Cảm giác khúc thịt ấm ấm và to cứng áp sát vào hạ thể làm nàng thoáng rùng mình.
Vương Hy vừa kinh ngạc vừa xấu hỗ vội đẩy cậu nhỏ ra rồi ngồi xuống giường.
Ngọc Tiêu Kỳ biết nàng nọ xấu hỗ nên cũng không dám làm thêm cử chỉ khiếm nhã nào nữa. Cậu nhân cơ hội Vương Hy ngồi xuống cũng tìm cách ngồi gần bên cạnh nàng rồi hỏi nhỏ:
- Tỷ tỷ! Những chuyện tiểu đệ nghe vừa rồi có phải thật không ?
Vương Hy ngượng ngùng. Nàng ngước nhìn Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy khuôn mặt cậu tỏ ra đồng cảm chứ không phải là khinh mạn nàng. Vương Hy thở dài, lắc đầu:
- Thôi ! Chúng ta đừng nói chuyện đó. Tỷ tỷ cũng mệt rồi, phải đi ngủ đây.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy không chịu thổ lộ thì không tiện hỏi nhiều. Cậu đứng dậy lò dò ra khỏi ph*ng.
Vương Hy thấy Ngọc Tiêu Kỳ quay lưng bước đi bất giác cảm thấy chán nãn. Nàng vội vàng chạy theo kéo cậu nhỏ vào ph*ng để tâm sự cho giải tỏa nỗi lòng.
Vương Hy để Ngọc Tiêu Kỳ ngồi lại trên giường mới thở dài nói:
- Tỷ tỷ thật sự bế tắc lắm rồi ! Chuyện gia sự của tỷ chắc đệ cũng đã hiểu đôi chút. Việc gã Tiểu Linh Tử nói vừa rồi thật sự cũng không phải là không có lý. Tỷ cảm thấy lo lắm.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy chịu nói ra tâm sự thì mừng. Nhưng chuyện của nàng thật rắc rối.
Ngọc Tiêu Kỳ hỏi:
- Tỷ thấy lo chuyện gì ?
Vương Hy ngập ngừng:
- Tỷ lo chuyện gã Tiểu Linh Tử kia nói là sự thật. Nếu mà là vậy thì khó lòng tỷ có thể có con được.
- Nhưng làm sao tỷ lại nghĩ gã nói đúng?
- Thật ra cũng là do gã nói mà tỷ chợt nhận ra. Phu quân tỷ nhìn bên ngoài thì rất to lớn, uy vũ. Nhưng khi lâm trận trên giường thì cái thứ kia thật là chán ngán.
Nói thật. Tỷ nói với đệ đây là người đầu tiên. Chuyện ph*ng the giữa tỷ với phu quân chỉ xảy ra có vài cái chớp mắt.
Hai người mới chỉ gần nhau một tý. Thế mà cái “thứ kia” của phu quân đã ra nước rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ kinh ngạc kêu lên:
- Thật vậy sao ? Chẳng lẽ ©ôи ŧɧịt̠ của phu quân tỷ lại yếu thế ư ? Hay có khi do “l*и tỷ” quá bóp mới phát sinh như vậy.
Ngọc Tiêu Kỳ do ngạc nhiên quá đỗi mà buột mồm nói ra như vậy. Khi cậu nói xong chợt nghĩ lại thì thấy xấu hỗ vô cùng trước sự khiếm nhã của mình.
Vương Hy cũng không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ lại hỏi như vậy. Nàng đỏ mặt lên khi nghe những từ ngữ hết sức chân thật kia từ miệng Ngọc Tiêu Kỳ thốt ra.
Vương Hy ấm úng:
- Chuyện này là sự thật. Nhưng tỷ đã hỏi dò người ta thì chuyện có con cũng không phải là do nguyên nhân đó.
Hôm trước tỷ có hỏi một vị bà con họ xa. Họ nói chuyện con cái ngoài lỗi của người nữ ra thì chuyện quan trọng nhất là chất dịch của người chồng.
Nếu người chồng có chất dịch tốt và xung mãn thì khả năng thụ thai mới cao.
Nhưng tỷ nhớ lại dịch chất của chồng tỷ vừa ít lại vừa loãng. E rằng chất dịch không được tốt lắm.
Ngọc Tiêu Kỳ từ nào tới giờ chưa từng biết đến việc này. Cậu nghe Vương Hy nói vậy thì chợt nhớ đến mấy lúc gần đây cậu chung đ.ng với các vị cô nương người nào người nấy cũng đều nhận không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu thì vừa nhiều lại vừa đặc sánh.
Nếu mà như vậy thì lời nói của gã Tiểu Linh Tử là đúng sự thật rồi.
Hai người to nhỏ chuyện trò. Không ngờ câu chuyện càng lúc lại càng thêm hấp dẫn. Ngọc Tiêu Kỳ cũng như Vương Hy không ai bảo ai mà đều thấy hạ thể bức rức, dục tình dâng lên trong lòng.
Ngọc Tiêu Kỳ thì nhớ đến mấy vị cô nương bên Hạ gia trang nên ©ôи ŧɧịt̠ cậu vươn lên cứng ngắt.
Còn Vương Hy thì nhớ đến cảnh chồng nàng “khóc ngoài quan ải” làm nàng nứиɠ l*и mà không được thỏa mãn nhiều phen rồi.
Thế rồi. Trong phút chốc. Vương Hy đột nhiên liếc nhìn sang Ngọc Tiêu Kỳ.
Nàng không nhìn thì chớ. Khi nhìn đến thì mắt nàng như vô tình mà cũng như cố ý thám thính bên dưới quần cậu nhỏ.
Rồi mặt Vương Hy chợt đỏ bừng lên khi thấy cái quần Ngọc Tiêu Kỳ đội thẳng lên thành một cục.
Rõ ràng ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ đang đứng chào cờ phía trong quần cậu nhỏ rồi.
Không hiểu vì sao, Vương Hy lại chợt thấy hồi hộp kỳ lạ. Nàng chợt nhớ lúc nãy khi hai người ôm nhau ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ cũng vươn cờ áp vào l*и nàng.
Thế mà không hiểu sao nàng lại đẩy y ra. Thật cũng tiếc làm sao cảm giác tê mê đó.
Vương Hy nghĩ tới chuyện đó thì mặt lại càng bừng đỏ hơn. Người nàng trở nên nóng bức và dưới hạ thể thì như đang tứa chất dịch ra.
Thật thà mà nói, Vương Hy có những ý nghĩ kỳ lạ như vậy cũng là việc thường. Một người con gái đã 27, 28 tuổi rồi mà chưa từng được nếm trải cảm giác khoái lạc cùng cực thì ham muốn hẳn nhiên lớn hơn người thường nhiều. Lại nữa, mấy lúc gần đây nàng luôn bị dồn nén vì kí©ɧ ɖụ© mà chưa được chồng thõa mãn. Mỗi khi lâm trận chưa được bao lâu thì chồng nàng đã sục khí rồi. Còn nàng thì lửa dục hừng hực, cái l*и nóng bỏng và trương phồng ra trong cơn thèm muốn được đυ. tơi bời mà bị cắt ngang giữa chừng.
Vương Hy quả là đang phát thèm một ©ôи ŧɧịt̠ có chất lượng.
Nàng bị dồn nén đã lâu mà chưa có cơ hội thực hiện được mơ ước của mình.
Bây giờ trên chiếc giường này. Một trai một gái ở cạnh bên nhau. Dục tình cả hai đều vượng mà chẳng ai dám làm gì nhau trước cả.
Vương Hy nghĩ tới gã em chồng mắc dịch kia nói rằng chồng nàng đã bị “liệt” rồi. Nàng sợ rằng gã ta nói đúng. Nếu thế thì nàng đến chết mất vì bị tiếng đời dị nghị là không biết sinh Hơn nữa, có khi nàng còn phải cắn răng mà chịu cảnh chồng nàng cưới thêm vợ nữa.
Vương Hy càng nghĩ càng sợ. Chợt nàng nhìn đến ©ôи ŧɧịt̠ đang chào cờ của Ngọc Tiêu Kỳ. Thế rồi trong lòng nàng nẩy một ý nghĩ táo bạo là lợi dụng cậu nhỏ để kiếm một đứa con cho mình.
Bây giờ đây, gã Tiểu Linh Tử đã đi ra ngoài. Còn chồng nàng thì còn lâu mới về. Nếu nàng cùng Ngọc Tiêu Kỳ có làm chuyện gì đi nữa thì ai mà biết được.
Vương Hy nghĩ tới đó mặt đỏ hồng lên. Nàng như tên trộm đảo mắt nhìn xung quanh xem còn ai có thể ở quanh đây không.
Rồi khi chắc chắn vào giác quan của mình. Vương Hy mới ngồi sáp lại gần Ngọc Tiêu Kỳ rồi bất thần ôm lấy cậu nhỏ mà run rẩy thì thào:
- Tiểu đệ ! Tỷ không thiết sống nữa !
Ngọc Tiêu Kỳ ngớ người kinh ngạc trước cử chỉ lạ lùng nọ. Đồng thời ngay trong lúc ôm lấy Ngọc Tiêu Kỳ. Không hiểu Vương Hy nghĩ gì mà cặρ √υ" nàng áp thẳng vào ngực cậu.
Ngọc Tiêu Kỳ lúng túng chưa kịp làm gì thì đã bị sức nặng của thân hình Vương Hy đẩy tới làm cậu ngã ngửa ra giường.
Vương Hy cũng vì thế mà đè hẳn lên người cậu. Cái l*и của nàng áp lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ khiến cả người cậu tê tái.
Vương Hy bị ngã bất ngờ kêu lên oai oái:
- Đệ đệ, sao lại thế này.
Nàng vừa kêu vừa ôm lấy đầu Ngọc Tiêu Kỳ mà áp vào hai trái đào tiên của mình.
Ngọc Tiêu Kỳ lúc này có là thánh cũng không thể làm ngơ được nữa.
Hai tay cậu vươn ra ôm chặc lấy eo thon của Vương Hy. Còn mặt cậu, môi cậu thì đảo lộn nơi hai cặρ √υ" tròn trịa no tròn của người thiếu phụ.
Đến lúc này thì Vương Hy không còn gì để nói. Nàng nọ ôm ghì lấy người Ngọc Tiêu Kỳ vào mình trong khi cặp môi nàng bật lên tiếng rên sảng khoái.
Hai người vật nhau ra giường. Ngọc Tiêu Kỳ lúc này đã đè ngửa Vương Hy ra mà bú √υ" nàng.
Thân hình Vương Hy run động. Hai tay nàng đưa ra tự cởi bỏ y phục trên người.
Tay nàng cởi được tới đâu thì miệng Ngọc Tiêu Kỳ áp ngay tới đó. Môi, miệng cậu hôn hít tới tấp vào hai quả đào tiên của nàng. Hai núʍ ѵú đỏ hồng kiêu hãnh liên tục được lưỡi Ngọc Tiêu Kỳ thăm viếng.