Chương 56: Thiên không chi chiến

Hắc y nhân đang chuẩn bị tiếp chiêu thì đột nhiên thấy “con gà con” trên tay mình khua tay múa chân nên sững ra giây lát. Chỉ một thoáng đó thôi, bạch y Huyết Ma đã hóa thành bốn nhân ảnh lao về bốn hướng khác nhau, công phu chạy trốn này quả là đệ nhất thiên hạ!

Hắc y nhân sầu não nói: “Sao ngươi biết…hắn muốn chuồn?”

Hoa Lân mắng: “Ngươi có thể bỏ ta xuống trước đã được không? Trông ta thế này cứ như con gà con vậy!”

Hắc y nhân cười ha ha nói: “Không cần, ngươi hãy đi cùng ta. Ta đã tìm ngươi hơn một nghìn năm, lần này cuối cùng đã tìm được rồi! Ha ha ha…”

Trong đầu Hoa Lân kêu “ong” một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, sợ hãi nói: “Ngươi…ngươi là người của Phần Tinh tông?”

Hắc y nhân ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi biết?...Đúng rồi, trên Phần Tinh luân có ghi!”

Hoa Lân rùng mình một cái, thầm căm giận bản thân sao lại hồ đồ như vậy?

Chẳng phải Phần Tinh tông luôn tìm người để tiến hành Huyết Ma đại trận sao? Nhược Uyên đã từng nói chỉ cần dùng hồng quang của Hỏa Vân thạch là có thể dẫn dụ cao thủ của Phần Tinh tông! Màu sắc chân khí của mình hoàn toàn tương đồng với Hỏa Vân thạch, không khéo mình chính là “nguyên liệu luyện trận” mà Phần Tinh tông muốn tìm. Đến tận khi lọt vào tay người khác mới minh bạch được điều này, thế thử hỏi có phải là quá ngu ngốc không?

Hắc y nhân hiển nhiên thập phần cao hứng, cười hà hà nói: “Nhóc con!...Cuối cùng chúng ta đã tìm được ngươi, chỉ cần có ngươi thì trận pháp của chúng ta ngày một ngày hai sẽ xong! Ha ha ha ha…Ta thực sự rất vui!”

Hoa Lân sớm đã sợ tới mức nổi da gà, xem ra thứ “nguyên liệu” như mình khá quan trọng đây.

Mặt tây của Nguyên Lý trấn bỗng xuất hiện sáu bóng người lao tới nhanh như chớp, đó chính là nhóm người Cốc Nhược Hư, Vạn Nhận, Trương Kiếm Thành, Vô Trần và Quỷ Thần Trắc. Bọn họ tung mình nhảy lên hạ xuống vài lượt đã phi tới nơi, Cốc Nhược Hư chỉ kiếm vào hắc y nhân trên trời, hét: “Ngươi là yêu ma phương nào?...Mau mau buông Hoa công tử và Diệp cô nương xuống! Bằng không…”

Khâu Lạc Bình khá thẳng thắn, quát lớn: “Ma đầu! Có giỏi thì buông Hoa công tử xuống, ta cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”

Thì ra bọn họ đều cho rằng “Huyết Ma” đã uy hϊếp Hoa Lân!

Vài ý nghĩ lướt qua trong óc, Hoa Lân đang định vùng thoát khỏi ma chưởng của hắc y nhân.

Đằng xa xẹt qua vài điểm bạch quang, hắc y nhân chợt ngẩng đầu nói: “Nguy rồi!” Song thủ nới lỏng ra, vứt Hoa Lân và Diệp Thanh từ trên không xuống mặt đất rồi cấp tốc bay lên cao. Tốc độ đó thật xứng là nhanh như thiểm điện…

Nhưng còn có người hành động nhanh hơn gã! Chỉ thấy trên trời lóe lên vài tia sáng màu trắng, “soạt soạt soạt”, hợp thành một tấm thiên võng kéo đến phủ trùm xuống đầu hắc y nhân.

Công lực của hắc y nhân cao tuyệt, bàn tay đột nhiên lập lòe hồng quang, một đạo kiếm khí xung thiên vọt ra đón lấy thiên võng bạch sắc trên đỉnh đầu, “đùng đùng” một loạt những tiếng nổ vang lên, không khí xao động dữ dội, Hoa Lân và Diệp Thanh vừa rơi xuống đất phải loạng choạng một lúc mới đứng vững. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hắc y nhân đã xé rách một lỗ trên thiên võng, đang thần tốc xông vào đám mây đen trên trời cao…

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “koong…” vang lên.

Ngay phía trên đã có một cao thủ ngự kiếm vượt lên trước chặn đứng đường đi của hắc y nhân, song phương trong chớp mắt đã ngạnh đấu một chiêu. Hoa lửa bắn ra, cương khí trong suốt dập dờn lan tỏa tứ phía, mây đen xung quanh bị chấn động cuồn cuộn bay ra bên ngoài.

Mọi người dưới đất đều khϊếp sợ đứng chết lặng, song phương đang giao chiến trên trời là ai?

Hắc y nhân bay từ dưới lên trên, theo lý mà nói thì hoàn toàn bất lợi. Nhưng bạch y nhân trên đỉnh đầu gã lại bị chấn động tới mức huyết khí chực trào, lập tức đã bị đẩy văng ra vài trượng. Hắc y nhân căn bản không kịp sát thương địch nhân, không chút do dự đã bay lên cao. Chỉ thấy bốn nhân ảnh bạch sắc lại bắn ra tứ phía, bầu trời lấp lánh hàn tinh chụp xuống đầu hắc y nhân!

Hắc y nhân rống to một tiếng, trường kiếm trong tay phải bay lượn, trên đỉnh đầu xuất hiện một đóa hoa mẫu đan kiều diễm, kiếm khí dồn dập đâm lên, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt…

Bầu trời vốn đã dày đặc mây đen, giờ lại bị quấy động, lập tức chớp lóe sấm nổ. Mây đen từ xa nhanh chóng hội tụ lại, chỉ trong nháy mắt đã giơ tay không thấy ngón.

Bọn Hoa Lân đều há hốc mồm ngơ ngẩn nhìn lên trời, ngay đến ba người Mộ Dung Tuyết ở trong nha môn cũng đã chạy ra xem. Vài giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, ngay sau đó cơn mưa lớn đổ xuống rào rào. Hơn nữa trong đó còn ẩn theo mưa đá khiến mọi người đều ôm đầu chạy như chuột…

Chúng nhân vội vàng lánh vào trong nha môn, Hoa Lân hung hăng chửi: “Nhầm lẫn không vậy?...Con mẹ nó nữa, đúng là tối trời tối đất mà!”

Diệp Thanh lanh lẹ đến bên Hoa Lân, dịu dàng giúp hắn chỉnh đốn lại mũ áo xộc xệch.



Ngọn đèn dầu mờ mịt trong đại điện không thể soi xa, bốn bề vẫn chưa hết quỷ khí âm u tịch mịch. Quay vào Thái Thanh Thuần Dương trận, sấm chớp vẫn đan xen ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp bộp hòa lẫn với những tiếng mưa đá gõ đập không ngừng vang vọng.

Trương Kiếm Thành hổ thẹn hỏi Hoa Lân: “Chúng ta từ xa đã nhìn thấy Huyết kiếm giữa trời nên mới lập tức chạy đến! Hắc y nhân lúc nãy có phải Huyết Ma không?”  Hoa Lân lắc đầu nói: “Không phải…Bất quá hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn chút nào!”

Mộ Dung Tuyết vội nói: “Thế là có ý gì? Rốt cuộc là có phải hay không?”

Hoa Lân vừa khi nãy mới đại chiến mấy chục hiệp với Huyết Ma, thêm nữa lại thi triển trí lực cao độ nên sắc mặt mệt mỏi, lạnh nhạt nói: “Đã bảo không phải rồi!...Ta rất mệt, phải nghỉ ngơi một lát đã!” Nói xong ngồi xuống, phủi phủi bụi bẩn trên mặt đất rồi ngả đầu nằm ngủ.

Diệp Thanh ngồi xuống cạnh Hoa Lân, trải váy xuống rồi đặt đầu Hoa Lân gối lên đùi mình, nhẹ nhàng rẽ những sợi tóc trên mặt hắn.

Chỉ lát sau Hoa Lân đã chìm vào giấc mộng, khóe miệng bắt đầu chảy nước dãi trong trong. Diệp Thanh lại rút chiếc khăn tay trong áo ra, nhè nhẹ lau sạch nước bên mép hắn. Cúi đầu nhìn Hoa Lân, khuôn mặt nàng không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc…(Giải thích theo y học thì bệnh chảy nước dãi khi ngủ của Hoa lân kỳ thực là do nhiệt độ trong cơ thể quá cao, thói quen xấu này có thể sẽ phải theo hắn cả đời.)

Động tác hiền thục của Diệp Thanh khiến mọi người nhìn mà phát nhột, nếu bản thân mình mà có một nha hoàn đáng yêu như thế này thì kể cả có chết cũng cam lòng.

Mộ Dung Tuyết đột nhiên cười khẽ một tiếng, thong thả ngồi xuống bên Diệp Thanh, khuyên: “Diệp Thanh muội muội nhất định là sống rất cực khổ, chi bằng để ta giúp muội chuộc thân? Muội có thể tùy ý bay nhảy khắp thế giới bên ngoài!”

Diệp Thanh lúc lắc đầu, vẫn ngắm nhìn Hoa Lân trong lòng mình, nói khẽ: “Cô không hiểu được đâu!...Không có công tử thì không có Diệp Thanh hôm nay, do đó cả đời này ta phải theo hầu hạ huynh ấy, để huynh ấy suốt đời không phải lo âu buồn phiền gì cả!”

Mộ Dung Tuyết bực bội nói: “Hắn đối với cô quan trọng như vậy sao?...Ta thấy hắn chấp nhặt vô lý, đối xử với cô dường như chẳng tốt chút nào?”

Diệp Thanh ngẩng lên nhìn Mộ Dung Tuyết, thản nhiên nói: “Sao cô biết huynh ấy đối với ta không tốt…Cô có biết không? Lúc sáu tuổi huynh ấy đã mấy lần liền liều mạng bảo vệ ta, từ lúc đó trở đi, ta đã quyết định sẽ theo huynh ấy cả đời!”

Mộ Dung Tuyết hoài nghi nói: “Sáu tuổi?...Lúc đó thì hắn hiểu biết được gì chứ?”

Diệp Thanh trịnh trọng nói: “Ta sáu tuổi đã hiểu…Ai tốt, ai xấu với ta, ta đều biết rất rõ!”

Mộ Dung Tuyết lắc lắc đầu, thầm nghĩ Diệp cô nương này phải chăng là ham mê phú quý?

…  Trước Sau