Soả tử - Chương 18

Chương 18: Vừa tâm sự vừa bú sữa





Ăn cơm tối xong, hai người ở phòng khách xem ti vi. Thường Cửu lười biếng tựa ở trên người Bạch Túc Hiên, bỗng nhiên đưa tay chọc hắn một cái.

"Ca ca, tiểu bảo bảo đang động ah. " Thường Cửu kéo tay Bạch Túc Hiên đặt ở trên bụng mình, "Ngày hôm nay dường như có phần sống động... "

Bạch Túc Hiên có chút khẩn trương dò vào trong quần áo Thường Cửu, bàn tay bao trùm trên bụng tròn tròn của cậu, quả nhiên cảm nhận được cú đạp.

"Bảo bảo ở trong bụng Tiểu Cửu làm cái gì nha? " Như thể để đáp lại chuyển động của đứa bé, Bạch Túc Hiên gãi gãi cái bụng Thường Cửu, làm nhột đối phương thẳng hướng trong ngực hắn chui vào.

"Cứ như đang đánh em. " Thường Cửu vừa cười khanh khách, vừa sờ sờ bụng của mình.

"Oh? Cư nhiên lại đánh em, đúng là tiểu bại hoại a. " Bạch Túc Hiên cười cười, ở trước mặt Thường Cửu ngồi xuống, kề sát bụng của cậu, cảm thụ động tĩnh bên trong.

Trong bụng Tiểu Cửu là con của hắn, đang lớn lên khoẻ mạnh và nhanh nhẹn từng chút một, tiếp qua mấy tháng, bảo bảo sẽ từ trong bụng sinh ra, sau đó hắn cùng Tiểu Cửu chậm rãi nuôi lớn.

Tương lai như thế này hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn sắp 29 tuổi, nhưng một chút ý nghĩ lập gia đình cũng không có, càng chưa từng nghĩ chính mình sẽ có con.

Hắn có thói quen độc lai độc vãng một mình, chưa bao giờ nghĩ về nửa còn lại, tuy nhiên sự xuất hiện của Tiểu Cửu đã mang đến cho hắn những kỳ vọng mới cho tương lai của mình. Hắn muốn cùng người kia bình an mà trải qua trọn đời, cho dù Tiểu Cửu là đứa ngốc cũng được, gây cho hắn phiền toái cũng được, thế nào đều tốt.

Nhưng mà ̣trong lòng Bạch Túc Hiên như trước mơ hồ mang theo hổ thẹn, Tiểu Cửu mới vừa lớn lên, tính về tuổi tâm lý thậm chí còn nhỏ hơn, cậu nên có thời gian tự do thoải mái vui đùa nhiều hơn chút, mà không phải thời thời khắc khắc lo lắng về đứa con.

"Tiểu Cửu. . . " Bạch Túc Hiên thử mở miệng. "Ân? " Thường Cửu phát ra giọng mũi hỏi.

"Ca ca có phải. . . Rất xấu? " Bạch Túc Hiên hỏi dò.

Không biết tại sao Bạch Túc Hiên lại đột nhiên nói như vậy, Thường Cửu mờ mịt lắc đầu, mở to hai mắt đỏ mặt nói: "Ca ca tốt, Tiểu Cửu đái dầm mà còn an ủi Tiểu Cửu. . . "

Bạch Túc Hiên nhìn cậu, có chút dở khóc dở cười: "Không phải nói cái này. Ca ca kỳ thực rất xấu a, anh nên càng cẩn thận mới phải, biết rõ thân thể của em rất đặc thù, nhưng vẫn bỏ quên vấn đề này. Nếu như có thể, ca ca hy vọng Tiểu Cửu sẽ không mang thai sớm nữa, em nên được tự do mà chơi thêm mấy năm, Tiểu Cửu trước đây đã từng rất khổ cực a !? Ca ca muốn bù đắp quá khứ Tiểu Cửu a. . . Nhưng là anh. . . "

Bỗng nhiên nghe Bạch Túc Hiên nói một tràng, Thường Cửu chân tay luống cuống mà nhìn hắn, cuống cuồng nói: "Ca ca anh nói về cái gì vậy? Tiểu Cửu không hiểu a. . . Ca ca không xấu, Tiểu Cửu trước đây cũng không khổ cực, bởi vì có mẹ ở. . . "

"Em a. . . "Bạch Túc Hiên đứng dậy xoa xoa đầu Thường Cửu, cười nói: "Thật là một đứa bé ngoan dịu dàng. "

"Cảm giác Tiểu Cửu về đứa bé này sẽ là nam hay là nữ? " Bạch Túc Hiên ở bên người Thường Cửu lần nữa ngồi xuống, chăm chú hỏi.

" Một đứa bé trai giống như ca ca? " Thường Cửu suy nghĩ một chút, dùng ngón tay điểm trên mu bàn tay Bạch Túc Hiên nói. Cậu rất ỷ lại Bạch Túc Hiên, luôn luôn thích cùng hắn làm những việc rất thân mật mờ ám.

"Đừng đừng đừng. . . Mặc kệ bé trai hay bé gái, chỉ cần đừng giống như anh thôi, tốt nhất là giống Tiểu Cửu. " Bạch Túc Hiên liền vội vàng lắc đầu.

"Không muốn đâu, " Thường Cửu lại không đồng ý, sẽ giống đứa ngốc như mình sao? Cậu nghiêm túc nói: "Giống đứa ngốc không tốt, về sau không có trẻ con cùng bảo bảo vui đùa. "

Bạch Túc Hiên che khuôn mặt, không rõ tại sao Tiểu Cửu thích tự nghiêm trang chế giễu bản thân.

Sau khi xem TV một lúc, Thường Cửu bỗng nhiên ngáp một cái, nói: "Ân. . . Ca ca, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ. "

"Đi đi, ca ca lát nữa . " Bạch Túc Hiên xoa xoa tóc Thường Cửu, để cậu đi ngủ.

Xem TV một lúc, vẫn cảm thấy không có Tiểu Cửu có phần buồn chán, Bạch Túc Hiên rón rén đi tới phòng ngủ, chui vào trong chăn ôm lấy Thường Cửu đang nằm nghiêng.

"Ca ca cũng buồn ngủ? " Thường Cửu nói lầm bầm

"Tiểu Cửu còn tỉnh? Là ca ca làm ầm ĩ đến em sao? "

Thường Cửu xoay người hướng phía trần nhà, kéo tay Bạch Túc Hiên đặt trên bầu vυ" căng ra chắc nịch của mình, lắc đầu nói: " Chỗ này Tiểu Cửu khó chịu. . . Căng căng, khó chịu. "

Bạch Túc Hiên nhẹ nhàng mà nhéo nhéo bầu vυ" mềm mềm nặng trĩu chắc nịch trong tay, quả nhiên so với trước đây căng rất nhiều.

Là căng sữa đi?

Bạch Túc Hiên vặn mở chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp, đứng dậy cúi xuống ở phía trên Thường Cửu, nói: "Sữa Tiểu Cửu muốn chảy ra, rất khó chịu, ca ca giúp em lấy ra được không? "

"Ân! " Thường Cửu gật đầu, thuận theo kéo đồ ngủ của mình, lộ ra cái bụng to lớn cùng bầu vυ" trắng đầy đặn.

Hai đầṳ ѵú sưng to lên một chút, giống như hai quả nho nhỏ, nổi lên thủy quang mơ hồ -- sữa căng đầy đến mức tự tràn ra.

Bạch Túc Hiên cúi đầu ngậm một bên đầṳ ѵú, khoang miệng co rút lại, mυ"ŧ quả nho nhỏ đáng yêu này vào.

"Ân. . . "Thường Cửu phát ra giọng mũi khó chịu, ngực có đau một chút, rồi lại tê tê dại dại.

Bạch Túc Hiên ngậm đầṳ ѵú, một tay không nhẹ không nặng xoa bóp một bên vυ" kia, bắt đầu một mảnh trắng mịn mềm mại.

Thường Cửu hô hấp dồn dập, trong miệng phát ra tiếng kêu như con mèo nhỏ vậy, ngực ấm áp, hình như có cái gì đó sẽ chảy ra.

"A a. . . Ca ca. . . "Thường Cửu nhịn không được ưỡn ngực đem cái vυ" càng đưa vào trong miệng Bạch Túc Hiên, Bạch Túc Hiên dùng đầu lưỡi trêu chọc đầṳ ѵú sưng lên, mυ"ŧ vào một hồi, một ít chất lỏng từ núʍ ѵú bắn ra ngoài, toàn bộ bắn vào trong miệng Bạch Túc Hiên.

Bạch Túc Hiên chép miệng một cái, trong miệng là mùi sữa thơm cùng một ít vị ngọt nhàn nhạt.

"Sữa Tiểu Cửu thơm quá. . . Muốn nếm thử một chút không? " Bạch Túc Hiên ngậm đầṳ ѵú, hút ra một hớp lớn sữa sau đó hôn Thường Cửu, đem sữa đưa vào trong miệng cậu.

"Ngô. . . " Thường Cửu đỏ mặt đem dòng sữa của mình nuốt vào, ngạc nhiên phát hiện lại là ngọt.

Bạch Túc Hiên cười cười, ngậm đầṳ ѵú bên kia, cũng hút sữa ra.

"Còn khó chịu nữa không? " Bạch Túc Hiên ôn nhu hỏi.

Thường Cửu nháy nháy mắt, lắc đầu. Bạch Túc Hiên đem đồ ngủ cậu kéo xuống, tắt đèn ngủ, nói: "Ngủ đi, nãy không phải nói buồn ngủ sao. "

"Ân! Ca ca ngủ ngon. " Thường Cửu trở mình, Bạch Túc Hiên để cho cậu dịch dịch chăn tốt rồi nằm xuống.