- Tỷ không phải là Thúy Loan tỷ. Đã có người nói cho đệ biết rồi.
Lý Thiếu Hà buông vội cậu nhỏ ra nói:
- Ai ! Ai lại có thể nói như vậy ... ?
Ngọc Tiêu Kỳ thở dài cúi đầu:
- Đệ không thể chỉ ra tên người đó, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta không thể tiếp tục được nữa.
Lý Thiếu Hà thất thanh nói:
- Làm sao thế được ! Chẳng lẽ có người uy hϊếp đệ ư ?
Ngọc Tiêu Kỳ lắc đầu:
- Chẳng ai uy hϊếp đệ cả, chỉ vì chúng ta không thể làm như trước, thế thôi.
Lý Thiếu Hà giận quá hóa liều liền ngửa cổ cười lớn rồi nói gằn từng tiếng:
- Đệ tưởng đệ có thể buông tay dễ dàng vậy ư ? Ta không cho đệ làm như vậy đâu ?
Rồi Lý Thiếu Hà bất thần ôm chầm lấy Ngọc Tiêu Kỳ xô cậu ngã xuống. Hai người vật lộn dưới đất một lúc thì quần của Ngọc Tiêu Kỳ đã bị lột khỏi thân rồi.
Côи ŧɧịt̠ của cậu lộ ra dưới ánh nắng trời cùng với những đám lông lơ thơ nơi hạ thể đen kịt.
Lý Thiếu Hà bất chấp mọi chuyện liền vầy cuộc mây mưa ngay cạnh đầm nước. Thân thể nàng lõα ɭồ dưới ánh sáng ban mai trông thật vô cùng hấp dẫn. Mái tóc nàng xõa tung che lấy một bên nhũ phong đã cương cứng vì nứиɠ.
Ngọc Tiêu Kỳ bị đè ngửa ra đất cố gắng vùng dậy nhưng bất lực. Cậu bị nữ nhân giữ chặt lấy hai tay trong khi ©ôи ŧɧịt̠ của cậu đã bị cái l*и đỏ hồng của nữ nhân nuốt chửng.
Tiếng thở phì phò của hai người cùng với những âm thanh của l*и ©ôи ŧɧịt̠ đập vào nhau bùm bụp.
Ngọc Tiêu Kỳ bị hϊếp mà không sao phản kháng nên được. Côи ŧɧịt̠ của cậu dù không muốn vẫn cứ hùng hục đâm thấu l*и nữ nhân khiến Lý Thiếu Hà rú lên vì sướиɠ tê l*и.
Hai người quần nhau một hồi thì l*и Lý Thiếu Hà bắn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài. Ngọc Tiêu Kỳ dù không hề muốn nhưng cũng nhận không ít khoái lạc. Cậu cố gắng giữ cho ©ôи ŧɧịt̠ mình không ra khí nhưng trước sức tấn công như vũ bão và ma sát kinh người của cái l*и nữ nhân thì Ngọc Tiêu Kỳ cũng chịu không thấu nữa. Côи ŧɧịt̠ bất trị của cậu đã bắt đầu run động vào nhả từng loạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đầy cái l*и đã ửng đỏ và đang căng phồng vì nứиɠ của Lý Thiếu Hà rồi.
Lý Thiếu Hà khoái trí nằm ngửa ra đất vừa thở vừa cười một cách thích thú. Cuối cùng thì nàng cũng đã thắng. Côи ŧɧịt̠ kia dù muốn hay không cũng phải tiếp dịch cho nàng.
Lý Thiếu Hà nghỉ ngơi một hồi rồi lấy quần trả lại cho Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng vui vẻ trong chiến thắng và nhận thấy chưa lần nào đυ. nhau mà lại sướиɠ l*и như lần này vì cảm giác chiếm đoạt và lo sợ bị phát giác thật là thích thú.
Ngọc Tiêu Kỳ bị hϊếp trong lòng uất ức. Cậu mặc lại quần vào rồi ngồi thừ ra bên bờ đầm không biết bao lâu mới tỉnh táo lại đôi chút để bắt đầu công việc của mình.
Chiều đến, Tiểu Thúy Loan quay lại đón cậu nhỏ thì thấy Ngọc Tiêu Kỳ mặt mày ủ rủ có vẻ rất tội nghiệp. Nàng vội ôm lấy cậu rồi âu yếm hỏi thăm. Ngọc Tiêu Kỳ gục đầu vào đồi ngực thanh tân của người thiếu nữ rồi òa khóc kể lể sự tình.
Tiểu Thúy Loan nổi giận đùng đùng tức giận nói:
- Con a đầu kia thật là quá lắm ! Ngày mai tỷ sẽ xin với tiểu thư cho đệ nghỉ mấy bữa. Chúng ta ở cùng với nhau xem ả nọ còn làm được gì.
Thế là với lời cầu xin của Tiểu Thúy Loan, Ngọc Tiêu Kỳ được nghỉ ngơi mấy ngày liền. Hai người nhờ vậy được ở gần nhau và chuyện ái ân thật vô cùng mỹ mãn.
Lý Thiếu Hà làm gì không phát hiện ra mọi sự. Có điều nơi ở của Tiểu Thúy Loan lại quá gần ph*ng Nhị tiểu thơ nên nàng ta chẳng làm gì được. Lý Thiếu Hà mấy lần bí mật áp sát căn ph*ng nhỏ của Tiểu Thúy Loan thì bắt gặp được những âm thanh hoan lạc tưng bừng. Nàng hiểu ra Tiểu Thúy Loan đã tiến hành đυ. nhau thân mật cùng với Ngọc Tiêu Kỳ rồi. Nàng càng nghĩ càng tức vì không dưng bị kẻ khác đến sau đẩy nàng ra rìa để hưởng trọn ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ rồi chiếm lấy một mình.
Lý Thiếu Hà không được ăn liền nghĩ cách đạp đổ và tiêu diệt kẻ thù. Nàng vờ như tình cờ bắn ra tin tức cho Nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm về hành vi lạ lùng của tỳ nữ Tiểu Thúy Loan trong đêm.
Qủa nhiên, Hạ Mộng Cầm nổi tính tò mò. Nàng quyết định nửa đêm mở cửa đột nhập vào căn ph*ng của tỳ nữ.
Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan làm gì ngờ được lại có chuyện này. Hai người vẫn như bình thường tiến hành đυ. nhau một cách say mê.
Trong ánh đèn mờ nhạt được để trên cái bàn nhỏ cạnh giường, Hạ Mộng Cầm tròn mắt chứng kiến cảnh tỳ nữ Tiểu Thúy Loan đang phi ngựa như điên trên thân thể cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ. Tiểu Thúy Loan vừa đập bộp bộp cái l*и mình xuống ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ vừa bật lên những tiếng rêи ɾỉ vì khoái lạc đến tê người.
Do Hạ Mộng Cầm đứng ở phía sau lưng Tiểu Thúy Loan nên cả hai không ai biết được sự hiện diện của nàng. Hai người vẫn vô tư đυ. nhau với tất cả những phấn khích của mình.
Hạ Mộng Cầm sau những phút đầu kinh ngạc thì cơn tò mò lại nổi lên mạnh hơn bao giờ hết. Nàng rón rén bước lại gần hơn chỗ hai người đang hùng hục đυ. nhau thì thấy rất rõ ©ôи ŧɧịt̠ to và cứng của cậu nhỏ đang thụt ra thụt vào nơi cái l*и đỏ ửng của người tỳ nữ.
Chưa bao giờ Hạ Mộng Cầm được nhìn thấy một việc gì cụ thể và gây cảm hứng cho nàng đến như vậy. Nàng ngồi sát lại say sưa ngắm nghía cảnh l*и ©ôи ŧɧịt̠ đυ. nhau và mùi dâʍ ŧᏂủy̠ bốc lên khá đậm đặc.
Nhìn được một lúc thì cả người Hạ Mộng Cầm cũng trở nên nóng bừng. Nàng nhận thấy cái l*и nàng cũng giật giật nhè nhẹ và cảm thấy có cái gì đó đang chảy ri rỉ ra ở đó. Hạ Mộng Cầm cho tay vào sờ l*и của nàng thì thấy nước da^ʍ từ l*и nàng dính vào đầu ngón tay trỏ. Nàng cảm thấy tê mê vì sướиɠ. Mấy ngón tay nhỏ sờ soạng cái l*и đã ướt nhẹp và phồng to lên từ lúc nào rồi.
Hạ Mộng Cầm chợt thấy thèm ©ôи ŧɧịt̠ kia quá đi mất. Nàng nghĩ thầm tại sao tỳ nữ mình có thể hưởng trọn ©ôи ŧɧịt̠ trong khi nàng lại phải móc l*и không thế này.
Hạ Mộng Cầm chợt đứng dậy định lên tiếng thì bỗng nhiên Tiểu Thúy Loan quay đầu ngó lại phía sau.
Nàng kinh hãi thấy Nhị tiểu thơ lù lù đứng ở phía sau mình thì hồn vía lên mây. Thân hình nhấp nhổm của nàng vội khựng lại không dám tiếp tục chuyển động nữa.
Hạ Mộng Cầm cười mỉm khuyến khích rồi ra hiệu cho Tiểu Thúy Loan tiếp tục làm việc bình thường trong khi bản thân nàng từ từ cởi bỏ y phục ra để dưới nền nhà.
Tiểu Thúy Loan vừa đυ. vừa quay mặt lại nhìn hành động của chủ nhân. Nàng tròn mắt kinh ngạc khi thấy Nhị tiểu thơ đang từ từ lột truồng ra rồi.
Hạ Mộng Cầm lúc này đã lõa thể. Da thịt nàng hiện ra dưới ánh nến trông thật vô cùng khuyến rũ. Dĩ nhiên, thân thể nàng đẹp hơn hẳn so với tỳ nữ Tiểu Thúy Loan.
Hạ Mộng Cầm ra dấu cho Tiểu Thúy Loan rời khỏi người Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng mỉm cười và nháy mắt với tỳ nữ rồi bắt đầu kê đầu ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ vào sát lỗ l*и của nàng đoạn từ từ ngồi xuống.
Ngọc Tiêu Kỳ ngạc nhiên không hiểu tại sao đang đυ. nhau sướиɠ như vậy mà tỷ tỷ Thúy Loan lại tuộc l*и nàng ra khỏi ©ôи ŧɧịt̠ của mình. Cậu vừa định lên tiếng hỏi thì đã thấy cái l*и đã lại áp lấy ©ôи ŧɧịt̠ rồi bóp thật chặt.
Cả người Ngọc Tiêu Kỳ bỗng rùn mình vì sướиɠ. Cậu chợt bật lên tiếng kêu nhỏ:
- Tỷ ơi ! Sao l*и tỷ lại bóp chặt quá vậy !
Hạ Mộng Cầm cả người rùng mình vì sự tiếp xúc tê tái nơi chỗ kín. Nàng mới chỉ đẩy cái l*и mình xuống ngập một phần ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ mà đã thấy sướиɠ tê l*и rồi. Nếu mà nàng ngồi xuống hoàn toàn thì chắc là sướиɠ đến chết đi được chứ không chừng.
Ngọc Tiêu Kỳ nằm phía dưới thấy thân hình tỷ tỷ mãi chưa chịu hạ xuống thì nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ không chịu được đành hẩy hẩy người lên phía trên. Những hành động này khiến cho l*и ©ôи ŧɧịt̠ ma sát vào nhau khiến người thiếu nữ bật lên tiếng rên vì sướиɠ. Hạ Mộng Cầm nghịch ngợm cứ nhướng người lên mỗi khi ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ hẩy lên để đâm sâu thêm vào l*и nàng. Ngọc Tiêu Kỳ bị nàng trêu trọc tức quá vội thò tay giữ lấy hai bên eo lưng người thiếu nữ ghị chặt vào người.
Hạ Mộng Cầm thấy vậy thì bật tiếng cười khẽ rồi cố gắng nhướng người lên hết cở khiến cho đầu ©ôи ŧɧịt̠ tưởng như sắp tuộc ra khỏi l*и nàng. Bất thần nàng đóng mạnh l*и xuống phía dưới một cái bộp.