Chương 2

Becky Lynn đã cố gắng tránh mặt nhóm Tommy Fischer suốt cả tuần. Việc đó chẳng hề dễ dàng gì vì bọn chúng lang thang và gây sự khắp nơi. Dường như chúng đang tìm gì thứ đó để gϊếŧ thời gian mà cô là một trong những đối tượng được nhắm đến.

Becky Lynn nắm chặt túi xách, không ngừng liếc về phía sau, lo lắng những tên hung hăng đó sẽ đột nhiên nhảy ra từ một ngóc ngách bất kỳ, sau khi chắc chắn không ai nhận ra mình cô vội vàng tiến vào quảng trường, cố gắng bước đi nhanh nhất có thể thẳng đến tiệm làm tóc Cut"n Curl. Cái tên của quảng trường thị trấn, Bend, được đặt theo vị trí nằm của nó tại khúc quanh sông Tallahatchie giữa thị trấn Greenwood và Greenville. Xung quanh đó tọa lạc trung tâm dân sự và thương mại của thị trấn, tòa án, đồn cảnh sát, văn phòng thị trưởng và hai cửa hàng quần áo đẹp nhất vùng - nó nằm trong chuỗi trung tâm mua sắm gần cả Greenwood và Greenville, cũng như ở gần thành phố Memphis nhất. Quảng trường được che phủ bởi những tán cây mộc lan và mimosa, điểm xuyết thêm những bụi đỗ quyên và trúc đào, đây là nơi duy nhất trong Bend, Mississippi có thể so sánh với những địa điểm mà Becky Lynn nhìn thấy trên tạp chí.

Nhưng còn lâu mới giống, Becky Lynn đang miên man suy nghĩ thì một tràng tiếng cười và tiếng động cơ ô tô quen thuộc từ xa vọng đến. Cô giật phắt người liếc nhìn, trái tim run rẩy như muốn nhảy lên cổ họng. Tommy Fischer đang lượn lờ quanh quảng trường.

Becky Lynn đã nhìn thấy biển hiệu Cut"n Curl, cô cắm đầu chạy và trong giây phút chạm được vào tay nắm cửa cô đã không ngần ngại đẩy mạnh cánh trái đến nỗi chiếc chuông treo phía trên đập vào mặt kính kêu lên một chuỗi âm thanh nhức tai.

Cô Opal đứng ở ghế làm tóc đầu tiên nghiêng đầu tránh tiếng chuông ồn ào, tay vẫn không ngừng xịt thêm một lớp keo lên mái tóc giả đang quấn lớp giấy bạc màu vàng bạch kim. Cô đặt bình xịt xuống rồi quay sang Becky Lynn "Sao lại vội vàng thế, bé con? Trông con như thể vừa gặp quỷ vậy."

Chúng đang lượn lờ trên chiếc xe bán tải màu đỏ nhưng cô đã chạy thoát rồi. Becky Lynn hít một hơi thật sâu thầm nghĩ rồi gượng cười. "Không ạ. Con chỉ không muốn đến muộn thôi."

Cô Opal mỉm cười dịu dàng, "Con chưa bao giờ muộn, Becky Lynn. Và cô muốn con biết, cô rất cảm kích vì điều đó."

Hơi nóng trong tiệm phả vào má Becky Lynn, cô ngượng ngùng vươn tay nhặt lên máy sấy tóc "Cô để con dọn dẹp trước nhé?"

Cô Opal nghiêng đầu và nhíu mày lo lắng. "Hôm nay con ổn chứ, Becky Lynn? Trông con hơi xanh xao đó."

"Dạ, con không sao đâu ạ."

Cô Opal không hề bị thuyết phục bởi câu trả lời qua loa của Becky Lynn, cô liếc nhìn Becky Lynn từ đầu đến chân, đuôi mắt nheo nheo sau cặp kính mắt mèo nạm kim cương giả. Cô dừng lại dưới chân Becky Lynn "Buổi sáng con đã ăn gì chưa?"

Chắc chắn cô Opal đã nhìn thấy những ngón chân của mình chọc vào đôi giày vải chật chội, Becky Lynn chuyển người, tỏ ra tự nhiên đặt một chân lên trên chân kia. "Dạ...chưa. Nhưng con không thấy đói."

Cô Opal lắc đầu có chút khó chịu trước hành vi trốn tránh của Becky Lynn. Nhưng từ rất lâu về trước Becky Lynn đã biết rằng bà chủ tiệm tóc là người phụ nữ có trái tim lương thiện nhất ở Bend. Tin đồn truyền khắp nơi cho rằng cô Opal cũng là rác rưởi đến từ thành phố Yazoo. Người ta nói cô đã chạy trốn bằng cách dùng chảo sắt đập vào đầu cha mình và ăn cắp sạch tiền lương của ông. Becky Lynn không tin bất kỳ điều gì trong số đó, cô Opal quá tử tế để hạ mình làm những việc bẩn thỉu xấu xa. Và nếu thực sự những chuyện đó có xảy ra, Becky Lynn nghĩ đó là do người đàn ông đó không xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp.

"Con nên chạy ngay qua tiệm bánh Tastee Creme. Marianne Abernathy là khách hàng đầu tiên của chúng ta hôm nay và nếu trước khi cô ấy đến mà bánh ngọt không sẵn sàng, e rằng chúng ta sẽ phải chịu tra tấn cả buổi." Cô Opal xoay người gần như lẩm bẩm trong kẽ răng. "Kể từ khi bác sĩ Tyson bắt cô ấy ăn kiêng, chồng cô ấy, Ed, đã đếm từng miếng bánh cô ấy cho vào miệng. Ta đoán cô ấy đã mong chờ đến ngày đi làm tóc suốt cả tuần."

Cô Opal mở ngăn kéo đựng tiền, lấy ra tờ năm đô la và đưa cho Becky Lynn. "Bây giờ hãy đi lấy những chiếc bánh ngọt đó. Và đừng quên những chiếc có nhân mứt dâu nhé."

"Vâng ạ." Becky Lynn đáp lời, vừa bước ra cửa vừa lo lắng, nghĩ đến Tommy và chiếc xe bán tải chở đầy mấy đứa con trai. Lỡ như bọn chúng đang ở ngoài đó đợi cô thì sao? Cô cắn chặt môi dưới, nhìn bà chủ ngập ngừng "Hay cô để con dọn dẹp trước. Chỉ mất vài phút thôi, con sẽ làm rất nhanh."

Bà chủ tiệm tóc cau mày và chuyển ánh nhìn từ Becky Lynn sang khoảng trời rực rỡ bên ngoài rồi lại nhìn thẳng vào mắt Becky Lynn. "Con chắc chắn là không có chuyện gì chứ, bé con? Bởi vì nếu có, cô muốn con biết rằng con có thể nói với cô."

Becky Lynn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lớn tuổi một lúc, cổ họng nghẹn lại. Cô ấy có thể kể cho cô Opal được không? Nếu kể cho cô Opal nghe những gì bọn con trai đã làm, cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Liệu cô ấy có tin không? Becky Lynn nhìn vào đôi mắt ân cần của người phụ nữ và nghĩ rằng có lẽ cô ấy sẽ tin.

Cô muốn kể những chuyện đó ra ngay lập tức, muốn đến mức từng con chữ nhấp nhô trên đầu lưỡi, kêu gào được nảy ra. Cô muốn được đảm bảo rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng Tommy nhóm của hắn ta sẽ không làm phiền cô nữa. Rằng chúng sẽ bị trừng phạt vì những điều sai trái đã làm với cô.

Nhưng đó chỉ là những huyễn hoặc cô tự tưởng tượng ra mà thôi. Becky Lynn niết chặt ngón tay làm nhăn nhúm tờ tiền. Ngay cả khi cô Opal tin tưởng, thì cũng không có gì thay đổi. Những đứa con trai như Tommy và Ricky, xuất thân từ những gia đình giàu có, sẽ không bao giờ phải chịu bất kỳ điều tiếng nào khi gây ra tội lỗi với những người da trắng nghèo khổ giống như cô. Đó không phải là cách mà mọi thứ được vận hành ở Bend, Mississippi.

Cô nuốt nuốt nước bọt và lắc đầu. "Không có gì đâu ạ.""Mọi thứ đều ổn. Con chỉ muốn hỏi thư báo đã đến chưa thôi ạ!"

Cô Opal mỉm cười nhẹ nhõm "Becky Lynn Lee, con biết rõ là bưu tá sẽ không đến trước giờ nghỉ trưa. Bây giờ thì nhanh chóng đi lấy những chiếc bánh ngọt thôi nào."

Becky Lynn bồn chồn bước ra ngoài hướng cửa hàng Tastee Creme đi tới. Và may mắn thay hoàn toàn không có bóng dáng chiếc xe tải đỏ mà Tommy Fischer vẫn hay lái.

Fayrene và Dixie, hai thợ làm tóc khác - nhưng họ thích được gọi là nhà tạo mẫu hơn - cũng đến cửa tiệm ngay khi Becky Lynn trở về với hộp bánh ngọt.

Fayrene đắm chìm trong mùi hương quyến rũ của nàng thơ huyền thoại Chanel No.5 mà bạn trai vừa tặng vào tuần trước, và Dixie đang phàn nàn về kế hoạch làm giàu nhanh chóng mới nhất của chồng cô, một cái gì đó về nuôi cá tra trong ao phía sau nhà.

Suốt cả buổi sáng trôi qua, hai tai Becky Lynn lùng nhùng trong cuộc trò chuyện về những chủ đề quen thuộc hàng ngày - cô nàng Janelle Peters dị hợm đã cắm sừng chồng một lần nữa; Lulie Carter đã đính hôn với một giáo sư đại học ở Cleveland và những tên da trắng cặn bã (con trai của những gia đình da trắng nghèo khổ) đã bị bắt khi đang hít cần sa.

Becky Lynn im lặng nghe họ nói chuyện, dán tai trái sát vào cửa, chờ đợi tiếng giao vui vẻ của người đưa thư và cầu nguyện hôm nay sẽ là ngày tạp chí Vogue xuất bản. Cô thích tất cả các ấn bản hào nhoáng như Bazaar, Cosmopolitan và Elle, nhưng Vogue là tạp chí cô yêu thích nhất.

Becky Lynn không biết đến những bảng biểu đánh giá về các tạp chí, nhưng đối với cô, Vogue luôn là lựa chọn tốt nhất, (Becky nhìn vào những chiếc bánh ngọt trên bàn thầm nghĩ, chẳng phải lớp kem hoàn hảo luôn luôn được trang trí trên cùng hay sao?). Sau một thời gian dài làm bạn với những trang báo, cô âm thầm rút ra kết luận chỉ có những nhϊếp ảnh gia xuất sắc nhất mới được chụp ảnh Vogue, và chỉ những siêu mẫu hàng đầu mới có thể xuất hiện trên trang bìa. Dưới con mắt cảm quan của mình, Becky Lynn cho rằng chất lượng và thẩm mỹ của Vogue là hoàn hảo.

Có một điểm thú vị là Becky Lynn không chỉ nhìn những bức ảnh để thõa mãn trí tưởng tượng, cô còn nghiên cứu chúng - góc độ và vị trí chụp, cách kết hợp màu sắc, ánh sáng và kết cấu cũng như cảm xúc được tạo ra khi đồng điệu các yếu tố khác cùng nhau. Và cô còn đặc biệt chú ý đến cách các người mẫu tạo dáng, vị trí đứng và biểu cảm, kiểu tóc, cách trang điểm và quần áo của họ.

Mặc dù Becky Lynn không bao giờ có đủ can đảm để lên tiếng thừa nhận, nhưng cô nghĩ mình đã khá sành sỏi trong việc nhận biết bức ảnh nào là đẹp nhất. Tất cả chúng đều đẹp, nhưng có một số...dường như có điều gì đó đặc biệt. Như có phép thuật lôi cuốn hoặc tỏa sáng lấp lánh ngay khi nhìn vào. Giống như những siêu mẫu hàng đầu, họ đứng đó và không gì có thể che lấp ánh hào quang toát ra từ họ.

Cô ước ao, dù chỉ một lần thôi, cô có thể biết được những điều mình nghĩ là đúng. Sẽ thật tuyệt vời..."Ôi! Becky Lynn Lee, nước nóng quá."

"Cháu xin lỗi, bà Baxter," Becky Lynn thì thầm, điều chỉnh nhiệt độ nước "đã tốt hơn chưa ạ." Người phụ nữ nhúc nhích thân thể nặng nề của mình và trừng mắt nhìn cô. "Đầu óc của cháu đang trôi lên chín tầng mây à, phải để ý vào chứ, may mà cháu gặp được ta..."

Suy cho cùng cháu cũng chỉ là thứ rác rưởi tội nghiệp. Không cần nghe hết Becky Lynn cũng đoán được ý nghĩa nửa câu sau của bà Baxter, cô im lặng mím mím môi "vâng ạ."

"Tôi thề, tất cả đều là sự thật. Tại sao chứ, mới đêm qua thôi, tôi đã nói với Bubba..."

Và cứ thế buổi sáng chậm dãi trôi qua trong những câu chuyện huyên náo nhạt nhẽo. Cuối cùng, đồng hồ điểm mười hai giờ, người đưa thư đã đến. Becky Lynn mừng rỡ vì lời cầu nguyện của cô đã được đáp lại. Tạp chí Vogue số tháng Tám. Cô nâng niu tờ tạp chí bằng hai tay, một cảm giác gần như sùng kính lan tràn, Isabella Rossellini lần nữa là gương mặt trang bìa. Cô ấy đã xuất hiện một lần vào tháng sáu và Kim Alexis là tháng bảy. Họ là hai biểu tượng đẹp nhất làng thời trang hiện đại.

Ngay khi cô Opal cho phép nghỉ trưa, Becky Lynn lập tức ôm cuốn tạp chí vào ngực, chộp lấy chiếc bánh ngọt còn sót lại và biến mất sau cánh cửa phòng kho. Mặc dù có thể ngồi ở khu vực chờ của khách hay bất kỳ một ghế trống trong cửa tiệm nhưng Becky Lynn thích ở một mình hơn.

Becky Lynn ngồi xếp bằng trên sàn, ngắm nhìn trang bìa với vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Đôi mắt đen láy, mượt mà và mời gọi của Isabella sống động như nhìn xuyên ra khỏi trang giấy, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười nửa miệng đầy khıêυ khí©h. Nhϊếp ảnh gia chụp cận cảnh khuôn mặt của người mẫu, tập trung vào mắt và môi, tạo ra một hình ảnh vừa tươi tắn vừa tinh tế.

Điều gì đã khiến cô ấy xinh đẹp đến như vậy? Becky Lynn băn khoăn, vô thức cắn một miếng bánh ngọt. Đường bột từ bánh ngọt rắc lên tấm ảnh bóng loáng, cô cẩn thận phủi đi. Phải làm thế nào mới được ngưỡng mộ và săn lùng đến như vậy?

Điều gì khiến cô ấy được yêu thích đến thế?

Những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại, dần dần thôi thúc thành niềm khao khát, mãnh liệt đến nhức nhối, cuồn cuộn trong tâm trí Becky Lynn. Chắc hẳn là tuyệt vời lắm, cô nghĩ, rồi cắn một miếng bánh nữa. Chắc hẳn giống như đang sống trong một giấc mơ.

“Em nhìn thấy gì trong những thứ đó vậy?”

Becky Lynn giật mình ngước lên. Fayrene đứng dựa người ở ngưỡng cửa, đầu điếu thuốc đang cháy bốc lên từng sợi khói mỏng, hai mắt chăm chú nhìn vào bên trong. Hiếm có ai quan tâm đến suy nghĩ của cô, và Fayrene, nữ hoàng tự phong của Cut"n Curl, càng chưa bao giờ xuất hiện trong số ít ỏi còn lại, cô nuốt khan "chị muốn nói đến cái gì?"

"Những cuốn tạp chí đó." Cô gái tóc vàng, với điếu thuốc trong tay và những chiếc vòng kêu leng keng mỗi khi di chuyển, chỉ trỏ ra hiệu. "Cách em nghiên cứu chúng." Cô ấy lắc đầu và thở ra một làn khói dài. "Nếu đưa chúng cho tôi, thì thật lãng phí thời gian."

"Để con bé yên đi," giọng cô Opal gọi từ góc phòng vang lên, "Đang là giờ nghỉ trưa và con bé không làm phiền ai cả."

Fayrene bĩu môi. "Tôi không cố tỏ ra hiếu kỳ hay gì cả. Tôi chỉ thực sự muốn biết. Ý tôi là, tôi cũng thích xem những bức ảnh đó. Nhưng không phải với cách thức suy tư như vậy." Cô ấy lần nữa nhìn về phía Becky Lynn, cong đôi lông mày được vẽ gọn gàng, dồn dập hỏi.

Hai má Becky Lynn nóng bừng, tầm nhìn hạ xuống hình ảnh bóng loáng trước mặt. Cô nên giải thích thế nào điều cô cảm thấy? Làm thế nào cô có thể nói ra miệng những giấc mơ rất gần gũi với trái tim nhưng lại quá xa rời thực tế và nếu cô thực sự tìm ra cách, liệu những người phụ nữ kia có hiểu được không hay họ sẽ cười nhạo cô đang mơ mộng viển vông?

Tay Becky Lynn bắt đầu run, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô hắng giọng, rồi lại nhìn vào mắt Fayrene. "Tôi không biết," cô nhẹ nhàng thở ra "chỉ là các người mẫu đều rất...đẹp... rất quyến rũ. Tôi chỉ nhìn vào đó và suy nghĩ mông lung."

"Becky Lynn," Fayrene ngắt lời, vung vẫy điếu thuốc một lần nữa. "Tỉnh lại đi! Ý tôi là, tôi cũng thích nhìn những cô gái đó và thỉnh thoảng cũng mơ mộng. Nhưng chúng ta không thể ảo tưởng về cuộc đời mình được." Cô ấy lắc đầu, chiếc bờm màu vàng nhạt của cô ấy rung rinh chạm xuống đầu vai phải. "Tôi chỉ muốn nói, thật vô nghĩa khi luôn khát vọng những thứ ngoài tầm với. Hơn nữa, ngay cả khi có cố gắng giành được, kết quả cũng chỉ là sự miễn cưỡng khập khiểng mà thôi, sẽ làm đau chính mình đó."

Fayrene cố gắng thể hiện sự từng trải của bản thân sau đó dừng lại, chờ đợi câu trả lời của Becky Lynn, nhưng khi không nhận được phản ứng như dự liệu cô ấy hừ hừ khó chịu. "Hãy hài lòng với những gì mình đang có. Em quá cao, Becky Lynn, cao ngang với hầu hết đàn ông và có khuôn mặt... à, thành thật nhé, cô gái, em sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành nữ hoàng vũ hội được đâu. Ý tôi là, từng nét đơn lẻ đều chuẩn mực nhưng gộp chúng lại thì..."

Fayrene do dự như thể đang nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên nhìn thấy Becky Lynn. Một biểu cảm kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt cô ấy, sau đó cô ấy lắc đầu. "Nhưng em có đôi mắt và hàm răng rất tuyệt, nếu cho tôi vài giờ và một chai thuốc nhộm chúng ta có thể thay đổi củ cà rốt thành một suối tóc vàng lấp lánh...“

"Fayrene," Dixie ngắt lời, "Đồng hồ máy làm xoăn của Bitsy đã tắt cách đây vài phút. Nếu cậu làm hỏng tóc cô ấy lần nữa, thì đừng mong mọi chuyện sẽ êm xuôi như lần trước."

Fayrene chửi thề và nhanh chóng quay trở lại cửa hàng. Cô dừng lại và nhìn lại Becky Lynn. "Hãy suy nghĩ về những gì tôi đã nói, cô bé. Không phải ai cũng có thể trở nên đặc biệt."

Becky Lynn tựa lưng vào tường, lời nói của Fayrene đã làm mất đi niềm vui duy nhất trong thế giới tăm tối của cô. Becky Lynn lần nữa nhìn xuống bức ảnh Isabell Rossellini, hình ảnh mờ đi vì nước mắt đang không ngừng trào ra, Fayrene đã hiểu nhầm tệ hại. Chắc chắn là Becky Lynn luôn mơ ước trở nên xinh đẹp và tự tin như những người phụ nữ trên tạp chí, nhưng cô không phải là kẻ ngốc, và cô càng không muốn trở thành nữ hoàng vũ hội.

Khát vọng của cô với những thứ bóng bẩy không phải là trở nên xinh đẹp mà là mơ về một thiên đường không giống Bend, nơi mà các chàng trai không lộ liễu thân thể, huýt gió khinh thường, bắt nạt những cô gái chưa bao giờ làm gì sai trái ngoài việc sinh ra nghèo khó và xấu xí. Ở nơi đó con người sẽ lịch sự với nhau, không còn ghét bỏ, những cô gái như cô sẽ được chấp nhận, được yêu thương.

"Đôi khi Fayrene hơi tự phụ về bản thân mình," cô Opal nói vọng vào từ ngưỡng cửa. "Nhưng cô ấy không phải là người xấu tính."

Nhưng cô ấy luôn tỏ ra như vậy. Becky Lynn âm thầm lau nước mắt, kinh hoàng trước biểu hiện có chút thái quá. Sau một lúc, cô ấy nhìn thẳng vào cô Opal. "Có mơ mộng cũng không sao. Chẳng có ai bắt tội chỉ vì dám mơ những điều vượt quá tầm với..." Cổ họng cô tắc nghẹn lại, chính bản thân cô cũng không tin tưởng những lời mình vừa nói ra.

Cô Opal nhận thấy sự tuyệt vọng đang dần xâm chiếm tâm trí cô gái trẻ, cô nhanh chóng bước vào phòng, dừng lại trước mặt rồi đặt một tay lên vai Becky Lynn và bóp nhẹ "Không sao đâu, con gái. Không có gì là sai trái ở đây cả. Còn bây giờ. Cô cần con đi gội đầu, có một vị khách đang chờ bên ngoài."

Becky Lynn dừng lại ở cuối con đường đất và nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nhỏ vuông vức ven đường. Cô ôm chặt cuốn tạp chí cô Opal cho mượn vào ngực. Trong ánh sáng nhạt dần về chiều, bức tường bên ngoài ngôi nhà từng trắng xóa giờ đã sứt mẻ và xám xịt, thậm chí trông nó càng ảm đạm, tàn tạ như thể chính nó cũng đã từ bỏ hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Nhìn hàng rào cọc gỗ đen đúa bao quanh ngôi nhà, cô cho rằng nó từng có màu trắng và vui tươi, bây giờ đã bẩn thỉu và thảm hại.

Cô bắt đầu lê bước bên lề lối mòn nhỏ. Thật buồn cười là thời gian ở cửa hàng của cô Opal trôi qua thật nhanh chóng mà thời gian ở đây lại thật chậm chạp. Thời gian luôn có cách thức vận hành riêng, cô nghĩ, đau khổ thì luôn đứng yên và kéo dài.

Becky Lynn ngửi thấy mùi rượu whisky nồng nặc ngay khi bước chân vào mái hiên xiêu vẹo. Cô ghét cái mùi chua ngọt đó. Đôi khi cô thức giấc trong đêm và cảm thấy như thể mình bị ngạt thở. Nó thấm vào mọi thứ, quần áo, đồ đạc và ga giường, thậm chí cả làn da của cha cô. Cuộc sống của cô.

Becky Lynn không có một chút ký ức nào về khoảng thời gian ngôi nhà không chìm ngập trong mùi rượu.

Cho đến tận giờ phút này, cô luôn cố gắng khống chế tâm trí lãng quên hôm nay là thứ Sáu. Ngày mà bố cô nhận được tiền lương. Ngày ông uống rượu đến nát nhè, loại rượu chua Jim Beam. Ông luôn mua một chai trên đường từ nhà máy về, và uống cho đến khi cạn sạch hoặc say mềm. Những ngày còn lại trong tuần ông ta chọn loại tốt nhất trong khả năng chi trả. Nhưng đa số thời gian số tiền dư lại luôn trống rỗng vào ngày thứ năm, không thể moi móc từ bất kỳ túi áo nào khác ông ta chỉ còn cách đi ngủ. Becky Lynn mong đợi ngày thứ năm cũng gần giống như cầu nguyện cho cuốn tạp chí Vouge xuất bản.

Xuyên qua khe cửa sổ rách nát, cô nghe thấy giai điệu kết thúc của chương trình "The Family Feud"s". Sao bố cô lại yêu thích nó đến vậy, cô hoàn toàn không thể hiểu được. Ông ấy không bao giờ cười cũng chưa bao giờ cố gắng dự đoán những câu trả lời có điểm cao nhất. Ngoài thỉnh thoảng càu nhàu ông ấy chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Và đã uống. Uống không ngừng.

Tính toán thời gian, ông ấy chắc chắn đã ngồi ở đó được vài giờ rồi, đủ lâu để trở nên nóng nảy muốn gây gổ. Nếu cô về sớm hơn vài phút, nếu cô trở về vào đúng vòng gay cấn của chương trình, cô sẽ có cơ hội tốt hơn để trốn vào trong phòng mà không khiến cha cô để ý.

Cô rủa thầm trong lòng, nhanh nhẹ lách qua khe cửa. Cô biết chính xác vị trí đặt tay để cánh cửa không kêu cót két, biết chính xác phải đẩy nó vào bao xa trước khi nó chạm sàn.

Cô nín thở. Bố cô đang nhìn chằm chằm vào ti vi và quay lưng về phía cánh cửa, cô ép mình sát vào tường, nhón chân lết ngược người với hướng cửa ra, cố gắng không gây ra tiếng động nhích dần về phía nhà bếp. Nếu may mắn, cô sẽ tránh được cơn thịnh nộ của ông ấy tối nay. Nếu may mắn, cô sẽ có thể tránh khỏi tầm mắt ông ấy và...

“Muốn đi đâu đấy, con gái?”

Becky Lynn dừng lại, nhận ra giọng điệu lè nhè hàng trăm lần như một trong lời nói của ông ấy. Bụng cô quặn lên; hơi thở run rẩy lướt qua môi. Vẫn là không đủ may mắn.

Cô quay về phía ông ấy, cố nở một nụ cười gượng gạo. "Con không đi đâu cả, bố ạ. Con chỉ nghĩ xem mẹ có cần giúp một tay trong bếp không thôi."

Ông ta làu bàu, và quét đôi mắt đầy tia máu lên người cô. Một cơn rùng mình khủng khϊếp lan khắp người khi ánh mắt ông ấy dừng lại giữa hai đùi. Khi lần nữa bắt gặp ánh mắt bối rối của cô, ông ta nheo mắt lại nghi ngờ. “Mày đi chơi đêm à?”

“Không, không ạ.” Cô lắc đầu nguầy nguậy. "Con ở chỗ cô Opal suốt. Hôm nay là thứ sáu nên cửa hàng rất đông khách."

"Mày đang cầm gì trong tay?"

Becky Lynn siết chặt ngón tay lên cuốn tạp chí "Không có gì đâu ạ!"

"Mày nói là không có gì?" Ông ta đột nhiên đứng dậy, lảo đảo đến gần, hung hăng giật cuốn tạp chí trong tay cô. Cô kìm chế không hét lên, cô biết rõ cách tốt nhất để xoa dịu cơn giận dữ của Randall Lee là tuyệt đối im lặng, chịu đựng một lát sẽ trôi qua.

Ông ta nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí, một ít nước miếng nhễ ra từ khóe miệng. Rồi ông ta chửi rủa, loạng choạng mất thăng bằng, ông ta ném cuốn tạp chí vào trong góc. Becky Lynn giật mình khi âm thanh đập vào tường bộp bộp vang vọng. "Tao đã nói bao nhiêu lần mày không được phép đọc cái thứ chết tiệt này. Mày đã lãng phí bao nhiêu tiền vào chúng..."

"Con không lãng phí tiền!" Becky Lynn nói nhanh, hơi thở hổn hển. "Đây là số báo cũ. Cô Opal đã đưa chúng cho con. Bố hãy xem ngày xuất bản của chúng..."

"Mày đang dạy tao phải làm gì à? Mày nói tao ngu à?" Ông ta bước thêm giơ tay lên muốn giáng một bạt tai xuống.

"Không, con không có ý đó." Becky Lynn lắc đầu liên tục, tự biết rằng bằng một cách nào đó, một lần nữa, cô đã vô tình vượt qua lằn ranh giới vô hình. Cô nhận ra điều đó từ trước đó rất lâu về trước, mọi chuyện luôn diễn ra theo đúng một trình tự và cô chẳng cần làm thêm gì nữa để kết thúc cơn giận dữ của ông ấy.

Mẹ cô xuất hiện ở cửa bếp, nhăn nhó và tái nhợt, ánh mắt lo lắng. “Becky Lynn, con yêu, sao con còn chưa vào giúp mẹ nấu bữa tối.”

Âm thanh giải thoát cắt ngang bầu không khí căng thẳng, Becky Lynn cảm thấy nhẹ nhõm nhìn mẹ đầy cảm kích. Randall Lee không thích bị cắt ngang và hắn không ngần ngại trút cơn giận dữ lên vợ mình. Đó là một cơn thịnh nộ khủng khϊếp và bố cô, người đàn ông cao gần một mét chín, vạm vỡ như thân cây, là một người đàn ông cực kỳ đáng sợ.

“Con sẽ đi giúp mẹ ạ,” cô thì thầm, bước từng bước về phía bếp.

Ông ấy túm lấy cánh tay cô, bàn tay to lớn niết chặt lên da thịt. Cô nhăn mặt vì đau đớn nhưng không cố vùng vẫy.

"Hôm nay mày kiếm được bao nhiêu?"

"Mười hai đô la." Thật ra là mười bảy, số tiền còn lại cô nhét vào đế giày trên đường đi về.

Ông ta nheo mắt lại. “Tốt nhất là mày đừng nói dối.”

Becky Lynn đứng thẳng lên và nhìn vào mắt ông ta "Không, con không có."

"Đưa cả ra đây." Ông ấy thả tay cô và bước ra xa nhưng vẫn nhìn chằm chằm.

Becky Lynn làm đúng theo yêu cầu, lục túi lấy tiền ra, ông ấy nhìn cô nghi ngờ, đếm rồi đưa lại cho cô hai đô la. Cô nhìn chằm chằm vào tờ tiền nhàu nát, nghĩ đến những cái đầu cô đã gội ngày hôm nay, đến số tóc cô đã dọn sạch sẽ trên mặt sàn. Và nực cười là số tiền đó đã đủ cho ông ấy uống rượu vào tối thứ năm tuần tới.

Một cảm giác đắng chát chực trào dâng trong miệng. Có lẽ cô nên hài lòng, những lần trước, ông ấy đã lấy đi tất cả.

Ngay sau đó, anh trai cô, Randy, bước vào, cánh cửa lưới đóng sầm lại phía sau, sự chú ý của cha cô lập tức thay đổi. Ông ấy quay về phía đứa con lớn của mình. Ở tuổi mười tám, Randy, vẫn bị giữ lại học cấp ba, đã to lớn ngang cha mình. Và gần như hành động vận vào trong cá tính. Tính cách trong và ngoài sân cỏ của hắn đã khiến các đội viên và đối thủ đặt cho hắn biệt danh "cơn lốc điên cuồng".

"Con đã đi đâu vậy, con trai?"

"Ra ngoài với các bạn." Randall Lee nhún vai, mở miệng cáu kỉnh, sau đó khịt mũi khinh thường quay lại nhìn Becky Lynn.

Randy ném cho cô một cái nhìn tự mãn rồi thong thả đi về phía nhà bếp. Nỗi thất vọng lan tràn trong cô. Bố hiếm khi mắng mỏ Randy. Không phải, là hoàn toàn không hề đυ.ng đến Randy, ngôi sao trung phong của đội bóng trường trung học Bend. Bởi vì anh ta là một vận động viên và vì anh ta chơi với những người bạn sáng sủa, những đứa con nhà giàu như Tommy Fischer.

Ông ấy dường như trút hết hận thù và cay đắng lên người cô. Ông ấy đã làm như vậy từ khi cô còn nhỏ. Và cô hoàn toàn không biết lý do tại sao.

Cô đột nhiên tức giận vì sự bất công đó, cô hất cằm lên nhìn cha mình, không buồn che giấu sự căm ghét. "Con có thể đi được chưa?"

“Mày sẽ được đi khi tao cho phép.”

"Sao bố lại nghĩ là con đang xin phép?" (Đồ khốn kiếp ngu ngốc.)

Theo giọng điệu sừng sộ của Becky Lynn, từng sợ gân đỏ sậm như những con rắn lộm cộm bắt đầu nổi lên từ dưới cần cổ của người đàn ông. Ông ta lại túm chặt cánh tay cô, vặn ngược nó cho đến khi cô hét toáng lên vì đau đớn. “Ai cho phép mày nói chuyện ở đây?” ông ta quát lên "Giống như mẹ mày, tưởng rằng mình cao quý lắm à." Ông ấy lôi xềnh xệch cô đến ô cửa sổ duy nhất của căn phòng, ấn đầu cô đối diện với hình ảnh phản chiếu trên mặt kính. Nước mắt trực trào ra và cô cố gắng giữ cho chúng không rơi xuống. "Nhìn cho rõ đi, nói cho tao biết ai sẽ cưới một đứa con gái xấu xí như mày!" Ông ấy lắc mạnh đến nỗi hai hàm răng Becky Lynn va vào nhau lạch cạch. "Rồi tao sẽ phải nhìn con cóc xấu xí như mày suốt đời. Giờ thì cút đi, nhìn thấy mày chỉ khiến tao thấy buồn nôn."

Ông ấy đẩy mạnh cô sang một bên, giống như ném đi một thứ gớm ghϊếp dính vào tay, hung bạo như ném mấy cuốn tạp chí vào tường mấy phút trước. Đầu cô bật ra sau, đập mạnh vào tấm ván tường. Cơn đau từ vai lan tỏa khắp người. Cô ngã ngồi xuống sàn nhà bẩn thỉu, đau đớn đến chết lặng, đột nhiên một ý nghĩ kỳ quặc về tấm vải sơn màu hồng và trắng xinh xắn ở nhà cô Opal xuất hiện, tấm thảm có đường viền bằng chỉ bạc, chúng luôn sáng bóng và sạch sẽ.

Becky Lynn lắc lắc đầu cho tỉnh táo, hít một hơi thật sâu và dùng bức tường làm điểm tựa, từ từ đứng dậy. Cha cô đã trở về chỗ ngồi sau chiếc tivi đưa chai rượu lên bắt đầu nuốt xuống ừng ực. Cô nhìn chằm chằm vào ông ấy trong giây lát, sự căm hận cuồn cuộn dâng lên, thôi thúc cô lao vào, cào cấu và cắn xé. Cảm giác đó giống hệt với dòng máu đang sôi sục trong não cô, và cô hình dung ra chính mình đang làm những việc đó. Không do dự đến gần và đấm điên cuồng vào mặt ông ta.

Becky Lynn nhắm nghiền mắt lại, khống chế sự thôi thúc sâu kín trong tâm khảm. Cô sẽ không hạ mình xuống ngang hàng với ông ấy. Vì còn tệ hơn cả việc sống trong cơn ác mộng là cuộc đời của chính cô sẽ sống giống ông ấy. Trở thành ông ấy.

Hơn nữa, ông ấy sẽ đánh cô đến chết trước khi cô kịp vung cú đấm đầu tiên.

Cô khập khiễng đi vào bếp. Mẹ và Randy đang ở đó. Mẹ cô thì thầm nhỏ nhẹ về những việc cần làm vào cuối tuần, còn Randy thì đứng bên cạnh, tư thế cứng nhắc không thoải mái. Không ai trong số hai người nhìn vào mắt cô, nhưng Becky Lynn có thể nhận ra trên khuôn mặt họ, trong ánh mắt chán nản của họ. Nếu không phải cô thì cũng sẽ là chúng tôi.

Cô không thể đổ lỗi cho họ. Bởi vì họ không sai. Và cô biết rất rõ tại sao Randy không bao giờ can thiệp, hay mẹ không bao giờ công khai an ủi cô. Họ không muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của Randall Lee.

Becky Lynn siết chặt các ngón tay thành nắm đấm. Cô đã cầu nguyện cho Randy trước khi cô hứng chịu trận đánh đập vô lý thay cho hắn. Cô cũng làm điều tương tự cho mẹ; cô vẫn luôn làm vậy.

Họ không có lý do gì để ghét cô cả.

Cô run rẩy hít một hơi dài, cảm giác đau đớn đâm xuyên qua vai cô một lần nữa. Cô đã quá mệt mỏi khi bị vây quanh bởi nỗi sợ hãi, bởi sự tuyệt vọng. Phải chăng Randy cũng vậy? Và mẹ cô cũng không khác? Thật khủng khϊếp khi phải bao bọc nó ngày này qua ngày khác. Liệu họ có mong muốn được chia sẻ nỗi đau giống như cô không? Liệu họ có khao khát có ai đó để thì thầm trong đêm tối, để ôm ấp và an ủi?

Nước mắt cay xè, Becky Lynn đưa mắt nhìn sang phòng bên cạnh, quét tới những cuốn tạp chí bị vứt bừa bãi trên sàn nhà. Ánh mắt cô dừng lại trên tờ tạp chí Vogue cũ, trên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của người mẫu Renée Simonsen.

Chẳng có ai để chia sẻ cả, cô nghĩ, với nỗi tuyệt vọng bám riết, chẳng có ai để nương tựa, cho cô một khoảnh khắc bình yên. Nước mắt dâng lên ầng ậc; khuôn mặt của người mẫu mờ đi. Cô dứt khoát quay lưng lại với hình ảnh bóng loáng đó, bước vào phòng bếp và bắt đầu giúp mẹ nhặt đậu.