Phần Tiêu Huệ Lan thì ngượng đến không dám ngửng mặt nhìn mọi người. Đã vậy nàng còn phải ngồi xuống để dấu đi cặρ √υ" vung đầy và đám lông l*и đen kịt nơi hạ thể.
Nhưng cũng chính vì đang xấu hỗ nên Tiêu Huệ Lan đã không kịp nhận ra ánh mắt hưng phấn và nụ cười khoái chí của hai chủ tớ Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan.
Hạ Mộng Cầm giơ tay ra hiệu có ý hỏi Tiểu Thúy Loan nên làm như thế nào. Còn cô ả nọ thì chỉ cười tít cả mắt, rồi bước lẹ đến bên Ngọc Tiêu Kỳ.
- Kỳ đệ ! Ngươi làm cái trò gì vậy. Sao lại đi giúp đỡ cho ả tặc nhân này ?
Ngọc Tiêu Kỳ lúng túng không nói nên lời.
Tiểu Thúy Loan thấy vậy làm bộ tức giận quát lớn:
- Ta không thấy ai ngu như đệ. Đệ tốt với người ta, chắc gì người ta đã tốt với đệ. Đệ có tin ta không ?
Ngọc Tiêu Kỳ ấp úng nói:
- Tỷ tỷ ... sao lại nói như vậy ?
Tiểu Thúy Loan cười khẩy:
- Hừ ! Đệ chắc là chưa tin ta.
Rồi không đợi Ngọc Tiêu Kỳ có ý kiến. Tiểu Thúy Loan quay lại nói với Hạ Mộng Cầm:
- Tiểu thơ ! Y đã phạm tội cứu giúp tặc nhân. Chúng ta phải trừng trị y thôi.
Hạ Mộng Cầm hàm hồ hỏi:
- Ngươi bảo chúng ta nên xử thế nào ?
Tiểu Thúy Loan cười nhẹ:
- Dễ lắm. Con người y lúc nào cũng thương người. Bây giờ chúng ta ra một điều kiện với ả tặc nhân kia xem ả có cứu y không ?
Tiêu Huệ Lan mặc dù đang ở thế yếu. Bản thân nàng lại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bất tiện vô cùng. Thế nhưng nàng cũng không đến mức chịu lép với đối phương khi họ chỉ thẳng vào nàng.
Tiêu Huệ Lan ngửng đầu lên hỏi:
- Bọn ngươi định ra điều kiện gì ? Nói thử xem nào ?
Tiểu Thúy Loan gằn giọng:
- Gã tiểu tử này đã phạm tội cứu giúp can phạm. Bây giờ bọn ta sẽ đánh y đến chết mới thôi nếu như ngươi không chịu cứu gã.
Tiêu Huệ Lan tức tối:
- Bọn người các ngươi trói ta lại đây. Ngươi bảo ta cứu người rõ là làm khó cho ta rồi.
Tiểu Thúy Loan cười nhạt:
- Chẳng khó gì cả ! Nếu như ngươi chịu hiến thân cho gã ta. Tức là ngươi thật tình yêu thương gã. Nếu mà ngươi làm được như vậy thì bọn ta sẽ tha cho gã tội chết và cũng buông tha cho ngươi ra.
Tiêu Huệ Lan đang tức giận, nhưng khi nghe được mấy lời vừa rồi của Tiểu Thúy Loan thì nàng cũng đỏ mặt lên.
Tiêu Huệ Lan chợt nghĩ. Bọn người kia rõ là bày trò bậy bạ. Làm sao tự dưng lại bắt nàng hiến thân cho một gã vừa nhỏ vừa mù thế này.
Nhưng nghĩ lại nàng cũng thấy có đôi phần hữu lý. Bọn tiểu thơ kia vốn rất ghét nàng. Bây giờ bọn chúng thấy
Kỳ đệ đối xử tốt với nàng nên tức tối mà đánh đập Kỳ đệ cho bỏ ghét.
Lại nữa, bọn chúng thấy mình xinh đẹp nên muốn mình phải thất thân về tay một kẻ mù như Kỳ đệ để làm mình mất mặt trước mọi người.
Tiêu Huệ Lan càng nghĩ càng lo lắng. Trong khi đó, Tiểu Thúy Loan đã sang ph*ng bên lấy một cây roi rất to của Hạ Mộng Cầm mang ra.
Tiêu Huệ Lan vừa nhìn thấy cây roi cũng phải giật mình. Thế nhưng Ngọc Tiêu Kỳ bị mù thì chẳng nhận thấy điều gì cả.
Cậu chỉ nghĩ chuyện vừa rồi là do Tiểu Thúy Loan và Hạ Mộng Cầm bày trò ra đó thôi.
Không ngờ cậu chưa kịp nghĩ gì thêm thì những trận đòn roi đã vun vυ"t đánh xuống khiến Ngọc Tiêu Kỳ đau quá kêu rú lên.
Tiểu Thúy Loan mặc kệ Ngọc Tiêu Kỳ kêu la, cứ tiếp tục giang tay đánh mạnh xuống người cậu.
Cuộc hành hình diễn ra hơn nửa canh giờ làm cho da thịt Ngọc Tiêu Kỳ sưng vù lên vào rỉ máu.
Ngọc Tiêu Kỳ chịu không nổi cơn đau nữa nên ngã gục xuống nền nhà.
Tiểu Thúy Loan thì miệng thở hồng hộc, nhưng tay nàng vẫn liên tục đánh từng roi xuống liên hồi.
Cảnh tượng tang thương khiến Tiêu Huệ Lan phải bật khóc. Nàng không ngờ vì nàng mà một cậu bé mù đáng yêu như Ngọc Tiêu Kỳ phải chịu một hình phạt quá nặng như vậy.
Hạ Mộng Cầm cũng không nỡ để Ngọc Tiêu Kỳ chịu đau thêm nữa. Nàng thấy thân hình cậu nhỏ đã ngã gục xuống nền nhà nên vội ra lệnh cho Tiểu Thúy Loan dừng tay.
Tiểu Thúy Loan mệt quá vất cây roi xuống đất rồi theo chân tiểu thơ Hạ Mộng Cầm ra ngoài.
Hạ Mộng Cầm nói nhỏ:
- Ả tặc nữ kia thật rất kiên cường. Chúng ta dụ ả phải quy phục cũng không phải là chuyện dễ.
Nếu mà bọn ta dùng khổ nhục kế đánh Kỳ đệ mãi như vừa rồi cũng chưa phải là một biện pháp hay. Vậy thì phải có cách khác thôi.
Tiểu Thúy Loan nhíu mày suy nghĩ. Thật sự vừa rồi nàng đã đánh Ngọc Tiêu Kỳ rất mạnh. Nàng tưởng rằng với khổ nhục kế như vậy ả tặc nhân Tiêu Huệ Lan kia sẽ phải xuống nước, hiến thân cho Kỳ đệ thì mai này mới dễ sai phái được ả. Chẳng ngờ chơi dao lại có ngày đứt tay. Ngọc Tiêu Kỳ không được hưởng khoái lạc thì chớ lại còn bị đánh một trận đòn đau.
Hạ Mộng Cầm thấy Tiểu Thúy Loan nghĩ không ra kế gì liền thở dài nói:
- Bây giờ chúng ta đành trói Ngọc Tiêu Kỳ vào chung với ả Tiêu Huệ Lan vậy. Hy vọng với thời gian ả ta sẽ phải ngoan ngoãn phục tùng chúng ta thôi.
Tiểu Thúy Loan chợt nghĩ ra một chuyện liền cười nói:
- Ờ nhỉ ! Tại sao chúng ta không để cho Kỳ đệ và ả nọ lõα ɭồ cột chung vào nhau. Nam nữ gần nhau như vậy thì sớm muộn gì cũng có chuyện thôi.
Hạ Mộng Cầm cũng cho là có lý. Thế rồi hai nàng lợi dụng lúc Ngọc Tiêu Kỳ đang bất tĩnh liền lột hết quần áo của cậu ra rồi cột chung vào cây cột nhà chỗ đang trói Tiêu Huệ Lan.
Tiêu Huệ Lan vừa kinh hãi vừa ngượng nghịu. Nàng không ngờ bọn người nọ lại lột truồng Ngọc Tiêu Kỳ ra rồi cột chung với nàng.
Một chuyện đáng xấu hỗ nữa là bản thân nàng lúc này cũng đang lõa thể. Nếu mà hai người mà bị cột chung vào nhau thì làm sao có thể tránh được chuyện đ.ng chạm.
Do mắt sáng, nên Tiêu Huệ Lan không thể không nhìn thấy cái thứ kỳ dị lòng thòng của nam nhân kia đang đung đưa ở dưới rốn Ngọc Tiêu Kỳ.
Mà lông ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ cũng đầy đặc và đen nhánh không kém gì lông l*и nàng.
Tiêu Huệ Lan xấu hỗ không dám nhìn đến và nghĩ đến ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ nữa.
Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan đều nhận thấy nét xấu hỗ hiện ra trên mặt Tiêu Huệ Lan. Hai người đều mỉm cười đưa mắt nhìn nhau ra chiều đắc ý.
Tiểu Thúy Loan vừa bước ra phía ngoài ph*ng không nhịn được buột miệng hỏi:
- Tiểu thơ ! Tiểu thơ có đoán ra ả tặc nhân kia đang nghĩ chuyện gì không ? Muội thấy ả ta mặt đỏ bừng lên nhìn rất khuyến rũ.
Hạ Mộng Cầm cười mỉm, xua tay nói:
- Ối giời ! Có gì mà ngươi không đoán ra được. Cô ta nhìn thấy Kỳ đệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng với ©ôи ŧɧịt̠ đầy lông thì làm sao không xấu hỗ cho được. Ta bảo đảm ả ta chắc là chưa từng được nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông bao giờ.
Tiểu Thúy Loan bịt miệng cười nói:
- Tiểu thơ đúng là thầy bói đoán mò. Nhưng mà tỳ nữ cũng nhận thấy giống như tiểu thơ vậy. Có điều tỳ nữ phải công nhận ả nọ đẹp thật. Nhìn thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng muốt, hai vυ" nhô cao và cặp đùi thon gọn của ả nhìn thật hấp dẫn vô cùng.
Hạ Mộng Cầm cười khúc khích:
- Ngươi đó. Chỉ chuyên môn dòm ngó người ta. Thật đúng là không biết xấu hỗ.
Tiểu Thúy Loan giận dỗi níu tay Hạ Mộng Cầm nói lớn:
- Tiểu thơ ! Tỳ nữ không chịu đâu. Tiểu thơ nói thử xem có phải tỳ nữ nói đúng không ?
Hạ Mộng Cầm nín cười kéo tay Tiểu Thúy Loan ra phía cửa ph*ng bên ngoài rồi nhỏ giọng:
- Ta cũng không biết bình luận thế nào. Nhưng phải công nhận ả nọ có lông l*и nhiều quá. Bọn hai người chúng ta không ai có thể so được với ả.
Hai người liếc nhìn nhau rồi bỗng nhiên đều bật cười kéo nhau đi thẳng.