- Suỵt, ngươi đừng la lớn ... ngươi thử nói xem kẻ đó là ai ?
Tiểu Thúy Loan nhỏ giọng:
- Tỳ nữ không dám chắc, nhưng người có thể tố cáo chuyện này chỉ có thể là con tiện tỳ Lý Thiếu Hà mà thôi.
Hạ Mộng Cầm gật đầu:
- Đúng rồi ! Ta nghĩ giữa ngươi và con tỳ nữ của mẫu thân ta có chút gì đó liên quan. Nếu không chuyện bí mật giữa ngươi và Ngọc Tiêu Kỳ làm sao mà ả biết được.
Tiểu Thúy Loan hậm hực:
- Đúng là ả da^ʍ tặc bỉ ổi. May mà nhị tiểu thư khoan dung, không thì đêm nay e rằng tỳ nữ và Ngọc Tiêu Kỳ khó mà sống nổi trước cơn thịnh nộ của lão gia.
Hạ Mộng Cầm nghe tỳ nữ nói vậy thì hỗ thẹn đỏ mặt lên. May mà hai người tuy ngồi cạnh nhau nhưng trong ph*ng tối mịt nên Tiểu Thuý Loan không thấy được sắc diện xấu hổ của Hạ Mộng Cầm.
Rõ ràng tuy rằng Hạ Mộng Cầm đã phát giác ra hành động dâʍ ɖu͙© giữa Tiểu Thuý Loan và Ngọc Tiêu Kỳ nhưng bản thân nàng đã không ngăn cản thì chớ lại còn hùa theo cùng mây mưa ái ân cho sướиɠ l*и. Bây giờ nghe tỳ nữ nói như thế, tuy không bảo thẳng ra mọi sự nhưng bản thân Hạ Mộng Cầm cũng hiểu là mình đã hành động thật không thể nào tha thứ được nếu như mọi chuyện sau này vỡ lỡ ra.
Hạ Mộng Cầm nói:
- Chuyện này chắc chắn là có nguyên do. Ngươi thử nói xem ả tiện nhân Lý Thiếu Hà liên hệ thế nào trong chuyện này.
Tiểu Thúy Loan nghe vậy liền tuần tự kể lại mọi chuyện. Từ khi nàng dẫn Ngọc Tiêu Kỳ thương tích đầy mình về ph*ng sức thuốc cho đến khi nàng chấp nhận cùng cậu bé ái ân nồng thắm như là vợ chồng thật sự.
Hạ Mộng Cầm nghe xong thở dài áy náy nói:
- Ta thật quá nhẫn tâm. Đúng là Tiêu Kỳ tiểu tử đã bị đòn oan. Từ nay ta sẽ tìm mọi cách đối xử tốt với y. Còn đối với ả da^ʍ nữ Lý Thiếu Hà chúng ta phải nghĩ cách tống cổ ả ra khỏi gia trang này mới được. Nếu để lâu ả sẽ lộ chuyện giữa ngươi và Ngọc Tiêu Kỳ thì rất nguy tai.
Tiểu Thúy Loan ngập ngừng:
- Nhị tiểu thơ định như thế nào ? Ả đó dù sao cũng là người của lão phu nhân. Chúng ta không thể tùy tiện đuổi cổ ả đi được.
Hạ Mộng Cầm gật đầu nói:
- Ngươi nghĩ cũng phải. Chuyện này để ta về suy nghĩ lại. Gìơ ta về ph*ng đây. Ngươi cũng nên ngủ đi. Nhớ ! Đừng ngủ chung giường với tiểu tử đó, kẻo có người phát hiện ra thì mệt lắm.
Tiểu Thúy Loan cười nhỏ:
- Tiểu thơ cứ yên tâm. Tỳ nữ tự biết lo liệu. Nhưng đêm mai tiểu thư có ghé lại không ?
Hạ Mộng Cầm đỏ mặt, ngần ngừ không biết phải đáp lời như thế nào cho ổn.
Tiểu Thúy Loan cười hích hích nói nhỏ:
- Thôi tiểu thư cứ đi đi. Đêm mai tiểu tỳ sẽ đợi tiểu thơ rồi mới hành sự.
Hạ Mộng Cầm xấu hỗ vội vã đi nhanh ra khỏi ph*ng. Qủa thật, nàng không đành lòng bỏ qua những đêm khoái lạc như vừa rồi bởi lẽ mùi vị của trái cấm thật không thể nào dứt ra được.
Khi Hạ Mộng Cầm vừa về đến cửa ph*ng thì đã thấy thấp thoáng có bóng người đang chực chờ ở đó rồi. Có tật giật mình. Trong lòng nàng phập phồng lo sợ, trái tim đập thình thịch, tay chân lạnh ngắt.
Bóng đen thấy Hạ Mộng Cầm vội cúi đầu xuống nói nhỏ:
- Tiểu thơ sao đi lâu quá vậy ? Tỳ nữ lo sợ không hiểu có chuyện gì ?
Hạ Mộng Cầm nhận ra giọng nói của Lý Thiếu Hà thì trong lòng chợt khẩn trương. Nàng lấy giọng bình tỉnh hỏi:
- Ngươi đứng ở đây làm gì ? Sao không chịu đi ngủ .
Lý Thiếu Hà ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải tiểu thơ vừa từ ph*ng con tiểu quỷ Thúy Loan ra đấy ư ? Tiểu thơ có thấy gì không ?
Hạ Mộng Cầm sợ ả nhận biết ẩn tình nên đánh trống lãng:
- Ta vừa mới gặp Thúy Loan. Ả khóc lóc xin với ta cho tiểu tử Tiêu Kỳ được ở trong ph*ng của y vì hình như tiểu tử này đang bị bệnh thì phải. Ta thấy y khóc lóc quá nên đã bằng lòng chuyện này rồi.
Lý Thiếu Hà bật thốt:
- Sao nhị tiểu thơ lại dễ tin người như vậy. Ít nhất tiểu thơ cũng phải kiểm tra xem chứ.
Hạ Mộng Cầm nghiêm giọng:
- Hỗn láo ! Ngươi lại dám xem thường ta sao ? Tiểu quỷ Tiêu Kỳ bị ta đánh cho thâm tím mình mẩy. Y trở nên bệnh tật cũng là chuyện thường tình. Chẳng nhẽ ta lại không thông minh bằng mi ư .
Lý Thiếu Hà hốt hoảng vội cúi đầu ấp úng:
- Tỳ nữ biết lỗi. Qủa thật tiểu thơ nhận xét không lầm. Tiểu tỳ xin được rút lui.
Lý Thiếu Hà nói xong liền riu ríu lùi dần rồi bỏ đi bởi lẽ ai mà không biết tiểu thơ họ Hạ nổi tiếng dữ dằn.
Hạ Mộng Cầm đưa mắt nhìn theo, thầm thở phào trong lòng rồi mở cửa đi vào ph*ng.
Buổi sáng hôm sau, Hạ Mộng Cầm thức dậy thật muộn. Nàng uể oải gọi Tiểu Thúy Loan mang thức ăn vào trong ph*ng vừa ăn vừa trò chuyện.
Tiểu Thúy Loan nói:
- Tỳ nữ nghĩ tiểu thơ cứ tìm cách vụ vạ cho ả tội danh lấy cắp đồ quý thì tất nhiên lão gia sẽ tống cổ ả ra khỏi sơn trang ngay. Lão trang chủ trước nay rất ghét ai mắc phải tội danh này.
Hạ Mộng Cầm phì cười nói:
- Con a đầu này đúng là am tường tính cách của lão nhân gia. Phụ thân ta trước nay rất keo kiệt bủng xỉn. Ngay đến ta mà muốn xin lão gia cái gì cũng rất khó khăn. Nay ngươi bảo ta vụ vạ cho ả kia thì đúng là tuyệt độc không đường nào bằng.
Nhưng mà muốn vụ vạ cũng không phải dễ. Ngươi nói thử xem cách vu vạ thế nào ?
Tiểu Thúy Loan trong lòng khoái chí vì mối thống hận bị mạo danh sắp được nàng mượn tay nhị tiểu thơ báo thù ả da^ʍ nữ Lý Thiếu Hà.
Tiểu Thuý Loan nói:
- Tỳ nữ biết ả tặc kia rất thích trang điểm. Mà tiểu thơ lại có cây trâm ngọc rất quý vừa được lão trang chủ mua cho. Chỉ cần bây giờ tiểu thơ giả vờ đánh rơi để ả nhặt được. Khi đó, chỉ cần ả mang trâm ngọc về ph*ng thì chúng ta làm gì không có cơ hội ra tay triệt hạ ả ra khỏi nơi này.
Hạ Mộng Cầm gật đầu cười:
- Mi đúng là khôn ngoan. Vậy đi, ta đưa trâm ngọc cho ngươi. Ngươi liệu thế nào thì cứ thế mà làm. Khi nào nắm chắc mọi sự thì cứ bảo ta. Ta sẽ cho người đến tìm trâm ngọc về và xử lý ả trước mặt mọi người.
Qủa đúng như kế hoạch. Chỉ ba hôm sau, tội danh lấy cắp trâm ngọc của Lý Thiếu Hà đã bị phanh phui. Tất nhiên, cho dù Lý Thiếu Hà có là tâm phúc của lão phu nhân thì cuối cùng cũng bị đuổi đi. Trong lòng Lý Thiếu Hà dù căm tức và cảm thấy không cam tâm nhưng cũng chẳng biết làm sao trước sự thật quá rõ ràng đành ôm gói hành lý rời khỏi Hạ gia trang
Nhưng trong lúc Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan tưởng như đã gỡ được cái gai trước mắt, từ đây tha hồ mà sum vầy cùng Ngọc Tiêu Kỳ thì lại có một việc phát sinh.
Số là tỷ tỷ của Ngọc Tiêu Kỳ, Ngọc Thanh Thanh đã về rồi. Là tiểu đệ, Ngọc Tiêu Kỳ không còn lý do gì ở lại trong ph*ng Tiểu Thúy Loan nữa. Đây là một tình huống mà cả hai chủ tớ bọn họ đều không nghĩ tới.
Ngọc Tiêu Kỳ về lại căn nhà nhỏ. Cậu lại tiếp tục công việc câu cá thường ngày. Nhưng mà trong lòng cậu giờ đây chẳng còn phẳng lặng như trước nữa. Mùi vị của ái ân đã làm cho cậu tiếc nuối và buồn bực. Làm sao cậu có thể đi tìm mỹ nhân được đây trong khi hai mắt cậu mù lòa chẳng nhìn thấy gì. Cậu chỉ còn trông mong vào mỹ nhân tự đến tìm cậu mà thôi.
Ngọc Thanh Thanh phát hiện thấy cậu em trai nhỏ trở nên buồn bã thì lo lắng. Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ cả ngày chẳng chịu nói gì, không một nụ cười, còn việc ăn uống thì chểnh mảng thì cố gắng tìm cách dò ra nguyên nhân.
Tất nhiên, cho dù Ngọc Thanh Thanh hỏi gì, nói gì, thì Ngọc Tiêu Kỳ vẫn không chịu nói ra cái nguyên ủy sâu xa mà cậu đang dấu kín.
Mà làm sao Ngọc Tiêu Kỳ có thể nói được với sư tỷ là chính c̠ôи ŧɧịt̠ cậu đang thèm một cái l*и để đυ. cho đã.
Vì không hỏi được cậu em trai nên Ngọc Thanh Thanh đành phải cố gắng tìm cách phán đoán. Nàng suy nghĩ lại thì thấy từ khi nàng cùng với tam tiểu Thư Hạ Mộng Thúy trở về đến nay là Ngọc Tiêu Kỳ bắt đầu bị như vậy. Có lẽ nào vì nàng bỏ đi lâu quá mà Ngọc Tiêu Kỳ giận nàng, cho rằng nàng không còn thương y nữa, bỏ y ở lại một mình trong suốt một thời gian lâu như vậy.
Ngọc Thanh Thanh càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nàng quyết định phải tìm cách bù lại lỗi lầm do nàng gây ra. Nhớ lại trước kia, khi hai chị em chung sống với nhau. Ngọc Tiêu Kỳ rất thích được ngủ cùng nàng. Mặc dù bây giờ chuyện đó đã không còn xảy ra nữa, nhưng những hình ảnh ôn nhu, ấm cúng giữa hai chị em nàng vẫn còn nhớ rất rõ.