Soả tử - Chương 9

Chương 9: Quyết định mang Tiểu Cửu tham gia thọ yến đại bá (Áo sơ mi bạn trai+ ngồi trên đùi ăn + cơm nước xong bị làm đến triều phun)





Bạch Túc Hiên ở lại trên giường cùng Thường Cửu làm đến giữa trưa, chỉ đứng lên mặc quần đến phòng bếp làm cơm .

Trong nồi đang chưng canh trứng, điện thoại di động Bạch Túc Hiên bỗng nhiên vang lên. Hắn cầm lên nhìn, phát hiện là của ba mình.

Hắn có chút kỳ quái, hắn cùng quan hệ trong nhà không phải là rất tốt, trên đầu thì có thân ca ca tài hoa xuất chúng, ba mẹ đương nhiên tương đối cưng chìu ca ca, chủ yếu cũng không quá quan tâm quản hắn.

"Cuối tuần thọ yến Chu đại bá, nhớ tới tham gia. "Khẩu khí ba có chút lạnh lãnh đạm cứng nhắc, hình như chỉ là một thông báo thông thường, không hề giống cùng con trai đối thoại.

"... Đã biết. " Bạch Túc Hiên vừa nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.

Hắn mím mím môi, trong lòng phỏng đoán đại bá yêu cầu hắn đi. So với ba mẹ, đại bá vẫn còn tương đối quan tâm hắn, dù sao khi còn bé thời gian hắn sống ở nơi đại bá nhiều hơn.

Nếu là sinh nhật đại bá, hắn đương nhiên phải đi. Nhưng mà Tiểu Cửu làm thế nào đây... Hắn lo lắng để cậu ở nhà, cũng không yên tâm giao cho người khác chiếu cố. Đặc thù Tiểu Cửu như vậy, nếu như lúc hắn không có ở đây gặp chuyện không may thì làm sao?

Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể mang theo Tiểu Cửu bên người. Thế nhưng cụ thể phải làm sao còn phải suy nghĩ thật kỹ, không thể tùy tùy tiện tiện mà đem Tiểu Cửu mang đi.

"Ca ca! " Thường Cửu bỗng nhiên từ phía sau ôm chặt Bạch Túc Hiên, kêu hắn một tiếng, có chút ủy khuất nói : "Tiểu Cửu rất là đói a, rất rất là đói, muốn ăn cơm... "

Lúc đầu cậu vừa đói vừa mệt, ngồi ở trên giường chờ Bạch Túc Hiên làm bữa trưa, nhưng chờ thật lâu đều không đợi được hắn quay lại, nhưng lại ngửi thấy được mùi thơm thức ăn bay từ phòng bếp. Thường Cửu thực sự đói chịu không được, buộc lòng phải mặc vào áo sơ mi trắng Bạch Túc Hiên, qua quýt bỏ mấy cái nút áo, chân trần liền chạy ra ngoài tìm hắn.

Thường Cửu bị hắn gãi đến ngứa thịt, đẩy tay hắn ra cười rộ lên. Bạch Túc Hiên mới phát hiện Thường Cửu chân trần chạy đến, hắn vội vã cởi dép mình xuống ngồi xổm xuống xỏ vào cho Thường Cửu: "Tại sao đi ra không xỏ giày, sàn nhà lạnh a. "

"Muốn. . . Muốn ca ca. . . " Thường Cửu còn cho là mình bị mắng, có chút bất an cúi đầu.

Bạch Túc Hiên không chịu nổi dáng dấp đáng thương này của cậu, vội vàng hôn một cái gò má của cậu: "Tiểu Cửu ngoan, ngồi ở trên ghế bên ngoài chờ ca ca được không, chúng ta lập tức có thể ăn cơm. "

Thường Cửu ngoan ngoãn đến phòng ăn ngồi xuống, cũng không lâu lắm, Bạch Túc Hiên liền bưng đồ ăn đi ra .

Nhìn Thường Cửu cầm cái muôi múc canh trứng trộn cơm sau lấy ăn, Bạch Túc Hiên không nhịn được cảm thán, Tiểu Cửu thật giống một đứa bé, khẩu vị cũng giống như trẻ con.

Bạch Túc Hiên trong lòng suy nghĩ làm sao mang Thường Cửu về nhà, ăn cơm đến có chút thất thần. Thường Cửu thấy thế, dùng cái muôi múc một muỗng canh trứng bỏ vào trong bát cho hắn, nói: "Ca ca ăn. . . "

Bạch Túc Hiên phục hồi tinh thần lại, cười lên ăn hết canh trứng vàng nhạt trong bát. Hắn suy nghĩ một chút, tự tay đem Thường Cửu ôm đến trên chân của mình, nói: "Tiểu Cửu a, ca ca hỏi em, ca ca phải đi đến một nơi mà em chưa có đi qua, em nguyện ý cùng ca ca đi không? "

"Ân! " Thường Cửu nặng nề mà gật gật đầu, "Ca ca đi chỗ nào em đi chỗ đó. "

"Nhưng mà, nơi đó có rất nhiều người không biết Tiểu Cửu ah, những người đó có thể là kiểu loại Tiểu Cửu không thích, Tiểu Cửu có sợ không? " Hắn rất lo lắng Thường Cửu đi đến chỗ ấy về sau sẽ chịu không nổi, hắn vì chịu không nổi điều kiện Bạch gia mới chạy trốn tới vùng khác .

". . . Lúc Tiểu Cửu sợ, ca ca có thể bảo hộ Tiểu Cửu hay không? " Thường Cửu nắm lấy quần áo Bạch Túc Hiên, nháy mắt mà nhìn hắn.

"Đương nhiên, ca ca sẽ luôn luôn bảo hộ Tiểu Cửu. " Bạch Túc Hiên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng của Thường Cửu.

Trong lòng Bạch Túc Hiên dĩ nhiên rất cảm động a, nhưng kế hoạch của hắn vẫn là phải nói cho Thường Cửu, hắn tôn trọng ý nguyện Thường Cửu, mặc dù Thường Cửu nghe hắn nói là được. . .

" Tiểu Cửu phải mặc quần áo con gái ah. " Bạch Túc Hiên dự định mang theo Thường Cửu trở về, liền nói cho người khác biết, đây là bạn gái của hắn. Ngược lại tướng mạo Thường Cửu thiên trung tính, tóc mọc dài dến bả vai còn chưa kịp đi cắt bỏ, thay quần áo khác, trang điểm một chút, lập tức biến thành cô gái khả ái.

"Tại sao? Là vì ca ca thích sao? " Thường Cửu không rõ vì sao mà nhìn Bạch Túc Hiên.

Hắn là rất thích a. . . Tiểu Cửu nhỏ như vậy đặc biệt khả ái a! Bất quá trọng điểm không phải cái này.

"Bởi vì những người đó thật ra là đại phôi đản, nếu như bọn họ biết Tiểu Cửu là con trai, sẽ làm cho ca ca cùng Tiểu Cửu xa nhau. " Bạch Túc Hiên nói dối căn bản không chột dạ.

Thường Cửu hít vào một hơi, nghiêm túc nói: "Tiểu Cửu sẽ không để cho bọn họ biết Tiểu Cửu là con trai. "

"Ân. . . Tiểu Cửu thật ngoan ~"Bạch Túc Hiên nheo mắt lại cười cười, đưa bát Thường Cửu cho cậu ăn cơm.

Thường Cửu chỉ mặc áo sơ mi Bạch Túc Hiên, cài mấy cái nút áo cũng lung tung, bên trong không có mặc đồ lót, chỉ cần nhúc nhích sẽ lộ ra phía dưới da thịt trắng như tuyết. Vú Thường Cửu xinh xắn loáng thoáng từ trong áo sơ mi lộ ra, đầṳ ѵú đỏ thẫm phá lệ bắt mắt.

Bạch Túc Hiên không tự chủ nuốt nước miếng một cái, hơi cúi đầu nhìn, hai cái bắp đùi Thường Cửu trắng như tuyết bại lộ ra ngoài, sau khi ngồi xuống vạt áo sơ mi mở ra, ngay cả nhục nha nho nhỏ che che giấu giấu cũng lộ ra.

Hắn ôm eo Thường Cửu tay dò vào trong áo sơ mi, nắm lấy cái vυ" nho nhỏ đĩnh lên, ngón cái cùng ngón trỏ niết lên đầṳ ѵú nhẹ nhàng mà xoa nắn.

"Ân. . . Ca ca. . . " Thường Cửu trong miệng phát ra rêи ɾỉ, cầm lấy cái thìa bỏ trong bát, đầṳ ѵú nhạy cảm đã dựng đứng lên rồi. "Ca ca không phải là đã làm lúc sáng sớm sao? "

Bạch Túc Hiên cắn cổ cậu một cái, nói: "Bởi vì thật là đáng yêu nha, ca ca nhịn không được. "

Thường Cửu sợ ngứa mà rụt cổ: "Nhưng mà. . . Tiểu Cửu rất mệt mỏi. . . Không làm có được không? "

"Làm xong ca ca đưa Tiểu Cửu đi mua bánh ga-tô. " Bạch Túc Hiên hạ tuyệt chiêu, "Tiểu Cửu chỉ cần nằm là được rồi, ca ca chuyển động. "

"Tiểu Cửu muốn sô cô la. " Thường Cửu lập tức thương lượng, lập tức ôm lấy Bạch Túc Hiên.

. . . Hắn có phải đã dạy hư Thường Cửu rồi?

Đầu óc Bạch Túc Hiên không kịp ngẫm nghĩ nữa giờ đã bị tϊиɧ ŧяùиɠ xâm chiếm, hắn ôm Thường Cửu đi tới sô pha, đem cậu để ở trên. Bạch Túc Hiên cởi áo sơ mi ra, thân thể Thường Cửu trắng như tuyết phơi bày ra.

Hắn sờ lên hoa huyệt có chút ướŧ áŧ của Thường Cửu, mềm mại tách biệt với âm thần, nắm được âʍ ѵậŧ nho nhỏ, chậm rãi xoa nắn.

"A a. . . " Thường Cửu phát ra tiếng thở dốc thoải mái, sắc mặt dần dần trở nên ửng hồng. Cậu khó chịu mà tự mình sờ lên cái vυ" nho nhỏ, nắm đầṳ ѵú lôi kéo xoa nắn, dâʍ ŧᏂủy̠ đồng loạt mà từ trong nhục động chảy ra, bắn tung tóe đầy tay Bạch Túc Hiên .

Lúc sáng sớm đã làm rồi, hoa huyệt Thường Cửu cũng không cần khuếch trương, Bạch Túc Hiên đỡ lấy côn ŧᏂịŧ lớn, hướng về phía hoa huyệt trong nhục động đỏ thẫm chậm rãi cắm vào.

"Hắc a --! " Chân Thường Cửu được Bạch Túc Hiên kéo cao đến trên vai, tiểu huyệt hoàn toàn đem côn ŧᏂịŧ bao vây lại, trong dũng đạo trơn trợt căng mịn mị thịt thỉnh thoảng nhúc nhích, mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ lớn vào.

Tiểu huyệt được no đến mức tràn đầy, cái động khẩu kéo tới cực hạn, Bạch Túc Hiên chậm rãi đem côn ŧᏂịŧ rút ra, lại hung hăng cắm vào, làm hành động chín cạn một sâu.

"A. . . A. . . Ca ca. . . Ân a. . . Thật sâu. . . A a a. . . " Thường Cửu chân tay luống cuống mà nắm lấy gối ôm bên cạnh, bụng dưới hướng đến Bạch Túc Hiên đỉnh lên, phối hợp với động tác của hắn.

Qυყ đầυ cực đại hung hăng đè ép điểm nhạy cảm trong huyệt da^ʍ, huyệt tâm không ngừng tuôn ra dâʍ ŧᏂủy̠, từng cổ một tưới trên dươиɠ ѵậŧ, côn ŧᏂịŧ dính da^ʍ thuỷ hung hăng thao cái tiểu huyệt này, phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp da^ʍ mỹ.

"Ăn bánh ga-tô cùng làm chuyện như này. . . Tiểu Cửu thích cái nào? " Bạch Túc Hiên cười nắm cái vυ" mềm mại Thường Cửu, ngón tay vân vê ma sát làm cho đầṳ ѵú sưng lên.

"Ô. . . " Thường Cửu mê ly mà nhìn hắn, khóe miệng chảy ra tia nướt bọt, trên dưới thân thể rung động, thanh âm liên thanh thậm chí run rẩy, "A a. . .. . .cái đó không giống nhau. Ân a. . . Tiểu Cửu. . . A a. . . Không biết nữa. . . "

"Oh ~ vậy ca ca phải cố gắng làm cho Tiểu Cửu biết thích cái nào a !. " Bạch Túc Hiên nói xong, nhanh chóng thao lộng tiểu huyệt, mỗi một lần đều đè ở trên hoa tâm, thao Thường Cửu thẳng đến run rẩy.

"A a --! Quá. . . Quá nhanh. . . Ân. . . Ca ca. . . A a. . . " Thường Cửu khóe mắt chảy ra nước mắt, sắc mặt ửng hồng, tiểu huyệt không khống chế được co rút lại.

Bạch Túc Hiên thở gấp ra một hơi, tiểu huyệt Thường Cửu kẹp chặt hắn thật thoải mái.

Dâʍ ŧᏂủy̠ được côn ŧᏂịŧ ngăn ở trong hoa huyệt, chỉ có lúc rút ra mới có cơ hội từ trong khe hở chảy ra, đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ chồng chất ở trong bụng, làm cho bụng dưới Thường Cửu nhẹ nhàng mà phồng lên.

Bạch Túc Hiên nhẹ nhàng đè lên bụng dưới Thường Cửu, cười nói: "Tiểu Cửu như vậy, giống như mang thai a. . . "

Bụng dưới đột nhiên bị đè nén xuống, mị thịt cũng vì vậy đột nhiên bao lấy côn ŧᏂịŧ thật chặt, Thường Cửu bỗng nhiên hét lên một tiếng: "A a a --! Đừng. . . A a. . . Muốn. . . Muốn tiểu. . . A a -- "

Thường Cửu run rẩy, trong tiểu huyệt nhạy cảm bỗng nhiên phun ra một lượng da^ʍ dịch nong nóng, cậu lại bị Bạch Túc Hiên thao đến triều phun rồi.

"Hắc. . . " Thường Cửu miệng lớn thở phì phò, dưới thân toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, cho dù cao triều Bạch Túc Hiên như trước không có ý định bỏ qua cho cậu, ngược lại nắm hai cái đùi xụi lơ Thường Cửu, hung hăng thao lộng hoa huyệt còn đang bắn ra.

"Tiểu Cửu thật đáng yêu. . . "Côn ŧᏂịŧ Bạch Túc Hiên phồng lớn lên vài phần, gắt gao cắm ở trong hoa huyệt Thường Cửu.

"Ân a. . . Ca ca. . . Thật căng a. . . Trong tiểu huyệt. . . A a. . . Tràn đầy. . . " Thường Cửu vô lực xụi lơ ở trên ghế sa lon, mặt đỏ tới mang tai mà nhìn Bạch Túc Hiên, rêи ɾỉ cũng biến thành vô lực mà kiều mị.

Ánh mắt Thường Cửu có thể thấy địa phương bọn họ giao hợp, khi Bạch Túc Hiên rút ra côn ŧᏂịŧ, cậu thấy côn ŧᏂịŧ ướt đẫm, biết là bị chính mình phân bố dâʍ ŧᏂủy̠ dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, có phần không khỏi thẹn thùng

Bạch Túc Hiên chú ý tới tầm mắt của cậu, cố ý đem côn ŧᏂịŧ rút ra một ít, làm cho Thường Cửu nhìn càng thêm rõ ràng: "Xem, Tiểu Cửu đem đại nhục bổng ca ca đều làm ướt. . . "

"Ô. . . " Thường Cửu bỗng nhiên dùng cánh tay che mắt, "Ca ca. . . Thật lớn. . . "

"Đại tài làm cho Tiểu Cửu thoải mái a, " Bạch Túc Hiên cười đễu kéo cánh tay Thường Cửu ra, để cậu quan sát thấy côn thịt của mình đang ra vào tiểu huyệt cậu., "Đại nhục bổng ca ca thao Tiểu Cửu có thoải mái không? "

"A a. . . Ân. . . Tiểu Cửu. . . A a. . . A. . . Thật thoải mái. . . A. . . " Thường Cửu lên tiếng rêи ɾỉ, trong tiểu huyệt tê tê dại dại, thật sự là quá sung sướиɠ.

Tiểu bảo bối thành thực như vậy đi đâu mà tìm a. . .

Bạch Túc Hiên hôn môi Thường Cửu, hung hăng trừu sáp hoa huyệt. Mị thịt liên tục nhu động, sau trăm lần trừu sáp, Bạch Túc Hiên cũng không chịu nổi, ở trong huyệt Thường Cửu bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Côn ŧᏂịŧ từ trong huyệt Thường Cửu lui ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bạch trọc chậm rãi kèm dịch nhờn chảy ra, đem hạ thân Thường Cửu làm cho càng thêm tục tĩu.

"Bảo bối, tắm rửa xong ca ca dẫn em đi ăn bánh ga-tô. " Bạch Túc Hiên thở hổn hển, ôm lấy Thường Cửu đi tới phòng tắm.

Buổi chiều còn phải mang Thường Cửu Cửu đi ăn bánh ga-tô, mua nữ trang, vừa nghĩ như vậy, việc thọ yến này cũng không chán ghét cho lắm.