục An Chi là hoàng tử, nhưng thân phận lại đầy éo le, mẹ hắn là Lưu hoàng hậu đã bị phế truất.
Sau khi Mục An Chi được đón vào cung, Bùi Như Ngọc được chỉ định làm thư đồng cho hắn, nếu không phải có người cố ý sắp đặt, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhưng Mục An Chi khi ấy lại rất vui, hắn kéo tay Bùi Như Ngọc, không ngừng kể về nỗi sợ hãi và cô đơn trong cung, cũng như niềm vui, sự ngưỡng mộ khi được gặp phụ hoàng. Hắn biết Bùi Như Ngọc sẽ vào cung để cùng học tập với mình, nên đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho người bạn của mình.