Soả tử - Chương 2

Chương 2: Buổi tối sợ ôm ngủ (bị côn ŧᏂịŧ đυ. giò + thủ da^ʍ lẫn nhau + chân giao + bắn tinh lần đầu)

Thường Cửu ngồi co trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, Bạch Túc Hiên liếc nhìn cậu, mở cặp sách quỷ quái Thường Cửu mang đi, bên trong ngoại trừ vài đồ quần áo cũ, còn có một phong thư.

Bạch Túc Hiên đem thư lấy ra, phát hiện cái này là cô Bạch Hi viết cho hắn.

Trong thư đem tình huống đầu đuôi gốc ngọn của Thường Cửu nói cho hắn, Bạch Túc Hiên mới biết Thường Cửu khi sáu tuổi té ngã một cái, vỡ đầu, cho nên mới phải biến thành như vậy. Còn về giới tính, sinh ra từ trong bụng mẹ đã như vậy rồi. Tuy Thường Cửu ở nông thôn, nhưng Bạch Hi có chút ít tiền gửi ngân hàng, nếu như Bạch Túc Hiên nguyện ý chiếu cố Thường Cửu, khoản tiền để lại này liền giao cho Bạch Túc Hiên.

Bạch Túc Hiên thở dài, lấy năng lực của hắn, thì nuôi thêm một người ngược lại cũng không sao cả, huống chi Thường Cửu là cái dạng này, nếu mình xảy ra ngoài ý muốn, cậu còn có chút tiền gửi ngân hàng để dựa vào. Cho nên số tiền cô đưa cho hắn sẽ không cần.

Trong thư viết rất cặn kẽ, bệnh tình Thường Cửu, yêu thích, biết làm cái gì. . . Đều viết hết, cũng đủ thấy dụng tâm của cô.

Tuy Thường Cửu ngu ngốc, nhưng cô từ nhỏ đã đang cố gắng dạy cậu, cho nên sinh hoạt hàng ngày cậu căn bản là không có vấn đề.

Thường Cửu không thể ăn cay, Bạch Túc Hiên làm cơm tối tương đối thanh đạm. Sau tám chín giờ tối, Bạch Túc Hiên dọn dẹp phòng khách, sau khi dỗ Thường Cửu ngủ, hắn mới mở máy vi tính làm việc của mình.

Đêm khuya, Bạch Túc Hiên làm xong tắt máy vi tính đi nghỉ. Đi ngang qua căn phòng Thường Cửu, bước chân hắn dừng lại, mở đèn, dự định xem Thường Cửu ngủ có ổn không.

Bạch Túc Hiên đi tới bên giường, thấy Thường Cửu cuộn mình trong chăn, tựa hồ gặp ác mộng, biểu tình có chút thống khổ. Hắn ở một mình quen rồi, không biết loại tình huống này nên phải làm sao, đành vươn tay dịch chăn cho Thường Cửu. Nào biết Thường Cửu vô ý thức nắm được.

Thường Cửu nắm rất chặt, Bạch Túc Hiên hơi dùng sức rút tay ra, thì làm đánh thức Thường Cửu.

Bạch Túc Hiên có phần xấu hổ, dù sao hắn không có ý định đánh thức Thường Cửu. Hắn nhìn Thường Cửu mồ hôi mỏng trên trán, nhẹ giọng hỏi: "Em . . . Gặp ác mộng à? "

Thường Cửu ở trên giường ngồi dậy, do dự mà gật đầu: "Em. . . Em mơ thấy sẽ không bao giờ gặp lại mẹ. . ."

"Mẹ em nàng. . . "Bạch Túc Hiên đắn đo tìm từ ngữ, không biết làm sao để nói rõ cho cậu biết Bạch Hi đã chết rồi, hắn cũng không rõ Thường Cửu có thể hiểu hay không hàm ý của từ chết.

" Nàng chết rồi." Thường Cửu lại đột nhiên nói vậy, trong mắt dường như còn mang theo nước mắt.

"Em hiểu chết nghĩa là gì chứ ?" Bạch Túc Hiên có chút bất ngờ.

"Chính là. . . Chính là sẽ không còn gặp lại được. . ." Thường Cửu sửng sốt, suy nghĩ một chút, nói cho Bạch Túc Hiên.

Ân. . . Nghĩa cũng gần như vậy a!.

Bạch Túc Hiên gãi đầu một cái, ở bên cạnh Thường Cửu ngồi xuống, vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Ngủ đi, anh cùng em."

Thường Cửu nghe lời nằm xuống, tiện tay kéo chăn cho Bạch Túc Hiên.

Bạch Túc Hiên nhắm mắt lại dự định ngủ, nhưng lại không biết tại sao trong đầu toàn là cảnh Thường Cửu tắm rửa ngã sấp xuống.

Thân thể của nữ nhân hắn không phải là không có nhìn qua, thân thể của nam nhân thì ngày nào cũng thấy, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy thân thể của người song tính, kỳ quái là, hắn một điểm chán ghét cảm giác buồn nôn cũng không có, mà lại cảm thấy thân thể Thường Cửu rất kỳ diệu.

Thân thể Thường Cửu rất ít lông, toàn thân đều trắng trẻo sạch sẽ, giống như một con cừu nhỏ thuần khiết. Ngón tay của Bạch Túc Hiên tựa hồ còn lưu lại cảm giác khi chạm vào hoa huyệt mềm mại, hắn vội vã đóng chặt con mắt, cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Ôm Thường Cửu ngủ là một việc rất thoải mái. Thân thể của y không giống với kiểu nam tính cứng rắn, tuy gầy, tỉ lệ mỡ trong người đồng dạng với dáng người cao, cho nên ôm có vẻ rất mềm. Sau khi Thường Cửu ngủ hắn ôm càng ngày càng chặt, bánh bao nhỏ nhắn đẹp đẽ ở trên ngực như có như không mà đυ.ng chạm hắn, hai khỏa đầṳ ѵú hơi nhô ra khiến trong lòng Bạch Túc Hiên ngứa ngáy, hạ thân dần dần bắt đầu ngẩng đầu.

". . . "Trong bóng tối, Bạch Túc Hiên nhìn mặt Thường Cửu đến ngẩn người. Hắn vậy mà cương lên rồi, quay nhìn biểu đệ của mình -- một đứa song tính ngu ngốc.

Chịu đựng côn ŧᏂịŧ sưng lên nóng bỏng mà khó chịu, Bạch Túc Hiên nhịn không được giật giật, kết quả qυყ đầυ cách quần đυ.ng tới thịt đùi mềm mại của Thường Cửu, thoải mái đến mức Bạch Túc Hiên hít một hơi.

. . . Ta cọ hai cái, thì hai cái.

Bạch Túc Hiên giật giật thắt lưng, côn ŧᏂịŧ cách quần áo mùa hè rất mỏng ma sát với da thịt Thường Cửu, hành động bí mật ngược lại mang đến một loại vui vẻ khác. Chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa tuy có thể giảm bớt một chút du͙© vọиɠ, nhưng mà càng gãi càng ngứa a!

Động tác Bạch Túc Hiên càng làm càng dùng sức, cảm giác có cây gậy đâm chân của mình Thường Cửu phát ra âm mũi mệt mỏi, dần dần tỉnh lại.

"Anh. . . anh đang gì vậy?" Thường Cửu tò mò hỏi.

"Cái kia. . . Ta. . . Ca ca có điểm khó chịu. . . "Bạch Túc Hiên cứng đờ phía sau lưng, quẫn bách nói.

Thường Cửu cảm giác được bên chân có một thứ nóng bỏng cứng rắn để chỗ đó, tò mò bắt lại, theo hình dạng nó sờ sờ trên dưới: "Ở đây. . . Không thoải mái sao?

"Tê. . . "Bạch Túc Hiên cắn chặt răng, tay Thường Cửu cũng thật mềm mại, hiện tại lực độ vừa vặn mà cầm dươиɠ ѵậŧ của mình, còn vuốt lên xuống, Bạch Túc Hiên sảng đến muốn hô một tiếng "Đừng có ngừng " .

"Là, nơi này ca ca khó chịu. Tiểu Cửu có thể cho ca ca thoải mái một chút không?" với Thường Cửu không nên nói nhanh, nói nhanh làm y đôi khi nghe không hiểu, Bạch Túc Hiên thanh âm khàn khàn chậm rãi dụ dỗ nói.

Nghe được thanh âm Bạch Túc Hiên, Thường Cửu không biết tại sao lỗ tai đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao, làm sao giúp anh. . ."

" Tựa như làm như vừa nãy, đừng dùng quá sức, nắm lấy nó di chuyển lên xuống." Bạch Túc Hiên nói ra, cầm tay Thường Cửu đưa đến trong quần.

Thường Cửu mới biết được cái chỗ ấy dùng để đi tiểu, cái chỗ đi tiểu phải là thứ nho nhỏ mềm nhũn mới đúng, nơi đó của Bạch Túc Hiên lại vừa cứng vừa lớn, giống như cây thiêu hỏa côn, trách không được hắn khó chịu như vậy.

Mặt của Thường Cửu cũng đỏ lên, cầm côn ŧᏂịŧ của Bạch Túc Hiên, nhỏ giọng nói: " Anh là kẻ xấu. . . Nơi này là chỗ để đi tiểu. . . "

Thấy Thường Cửu tuy nói vậy, nhưng trên tay vẫn làm theo lời nói của mình, Bạch Túc Hiên gan lớn đứng lên, nói: "Chỗ này rất thoải mái. . . Lát nữa Ca ca làm cho em thoải mái . . . "

"Không, không nên. . . ! Nơi đó. . . Không thể bị người khác sờ được. . . "Thường Cửu mặt đỏ nóng lên.

"Thế nhưng, em bây giờ đang sờ chỗ này của ca ca ah. Em vẫn còn đang sờ chỗ đó, có phải hay không cũng phải để anh sờ chỗ đó của em chứ?" Côn ŧᏂịŧ được bàn tay mềm mại Thường Cửu nắm rất thoải mái, Bạch Túc Hiên một bên hưởng thụ một bên tiếp tục dụ dỗ nói.

Nghe xong lời của Bạch Túc Hiên, Thường Cửu tỉ mỉ nghĩ lại, dường như đích thật là như vậy, đành nói: ". . . Được rồi."

Bạch Túc Hiên đình chỉ cười, tại sao cái người này vừa ngốc vừa đáng yêu khả ái vậy, giống như một con cừu nhỏ đi theo đại hôi lang a !

Giúp Bạch Túc Hiên thủ da^ʍ một hồi, tay của Thường Cửu mỏi nhừ, cậu buông tay ra, vểnh môi lên nói: "Còn bao lâu a. . . Tiểu Cửu mệt mỏi quá ah! "

... ít nhất ... Còn muốn một lúc nữa. . . Bạch Túc Hiên nở nụ cười khổ, tổ tông này thiệt là. . . Chỗ đó dừng lại như vậy thì chết mất.

Hắn bỗng nhiên nhanh trí, nói: "Bằng không, ca ca đặt ở giữa chân em, như vậy sẽ nhanh hơn."

Không cần tự mình động thủ, có thể làm cho Bạch Túc Hiên không khó chịu, Thường Cửu đương nhiên đồng ý .

Bạch Túc Hiên kéo quần xuống, côn ŧᏂịŧ không chịu được lập tức bắn ra, hắn để cho Thường Cửu cỡi quần sau đó kẹp lại hai chân, để cho côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào giữa.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đẩy vào phần thịt bắp đùi mềm mại, cắm ở giữa hai chân, Bạch Túc Hiên dừng lại một chút, lập tức nhanh chóng động khởi thắt lưng.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng ở giữa hai chân đút ra đút vào, loại cảm giác xa lạ này làm cho Thường Cửu cảm thấy rất kỳ quái, Bạch Túc Hiên làm như vậy không biết thực sự thoải mải không? Nhưng mà nghe thấy Bạch Túc Hiên hưng phấn thở dốc, Thường Cửu đem nghi vấn của mình đặt ở trong lòng.

"Ân. . ." thịt bắp đùi non mềm bị côn ŧᏂịŧ thao đỏ lên, có chút đau lại có chút ngứa, Thường Cửu nhịn không được kêu một tiếng .

Làm trong chốc lát, Bạch Túc Hiên phát ra tiếng thở dốc, côn ŧᏂịŧ ở giữa hai chân Thường Cửu bắn ra.

Thường Cửu lập tức ủy khuất nói: "Anh. . . Anh tại sao lại đi trên người em. . . "

Bạch Túc Hiên nguyên bản vốn thoải mái đến óc trống không, nhưng nghe Thường Cửu nói vậy, nhịn không được phốc một tiếng bật cười.

"Đây không phải là đi tiểu ah. " Bạch Túc Hiên dùng quần ngủ Thường Cửu tùy tiện xoa xoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữa hai chân cậu, sau đó cầm Thường Cửu tiểu côn ŧᏂịŧ mềm xuống, bắt đầu trêu chọc cậu đứng lên.

"Ân a. . . Thật kỳ quái. . . "Thường Cửu có chút khẩn trương, chỗ đó vẫn là lần đầu tiên bị người khác đυ.ng tới. Nơi để đi tiểu có điểm thoải mái, lại có loại cảm giác kỳ quái vẫn dọc theo từ trên đầu tới, cũng không lâu lắm, Thường Cửu phát hiện cái của mình cùng cái Bạch Túc Hiên giống nhau, trở nên vừa cứng vừa nóng.

""A a. . . Tại sao. . . Nó có thể như vậy. . . Ân. . . " Thường Cửu cũng không biết tại sao mình không đè nén được mà phát ra thanh âm như vậy.

Bởi vì đây là bước đầu tiên trở nên thoải mái ah. "Bạch Túc Hiên khẽ mỉm cười, thủ hạ vô cùng kỹ xảo xoa nắn qυყ đầυ cùng niệu đạo, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, tay dùng sức vừa đủ để xoa nắn, quả nhiên nghe Thường Cửu càng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào .

"Ân. . . " Thường Cửu miệng mở lớn thở phì phò, cậu cảm thấy không thể như vậy, mình nhất định sẽ chết mất, bởi vì cậu bắt đầu phóng không*, cái gì cũng không muốn, chuyên tâm đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà Bạch Túc Hiên giúp cậu thủ da^ʍ.

(*放空: có nghĩa là tạm thời quên hết mọi thứ xung quanh, thả lỏng chính mính.)

"Thoải mái không ? " Bạch Túc Hiên liếʍ môi hỏi. Hắn mới biết thì ra đồ ngốc này rêи ɾỉ cũng ngọt ngào động nhân như vậy a.

"Hắc a. . . A a. . . Không biết. . . Ân a. . . Em. . . Em thật kỳ quái. . . " Thường Cửu vùi đầu vào trong gối, bỗng nhiên hoảng sợ nói: "A a buông. . . Tiểu Cửu. . . Muốn đi tiểu một chút. . . Ân. . . "

Côn ŧᏂịŧ trong tay nhẹ nhàng mà nhúc nhích, bắp thịt không ngừng run rẩy, Bạch Túc Hiên biết cậu muốn bắn, ôn nhu nói: "Không sao, bắn lên trên tay ca ca a!. "

Thường Cửu không kịp nói, một đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc đã phun trong tay Bạch Túc Hiên. Y ngẩn người, bỗng nhiên lên: "Ô. . . Em. . .Em đã thật lâu không có đái dầm rồi. . . Ô. . . "

"Không phải không phải không phải, đây không phải là đi tiểu, Tiểu Cửu không có đái dầm. Đây là. . . thứ sau khi thoải mái mới có thể bắn ra, thực sự không phải là đi tiểu. " Nghe tiếng cậu khóc, Bạch Túc Hiên bỗng nhiên luống cuống tay chân, vội vàng mở đèn để Thường Cửu xem tay của mình: " Em xem, đây là màu trắng, ca ca vừa rồi cũng bắn. "

Thường Cửu nhìn một chút tay Bạch Túc Hiên, mặt trên dính chất lỏng màu trắng đậm đặc, quả nhiên tuyệt không giống như đi tiểu, lúc này mới yên lòng lại.

Bạch Túc Hiên rút mấy tờ giấy lau sạch tay, một lần nữa ôm Thường Cửu nằm xuống, nói: "Hiện tại hảo hảo ngủ, ca ca ngày mai mang em đi ra ngoài chơi nha. "

Nghe được ngày mai có thể đi ra ngoài chơi, Thường Cửu lập tức gắt gao nhắm hai mắt lại, hy vọng ngủ nhanh lên, ngày thứ hai là có thể lập tức đến ngay rồi.

Qua thật lâu, Bạch Túc Hiên chuẩn bị vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe Thường Cửu nhỏ giọng nói: Túc Hiên ca ca, cái kia. . . Vừa rồi. . . Thực sự rất thoải mái. . . "

Bạch Túc Hiên từ từ nhắm hai mắt cười cười, đem Thường Cửu ôm chặt hơn nữa.